Dâng hương xong, thị nữ không nhanh chóng rời đi như mọi khi, các bà cung kính lễ bái thần đài phía trên, nói: “Thị thần, sắp đến tháng sinh thần, gần đây trong tộc có chín đứa bé mới sinh có tư cách được ngài chúc phúc.”
La Ngọc An đang tránh ở phía sau thị thần gấp hoa giấy nghe vậy sửng sốt, tháng sinh thần? Cô còn chưa nghe đến cách nói này bao giờ. Lại còn chúc phúc trẻ con mới sinh, làm cô nhớ tới câu chuyện nghe được lúc trước, hình như là một nghi thức nào đó.
Âm thanh của thị thần ôn hòa, “Theo lệ thường, cho bọn họ tới vào ngày thứ hai tháng sinh thần.”
“Vâng.”
Hai thị nữ rời đi, La Ngọc An cũng từ chỗ ẩn mình đi ra, nhìn bầu trời màu xám nhạt bên ngoài.
Cô đi vào chỗ này đã được một tháng, lúc đến là cuối thu, giờ đã bắt đầu vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy thị thần đang nhìn mình, dường như đang đợi cô hỏi gì đó.
Cô không định hỏi gì, nhưng dưới ánh mắt này La Ngọc An lại thử hỏi: “Vừa rồi họ nói tháng sinh thần, là thời gian thị thần ra đời sao? Vì sao lại là tháng sinh thần mà không phải ngày sinh thần vậy?”
Cô nhớ tới những ngày lễ thông thường, bình thường thì thần tiên, phật tổ trong truyền thuyết đều có sinh nhật, nhưng đều chỉ trong một ngày nào đó.
“Bởi vì thị thần ra đời cần thời gian một tháng.” Thị thần thong thả trả lời.
La Ngọc An bỗng nhiên cảm thấy cổ quái nói không nên lời, lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
“Ngài…… Thị thần ra đời từ đâu? Từ trong trời đất sao?”
Thị thần cười, “Thị thần ra đời từ con người.”
La Ngọc An không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cô cũng không phải là kiểu người có tính cách tò mò hay muốn tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng sáng tỏ, nên cô cũng không hỏi tiếp.
Ở trong ấn tượng của cô, sinh nhật thần tiên là ngày chùa miếu đạo quan cử hành pháp hội vô cùng vui vẻ náo nhiệt.
Cô cũng tưởng rằng khi tới tháng sinh thần, cổ trạch này cũng sẽ vui mừng náo nhiệt hơn so với ngày thường, nhưng có vẻ như mọi chuyện không giống như cô nghĩ.
Bên ngoài sân toàn bộ đèn lồng đỏ bị đổi thành đèn lồng trắng, mọi người đi lại ở ngoài viện dù là nam hay nữ đều mặc đồ màu đen, cài hoa màu trắng.
Ngày thường thỉnh thoảng còn có tiếng vui cười đùa giỡn khe khẽ nhưng lúc này tất cả đều biến mất.
Dù trên sân vẫn có người đến người đi những lại tràn ngập một loại không khí yên lặng, tĩnh mịch.
Mành và màn che trong điện thờ cũng được đổi thành màu đen, khi rũ xuống khiến ánh sáng trong toàn bộ điện thờ trở nên ảm đạm.
Các thị nữ dâng hương xong thì ra ngoài sân hoá vàng mã, giấy vàng được vẽ đầy hoa văn màu đỏ trừu tượng. Vừa hoá vàng mã, vừa đọc những lời cầu nguyện không rõ.
Một loạt hành động như vậy, thật khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến lễ tế bái người chết.
La Ngọc An giống như một u linh không ai nhìn thấy, đi lại trên con đường nhỏ hẻo lánh ngoài viện, nghe thấy hai cô gái trẻ tuổi đi ra từ nhà tắm gần đó, thấp giọng nói chuyện.
“Mỗi lần tới ‘tháng quỷ’ tôi đều cảm thấy hơi sợ, giống như tòa nhà này đột nhiên sống lại, sau đó lại chết đi.”
“Đừng có nói dọa người như vậy! Còn nữa, thị nữ không cho nhắc tới ‘tháng quỷ’, phải nói ‘tháng sinh thần’, nếu ai nghe thấy thì cô sẽ bị phạt đấy!”
Tháng quỷ? Theo như La Ngọc An hiểu, tháng quỷ hẳn là chỉ tháng 7, bởi vì rằm tháng bảy là ngày lễ hiến tế tổ tiên siêu độ vong hồn, nhưng bây giờ phần lớn mọi người đã sớm không còn để ý, chú trọng đến chuyện này nữa.
Tháng quỷ mà các cô ấy nói chắc cũng không có ý nghĩa giống như tháng quỷ của người thường.
Lúc này trời đã hoàng hôn, sân điện thờ đóng cửa sớm hơn so với mọi ngày, ngoài viện truyền tới tiếng nhạc. Không biết tiếng nhạc đó do nhạc cụ gì phát ra, theo tiếng nhạc còn có tiếng chuông nhỏ vụn, khiến người ta cảm thấy bình lặng xa xưa, hòa với tiếng người tụng niệm như có như không, giống như một bài hát ru.
La Ngọc An ngủ một giấc tỉnh lại, bốn phía vẫn đen nhánh, cô vén rèm lên ra nhìn bên ngoài,
Ngoài trời còn chưa tới hừng đông, nhưng tiếng nhạc và tiếng người nghe thấy trước khi cô đi vào giấc ngủ vẫn còn chưa ngừng, nghe như cách nơi đây rất xa, chỉ có thể nghe được một chút tiếng vang vụn vặt đứt quãng xa xôi.
Đột nhiên, cô nhận ra có chút không đúng, quay đầu nhìn vào bên trong điện thờ. Thị thần xưa nay vẫn ngồi ngay ngắn ở tầng trong cùng của điện thờ đã không thấy bóng dáng, không gian nhỏ hẹp bị một lượng lớn đây tơ hồng tràn ngập.
La Ngọc An lồm cồm bò dậy, trong lòng run sợ, cô ghé sát vào tầng ngoài cùng, nhẹ giọng gọi: “Thị thần?”
“Ngài làm sao vậy?”
Một cái tay áo trắng từ bên trong đám dây tơ hồng duỗi ra, rũ xuống một cái tay trắng sứ, vô lực vẫy vẫy về phía cô.
La Ngọc An cẩn thận đi qua, vươn tay nâng cái tay đang buông xuống ở trước mặt kia, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, như là đang nâng một cái tay làm bằng gốm sứ.
Bất chợt, cái tay đang nằm ở trong bàn tay cô đột nhiên tan ra thành một đám tơ máu tán loạn, từ khe hở ngón tay cô chảy xuống.
La Ngọc An giật mình hoảng sợ, cơ thể không nhịn được đứng bật dậy, trong nháy mắt, cô phát hiện tất cả ánh sáng xung quanh mình đều trở nên ảm đạm hẳn đi, cô cũng đã bất chợt đi đến một chỗ cổ quái.
Ở trong bóng tối trống trải vô biên, tiếng hít thở và tiếng bước chân của cô bị phóng đại, nơi này chỉ có duy nhất một tòa thần đài cũ kỹ mộc mạc tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trên thần đài đặt một tượng thần làm bằng gốm sứ kích thước như người thật.
Quanh tượng thần quấn đầy dây tơ hồng dày đặc, trên khuôn mặt của tượng thần mang theo nét tươi cười của thị thần mà La Ngọc An rất quen thuộc, có một vết rách trên tượng sứ bổ đôi gương mặt tươi cười kia. Tượng thần đang cười với cô, gương mặt tươi cười nứt vỡ, bên trong lại truyền tới tiếng than thở sâu thẳm.
Đau quá….
Đau quá….
La Ngọc An bỗng nhiên mở mắt, trời đã sáng rồi, tiếng cửa viện bị mở ra khiến cô đứng dậy theo bản năng, muốn trốn ra phía sau thị thần. Khi chạy đến buồng trong cùng của điện thờ, cô mới đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại từ trạng thái hoảng hốt.
Vừa rồi cô nằm mơ sao?
Giống như trong mộng, tay áo trắng duỗi đến trước mặt cô, lộ ra một cái tay trắng sứ, chủ nhân của cái tay mang theo nụ cười mỉm nhu hòa trước sau như một nhìn cô: “Mau tới.”
La Ngọc An ngạt bỏ suy nghĩ về giấc mộng có chút quỷ dị kia, trốn ở phía sau hắn.
Đây là ngày thứ hai của tháng sinh thần, như đã nói lúc trước, các thị nữ đưa chín đứa trẻ mới sinh tới đây.
Những đứa trẻ mới sinh đang ngủ say, được người thân ôm vào trong điện thờ, đặt nằm thành một hàng trên tấm lót gấm màu trắng.
Những người đó mặc váy dài hoặc tây trang màu đen, mỗi người đều có khí chất cao quý, nhưng khi đối mặt với thị thần, bọn họ đều vô cùng khiêm tốn, cung kính, thậm chí còn không dám nói một lời với thị thần, dập đầu quỳ lạy xong liền được các thị nữ dẫn đi, rời khỏi sân.
Lúc hoàng hôn bọn họ sẽ đến đón đám trẻ con nhà mình trở về, trước đó, những đứa bé này sẽ được thị thần chúc phúc.
Quá trình này từ trước đến nay là một chuyện bí ẩn, đến thị nữ cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng một người ngoài như La Ngọc An lại cứ như vậy ngây thơ mờ mịt mà xem toàn bộ quá trình.
Thật ra quá trình cũng không có gì phức tạp, thị thần chỉ phất tay qua trán của những đứa bé này, sau đó từ trong tay áo lôi ra từng sợi tơ hồng, quấn một vòng lỏng lẻo trên cổ của bọn nhỏ.
Dù không phức tạp, nhưng có vẻ đáng sợ. Tơ hồng chậm rãi động đậy rồi từ từ dung nhập vào trong cổ của những đứa bé đó, sau đó lưu lại một vết màu đỏ nhàn nhạt trên cổ bọn nhỏ.
La Ngọc An trừng mắt nhìn cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy cổ mình cũng siết chặt lại.
Đối với cô chuyện như vậy hẳn là sẽ rất khó chịu, nhưng chín đứa bé đều im lặng ngủ, không có bất kì phản ứng gì, cho nên đối với bọn nó, nghi thức ‘chúc phúc’ này hẳn là không đau đớn gì.
Vừa nghĩ vậy, một đứa bé bỗng nhiên giật giật, nhăn nhăn mũi, nhỏ giọng khóc lên.
“A…… Có em bé này tỉnh lại.” La Ngọc An nhìn thị thần trên thần đài. Thị thần lại cười nói: “Trong lúc chúc phúc thức tỉnh, đứa nhỏ này thiên phú không tồi, linh cảm cũng mạnh.”
Thị thần khích lệ cũng không làm em bé mới mấy tháng tuổi ngừng khóc, tiếng con bé oa oa càng lúc càng lớn, đã có thể gọi là ầm ĩ. Khóc thành như vậy, hẳn là ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy, nhưng những người ở ngoài viện lại không có ý định tiến vào dỗ dành.
La Ngọc An thấy em bé gào khóc, còn lo lắng nó có thể khóc đến mức xảy ra vấn đề gì không, liên tục chuyển ánh mắt nhìn về phía thị thần, nhưng mỗi lần cô nhìn. thị thần đều cười nhìn cô, không hề phản ứng.
La Ngọc An dựa theo kinh nghiệm ở đây hơn một tháng, thử hỏi: “Tôi thử dỗ con bé nhé?”
Thị thần gật đầu. La Ngọc An cảm thấy có phải là hắn đang đợi cô tự nói ra những lời này hay không.
Thiếu nữ trẻ hơn hai mươi tuổi chưa từng có con, thật cẩn thận bế đứa nhỏ trong bọc lên, nhẹ nhàng đung đưa, vậy mà có tác dụng, tiếng khóc của đứa bé nhỏ dần.
La Ngọc An không ngừng cố gắng, ôm đứa bé đi tới đi lui trong điện thờ, bởi vì diện tích của điện thờ không lớn, cô chỉ có thể đi vòng quanh thị thần một vòng lại một vòng.
Lúc bé con cuối cùng cũng ngừng khóc thút thít, thị thần cười nói: “Thật là quá ầm ĩ.”
Đứa trẻ mới sinh đôi mắt sáng ngời đen nhánh, bị La Ngọc An ôm tới gần thị thần, trong ánh mắt phản chiếu hình bóng hắn.
Gần như là cùng lúc khi giọng thị thần vừa nói ra, đứa bé vốn đã ngừng khóc liền oa một tiếng lại khóc lên.
La Ngọc An rất kiên nhẫn, có thể là vì trước kia cô từng nuôi nấng em gái, cô lại dỗ dành đứa nhỏ lần nữa. Vừa mới chuẩn bị thả nó lại chỗ cũ, thị thần lại nói: “Trẻ con thật là ầm ĩ.”
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn bé gái, quả nhiên thấy miệng nó bẹp ra, lại sắp khóc.
La Ngọc An vội vàng bế bé lên một lần nữa, vỗ vỗ lưng nó, “Ngoan ngoan ngoan, không nháo không quấy, một chút cũng không ầm ĩ.”
Thị thần hắn, đến tột cùng là giống lão nhân gia bị người ta bỏ qua liền cảm thấy tịch mịch, hay là giống thiếu niên thỉnh thoảng muốn nghịch ngợm một chút đây?
La Ngọc An phát hiện gần đây mình thường xuyên tự hỏi vấn đề này, ấn tượng của cô với thị thần không ngừng đổi qua lại giữa hai suy nghĩ này.
Mặc dù trong quá trình xuất hiện chút nhạc đệm nho nhỏ, nhưng vào lúc hoàng hôn, lễ chúc phúc của thị thần cũng kết thúc thuận lợi, chín đứa bé được người thân đưa đi, sân viện lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Mỗi ngày khi sân vừa đóng cửa, La Ngọc An liền có thể tự do hoạt động ở trong sân, bởi vì vào ban đêm, bọn họ đều không dám bước chân vào trong sân điện thờ này.
Tiếng nhạc vang lên trắng đêm vào buổi tối hôm trước lại lần nữa cất lên, La Ngọc An nằm trên mặt đất trong điện thờ ấm áp mơ mơ màng màng ngủ.
Vẫn là giấc mộng tối hôm qua, cô mơ thấy thị thần ở trên thần đài trong điện thờ, cơ thể rơi rụng thành từng sợi tơ hồng, quần áo màu trắng giống như ngọn nến tan rã chảy xuống, biến thành một đống đồ vật kỳ quái.
Cô vừa tới gần, sẽ lập tức đi vào trong mảng bóng tối đó, thấy tượng thần bằng gốm sứ trên thần đài chậm rãi vỡ ra từ trên đỉnh đầu, từ khe hở tối đen truyền đến thanh âm sâu kín, dường như là từ dưới nền đất tràn ra. Lời thầm thì như vậy cứ không ngừng lặp đi lặp lại quanh quẩn ở trong đầu, giống như cả tinh thần đều bị ô nhiễm, không ngừng như tằm ăn lên.
La Ngọc An đầu đầy mồ hôi lạnh tỉnh lại, xoa xoa trái tim đang đập dồn dập của mình, đi đến trước thần đài, ngồi quỳ trên một miếng lót, chắp tay trước ngực dùng tư thế cầu thần bái phật tiêu chuẩn nói: “Thị thần, liên tục hai ngày nay tôi đều có một giấc mộng giống nhau, không biết có phải là có ý nghĩa gì đặc thù hay không?”
Mành bị gió thổi tung lên, dưới sự chuyển động của ánh sáng, thần trên thần đài giống như tượng như đột nhiên sống lại, từ trên cao nhìn xuống cô, khẽ cười nói: “Sao cô biết đó là mộng.”
La Ngọc An sửng sốt: “Không phải mộng sao? Khi đó là buổi tối lúc mơ mơ màng màng tôi nhìn thấy?”
Cô thở phào nhẹ nhõm, “Không phải mộng thì tốt rồi.”
Dường như rất yên tâm.
Thị thần mỉm cười, giọng mang chút tiếc nuối thở dài một tiếng, “Hình như cô không sợ hãi?”
La Ngọc An: “Biết là chuyện phát sinh trong hiện thực, không phải là giấc mộng không rõ thì không quá sợ hãi.”
Chủ yếu là, đồ vật kỳ quái là thị thần thì cảm giác không sợ như vậy nữa.
Thị thần báo trước: “Đêm nay vẫn sẽ như vậy, một tháng này đều như vậy.”
La Ngọc An: “Được.”
Quả nhiên, buổi tối cô lại thấy cảnh tượng đó. Đối với chuyện không biết là mơ hay là thực, cô không thể phân biệt rõ ràng, nhưng nếu thị thần đã nói đây không phải là mộng, vậy cứ coi như nó không phải là mộng đi.
Tượng thần gốm sứ đứng trên thần đài bị vỡ ra một cái khe hở u ám, từ trong cái khe vẫn phát ra tiếng thì thầm.
Hai ngày trước La Ngọc An không dám làm gì, hôm nay hỏi thị thần rồi, lá gan cô hơi lớn hơn, cô cảm thấy có lẽ mình có thể nhìn xem tình huống thế nào.
Cô nhón chân nhìn vào trong khe hở vỡ ra đó, dò hỏi vào bên trong: “Là thị thần sao? Vì sao người kêu đau?”
Thanh âm chết lặng bất biến từ trong khe hở tạm dừng trong giây lát, rồi bỗng nhiên lại trở nên ồn ào, vô số thanh âm giống nhau, ngữ điệu giống nhau trùng trùng điệp điệp đè lên nhau quanh quẩn.
“Thật tối…”
“Thật nóng…”
“Không thể thở...”
“Đau quá...”