Chương 1: Năm đó đã qua
Đầu tháng 7, nhiệt độ vẫn cao không giảm, không khí khô nóng làm người ta không thở nổi. Giờ cao điểm tan tầm, người đi trên đường ướt đẫm mồ hôi. Một đám người tựa như mấy con vịt phết dầu sắp bị quay chín của Toàn Tụ Đức.
Bạch San San làm tổ trên sofa, điều chỉnh tư thế, một tay chống cằm, một tay cầm chai coca lạnh, tập trung tinh thần nhìn ra ngoài cửa kính đến phát ngốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một con vịt quay đi qua, hai con vịt quay đi qua.
Con vịt quay đi giày cao gót, con vịt quay mặc váy liền, con vịt quay mặc âu phục xách cặp táp...? Chờ chút? Dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, cánh tay và đôi chân đều thon đẹp này, so với hai chữ “thẳng nam” khác xa một trời một vực, con vịt quay xách cặp táp này sao lại có vẻ hơi quen mặt?
Bạch San San nheo đôi mắt cận 1,5 độ của mình, buông chai coca, duỗi tay mò lung tung trên bàn mong tìm được kính cận.
“Không cần đeo kính.” Cô gái đang nói chuyện là Cố Tiểu Tuyết, là sinh viên thực tập Bạch San San mới tuyển ba tháng trước, tuổi rất nhỏ, vừa mới học năm nhất. Cố Tiểu Tuyết duỗi hai tay, nhún vai, “Chính là giám đốc Phương.”
Lời nói vừa dứt, cánh cửa kính thủy tinh lớn bị đẩy ra, “con vịt quay cầm cặp táp” mặt mỉm cười đi vào bên trong, “Cô Bạch, thật ngại quá, lại tới phiền cô rồi.”
Cố Tiểu Tuyết nhìn lên trời, nói khẽ: “Biết mình làm phiền người khác mà ngày nào cũng tới, tự làm khổ mình sao.”
Giám đốc Phương, “….”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiểu Tuyết nhà chúng tôi thích nói đùa, giám đốc Phương đừng chấp nhặt với con bé nhé”. Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, con ngươi trong sáng đầy ý cười, tròng mắt linh động như viên pha lê vô hại, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, mềm mại dễ nghe: “Ngài muốn uống gì không?”
Giám đốc Phương cười rất khách khí, “Gì cũng được”.
“À.” Bạch San San tươi cười càng thêm khách khí, quay đầu nhìn Tiểu Tuyết, nhẹ nhàng, “Nghe nói dạ dày giám đốc Phương không tốt, cho ngài ấy một ly nước đun sôi đi.”
“….” Giám đốc Phương xác nhận và khẳng định, lúc cô gái vô hại mềm mại vẻ ngoài phúc hậu này nói mấy chữ nước đun sôi, trọng âm rơi vào từ “sôi”.
Da mặt trắng nõn bôi kem chống nắng gần hai tiếng của giám đốc Phương khẽ giật giật.
Không quá vài phút, một ly nước đun sôi được đặt trước mặt giám đốc Phương. Giám đốc Phương vốn là nóng đến toàn thân bốc khói, nhìn ly nước sôi kia, chỉ có thể căng da đầu cười một tiếng, “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Bạch San San cầm chai coca lạnh của mình lên uống ừng ực một hớp, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay trời rất nóng. Giám đốc Phương ngày thường công tác vất vả như vậy, đến đây nghỉ chân hưởng chút điều hòa, tôi rất hoan nghênh.”
“Cô Bạch thật là hài hước.”Giám đốc Phương cười một cái, mở tập tài liệu lấy một văn kiện giống như hợp đồng, đưa qua, “Đây là hợp đồng mới nhất mà bộ phận pháp lý của chúng tôi soạn ra, chỉ cần cô Bạch đồng ý bán ngôi nhà cũ ở phía nam thành cho chúng tôi, cô sẽ được lợi nhuận cao hơn gấp đôi tiền bồi thường ngoài thị trường, đồng thời còn được tái định cư ở trong khu Tam Hoàn cao cấp của thành phố B”.
Bạch San San kinh ngạc chớp chớp mắt, “Bồi thường nhiều tiền như vậy?”
Giám đốc Phương khẽ mỉm cười, “Có điều cô Bạch không biết, Minh Lãng chúng tôi cũng không phải là nhà đầu tư duy nhất khai phá khu thành phía nam, sau lưng còn có tập đoàn đầu tư lớn hơn….”
“Ồ...” Bạch San San không có hứng thú với sếp lớn sau lưng trong miệng của giám đốc Phương. Cô duỗi tay lật đến trang viết số tiền trong hợp đồng kia. Con số dường như muốn chọc thủng mắt, lại không nhịn được cảm thán, “Tiền bồi thường không tồi.”
Giám đốc Phương thấy phản ứng của Bạch San San, đáy lòng rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra một cái.
Khu du lịch thành phía nam là hạng mục khai phá trọng điểm của Minh Lãng năm nay, bên hợp tác có địa vị rất lớn, tập đoàn Thương thị đứng đầu trong nước.
Tập đoàn tài chính Thương thị có danh tiếng trăm năm, lịch sử gia tộc cực kỳ phức tạp. Cuối thế kỷ 19, vào lúc mà Wall Street vẫn còn đang ở thời non trẻ, Thương thị đã thành lập và phát triển ở New York, bước vào thời kỳ cường thịnh, sau đó đứng vững như núi Thái Sơn, sau nhiều lần bão tài chính càn quét toàn cầu, vẫn sừng sững không đổ. Ở Mỹ, nhà họ Thương và nhà họ Phong cùng làm nên tên tuổi bằng nghề buôn bán vũ khí đạn dược, trở thành “Hai dòng họ Hoa Kiều lớn.”
Cuối thế kỷ 20, trọng tâm phát triển của Thương thị dần dần quay lại quê cũ Trung Quốc, mạnh mẽ bá đạo, thế như sấm chớp, trong vòng nửa năm ngắn ngủi gần như sắp xếp lại trật tự của thương giới thành phố B. Có thể thấy được thủ đoạn cứng rắn cũng như lực ảnh hưởng to lớn của dòng họ này.
Minh Lãng cực kỳ coi trọng hạng mục này, dặn dò giám đốc Phương hàng trăm lần, cần phải xử lý tốt công tác khai phá và bồi thường tái định cư, dọn sạch hết tất cả chướng ngại vật.
Nhà cũ của ông Bạch San San vừa hay lại nằm trong khu vực khai phá xây dựng khu du lịch. Nhà là kiến trúc thời trước, bảo dưỡng tốt, lại rộng, nơi ở của văn nhân, cổ kính. Minh Lãng nhìn trúng giá trị thương mại của căn nhà cổ, muốn cải tạo căn nhà thành một hội sở xa hoa, nên cử giám đốc Phương đến gặp chủ nhân nhà cổ đàm phán chuyện bồi thường.
Một bên khăng khăng mua, một bên không chịu bán, hai bên cứ giằng co như vậy. Giằng co hơn một tháng, đừng nói ký hợp đồng, cô gái trẻ này ngay cả một chút thiện chí hợp tác cùng bọn họ cũng không có.
Vì thế, giám đốc Phương cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày lành, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy một chút rạng đông của hy vọng.
Nhưng mà tia sáng này lại chuyển biến nhanh như chớp mắt.
“Nhưng mà thật đáng tiếc.” Bạch San San ngẩng đầu, cho anh ta ánh mắt đồng tình kiểu ‘Anh trai à, tôi cũng rất muốn giúp anh nhưng không có cách nào’, rất chân thành tha thiết nói: “Tiền tôi không thiếu, còn về nhà ở, tôi cũng có rất nhiều.”
Giám đốc Phương, “…..”
“Cho nên, nhà cũ tôi sẽ không bán, hợp đồng tôi cũng không ký, chuyện này dừng lại như vậy đi.” Cô gái trẻ vẫn tươi cười, ngữ khí mềm mại như trước, đôi mắt sạch sẽ trong sáng nhìn về phía người đàn ông, chớp mắt, “Giám đốc Phương, ngài thấy ngài nên đi làm việc của ngài, hay là tôi lại cho ngài thêm một ly nước sôi?”
Người đối diện bị nghẹn vài giây, mới nói: “….Tôi đi trước, không quấy rầy cô Bạch làm ăn.”
Nói dứt lời, giám đốc Phương đầu đầy vệt đen yên lặng thu lại hợp đồng, yên lặng đứng dậy, yên lặng đẩy cửa kính rời đi.
Bạch San San cầm chai coca lạnh cảm nhận sự mát mẻ trong tay uống liền hai ngụm, sau đó nâng tay lên, nhìn về phía bóng dáng kia lễ phép nói, “Đi thong thả, không tiễn.”
Mấy giây sau, Cố Tiểu Tuyết thu dọn ly nước sôi chưa từng được động đến kia, nghẹn cười nói, “Chị có thấy biểu cảm lúc nãy của giám đốc Phương không, giống như ăn phải bọ ruồi, xém chút thì buồn cười chết em mất. Chị San San, chị thật lợi hại!”
Bạch San San cho cô bé một ánh mắt “Khiêm tốn khiêm tốn, nói bừa gì đâu, toàn lời nói thật”, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng nhảy nhảy, xoay xoay cổ tay hoạt động gân cốt.
Một nhân viên đi thăm dò nhìn bóng dáng của giám đốc Phương, nhíu mày, lo lắng sốt ruột mà nói: “Chị San San, em nghe nói công ty khai thác này cũng không phải tốt lành gì, trước mặt chị ăn nói khách khách khí khí, chị mà không chịu, sau lưng không biết dùng thủ đoạn âm hiểm gì đâu. Chị phải cẩn thận một chút, đừng để bị bắt nạt.”
Bạch San San quay đầu, ngón tay thon dài trắng nõn giơ lên, chỉ chỉ chính mình, đôi mắt đen nhánh trong sáng nhìn về phía nhân viên kia, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Chị thoạt nhìn thực sự dễ bị bắt nạt sao?”
Ánh mắt của nhân viên hơi lóe lên còn chưa kịp trả lời, một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên – “Hồ lô oa, hồ lô oa, một cây đằng nở bảy đóa hoa!”
Cố Tiểu Tuyết, “...”
Tất cả nhân viên trong văn phòng: “....”
Toàn bộ văn phòng lập tức yên tĩnh.
“Chờ một lát.” Bạch San San rút điện thoại trong túi ra nhìn, trên màn hình hiện lên mấy chữ to: Thỏ thỏ bảo bối.
Cô nhận điện thoại, “Thỏ thỏ?”
Đầu dây bên kia bị tiếng gọi của cô làm cho im lặng chừng hai giây, sau đó, một giọng nói đúng chuẩn của ngự tỷ xinh đẹp truyền tới, lạnh như băng: “Bạch San San, tiếp khách.”
(*ngự tỷ: Ngự tỷ được hiểu là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, người con gái hoàn hảo.)
“....” Nói chuyện có thể có chút cảm xúc được không, cậu chính là sát thủ máu lạnh sao?
Bạch San San im lặng, nói: “Mình biết hôm nay đi khám bệnh tại nhà.” Nhìn thời gian, 7 giờ tối, ngáp một cái: “Nhưng hẹn 9 giờ tối, giờ vẫn còn sớm.”
“Mình chỉ gọi điện thoại nhắc nhở cậu.” Ngự tỷ nói, “Người liên hệ với mình chính là trợ lý của người cần tư vấn này, anh ta nói người cần tư vấn không muốn lộ bất kỳ một thông tin nào của mình trước khi gặp chuyên gia tâm lý, cho nên đêm nay đi khám cậu không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần nói chuyện với đối phương là được. Trợ lý kia luôn nhấn mạnh, ông chủ anh ta không thích chờ đợi, cho nên cậu đừng đến trễ.”
Người có giọng nói ngự tỷ là Đồ Lam, là người sáng lập ra trung tâm cố vấn tâm lý KC, cũng là bà chủ kiêm bạn thân của Bạch San San.
Bạch San San gật đầu: “OK.”
.......
Màn đêm buông xuống, đèn đường cùng đèn xe đan xem thành một trời ánh sáng, dường như tạo nên đường ranh giới vô hình giữa ngày và đêm, biểu thị một thế giới khác đã đến.
Ngày tháng bảy, cho dù là buổi tối nhiệt độ cũng không giảm xuống nhiều. Bạch San San từ quầy hàng đi ra, một tay quạt gió, một tay giơ lên vẫy xe, một tay mở cửa xe, khí lạnh ập đến làm giảm đi khí nóng trên người, cô thỏa mãn mà hít sâu một cái, báo địa chỉ cho tài xế.
Sau đó bắt đầu chơi trò chơi trên điện thoại.
Anh dũng đánh đoàn đội, hy sinh lừng lẫy, lại sống lại, rồi chết đi. Cứ sống chết như vậy một hồi, đối phương rốt cuộc cũng đẩy lên cao trào, giẫm lên thi thể nhân vật trò chơi của Bạch San San, nhặt những viên pha lê của cô.
Trò chơi kết thúc, cô có chút mệt mỏi, ôm túi xách ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuy rằng, Bạch San San và công việc “bác sĩ tâm lý” cao siêu thần thánh tràn ngập hơi thở bí ẩn này quăng tám cái sào cũng không có gì liên quan đến nhau, nhưng quả thật cô là một người tốt nghiệp từ khoa tâm lý học của một trường đại học danh giá, vàng thật bạc trắng, cam đoan không giả.
Khi Đồ Lam mới quen biết cô, từng trêu cô, “Mình đã thấy phú nhị đại học nghệ thuật, cũng gặp qua phú đại nhị học tài chính, chỉ có một mình cậu muốn làm chuyên gia tâm lý. Có ý tưởng.”
Đối với việc bạn tốt phong cho mình biệt danh “phú nhị đại”, Bạch San San không phản bác cũng không phủ nhận, bày tỏ “tùy ý đi, mình sao cũng được.”
Từ năm mười ba tuổi, ba của Bạch San San ngoài ý muốn qua đời, mẹ cô là Dư Lị dẫn theo Bạch San San rời khỏi nam thành, sau khi tái giá đến nhà họ Bạch ở thành phố B, quỹ đạo cuộc sống của cô liền biến đổi nghiêng trời lệch đất. Nhà họ Bạch tuy không phải danh môn vọng tộc lâu đời, nhưng kinh doanh khách sạn cũng không tồi, ở thành phố B cũng coi như nhà giàu, Bạch San San theo Dư Lị vào nhà họ Bạch cũng thuận lý thành chương mà trở thành “thiên kim Bạch gia”.
Ngày đó là một buổi trưa bình thường như bao ngày khác, Bạch San San mười bốn tuổi lần đầu tiên bước vào cửa lớn nhà họ Bạch ở thành phố B.
Ba dượng Bạch Nham Sơn dẫn cô đến trước mặt một cậu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chỉ vào cô nói với cậu thiếu niên: “Đây là San San, về sau chính là em gái của con.”
Cậu thiếu niên nhìn “cô em gái gà rừng” có làn da trắng như tuyết đôi mắt trong sáng, thắt hai bím tóc đen nhánh, ánh mắt mang theo sự khinh thường không hề che giấu, ngay sau đó âm thanh truyền từ mũi ra, rất châm chọc nói, “Nghe nói ba của cô trước kia cũng họ Bạch, vậy cô chẳng phải không cần đổi họ nữa hay sao?”
Lúc đó, Bạch San San nghe xong những lời của anh trai kế, gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Cũng đúng. Trước đây tất cả những loại giấy khen, bằng chứng nhận, ID trò chơi đều là ‘Bạch San San’, không thay tên đổi họ, cũng làm cho em giảm đi không ít việc.”
Anh trai kế, “…..”
“Cô ơi, đến rồi.” Âm thanh của tài xế làm cho suy nghĩ của Bạch San San đang bay xa quay trở lại.
Cô mơ mơ màng màng ngủ, mở mắt xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, vừa thấy tài xế dừng xe lại bên đường, ven đường có một cột chỉ dẫn, viết: Phường Bối Lặc.
Thành phố chỉ có một quảng trường như vậy, ban ngày an tĩnh như tử thành, vừa đến buổi tối toàn bộ như sống lại, giống như một con yêu quái xanh đỏ ẩn mình trong ánh đèn lấp lánh, giương nanh múa vuốt biến thành hình dáng người, mang đến cho người trong giới nhà giàu những trò giải trí hào nhoáng với giá cả trên trời.
Bạch San San trả tiền xuống xe, dựa vào địa chỉ mà đối phương cung cấp đi tới trước một hội sở xa hoa, gọi điện thoại.
Vài phút sau, có một người đàn ông mặc âu phục màu đen bước ra. Người này khoảng tầm ba mươi tuổi, dáng người cao, da trắng, rất khôi ngô, cả người từ đầu đến chân đều toát ra bốn chữ: Anh đây, tinh anh!
Soái ca thật sự rất đẹp trai, Bạch San San không nhịn được nhìn anh trai này thêm vài lần, cảm nhận cùng trang phục và chức vụ, nhưng so ra, vị giám đốc Phương hồi ban ngày kia, quả thật chính là cửa hiệu cắt tóc Tony*.
(* cửa hiệu cắt tóc Tony: là một từ ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những người thẩm mỹ kém.)
“Cô Bạch.” Anh trai tinh anh mở miệng, nụ cười nhạt không chút sơ sót.
“Chào anh.” Bạch San San cũng cười rất chuyên nghiệp, “Tôi là Bạch San San của trung tâm tư vấn tâm lý KC, rất vui khi được gặp anh.”
“Tôi họ Giang, cô gọi tôi là trợ lý Giang là được rồi. Ông chủ tôi chiều nay mới từ Boston về nước, vừa xuống máy bay thì đến đây bàn công chuyện, mới vừa kết thúc. Cô Bạch đến đúng lúc, xin mời theo tôi.” Trợ lý Giang nói xong liền xoay người đi vào cửa lớn.
Hội sở lịch sự tao nhã, trang trí mang theo vài phần phong cách thời dân quốc, phong cách này cùng với tòa nhà hiện đại lại không quá thích hợp. Trong đại sảnh tầng một tầng hai chỉ có vài người khách, một thân hàng hiệu, nói năng ưu nhã. Tầng ba không đón khách ngoài, là nơi dành riêng cho khách VIP tư nhân cao cấp, tất cả đều là nhã gian.
(Nhã gian: một loại phòng bao cao cấp của hội sở bên Trung)
Bạch San San theo sau trợ lý Giang, một đường mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên tĩnh như gà. Không bao lâu, hai người xuyên qua hành lang, ngừng ở trước cửa một nhã gian ở sườn tầng ba.
Trợ lý Giang giơ tay gõ cửa, “Cộc cộc cộc”, sau đó cung kính nói: “Ông chủ, bác sĩ tâm lý tới.”
Bạch San San nhấc mí mắt lên, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt…. Đây không phải là đóng quá chặt rồi sao? Ngay cả một tia sáng cũng không nhìn thấy, người bên trong có thể làm cho mình nghẹn chết không…. Cô xoa mắt, trong lòng tràn ngập cảm thán mà suy nghĩ những chuyện bao đồng.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến những âm thanh mơ hồ, lạnh nhạt trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn và mệt mỏi không dễ phát hiện: “Ừ.”
Bạch San San bị từ này làm cho ngây ngẩn.
Thanh âm này, nghe có tới vài phần giống như đã từng quen biết.
Chắc là ảo giác. Cô lắc lắc đầu, cảm thấy mình uống nhiều coca lạnh quá nên không tỉnh táo.
Sau đó, trợ lý Giang rất tốt bụng mà đưa tay mở cửa cho Bạch San San, cười một cái với cô, nói: “Cô Bạch, mời vào.”
“…” Thẳng thắn mà nói, không biết vì sao mà Bạch San như cảm thấy có một cảm giác bi tráng mơ hồ “Tráng sĩ, người yên tâm mà ra đi thôi” trong ánh mắt người này.
Cô cạn lời nhìn nhìn lên trần nhà, đẩy cửa đi vào.
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa sau lưng đóng lại.
Tương phản với ánh sáng chói lọi bên ngoài hành lang, trong phòng tối tăm, không mở đèn lớn, chỉ có mấy ngọn đèn tường khắc hoa tỏa ra vài tia sáng.
Trong Lư hương Lỗ Nhĩ đang châm hương Long Tiên, không khí cũng toát ra một chút mùi thuốc lá không dễ nhận ra.
(Lư hương Lỗ Nhĩ: là một loại lư hương dùng để đốt hương liệu.)
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Bạch San San cảm thấy áp suất trong phòng dường như thấp hơn bên ngoài rất nhiều. Cô bị phong cách “Nhà ma” nồng nặc này làm cho chấn động, yên lặng, men theo tường đi tới vài bước, vươn đôi tay, sờ lung tung trên tường, nhón chân sờ sờ, ý đồ tìm công tắc bật đèn.
Lúc cô đang nhón chân nhảy tới nhảy lui, một âm thanh bỗng nhiên vang lên phá tan yên tĩnh.
“Tạch” một tiếng. Nhẹ mà vang dội, giống như tiếng bật lửa châm thuốc.
“….” Bạch San San bị dọa đến suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu, lúc này mới thấy cách vài mét đằng xa có một chiếc sofa dài. Sau cánh cửa, là điểm mù của tầm mắt, lúc mới vào liếc mắt một cái không chú ý đến.
Trên sofa có một người đang ngồi.
Người đàn ông hình dáng cao lớn, cũng rất đĩnh đạc, dưới ánh sáng mờ ảo, cô có thể nhìn thấy bộ âu phục tinh tế màu đen của anh ta, không vướng một hạt bụi, hai chân tùy ý gác lên nhau, dáng ngồi lười biếng, sạch sẽ nhã nhặn, từ trên xuống dưới đều là phong cách quý tộc.
Bạch San San sửng sốt, tầm mắt hạ xuống, nhìn vào tay phải đang đặt ở đầu gối của đối phương. Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc. Màu da trắng nhợt nhạt, ánh lửa đỏ sậm, tạo thành một hình ảnh tương phản, đến nỗi trái tim cô lỡ mất một nhịp.
Người đàn ông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, diện mạo ngũ quan như lẩn khuất vào bóng đêm, không thấy rõ ràng, nhưng chỉ cần vài giây ngắn ngủi Bạch San San đã biết anh ta là ai.
Người đối diện không lên tiếng, cô cũng im lặng không nói lời nào.
Nhã gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Thế giới của người trưởng thành lá mặt lá trái,“người cũ gặp lại” cũng có thể nhẹ nhàng cho qua. Mấy giây sau, Bạch San San định thần, nở nụ cười xấu hổ mà không vô lễ, vững vàng nói: “Chào anh, tôi là bác sỹ tâm lý mà anh đã hẹn trước Bạch San San. Vẫn chưa biết tên tuổi của anh là?”
Người trên sofa an tĩnh vài giây, khi mở miệng thái độ lạnh nhạt bức người, xa cách ngàn dặm, nhiều năm vẫn không chút thay đổi: “Thương Trì.”