Chương 6: Năm đó đã qua

Khi còn đi học Bạch San San là một thiếu nữ trốn học, mưa to gió lớn gì cũng từng gặp qua, bây giờ cũng trở thành một bà cô trốn việc kinh qua cuồng phong bão táp, vì vậy sau ba giây kinh ngạc, cô lập tức thu lại vẻ mặt khiếp sợ của mình, khóe miệng máy móc nhếch lên một cái, cười một nụ cười tràn đầy ánh dương và tình thân ái với Thương Trì.

Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách trợ lý Giang. Người một nhà thì cần có trật tự, trợ lý riêng của lão đại cũng ở trên xe rồi, chẳng lẽ lão đại lại ở xa sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tự mình điều chỉnh một hồi, oán hận của Bạch San San đối với trợ lý Giang cũng giảm bớt một chút, cười hì hì dịu dàng nói: "anh Thương, xin chào."

Âm thanh này quá mềm mại rồi, giọng điệu êm ái hợp với giai điệu mềm mại, trong veo uyển chuyển, sức hấp dẫn kinh người, ngay cả tài xế ngồi trong buồng lái cùng với trợ lý Giang cũng không nhịn được quay đầu lại liếc Bạch San San một cái.

Động tác lật xem báo của Thương Trì ngừng lại, ngước mắt.

Gương mặt của Bạch San San rất nhỏ, to khoảng chừng một bàn tay, ngũ quan đẹp mà không quá lộng lẫy, dịu dàng mềm mại, thuần khiết vô hại, không có chút lực sát thương và tính công kích nào, nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn. Lúc này trên mặt cô còn đang nở nụ cười, miệng nhếch lên, đôi mắt đen lánh cong cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, trong miệng còn ngậm một que kẹo mút.

Giống như một chú mèo khôn khéo ngay cả móng vuốt cũng là màu hồng.

Trong nửa giây ngắn ngủi, đáy mắt Thương Trì hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt, cong cong môi, giọng ung dung, "Xin chào, cô Bạch."

Bạch San San bỗng nhiên run sợ. Như là nghĩ đến điều gì, trong nháy mắt ánh mắt cô như là trống rỗng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Xin chào, cô Bạch.

Xin chào, bạn học Bạch.

....

Trong đầu Bạch San San thoáng vang lên hai tiếng nói, cùng là lạnh lùng thanh lãnh như vậy, cùng là dạng ngữ khí thờ ơ mang theo chút nghiền ngẫm, xuyên qua thời gian mười năm như nước lũ chồng lên nhau.

Thất thần trong chốc lát, Bạch San San nhanh chóng lắc đầu một cái hồi phục tinh thần, hít hà, thở sâu một hơi, lại mặc niệm mấy câu kinh phật sau đó cúi người, ngồi vào ghế sau của chiếc xe.

Ngồi bên cạnh Thương Trì.

Sau đó liền không nói gì thêm nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lấy điện thoại ra, ngậm kẹo mút, mặt không gợn sóng mà lướt weibo.

Thật ra mà nói, ngoại trừ thời trung học toàn dân đều ở trong giai đoạn phản nghịch, Bạch San San vẫn luôn cho rằng mình là một thanh niên tốt thời đại mới theo phật hệ một thân xinh đẹp đức độ "đạm nhiên, lạnh nhạt, tâm lặng như nước". Trong giá trị quan của cô, đời người giống như một cuộc điện thoại, không phải người ngắt trước thì ta cũng ngắt trước, mọi chuyện đều không cần quá tích cực, quá để tâm, nếu không rất dễ tổn thọ.

Cô thường xuyên thức tỉnh mình: Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù là ở trong tình cảnh nào, cũng phải tỉnh táo, bình tĩnh, lòng không gợn sóng mà xử lý mọi chuyện.

Nhưng vào giây phút này đây, ngồi trên chiếc xe sang trọng tràn đầy hơi thở của chủ nghĩa tư bản gian ác, Bạch San San cảm thấy lòng mình đã gần đi đến bến bờ sụp đổ.

.... Cái không khí chim bay ngàn dặm tuyệt đường sống của vạn dặm người, mười vạn đại quân giáp sát, thật là có ăn cũng không thể tiêu nổi.

Chẳng lẽ là cách tai họa quá gần rồi?

Có khả năng.

Suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Bạch San San liếc sang bên cạnh một cái, đổi tay cầm kẹo mút, hắng giọng, vuốt vuốt tóc, lặng yên không tiếng động mà dịch về hướng cửa xe cách xa Thương Trì một chút, nữa nào, nữa nào, nào nào nào.

Đột nhiên, 

 "Ngồi cùng một chỗ với tôi, hình như cô Bạch rất mất tự nhiên." Bên cạnh vang lên giọng nói lạnh nhạt.

"..." Cả người Bạch San San cứng ngắc, im lặng, sau đó cười gượng hai tiếng, nói: "Không có, tôi rất thoải mái, rất rất thoải mái. Anh Thương là người ôn hòa hiền lành dễ chung sống như vậy, tôi làm gì có chỗ nào không được tự nhiên."

Tài xế trong buồng lái, "..."

Trợ lý Giang đang ngồi trên ghế phụ, "...."

Sau nửa giây yên tĩnh quỷ dị, tài xế A Trần và trợ lý Giang nhìn nhau một cái, sau đó từ trong biểu cảm phức tạp "Cô gái này đừng có bị khí chất của Thương tổng nhà chúng ta dọa đến ngốc rồi đi, đang nói hưu nói vượn cái quỷ gì vậy" nhìn nhau mà thu hồi tầm mắt, ngồi nghiêm chỉnh, yên tĩnh như gà.

Ngồi ở phía sau, Thương Trì không cảm xúc mà khép tờ báo "Thời báo New York" trong tay lại, "Phải không?"

Bạch San San gật như gà mổ thóc, "Đương nhiên rồi!"

Thương Trì nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào đôi gò má xinh xắn, lãnh đạm nói, "Ngồi xích lại đây."

?

Bạch San San hoài nghi mình nghe nhầm: ".... Cái gì?"

Khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc từ trước đến giờ của Thương Trì rốt cuộc cũng có một tia biểu cảm. Anh chớp mắt, nói: "cô Bạch ngồi cách tôi xa quá."

Bạch San San mỉm cười, nhìn vị lão đại bên cạnh rất nghiêm túc hỏi ngược lại: "Chúng ta cách nhau xa lắm sao?"

Có lẽ là do số mệnh, có lẽ là do ý trời, có lẽ là do vận mệnh sắp đặt trước, ngay sau khi cô nói xong câu này, chiếc xe đã đến cửa biệt thự, dừng hẳn. Trợ lý Giang ngồi ở ghế phụ và tài xế A Trần dường như đã hẹn trước, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía sau.

Sau đó thấy một màn như thế này:

Ông chủ của bọn họ âu phục phẳng phiu, hai chân ưu nhã vắt lên nhau ngồi ở chỗ ngồi bên phải, bên cạnh, à không đúng, bên cạnh của bên cạnh, là đến bác sĩ tâm lý của ông chủ. Cô gái nhỏ gần như cả người dính vào cửa xe, vốn dĩ cánh tay đôi chân đều nhỏ nhắn và dáng vẻ gầy gò yếu đuối, dán chặt như vậy, nhìn càng thêm nhỏ bé. Cứng rắn dùng một phần sức lực ép kín mình ở trong buồng xe cách xa ông chủ bọn họ cả một hệ ngân hà.

Nhìn cảnh tượng này, A Trần xúc động phá lệ nghiêm túc: "Rất xa."

"Đúng vậy." Trợ lý Giang cũng gật đầu, sau đó nhìn thẳng về phía Bạch San San, cười rất hiền lành: "Thì ra cô Bạch tự do tự tại như vậy."

Bạch San San nhếch mép một cái: "..."

Là hai tên ngốc này gió chiều nào theo chiều ấy hay là thật sự cảm thấy Bạch San San cô không nhấc nổi đao? Chủ tớ đồng tâm để đánh tôi đúng không? Không hạ bệ tôi thì không cam tâm hả?

Cũng may hai người không thật sự có ý đồ dìm hàng đến cùng. Sau đó mấy giây, trợ lý Giang xuống xe đi vòng qua ghế ngồi bên Thương Trì, cúi người xuống, cung kính kéo cửa xe ra.

Thương Trì xuống xe.

Cảm giác áp bức lạnh lẽo biến mất, Bạch San San vô thức hít thở sâu một hơi, cảm thấy không khí trong xe như mát mẻ hơn mấy phần.

Cô định thần lại một chút, điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa sau đó mới đẩy cửa xe xuống, ai ngờ mới vừa xuống xe liền gặp bi kịch rồi - cửa xuống bên này là một con đường đá, Bạch San San hôm nay đi một đôi giày cao gót, cao khoảng 5cm, không cao, nhưng gót nhỏ, cô không phòng bị chút nào, giày cao gót trong nháy mắt vùi vào trong khe hở của đá.

Chân Bạch San San lệch một cái, khẽ hô một tiếng, cả người nhất thời không vững trọng tâm ngã về phía bên trái.

Nhìn xem, trước đó cô đã gì nói cái gì? Quả nhiên là năm hạn gặp hoạ. Tưởng rằng bạn học cũ ngồi cùng bàn trở thành bệnh nhân, còn rất hiếu thắng muốn mua nhà cũ của ông nội mình, loại cốt truyện này đã là máu chó cực hạn trong cuộc đời của Bạch San San rồi sao? Không.

Cuộc đời còn có thể để cho cô ngã sấp mặt thành một con chó gặm bùn trước mặt anh.

Bạch San San cạn lời bi phẫn nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý chuẩn bị ôm hôn nhiệt tình với đất đá gian ác dưới chân.

Nhưng mà tình tiết bổ nhào giống như trong tưởng tượng không diễn ra.

Trước khi Bạch San San hôn đất một giây, cánh tay của cô duỗi thẳng, được một cánh tay vững vàng bắt lấy. Cánh tay nhìn thấy những khớp xương rõ ràng thon dài sạch sẽ, nhưng lại có lực, trong nháy mắt ngăn chặn cú ngã mạnh mẽ của cô.

Bạch San San lảo đảo lắc lư, thân thể theo quán tính tiến nửa bước về phương hướng của lực đạo kia, rồi mới miễn cưỡng đứng vững vàng.

Có chút mờ mịt lại có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Gương mặt của Thương Trì cách mặt cô rất gần, mi mắt hơi rũ xuống, không có cảm xúc gì mà nhìn xuống cô.

"..." Bạch San San cảm thấy dưới tình huống này cô có thể nhìn thấy lông mi vừa dài vừa dày trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cũng rất ‘fo’ bản thân.

(fo: từ mạng, đồng âm với từ fu bên trung – nghĩa là phục, nể phục)

"Cảm ơn." Bạch San San khô khốc nói.

Thương Trì nhìn chằm chằm Bạch San San, không lên tiếng. Cô rất nghe lời, hôm nay quả nhiên không mặc đồ màu đen nữa, mà đổi thành một chiếc váy màu hồng sen, lộ ra cái cổ thon dài trắng như tuyết, cánh tay thon nhỏ, cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp. Cả người mềm mại ngập trong ánh đèn đường, trắng gần như trong suốt.

Cùng lúc đó một mùi thơm như hương trái cây hòa lẫn mùi sữa tiến vào mũi, Thương Trì dời tầm mắt, nhìn về phía môi của cô.

Hai cánh môi xinh xắn đầy đặn, màu hồng nhạt, đại khái là do ăn kẹo ngọt, từng múi môi hiện lên một tầng sáng trong suốt. Ánh mắt Thương Trì sâu thẳm, ngón trỏ vô thức giật giật.

Bạch San San thử giật giật, rút cánh tay lại.

Thương Trì cảm nhận được lực đạo yếu ớt của bàn tay kia, trong nháy mắt buông tay ra, thu hồi tầm mắt. Cô đứng xa một chút, anh không nhìn cô nữa, xoay người sải những bước chân dài về hướng biệt thự.

Bạch San San xoa xoa cánh tay bị nắm đến hơi đỏ, cúi đầu thổi thổi, sau đó đi theo sau. Khi sắp vào đến cửa biệt thự thì nhìn thấy ở phía xa có một thanh niên mặc âu phục thẳng tắp đang đi về hướng bọn họ, điệu bộ có chút vội vàng.

Chàng trai tóc vàng mắt xanh sống mũi cao, tướng mạo điển hình của người Châu Âu, Bạch San San khẽ nháy nháy mi, vừa than thầm, "quả nhiên người đẹp chỉ chơi với người đẹp" một bên ôm trái tim "tất cả mọi người đều có lòng thích cái đẹp" đơn thuần thưởng thức anh trai nhỏ nước ngoài này.

Chỉ thấy anh trai nhỏ người nước ngoài bước nhanh đến bên người Thương Trì, cau mày dùng tiếng anh nói câu gì đó, giữa hai chân mày lộ ra vẻ khẩn trương và cung kính.

Tốc độ nói của anh trai kia rất nhanh, Bạch San San vểnh tai lên, chợt nghe loáng thoáng nghe được mấy câu "Chi nhánh Bắc Âu", "Ăn cắp" cái gì đó, kịp phản ứng là chuyện nội bộ của công ty bọn họ, mình không tiện nghe, vì vậy liền rũ đôi tai đang vểnh lên xuống.

Hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vô cùng nhàm chán, đi thăm quan ngôi nhà sang trọng.

Toàn bộ biệt thự nhà họ Thương trang hoàng với phong cách hết sức trang nhã, đơn giản, lạnh lùng cứng rắn, khắp nơi tràn ngập hơi thở vừa lạnh lùng vừa cao ngạo như chủ nhân của nó.

Cách đó không xa, Thương Trì đứng ở cửa cầu thang mặt không đổi sắc lắng nghe, lúc đó có một người giúp việc nữ đến đưa cho anh một chiếc khăn tay, bị Thương Trì tùy ý khoát khoát tay từ chối.

Trợ lý Giang thu hết một màn này vào mắt, liếc mắt nhìn người phụ nữ bị đại BOSS mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng của mình từ chối, lại quay đầu nhìn Bạch San San lúc nãy mới bị cánh tay phải của ông chủ nhà mình tiếp xúc gần gũi rất nhiều lần, trong con ngươi lộ lên vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.

Một lúc sau, Borg của bộ phận Bắc Âu báo cáo xong, nói: "Ông chủ, ngài xem chuyện này nên xử lý thế nào?"

Thương Trì im lặng hai giây, nói: "Thông báo với tất cả các chi nhánh ở toàn cầu, năm phút sau họp video."

"Vâng." Borg gật đầu, vội vàng rời đi.

Trợ lý Giang ở một bên sắc mặt hiện lên một tia khó khăn, nói với Bạch San San, "Cô Bạch, bây giờ ông chủ có chút chuyện gấp cần xử lý, thật xin lỗi, cô có thể chờ trong chốc lát được không."

"..." Được rồi.

Bạch San San cười một nụ cười vô hại, "Không có chuyện gì, mọi người bận việc trước đi."

"Cảm ơn sự thông cảm của cô." Trợ lý Giang vừa nói, vừa dứt lời liền nhìn thấy sếp lớn nhà mình xoay người lên cầu thang, lập tức nhanh chóng đuổi theo. Ai ngờ hai bước sau, Thương Trì như chợt nhớ đến cái gì, bước chân ngừng lại, quay đầu lại.

Bên trong phòng khách tầng một, bác sĩ tâm lý của anh ngoan ngoãn ngồi trên sofa, người giúp việc Jinna đưa đến một ly trà hoa quả, cô nhìn ly trà cong cong môi, cười híp mắt nói cảm ơn với Jinna, giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Trà chanh bưởi thật thơm, cảm ơn cô."

Thương Trì mặt không đổi sắc nhìn nụ cười trên khóe miệng của cô.

Trong lòng trợ lý Giang không hiểu, hỏi: "Sao vậy ông chủ?"

Chốc lát, Thương Trì thu hồi tầm mắt đi về thư phòng, giọng lãnh đạm, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, "Cô ấy thích ăn ngọt, ghét nhất là quả chanh. Bảo phòng bếp chuẩn bị sữa nóng và bánh mousse dâu tây cho cô ấy."

"..." Trợ lý Giang dừng lại, cung kính nói: "Vâng."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play