Ngữ văn của cô không tốt, đừng bảo viết cam kết, mà ngay cả những cuộc thi bình thường bị ép viết văn nghị luận cũng không moi ra được quá 800 từ. Mỗi một luận điểm đều lặp đi lặp lại như cũ, lấy được nửa số điểm đã không tệ lắm rồi.

“Nếu cần viết, thì để cho em ấy viết đi ạ.” Một âm thanh vang lên.

Dừng khoảng chừng là hai giây, Tư Dao quay phắt đầu sang nhìn thẳng vào Giản Ngôn Từ.

Nam sinh đang cầm khăn giấy vừa lấy của cô ném vào thùng rác, nhìn qua đã mang đến cảm giác như một người anh trai gia giáo lễ phép, còn khách sáo bảo: “Lần này em ấy phạm lỗi là thật, chú không cần đối xử đặc biệt đâu.”

Tư Dao chưa từng nghĩ đến.

Đời này, lần đầu tiên viết bản kiểm điểm lại là ở trên bàn trong đồn cảnh sát, khó khăn rặn từng chữ.

Ba tiếng đồng hồ, được một ngàn từ.

Chuyện cũ hồi ở Dục Dương ấy, đánh chết cô cũng không chịu viết kiểm điểm, hôm nay lại phải viết.

Lúc giao cho cảnh sát, còn đón nhận ánh mắt của mọi người, ngoài mặt thì Tư Dao ngoan ngoãn là thế, nhưng trong lòng đã méo mó.

—-Nội tâm hiện lên làn đạn 500 dòng chửi người.

“Ôi xem em gái nhà người ta kìa, nghe lời ghê chưa.”

Bên cạnh, một cô bé đi theo người nhà đón anh trai về nghe thấy thế, vẻ mặt đầy ghét bỏ, lớn tiếng nói: “Nếu em có anh trai đẹp trai như vậy, thì có bảo em luyện viết từ điển tiếng Trung mỗi ngày em cũng bằng lòng nhé!”

“……”

Phía cảnh sát vô cùng hài lòng với hai anh em Giản Ngôn Từ và Tư Dao.

Cảnh sát không hề nghi ngờ anh, đọc xong bản kiểm điểm lại ân cần dạy bảo Tư Dao một hồi nữa, sau mười phút, mới chuyển sang chuyện công, lấy một quyển sổ ra.

“Ở đây, phụ huynh ký tên nữa là đi được rồi.”

Trơ mắt nhìn anh ký ba từ ‘Giản Ngôn Từ’ xuống, Tư Dao vừa mới thả lỏng được đôi chút lại hoảng hốt hơn.

Cảnh sát thấy kỳ lạ: “Hai đứa không cùng họ?”

“Bọn, bọn cháu,” Cô nhanh mồm chen vào, khó khăn giải thích, “Không, không chung ba.”

“Bảo sao.” Một tên côn đồ đứng cách đó không xa chen vào, “Thấy hai đứa bây không giống nhau tí nào, đứa cao ngoằn đứa lùn tịt thế.”

“……”

Tư Dao rời khỏi đồn công an trong xấu hổ và giận dỗi.

Sau buổi chiều mặt trời hửng nắng môt cách uể oải, xe cộ trên đường thưa thớt hẳn đi.

Vừa qua bốn giờ chiều, nhẩm tính thì tất cả tiết học của buổi chiều ở THPT Số 4 đã xong rồi, chỉ còn lại tiết tự học.

Trong đầu Tư Dao vẫn còn lưu trữ cái câu ‘đứa cao ngoằn đứa lùn tịt’, cô theo sau Giản Ngôn Từ, yên lặng nhìn bóng lưng ấy.

Nam sinh vào cuối tuổi dậy thì, vóc người cao lớn thẳng thóm, quần tây ôm lấy đôi chân thon dài, chỉ cần đi dọc đường sẽ thu hết mọi ánh nhìn của những người chung quanh.

Có lẽ vì đi quá nhanh nên quần tây của anh bị xắn lên một chút, để lộ ra mắt cá chân rõ ràng, mang theo cảm giác trẻ trung riêng biệt của tuổi thiếu niên, nhưng lại không phải gầy gò ốm yếu như những cậu trai trẻ tí nào.

Đôi khi mang lại cảm giác như người lớn ấy.

Khó trách ai ai cũng tin tưởng anh là anh trai cô.

Tư Dao không cam tâm cho lắm, quay đầu nhìn biển báo bên cạnh.

Qua phản chiếu của mặt kính, cô phát hiện ra trên đỉnh đầu mình có một chỏm tóc nhỏ, có thể vừa nãy hao tâm tổn trí viết bản kiểm điểm mới cào ra.

Cô ấn ấn nó xuống, lặng lẽ giơ gang tay ra đo đo trên đỉnh đầu mình, rồi so sánh thô với người kia.

Phì, này mà gọi là một cao ngoằn một lùn tịt á.

Cũng chỉ chênh nhau có một cái đầu thôi mà.

Cô còn trong tuổi dậy thì đó, còn có rất nhiều thời gian để cao hơn đó….

Trong lúc cô đang căm giận, Giản Ngôn Từ bỗng dưng dừng bước quay đầu lại.

Tư Dao bị dọa cho đứng luôn tư thế nghiêm, thả tay xuống.

“Sao, sao vậy?”

“Muốn nghe xem em có gì định nói với anh.” Giản Ngôn Từ không thấy động tác mờ ám của cô, nheo mắt, mang vẻ mặt nhạt nhẽo và tùy ý mà cô quen thuộc, “Không phải có chuyện gì muốn nói với anh à?”

Vừa nãy, lúc nằm bò lên bàn viết bản kiểm điểm, Tư Dao đã sâu kín ngẩng đầu nhìn anh không ít hơn hai mươi lần, mới viết được một dòng.

Bé nói lắp lại muốn chửi rồi.

“….. Đúng.” Cô nhớ đến số lượng từ phải viết, nhịn không được nói, “Rõ ràng là, là không cần phải viết, giấy kiểm điểm.”

“Sao có thể không viết được?” Giản Ngôn Từ gỡ balo trên lưng xuống, cầm lên tay, chậm rãi gọi cô. “Bạn nhỏ này.”

Tư Dao mờ mịt.

Anh đi đến trước mặt cô, khẽ hạ thắt lưng xuống, đôi mắt đào hoa được ánh mặt trời chiếu đến trong veo, nụ cười như thể không nhiễm tí bụi: “Anh là anh trai em, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với em rồi.”

“…….”

“Nếu lần nào cũng thoải mái tha thứ cho sai lầm,” Giản Ngôn Từ nói, “Sau này hư hỏng luôn thì phải làm sao đây.”

Giọng điệu của anh như đang dỗ dành, dịu dàng như một ông anh trai nhà người ta, lễ độ hỏi: “Đúng không?”

Tư Dao bấy giờ rất muốn quay về lại đồn công an lấy lại tấm bảng kiểm điểm kia—

Sau đó quăng thẳng vào ngực tên hồ ly tinh này.

Để anh nhìn xem trên đấy, để biết thế nào là! Sai lầm! Chân chính!

Dáng vẻ máu me ở hiện trường vụ án dữ ấy của Giản Ngôn Từ mới nên bị đưa đến đồn cảnh sát, bị viết bản kiểm điểm một ngàn từ mới phải.

Nhẫn rồi nhịn.

Tư Dao lay hai lọn tóc sau đầu, nhịn xuống, khô khan đáp lời: “Ồ.”

Vừa buông tay ra.

Giản Ngôn Từ đứng trước mặt đột nhiên vươn tay về hướng cô, Tư Dao rụt đầu lại như một phản xạ có điều kiện, chợt cảm giác mái tóc trên đỉnh đầu bị ai kéo kéo.

Cô ngơ ngác.

Giản Ngôn Từ khẽ cong ngón tay, tiện tay vỗ vỗ cho nhúm tóc vểnh lên của cô.

Mãi đến khi cả hai cùng đến đầu đường, đi ra đường cái.

“Đàn, đàn anh ơi,” Ấp ủ suốt dọc đường, Tư Dao mới thỏ thẻ một câu, “…. Hôm nay cảm, cảm ơn anh.”

“Có mang tiền theo đấy không?”

“Dạ, hả?”

Tư Dao cúp tiết nên không mang theo balo, cả người cũng chỉ có trên dưới hai mươi xu, lúc đến tiệm net đã nộp hết ráo rồi. Khi tiệm net bị niêm phong, không một ai thèm trả lại cho cô sất.

“Không nhiều, nhiều lắm.” Cô thấp thỏm thương lượng, “Lần, lần sau em trả cho anh, được, được không?”

Giản Ngôn Từ đi chầm chậm chờ cô theo kịp, xoay người lại: “Hai xu là đủ rồi.”

“Cái, cái gì?” Tư Dao càng mù tịt.

Chỉ cần hai xu? Bây giờ thu phí bảo kê thấp thế cơ à?

Hay đây là tiếng lóng của dân chợ búa—thật ra ý của anh là hai thỏi vàng, hay hai này nọ lọ kia.

“Nghĩ gì nữa đấy.” Giản Ngôn Từ nhìn ra nguyên cả đoạn kịch nhỏ trên mặt cô, buồn cười bảo, “Để cho em ngồi xe buýt.”

Trong não Tư Dao đang suy nghĩ đến trăm nghìn cách thức nên nói như thế nào để Tư Quế Trân cho thêm tiền tiêu vặt, chợt tạm dừng lại hết.

Thấy cô không mang tiền, Giản Ngôn Từ bèn kéo khóa balo ra, ngón tay thon dài lấy hai xu, kiên nhẫn nói: “Bây giờ anh đưa em đến trạm xe buýt. Biết đường về trường học không?”

Tư Dao yên lặng gật đầu: “…..Ồ.”

Bỗng nhiên, Giản Ngôn Từ nghiêng đầu nhìn cô: “Không thì em nghĩ là, anh hỏi tiền em làm gì?”

Tư Dao nhìn thấy nụ cười ấy, cả người bỗng nhảy lên lằn ranh giới. Trời đất rõ như ban ngày, mà cứ có cảm giác sau lưng mát mẻ hiu quạnh.

Cô cứng cổ, lảng sang chuyện khác: “Chỉ, chỉ là em không muốn, về trường.”

“Vậy muốn đi đâu?”

“Không, không biết.”

Tư Dao vốn chỉ nghĩ nếu như đã trốn tiết rồi thì sớm muộn cũng sẽ bị phạt thôi, vò mẻ còn sợ nứt gì nữa, nên mới đi chơi game cho hết buổi chiều. Ai mà ngờ tiệm net bị đóng, cô cũng không biết nên làm gì, bèn nghĩ hay tìm chỗ nào ngồi đợi.

“Anh về, về trước đi.”

Lúc nói chuyện, tự dưng theo sau Giản Ngôn Từ đến một chỗ đậu xe đạp ven đường, thấy anh mở balo lấy ra một chiếc chìa khóa, mở khóa một chiếc xe đạp màu đen.

Tư Dao hãy còn mất hồn vì suy nghĩ, hóa ra anh chạy xe đạp đến đây.

“Không phải bảo anh về trước à?” Giản Ngôn Từ dựa vào xe đạp, móc chìa khóa vào ngón tay xoay mấy vòng, rồi ngừng lại, “Vậy sao còn đi theo anh?”

Đúng! Nhỉ!

Tư Dao quyết đoán xoay người bước đi: “Em, em nhầm—-“

Còn chưa đi được đôi bước.

Ngay lập tức cảm giác cổ áo phía sau bị xách lên. Cô nhất thời dừng lại.

Tay Giản Ngôn Từ kéo lấy cổ áo sau của cô, sức không mạnh, nhưng không hiểu sao cả người Tư Dao như xù lông lên.

Giống cái đuôi nhỏ sau mông bị véo ấy, nháy mắt quay phắt lại.

Giản Ngôn Từ cười: “Đi đâu?”

Tư Dao cảnh giác và căng thẳng: “Không không không biết….”

Anh buông tay ra, vỗ vỗ lên xe mình: “Vậy đi theo anh đi.”

Lời từ chối còn chưa kịp nói ra.

“Không phải bảo không biết à?” Giản Ngôn Từ nheo đôi mắt đào hoa lại, nụ cười trong veo, hóa thân thành đàn anh hoàn mỹ đáng tin cậy, lại nói thêm, “Anh trai sẽ chịu trách nhiệm với em.”

 “…..”

Ông anh này thật sự biến mình thành anh trai ruột cơ, nói chầm chậm: “Cũng không thể để em đi bậy bạ một mình được. Anh lo lắng lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play