Chương 4: Năm đó đã qua
Bạch San San nghiêng đầu, cẩn thận nhìn chăm chú vào cậu thiếu niên trong hình, xúc động cậu học sinh gương mẫu thiên tài năm đó bây giờ đã trở thành vị lão đại ngạo mạn trên thương trường, dẫu sao thế đạo, có thể mười năm như một mà gắn chặt hai từ "lạnh lùng" và "cầm thú đội lốt người" vào nhau như vậy, trong thiên hạ hẳn là không tìm thấy người thứ hai.
Trong lòng cô âm thầm than thở một phút, sau đó liền cất hình về chỗ cũ, lấy quần áo ngủ từ ngăn tủ ra đi tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đêm xảy ra quá nhiều chuyện, Bạch San San tiếp thu được cũng cần tiêu hóa một đống tin tức chất như núi, từ lúc tiếp nhận một đống tin tức nghiêm trọng đến lúc tắm xong, đầu óc mệt mỏi của cô cũng chính thức giương cờ, vừa mới đặt vào gối một giây đã tự động nhập vào trạng thái nghỉ ngơi.
Nhưng mà, không biết là do lớn tuổi thường thích nhớ lại, hay là do đến thăm nơi ở của vị tổng tài bá đạo tối nay, đầu óc của Bạch San San mặc dù ngủ, nhưng cũng không hoàn toàn nghỉ ngơi.
Nó vừa ngủ, đồng thời cũng tạo ra cho chủ nhân một giấc mộng vô cùng hoàn chỉnh, không chỉ có địa điểm, nhân vật, sự kiện, ngay cả tuyến thời gian cũng sắp xếp rõ ràng cho Bạch San San.
Giống như thật sự xảy ra vậy.
.....
Lớp 12.
Mặt trời nhô lên cao, hoa khoe sắc. Dưới tiếng nói như hát và những cái vẫy tay của thước kẻ tràn đầy yêu thương của các chủ nhiệm lớp, học sinh Nhất Trung bước những bước chân từ vui vẻ thoải mái đến mạnh mẽ có lực, đến sân trường, chuẩn bị tham gia chào cờ mỗi tuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết đầu tiên của buổi sáng là ngữ văn, vương tử khoai tây mang theo bình trà bằng sứ của mình ở trên bục giảng nước miếng văng tung tóe, nói suốt bốn mươi phút 'Tuân Tử - Khuyến học', giống như là hát ru. Bạch San San vốn buồn ngủ, được bài hát ru này thêm vào, càng thêm mệt mỏi, đầu gật như con gà mổ thóc, rốt cuộc bị đại quân buồn ngủ đánh bại tiến vào mộng đẹp.
Ngủ hơn nửa tiết, cho đến khi đứng ở trên sân trường, cả người cô vẫn còn đang mơ màng.
Trên đài, hiệu trưởng nhìn đám học sinh "những hạt giống trọng điểm của trung học" héo như cà tím đánh nhau với sương giá, nhăn mày, đẩy mắt kính trên mũi, nói lời thấm thía: "Các em học sinh, bây giờ mới vừa khai giảng, học kỳ mới phải có tinh thần mới, phải dùng tinh thần tốt nhất để nghênh đón học tập."
Cô phụ trách ở bên cạnh nghe xong, lập tức vỗ tay: "Hiệu trưởng nói rất đúng, các bạn học, vỗ tay!"
Học sinh bên dưới miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần, vỗ tay. Bạch San San mặt đầy mờ mịt, ôm tâm tình "Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? Thôi được rồi, người khác làm như thế nào thì tôi làm như thế đó" vỗ tay hai cái.
Khóe miệng hiệu trưởng nhếch lên một độ cong hài lòng, hắng giọng một cái, tiếp tục: "Gần đây tôi đọc được một cuốn sách rất hay, ở chỗ này tôi sẽ chia sẻ với tất cả các em, hy vọng mọi người có chút gợi mở, dũng cảm theo đuổi giấc mơ...."
Cô phụ trách càng ra sức vỗ tay: "Nói hay lắm!"
Hiệu trưởng: "..."
Hình như tôi còn chưa có bắt đầu nói đâu cô phụ trách?
Vì thế, lễ chào cờ tiến vào phần người lãnh đạo là hiệu trưởng và cô phụ trách vỗ mông ngựa một cách quái lạ. Bạch San San lúc đầu còn nghiêm túc nghe, bất đắc dĩ không có hứng thú với tiếng phổ thông vị tiêu muối của hiệu trưởng, sau vài phút, xoa xoa mắt, dựa đầu vào nữ sinh phía trước tiếp tục lim dim.
Ngay lúc này, từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói không biết từ nơi âm u nào, cười híp mắt, nghe còn rất hòa ái: "Ngủ như vậy thoải mái chứ? Có muốn tôi dọn cho em một cái ghế không?"
"Không cần, cảm ơn." Bạch San San nhắm hai mắt lại rất lễ phép trả lời.
Chung quanh yên lặng như tờ, không khí trong nháy mắt lắng đọng lại.
Một giây sau, Bạch San San ý thức được cái gì, cổ, người cứng lại, cả người như một người máy cạch cạch từng cái mà đứng thẳng người. Cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cái ót của bạn học đứng trước động cũng không động, yên tĩnh như gà.
Không khí tiếp tục lắng đọng ing.....
Ngay sau đó giọng nói của chủ nhiệm vang lên lần nữa, rất phấn khích, tiếng như chuông lớn, hừ lạnh nói: "Tối hôm qua đi ăn trộm gà hay là trộm chó? Sau khi buổi lễ chào cờ kết thúc đến phòng làm việc của tôi!"
"....Vâng."
Mấy phút sau, bên trong phòng làm việc của chủ nhiệm lớp 12.
Chương Bình An là thầy chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy số học lớp 12-1, là một giáo viên dạy giỏi mấy chục năm, cả đời ông chăm chỉ cần mẫn, trên cương vị một người giáo viên truyền nhiệt huyết, từ đầu đến cuối lấy "xây dựng những mầm non tương lai cho đất nước" làm mục tiêu. Những học sinh ông đã từng dạy hết sức ưu tú cũng có, mà thiếu niên phản nghịch bất lương cũng có, kinh nghiệm giảng dạy vô cùng phong phú.
Nhưng mà,
"Tôi dạy học hơn mấy chục năm, đã gặp ngủ gật trên lớp, ngủ gật lúc tự học, ngủ gật lúc đi thi, nhưng lần đầu tiên gặp người trên sân trường cũng có thể ngủ gật như em!" Chương Bình An giơ tay vỗ bàn một cái bộp, lớn tiếng khiển trách: "Bạch San San, em là hồng hạc thành tinh à?"
Chủ nhiệm lớp ba cách vách: "...."
Sau khi nghe xong lời nói này của Chương Bình An, Bạch San San suy nghĩ một chút, chần chừ, cuối cùng vẫn không nhịn được nội tâm xao động muốn biết, tò mò mà nghiêm túc hỏi: "Hồng hạc nhìn như thế nào ạ?"
Chương Bình An: "...."
Chủ nhiệm lớp ba cách vách: "...."
Mình là một người làm giáo dục, phải kiên nhẫn, phải lương thiện, không được cáu giận. Trong lòng Chương Bình An tự xây dựng tâm lý cho mình một lần, cuối cùng mới nuốt xuống ngụm máu sắp hộc ra ngoài miệng, cố gắng làm bộ rất bình tĩnh ôn hòa nhìn nữ sinh trước mặt.
Cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, tóc đen, buộc đuôi ngựa, đồng phục học sinh mặc chỉnh tề, cả người sạch sẽ lại xinh đẹp đẹp, quan trọng chính là, nhìn rất là biết điều.
Chương Bình An nói: "Em đã biết sai lầm của mình chưa?"
Cô gái nhỏ rất nghiêm túc gật đầu.
Thấy cô còn nhỏ dễ dạy, trong lòng Chương Bình An cuối cùng cũng thư thái một chút, giọng cũng không còn nghiêm túc như vậy, bưng chén trà lên uống một hớp, "Nếu đã biết được trở về viết bản kiểm điểm 300 chữ ngày mai nộp cho tôi." Dừng lại, bỗng nhiên lại thuận miệng hỏi một chút, "Cảm thấy mình sai ở chỗ nào?"
Bạch San San: "Không nên học Hồng Hạc đứng ngủ ạ."
Chương Bình An sặc một ngụm trà: "...."
Chủ nhiệm lớp ba cách vách làm nền hồi lâu, phát lên một âm thanh lên sàn đầu tiên của mình: "Khụ..."
Toàn bộ phòng làm việc im lặng khoảng chừng hai giây, ngay sau đó Chương Bình An nhắm mắt nhéo nhéo mi tâm, khoát khoát tay, nói: "Bản kiểm điểm hơn 500 chữ, ngày mai nộp cho tôi. Đi ra ngoài đi."
Bạch San San: "...."
?
Thầy, em nói sai cái gì sao?
Sự thật, sự thật tàn khốc.
Khó trách đều nói, lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy bể, ngươi vĩnh viễn không đoán ra được một người đàn ông rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nhất là ông chú béo béo mập mập tính khí nóng nảy hư hư thực thực tiến vào thời kỳ trung niên như này. Bạch San San thâm trầm lại có một loại đồng tình tràn ngập, ngoan ngoãn nói một tiếng "tạm biệt" với Chương Bình An rồi mới xoay người cúi đầu rời khỏi phòng làm việc.
Ai ngờ, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc, một đôi giày màu trắng lại lọt vào mắt.
Nhìn một cái không nhận ra nhãn hiệu, một đôi giày đế bằng sạch đến nỗi không nhìn ra một hạt bụi. Là một đôi giày nam.
Có lẽ là đôi giày này quá sạch, Bạch San San hơi sững sờ một chút, ánh mắt vô thức theo đôi giày nhìn lên trên, liền thấy một đôi chân dài bên trong chiếc quần dài màu đen, hình dáng đôi chân rất đẹp, thẳng tắp, thon dài.
Cô nhịn không được mà huýt sáo trong lòng một cái, than thầm: Aiyo, một đôi chân chơi cả năm*.
(*: từ mạng, chỉ chân đẹp hoặc thân hình đẹp.)
"Một đôi chân đẹp cả năm" không mặc đồng phục.
Vị bạn học "chân đẹp cả năm" với phương thức lên sàn không có gì đặc biệt, tuổi không lớn hơn cô bao nhiêu, mặc áo thun đơn giản và quần dài, khẽ dựa vào tường ở cửa phòng làm việc, dáng người cao cao, hai cánh tay lộ ra ngoài thon gầy sạch sẽ. Khí chất trong trẻo lạnh lùng, mặt không cảm xúc. Dưới ánh nắng sáng sớm bao quanh, đường nét cằm dưới hiện lên vẻ kiêu ngạo, sống mũi cao thẳng, anh tuấn hơn người.
Con ngươi màu đen lạnh lùng của đối phương nhìn thẳng phía trước, giống như nhận ra cái gì, hơi nghiêng mắt, lãnh đạm liếc nhìn bên cạnh.
Thiếu nữ đang ngước cổ nhìn cậu ta, ngũ quan mềm mại biết điều, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, đôi mắt trong suốt đen lánh mà sáng ngời, đối diện với tầm mắt của cậu, lại không hề trốn tránh một chút.
Mái tóc màu đen nhánh, da trắng như tuyết, sự tương phản đẹp đến nhức mắt.
Cậu nhìn chằm chằm cô, chốc lát, đỉnh lông mày không dấu vết mà nhướng một cái.
Đối mặt ngắn ngủi hai giây, Bạch San San không nhận ra được một chút khác thường nào. Cô chỉ thấy nam sinh thu hồi tầm mắt rất nhanh, ánh mắt sắc mặt lạnh lùng như ban đầu, không có một tia gợn sóng nào. Tựa như cô chỉ là một tảng đá ven đường mà thôi.
Núi băng đẹp trai từ đâu đến, sao trước kia lại chưa từng gặp?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Bạch San San lúc đó.
.... Cậu ta vừa mới đến không phải vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng làm việc chứ? Vậy quá trình mình bị mắng há chẳng phải là ....????
Anh em, không nói tiếng nào mà nghe trộm là sẽ bị đánh đó biết không?
Đây là suy nghĩ thứ hai thứ ba hiện ra lúc đó của Bạch San San.
Ngay khi các suy nghĩ trong đầu Bạch San San như những viên đạn bắn qua bắn lại, vị bạn học chân đẹp này bỗng nhiên hành động, đi về phía cô, hơn nữa đứng trước mặt cô.
"?" Loại tình tiết gì đây?
Bạch San San khó hiểu.
Không khí an tĩnh, giằng co khoảng một giây.
Sau đó cô nghe trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, rất êm tai, nhưng trầm thấp, lạnh lùng nhàn nhạt, không có độ ấm cũng không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, "Tránh ra."
.....
Nửa đêm hai giờ sáng, Bạch San San bỗng nhiên mơ màng tỉnh lại. Trong phòng ngủ tối om, cô nằm trên giường dụi mặt một cái, cảm thấy vừa khát vừa buồn ngủ. Sau mấy giây đấu tranh giữa "ngủ tiếp" và "thức dậy đi uống nước", Bạch San San yên lặng bò dậy, cầm ly không ra khỏi phòng.
Đêm khuya vắng người, cả nhà chỉ mở một ngọn đèn ngoài hành lang, ánh sáng mờ mờ.
Bạch San San rót một ly nước lạnh uống ừng ực, liếm liếm môi, sau đó lên lầu trở về phòng.
Khi đi qua chỗ nào đó ở tầng hai, sau lưng bất chợt vang lên một tiếng cười nhạt, sau đó là âm thanh của một người đàn ông, nói: "Đã sắp ba mươi rồi, còn coi mình là cô gái nhỏ nữa."
Bước chân của Bạch San San ngừng lại, cái ly trong tay suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Xin hỏi anh giai này hơn nửa đêm không ngủ là muốn hù chết ai?
Khóe môi cô giật giật một cái.
"Nghe ba tôi nói, cô từ chối buổi xem mắt mà ông ta sắp đặt cho cô?" Bạch Kế Châu vẫn là điệu bộ châm chọc kia: "Tên Triệu công tử kia tôi biết đó, mặc dù dáng dấp không ra hình dáng gì, tửu lượng cũng không ra gì, nhưng người cũng không tệ lắm, đầu óc cũng linh hoạt. Ba tôi giúp cô dắt sợi tơ hồng này mặc dù không loại trừ có tâm tư trên phương diện làm ăn, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không hố cô."
Bạch San San uống một ngụm nước, nuốt xuống ừng ực, quơ quơ ly tiếp tục đi về phía phòng ngủ của mình.
"Tuổi đã lớn rồi mà còn kén chọn. Có phải cô đã quên mình năm nay không phải mười bảy, là hai mươi bảy."
"..." Bạch San San quay đầu.
Người đàn ông dựa lưng vào tường nhìn cô, vai rộng eo hẹp, trong bóng tối không nhìn rõ ngũ quan. Nhưng Bạch San San hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của người anh kế của mình, nhất là một đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình kia, thái độ muốn bao nhiêu châm chọc thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu lưu manh thì có từng đấy.
Quỷ sai thần khiến, Bạch San San chợt nhớ tới lời thím Chu từng nói, mẹ đẻ của thiếu gia Kế Châu là một mỹ nhân dịu dàng như nước. Anh ta mặc dù ngoài miệng luôn không buông tha người, nhưng tâm địa lại mềm giống như mẹ của mình vậy.
Bạch San San cảm thấy đầu có chút đau.
"Bạch Kế Châu," Cô lên tiếng, rất nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi đây là đang quan tâm tôi sao?"
Đại thiếu gia đối diện hừ lạnh: "Cô nằm mơ à?"
"Cho nên anh còn có chuyện gì khác không?" Cô ngáp một cái vỗ vỗ miệng, cảm giác buồn ngủ tan dần, "Không có chuyện gì khác thì tôi về ngủ đây."
"..." Bạch Kế Châu im lặng mấy giây, tức giận lạnh lùng nói, "Nghe nói Minh Lãng muốn mua lại ngôi nhà cũ ở phía nam kia của cô, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu, sau lưng Minh Lãng là ông chủ lớn, Thương thị."
Lời vừa dứt, Bạch San San ngớ người, sau đó cúi đầu, không cảm xúc mà hỏi: "À, Thương thị nào?"
Bạch Kế Châu nghe xong liền cười, cà chớn nói: "Tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, vọng tộc trăm năm, cùng với tập đoàn buôn bán vũ khí Phong thị làm nên tên tuổi ở Mỹ. Cô còn ngồi chung bàn với CEO hiện giờ của Thương thị suốt một năm lớp 12. Bạch San San, cô nói xem là Thương thị nào?"