Mười phút sau, Tư Dao đang ngồi trên thanh ngang của xe đạp.
Hai tay bám thật chặt hai tay lái, lòng bàn tay đều mướt mồ hôi.
Giờ khắc này, cô rất là, cực kỳ, vô cùng—lo lắng.
Chiếc xe đạp này của Giản Ngôn Từ hiển nhiên là loại thể thao, đơn giản hơn bao giờ hết, không có yên sau, cũng không có giỏ xe, nếu muốn chở thêm ai đó cũng chỉ có thể ngồi trên thanh ngang giữa tay lái và người lái.
Tư Dao vùi mình thành một cục nho nhỏ, cẩn thận đặt hai chân lên khu tam giác bên dưới thanh ngang.
Yếu ớt, nhỏ bé, đáng thương, đè nén.
Tựa như một tội phạm trẻ bị bắt đi cải tạo lao động, ngồi trên xe tải chở phạm nhân và chuẩn bị quay về THPT Số 4 để chịu tra tấn từ các quy tắc khốn khổ của nhà trường.
Tư Dao căng chặt cả người, trong não hùng hùng hổ hổ bắn ra làn đạn.
— Ngày 23 tháng 3 năm 2016, 4 giờ 30 phút chiều.
— Giản Ngôn Từ thành công nhảy lên top 1 danh sách người mà cô ghét nhất, thay thế cho giáo viên chủ nhiệm Dương Chấn Hải của THPT Số 4.
Gió phớt qua, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc ngắn ngũn trên đỉnh đầu cô, quét qua vầng thái dương.
Hình như, có chút ấm áp.
Không biết là gió, hay là….
Tư Dao đột nhiên cứng đờ.
Hơi thở của nam sinh.
Động tác ngồi trên thanh ngang của xe đạp này, tựa như đang vùi vào lòng người chạy xe đạp vậy.
Trong khoang mũi còn thoang thoảng hương thơm tươi mát, rất giống mùi hương nước xả vải, quyện vào không khí—là mùi thuộc về Giản Ngôn Từ.
Ý thức được điều này, Tư Dao cứng cổ nín thở lâu thật lâu, khi đến một cái đèn đỏ dừng lại, thì nhanh chóng quay đầu lại, ngửa mặt lên nhìn thoáng qua anh, rồi lại mau chóng rụt về.
Hai người cách nhau gần ơi là gần luôn.
Gần đến nỗi vừa nãy tầm mắt của cô nhìn thấy được nửa dưới gương mặt anh, chỉ liếc cái nhẹ là thấy rõ ràng ngũ quan anh rồi.
Chiếc mũi cậu trai cao cực cao, lại còn thẳng, nhưng không phải thẳng trơn tuột, mà giữa chóp mũi gồ lên một chút nhỏ, mang theo kiểu quyến rũ động lòng người của một cậu thiếu niên nên có.
Như có như không khẽ phất nhẹ hơi thở qua đỉnh đầu Tư Dao.
Tâm thần có chút bồn chồn khó hiểu, không phân biệt được là vì căng thẳng do ngồi trên xe đạp, hay là vì cảm giác bị gió thổi qua mang theo phiền muộn.
Tư Dao nghẹn ứ không hé răng—-
Cũng không thể bảo anh là, anh đừng thở nữa!!
Nhận ra vẻ cứng đờ của cô, Giản Ngôn Từ tự nhiên cất lời, có tâm hỏi han: “Độ cao thế này mà cũng sợ?”
Rõ ràng vẫn là giọng điệu khiến người ta thoải mái.
Nhưng tự sâu trong thâm tâm, Tư Dao cứ thấy mình như bị khiêu khích, nhất thời ngồi thẳng lại: “Em không, không sợ đâu nhé.”
Sau khi thẳng lưng lên, hình như càng dựa vào gần lồng ngực đối phương hơn thì phải.
Một chiếc xe đạp khác ở sau ra sức đuổi kịp rồi vượt qua xe họ, nam sinh kia còn chưa kịp thấy rõ gương mặt của hai người họ, đã huýt sáo rồi bóp kèn tin tin.
“Người anh em! Chở em gái show ân ái à!”
“…..”
Cổ Tư Dao nhất thời đỏ lên, tức á.
A a a a a phụt!
Lái xe chừng nửa tiếng đồng hồ, Tư Dao mới nhận ra có chỗ sai sai.
Hình như không giống đường về THPT Số 4 mà.
“Đàn đàn anh, chúng ta không không về trường trường học ư?”
“Không phải em nói không muốn về sao?”
Âm thanh của anh mang theo tiếng gió, có chút tùy ý.
Cả người như Tư Dao cứng lại như hình ảnh tĩnh, ngay cả máu trong tích tắc cũng ngừng chảy.
Cô nuốt nước miếng: “Vậy, vậy chúng ta đi….”
Giản Ngôn Từ lại không đáp.
Xe chạy qua một đường cái với hai hàng cây xanh ở ven đường, quẹo vào một con đường mát, đầy cây, lúc đi ngang qua cánh cửa một khu chung cư, nhân viên bảo vệ mang đồng phục xanh ở xa xa đã mở thanh chắn cho họ.
Cậu trai lái xe, ngón tay trắng ngần, bị gió thôi tung góc áo, để lộ ra một đoạn thắt lưng nhỏ, đường cong xinh đẹp, màu da trắng lóa mắt.
Màu lành lạnh trắng ngần, tựa như con quỷ hiện thân giữa ban ngày ban mặt ấy.
Xe vừa dừng lại, Tư Dao vội vã nhảy xuống, như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, bấy giờ mau chóng chạy ra cách anh một mét.
Giản Ngôn Từ dựng xe bên mặt cỏ.
Tư Dao nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, “Chúng ta ta đi….”
Lần này cuối cùng con quỷ cũng đã chịu mở miệng, ngón tay đặt lên cái tay lái đen thui thùi lùi, nâng mắt lên, giọng điệu biếng nhác tiếp lời: “Đi bán em.”
“……”
Nhìn nhau vài giây.
Trái tim Tư Dao đập thình thịch và mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.
Dáng vẻ nam sinh lại tùy ý, thân hình cao ngất dưới ánh mặt trời, ngũ quan gần như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Lời anh nói—-
Cũng không biết là, trong hai người bọn họ, ai mới thích hợp để bán được giá cao hơn cơ.
…
Bãi cỏ bên ngoài biệt thự xanh mướt, những loài cây cỏ hoa lá không tên nở rộ, tràn đầy sức sống.
Tư Dao mau chóng vào chế độ thám tử lừng danh Conan, đứng tại chỗ quan sát cả căn nhà nửa buổi trời.
Xác định nơi này sẽ không đột nhiên nhảy ra một kẻ bắt cóc đồng lõa với Giản Ngôn Từ, mới theo anh đi vào.
Vừa vào trong, toàn thân bật radar lên—
Trống trải quá.
Phòng khách ở tầng trệt rất lớn, nhìn qua đã thấy là được sắp xếp lại nên có đầy đủ thiết bị gia đình, đến gần cửa sổ sát đất bên cạnh vườn hoa, còn đặt một chiếc đàn dương cầm tam giác. Nhưng mọi thứ lại rất mới, thoạt nhìn như không có người sử dụng.
Chẳng biết có phải là vì quen hoạt động trong phòng ngủ mới thế hay không nữa.
Tư Dao có một cảm giác rằng, căn phòng to như thế mà chìm trong im ắng thế này, bầu không khí cứ nặng nề thế nào đó.
… Giống như nhà ma.
“Đàn, đàn anh ơi,” Thấy Giản Ngôn Từ đi đâu đó, cô cũng theo sát sau mông anh, “Đây là nhà, nhà của anh ư?”
Giản Ngôn Từ gỡ ba lô rồi tiện tay để xuống bàn, “Xem là thế đi.”
“Vậy, vậy…” Tư Dao thấp thỏm nhìn một vòng chung quanh, không thấy một bức ảnh nào cả, “Ba, ba mẹ anh đâu?”
“Họ không ở đây.”
“Hả?”
Khi anh nói thì cũng sải bước đi về phía phòng bếp, cô nhắm mắt theo đuôi đi vào luôn.
Nào ngờ Giản Ngôn Từ chợt dừng bước, Tư Dao phanh lại kịp thời mới không bị đâm vào lưng anh.
Còn định hỏi thêm, thì nghe thấy âm thanh hờ hững của anh, gọi cô một tiếng: “Cái đuôi nhỏ này.”
Tư Dao ngơ ra: “Sao, sao cơ?”
Giản Ngôn Từ quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước khóang, nghiêng đầu cười: “Em đang theo dõi anh đấy à?”
“…”
Tư Dao mau chóng lùi ra sau một bước nhỏ, uất ức phân rõ giới hạn với anh.
Chút sợ hãi ngây thơ ban nãy đã không cánh mà bay.
Cửa tủ lạnh vẫn chưa được đóng lại, Giản Ngôn Từ hỏi cô: “Uống gì?”
“…. Có, có sữa bò dâu tây không?” Đúng là Tư Dao rất khát, nhịn không được dí sát đầu vào, lại bổ sung, “Hiệu Kỳ tích ấy.”
Năm phút sau.
Tư Dao thu lại câu nói nhà ma ban nãy.
Đồ ăn và đồ uống trong tủ nhiều đến nỗi có thể mở ra một cái quầy bán đồ ăn vặt luôn, và có cả sữa bò Kỳ tích mà cô thích .
Cô cắm ống hút, rất lưu ý đến chuyện bảo trì khoảng cách năm bước chân với Giản Ngôn Từ, nhìn anh uống nước khoáng xong, có vẻ không có ý định sẽ đưa cô về THPT Số 4, mà đi lên lầu.
Cũng không kêu cô đuổi theo anh.
Tư Dao do dự đứng ở bên chân cầu thang, không biết tiếp theo nên làm gì mới phải.
“Chúng ta đến, đến đây làm gì?”
Giản Ngôn Từ đứng ở ngay cầu thang nhìn cô, đuôi mắt cong cong rất quyến rũ: “Em đoán xem.”
“Ai nói là học?” Không ngờ Giản Ngôn Từ lại ngừng một lát rồi nói tiếp, “Thật ra trừ học hành—còn có nhiều chuyện để làm lắm.”
Ngụm sữa nghẹn ngay cổ họng cô.
Có thể là vì vào đến địa bàn của mình nên nam sinh không còn vẻ tắm mình trong gió xuân của một vị đàn anh thường thấy, dáng vẻ lạnh nhạt và cà lơ phất phơ, tùy ý, cười như một tên đa cấp xấu xa—
Là cái kiểu đi giao dịch bất hợp pháp ấy.
Vẻ mặt thong dong, như lời mời gọi, chậm rãi nói: “Em muốn làm gì thì làm.”