Trận đấu trên màn hình rất kịch liệt, đã bước vào thời khắc căng thẳng nhất, Tư Dao liên tục click chuột, thao tác thành thạo.

Đang giờ làm việc buổi chiều nên tiệm net không có mấy ai. Chỉ hai ba người, nhàn hạ vắt chân lên bàn, vừa hút thuốc vừa đánh Poker.

Chỉ có môt góc nho nhỏ có một thiếu nữ biểu cảm rất chuyên chú, chơi game vô cùng nghiêm túc.

Bộ đồng phục bận ngược quen thuộc, sữa bò dâu tây quen thuộc.

Đại ca xăm tay tiến vào, nhìn thoáng qua đã chú ý đến cô.

“Úi chà chà nhóc con! Lại gặp phải nhóc nữa rồi.” Sau lưng Tư Dao bị đập một cái, nghe ra giọng đàn ông ồm ồm, “Mấy ngày này không đến nhỉ?”

Tư Dao: “Ờm.”

“Đến chơi game nữa à?”

“….Ừm.”

“Trốn học ra? Chậc, tuổi còn nhỏ mà không lo chăm học hả.” Đại ca xăm tay thấy cô đeo headphone bên hai tai rất chuyên chú, thấy thú vị bèn kéo ghế đến bên cạnh ngồi xem, “Được được được, đánh đi.”

Khỏi phải nói, chơi cũng khá hay đấy.

Tư Dao mạnh mẽ trút xả cảm xúc của mình, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhạy bén thao tác chuột và bàn phím, số người giết được không ngừng tăng lên.

Đại ca xăm tay xem đến mê mẩn, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng la hét ầm ĩ, cửa kính vang lên tiếng loảng xoảng, một nhóm người từ ngoài bước vào.

“Đụ, ồn ào cái mẹ gì!?” Đại ca xăm tay cáu kỉnh.

Đám người này bị chửi mà đớ ra.

Anh ta vừa nhấc đầu, mới chợt nhận ra sai ở đâu mất rồi.

“Đụ lại xem?” Cửa ra vào là nhóm người mặc đồng phục cảnh sát, dẫn đầu là một chú cảnh sát dường như bị chọc cho tức cười, “Mấy người còn dám ngạo mạn.”

Thao tác tay của Tư Dao run lên, chết cả trận.

Cảnh sát: “Được rồi, tất cả theo chúng tôi một chuyến.”

“……..”

Thật sự xui xẻo, không phải là lật mặt với đám bạn xem mình là thiểu năng.

— Mà là lần đầu tiên trốn học chơi game, lại đúng dịp gặp phải cục Văn hóa đến niêm phong tiệm net ẩn.

Cuộc đời Tư Dao, đây là lần đầu tiên bị xách vào đồn.

Ghi chép, chụp ảnh, cảnh sát giáo dục nửa ngảy, cuối cùng thì bảo cô gọi điện thoại cho phụ huynh.

Tư Dao siết chặt điện thoại, vô cùng căng thẳng: “Cháu, cháu có thể, tự, tự mình về….”

“Thế sao được, không có phụ huynh đến đón, bọn chú không yên tâm để cháu về được. Nhỡ đâu cháu lại chạy đến một cái tiệm net nào nữa thì phải làm sao?” Cảnh sát hỏi, “Gọi điện thoại cho mẹ xem mẹ ở đâu?”

Tư Dao: “Mẹ, mẹ không ở đây.”

“Không có mẹ ở nhà? Vậy ba cháu đâu?”

“Cũng, cũng không có.”

“…..”

Cảnh sát nhận ra Tư Dao đang kích động: “Bạn này, cháu đừng sợ, để chú gọi cho ba mẹ cháu đến đón,  không sao hết.”

Tư Dao mím môi, bướng bỉnh lắc đầu: “Không, không có.”

“Ba mẹ không ở đây?” Cảnh sát cũng phải bất đắc dĩ, “Thế ông, bà cháu đâu? Anh trai chị gái gì có không?”

Phụ huynh không đến thì sẽ không thả cho về.

Chung quanh hỗn loạn, kẻ đến người đi, Tư Dao lẻ loi ngồi ở văn phòng trong đồn cảnh sát, cúi đầu mở điện thoại lên vào danh bạ.

Nhìn chữ ‘mẹ’, đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến thế.

Tối nay Tư Quế Trân có bữa hẹn tối riêng, cô không muốn kiếm chuyện cho bà đến đây.

Sao lại, sao lại xui xẻo đến thế chứ.

Cả tuần này những chuyện phiền lòng liên tiếp kéo đến.

Phiền quá, phiền quá, phiền quá đi—

Lướt xuống tiếp, Tư Dao ngừng lại ở một cái tên.

Cô dừng lại trước ba từ ‘hồ ly tinh’ thật lâu, lướt xuống rồi lại trở ngược lên. Lên xuống mấy chục lần.

Ma xui quỷ khiến thế nào, gọi đi.

Trái tim hoang mang.

Điện thoại không nhanh không chậm vang lên tiếng tút tút. Quả bóng trong lòng cô cũng dần căng đến cực hạn, chỉ cần có người chọt nhẹ chút thôi….

Có người nhấc máy.

Bên ấy, âm thanh dễ nghe của cậu trai vang lên bên tai: “A lô?”

—- Sẽ hoàn toàn chọc bể.

Tư Dao siết thật chặt điện thoại, vừa mở miệng đã khóc thút tha thút thít, ấm ức như thể trời sập đến nơi.

“Anh, anh ơi….”

Cô khóc như là chứa cả hồ nước mắt, giọng mũi ướm đợm, hổn hà hổn hển nói:

“Cứu, cứu, cứu em với, hu hu hu hu—-“

Ở đồn công an chừng một tiếng, Tư Dao đã dùng hơn nửa hộp khăn giấy.

“Hầy dà, nhóc con này, chuyện có bao lớn đâu.” Cảnh sát bên cạnh vừa dạy một tên oắt du côn ẩu đả, vừa phải bớt chút thời gian đưa giấy và nước ấm cho cô, “Cháu nói anh trai cháu đến đón đúng không? Anh ruột?”

“…. Dạ.”

“Được, lần sau đừng có đến những chỗ như kia nữa, không an toàn đâu.”

Tư Dao rầu rĩ đáp lại bằng giọng mũi: “Dạ, vâng ạ.”

Tờ khăn giấy vo trong tay chưa ném đi, cô thút tha thút thít định quẳng, bỗng một bàn tay thon dài xinh đẹp duỗi ra trước mặt mình, lấy đi rồi nói: “Đưa anh đi.”

Đôi giày thể thao màu đen dừng trước mắt, Tư Dao ngơ ngác, ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của cậu trai vừa rũ xuống.

Không biết có phải Giản Ngôn Từ vừa từ lớp học đến hay không, trên vai đeo balo rất tùy ý, trong đồn hỗn tạp như chợ tôm cá thế này rất dễ thu hút sự chú ý.

“Ồ, trai đẹp—có chuyện gì thế?” Phía xa có một người phụ nữ tóc đỏ đang nộp tiền phạt liếc mắt đưa tình, “Chị nộp tiền cho em, lát nữa mình cùng đi ăn bữa cơm nhé.”

“Nghiêm túc tí đi, muốn bị bắt tiếp à!?”

Thật sự đến thật rồi kìa.

Trên mặt Tư Dao hãy còn nước mắt, vừa khóc vừa thút thít, trong đầu đều mơ hồ, nhìn Giản Ngôn Từ chừng mười giây mới phản ứng kịp—

Trên người anh vẫn còn mặc đồng phục THPT Số 4!!!

Cảnh sát: “Cháu là…”

“Anh ấy chính, chính là,” Tư Dao đứng thẳng người dậy, định bụng ngăn cản Giản Ngôn Từ để lộ sơ hở, căng thẳng đưa mắt ra hiệu, “Là anh, anh trai của cháu.”

Bốn mắt nhìn nhau.

Giản Ngôn Từ chưa từng thấy cô căng thẳng như thế, đuôi mắt của đôi mắt đào hoa ấy cong lên, biểu cảm trong veo: “Chào chú, cháu là anh trai Tư Dao ạ.”

“Dạ.” Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, mới nghẹn ra hai từ, “Anh ơi.”

“Cháu là anh trai đúng không.” Cũng may cảnh sát không chú ý lắm, lấy khăn giấy quăng vào thùng rác, “Cuối cùng cháu cũng đến rồi, nhìn xem em gái khóc kìa.”

Giản Ngôn Từ nhìn thoáng qua cô, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì lớn lao, con nít con nôi đến tiệm net chơi game.” Cảnh sát nói, “Người lớn mấy đứa trông nom kỹ một tí, đừng để bé chạy ra ngoài chơi một mình, cái hẻm An Ninh kia loạn biết chừng nào, ngày nào các chú cũng nhận mấy vụ khởi báo từ bên đấy đấy….”

Tư Dao đứng yên lặng bên cạnh nghe lời dạy bảo.

Giờ phút này, Giản Ngôn Từ thân là ‘anh trai ruột’ của cô cũng bị liên lụy, phải nghe phổ cập giáo dục một hồi.

“Vốn còn định viết bản kiểm điểm cơ, nhưng thái độ nhận sai của bé rất tốt, nên là thôi.”

Tư Dao khẽ há mồm thở phào một hơi dài.

Tác giả có lời muốn nói:

Chú cảnh sát: Các bạn nhỏ đều được người thân đến đón rồi, anh trai Tư Dao chừng nào mới đến đón bé về đây

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play