Về đến nhà đã qua 11 giờ.
Tư Quế Trân nửa lo nửa bực hỏi mãi, Tư Dao giải thích đôi câu, ngoan ngoãn cam đoan một nùi chuyện mới được đi về phòng mình.
Điện thoại tắt nguồn từ lâu, sạc vài phút mới khởi động được máy. Màn hình sáng lên, lập tức nhảy ra mấy tin nhắn từ QQ chưa đọc, tất cả đều đến từ Quý Thù Nghi, và có cả của Trần Giai Mạn nữa.
Khỏi phải đoán, chắc chắn là nhóm nhỏ nhắn tin đến chất vấn đây mà.
Lật mặt thật rồi.
Hít một hơi thật sâu, Tư Dao xóa hết những tin nhắn chưa đọc, khi chuyển sang phần thông báo khác thì khựng lại
Một cuộc gọi nhỡ, một số điện thoại bản địa xa lạ—nhưng cô biết đó là ai.
Một giờ trước, đàn anh hay nhướng mày kia đã lấy điện thoại Giản Ngôn Từ gọi sang cho cô.
“Ui cha đàn em này! Đây là số điện thoại của anh Giản, khi nào khởi động lại máy thì nhớ lưu lại nha.”
“Đừng liếc anh chứ, anh chỉ có thể giúp được đến đây thôi—-“
Các nam sinh cười ầm lên.
“Thần Giản của bọn anh bị em làm bẩn rồi, em không định chịu trách nhiệm à?”
Cổ Tư Dao nhất thởi đỏ bừng.
Nhưng mắng không lưu loát, phản bác cũng không được.
…. Vì bẩn là sự thật.
Đêm nay lúc cô thử nhảy xuống khỏi gác chuông, Giản Ngôn Từ đã tiếp được cô. Nhưng lúc đầu khi Giản Ngôn Từ dang hai tay ra, cô lại dán ba chữ ‘không tin tưởng’ to tướng lên trên mặt, biểu cảm cứng đờ vô thố, lề mề cả buổi.
Giản Ngôn Từ hình như đã cười khẽ, hoặc chăng là thở dài.
Tư Dao tức giận, còn đang tự hỏi xem có phải là anh châm biếm mình không, giây sau, nam sinh cởi áo khoác đồng phục trường ra, đến gần tường.
Dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ, vô cùng tự nhiên khom lưng sụp xuống.
Chiếc áo ngắn tay màu trắng rộng thùng thình kéo thẳng vài nếp nhăn trên người anh, phác họa nên đường cong bờ vai và sống lưng có hình dáng vừa chững chạc vừa trẻ trung.
Cô nhớ rất rõ câu nói sau đó của Giản Ngôn Từ: “Em giẫm lên lưng anh đi xuống, được không?”
…
Hỗn loạn. Cuối cùng Tư Dao bám vào vách tường, giữ khung cửa sổ bước xuống—giẫm chân lên lưng Giản Ngôn Từ để lấy thế leo xuống.
Chiếc áo đồng phục ngắn tay kia của Giản Ngôn Từ, in hai dấu chân bẩn ơi là bẩn chói lọi….
Tiếng đập cửa cắt ngang hồi ức.
Tư Dao nhanh chóng nhét điện thoại xuống sách bài tập, cầm bút lên giải đề toán.
“Dao Dao—sao thế này?” Tư Quế Trân vừa mở cửa vào đã sửng sốt, “Mặt con sao đỏ thế?”
“Có hơi, nóng ạ.”
Thử đo nhiệt độ trên trán Tư Dao, bấy giờ Tư Quế Trân mới an tâm.
Bà ngồi xuống giường, nhìn vẻ có chút khó xử, châm chước một hồi mới lên tiếng: “Là thế này, mẹ muốn bàn với con một chuyện.”
Tư Dao buông bút xuống: “Sao, sao vậy mẹ?”
“Tối thứ tư tuần sau mẹ không ở nhà, cơm tối mẹ sẽ chuẩn bị hết, đặt trong tủ lạnh cho con, hâm lên là ăn được rồi.” Tư Quế Trân nói, “Ngày hôm đó, ba mẹ của… chú Tề con đến đây, mẹ phải đi ăn với họ một bữa.”
“Sẵn tiện thương lượng… về chuyện sau này chúng ta sẽ ở chung với nhau.”
Tư Dao trố mắt.
Nhất thời không biết nên nói gì, một hồi lâu sau mới ‘ồ’ một tiếng.
“Con có muốn đi cùng mẹ không? Chỉ gặp mặt thôi, con với chú Tề vẫn chưa gặp nhau nữa.”
Tư Dao mím môi, lắc đầu: “Con không, không đi.”
Tư Quế Trân khựng lại, thở dài, đành thôi: “Vậy cũng được, vậy con nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.”
Tán gẫu thêm vài câu nữa, Tư Quế Trân cầm ly sữa bò đã uống xong đi ra ngoài, đóng cửa phòng thay cô.
Tư Dao yên lặng rủ mi, yên lặng nhìn đề bài véc tơ, nhất thời không có tâm tư làm nữa.
Cô lấy điện thoại dưới sách ra, lưu lại số của Giản Ngôn Từ, rồi lại nằm úp sấp xuống, dán mặt lên tờ giấy nháp.
Một hồi lâu sau, cô lại ngồi thẳng lưng lên.
“…. Chào, chào chú Tề.”
Tư Dao nhỏ giọng thử lại: “Chào chú, chú Tề.”
“….”
“Chào… chú Tề.” Dừng một hồi lâu, “Chào cả nhà, ông nội, bà nội.”
Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần.
Nhưng vẫn chẳng thể nói lưu loát được.
Tư Dao mất kiên nhẫn, lại nằm úp về bàn, có chút mệt mỏi.
Thôi bỏ đi.
…
Nhóm nhỏ cô lập nhanh chóng xuất hiện.
Thứ hai vừa đến lớn, Tư Dao nhận thấy rất rõ Quý Thù Nghi đang nhằm vào mình.
Tiết thể dục cuối cùng của buổi sáng, là khoảng thời gian hoạt động tự do, chỉ có một mình cô.
Mấy người Quý Thù Nghi không rủ cô theo chơi, Tư Dao tìm một vị trí trên bậc thang ở sân thể dục ngồi xuống, mở sách tiếng anh ra, cắm tai nghe vào vừa hát theo vừa làm bài.
Giữa trưa đến căn tin cũng chỉ có một mình cô, bèn tìm một góc không người ngồi, chọc chọc miếng cà chua nhỏ.
Lần này may sao vẫn nhịn hết một học kỳ mới lật mặt nhau.
Một mình cũng chả sao, quen rồi.
Cũng may hôm nay không có ai đếm hỏi thăm Tư Dao.
Chuyện tuần rồi Giản Ngôn Từ bị cắn truyền đi mấy ngày liền, đến cuối tuần, hết thú vị rồi thì các bạn học sinh cũng có đề tài mới.
Nhoáng cái đã đến thứ tư, giờ nghỉ trưa.
Trong lớp ồn ào náo động, học sinh chia thành tốp ba tốp năm tụ tập tám chuyện.
Bên cạnh có Hứa Sân và Trần Giai Mạn kéo hai cái ghế đến, Tư Dao nằm bò lên bàn ngủ, nghe được đôi ba câu, họ đang thảo luận với Quý Thù Nghi về bộ phim truyền hình đang hot gần đây.
Bên cạnh phát ra hàng loạt tiếng cười, cô vùi mặt vào khuỷu tay, lộ cái gáy với bạn cùng bàn, mắc điếc tai ngơ.
Tiếng cười bên tai vẫn không dứt, cái bàn đột nhiên bị đụng phải làm rung lên.
Tư Dao không nhịn nổi nữa ngửa mặt lên: “Các, các cậu có thể, đừng…”
“Bọn này làm sao?” Quý Thù Nghi cuối cùng cũng chờ được phản ứng của cô.
Tiếng cười im bặt.
Tư Dao nhíu mày: “Đừng, đừng đẩy bàn.”
Hứa Sân vô tội: “Bọn tớ không đẩy à.”
“Bọn tớ chỉ đến tán gẫu chút thôi.” Trần Giai Mạn hát đệm, “Đâu ai ra quy định giờ nghỉ trưa không được nói chuyện phiếm đâu? Chả hiểu ra sao.”
Nói có một câu, mấy cậu ta đã phản bác lại mấy câu.
Tư Dao cũng tức lên: “Tôi đang, đang nói cậu—“
Hứa Sân nhỏ giọng: “Nói cho lưu loát rồi hãy nói chuyện với người ta.”
Bầu không khí hoàn toàn lạnh tanh.
Đúng lúc này, lớp phó Ngữ văn Chung Tư Hiểu ôm một xấp bài tập đi đến, cười nói: “Thù Nghi, các cậu nộp bài thi hôm qua nha.”
“Bài, bài thi gì?”
“Hôm qua có phát ra mà, giữa trưa phải nộp cho thầy Nguyễn.” Chung Tư Hiểu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tư Dao, “Ơ, tớ không chia cho cậu sao? Tớ nhớ rõ chiều hôm qua tớ đã phát rồi mà.”
Tư Dao ngẩn người.
Hôm qua sau tiết Ngữ văn cô không có ở trong lớp, cũng không nhận được đề bài gì. Tư Dao nhìn về phía người ngồi cùng bàn: “Có phải, là cậu không….”
Quý Thù Nghi: “Không liên quan gì đến tớ cả à nha.”
Bỗng nhiên cửa sau của lớp truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, đúng lúc đám con trai vừa chơi bóng về. Bàn trước Nhậm Gia Khải mướt mồ hôi ngẩng đầu lên trời, uống một hớp to nước lạnh, sau đó mới chợt nhận ra vẻ mặt bạn bàn sau khá kỳ lạ, vội nheo mày.
“Ui cha nữ thần, cậu không vui hả?”
Quý Thù Nghi: “Không phải là vì Tư Dao à.”
“Cậu ấy làm gì?” Phản ứng đầu tiên của Nhậm Gia Khải là phải dỗ nữ thần vui vẻ, thế là cũng dỗi theo, “Ui Tư Dao này, sao cậu lại chọc nữ thần của tớ tức giận thế hả? Tớ đau lòng siết bao…”
—-Két!!
Chiếc ghế bị kéo ra, ma sát lên mặt đất phát ra một tiếng chói tai.
Tư Dao đột ngột đứng dậy, động tĩnh này làm tất cả các bạn trong lớp giật nảy mình.
“Đm…..”
“Tư Dao sao, sao vậy?” Nhậm Gia Khải hoàn toàn bị bất ngờ, trước nay đâu đã được thấy Tư Dao tức giận, “Giận thật ư? Ui ui ui cậu chờ—“
Tư Dao không quay đầu lại, đẩy mạnh cửa đi ra khỏi lớp.