Đóa sơn trà đỏ đó được một sợi tơ hồng treo trong điện thờ.
La Ngọc An nhận ra thị thần hẳn là rất thích hoa sơn trà đỏ, nên cô lấy hết toàn bộ giấy đỏ bọc hương, gấp thành một bó hoa sơn trà đỏ thật to, còn dùng giấy cuốn lại làm cành hoa. Đây là cách đầu tiên cô dùng để dỗ em gái cô lúc con bé còn nhỏ. Cha mẹ cô qua đời khi hai chị em còn nhỏ, cô là chị, chỉ lớn hơn em gái mấy tuổi, khi em gái học lớp 6, cô đã lên lớp 10, cho nên khi đó cô thường xuyên dùng vài món đồ chơi nhỏ để dỗ dành em gái.
Có một thời gian rất dài, bình hoa trong phòng em gái đều cắm hoa giấy đủ mọi màu sắc do cô gấp ra.
Loại giấy đỏ dùng để bọc hương này đặc biệt tốt, bên trên giấy còn có những hoa văn nhũ vàng, nên dùng để gấp hoa sơn trà rất đẹp.
Dù cầm một bó hoa giấy đỏ to tướng hiến cho thị thần nhìn qua có chút kỳ quái nói không nên lời, giống như một cảnh tượng tỏ tình cũ rích nào đó, nhưng bản thân La Ngọc An lại không có cảm giác gì.
Cô thật sự không dám có ý nghĩ gì với thần, vị thần đó đương nhiên cũng không có cảm giác gì với cô. Nhưng từ độ cong trên khóe môi của hắn có thể nhìn ra, hắn không hề có ý ghét bỏ, mà ngược lại là rất vui vẻ khi nhận bó hoa này.
Bó hoa được hưởng đãi ngộ giống như đóa hoa sơn trà kia, được dây tơ hồng treo trong điện thờ, hơn nữa nó còn được treo ở tầng thứ nhất, so với đãi ngộ dành cho bản thân La Ngọc An còn tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối La Ngọc An chỉ nằm ngủ ở điện thờ ngoài cùng.
Nhờ một chuyện nhỏ như vậy, khiến La Ngọc An bỗng không còn cảm thấy sợ những tơ máu đỏ hồng đó nữa.
Mới đầu cô còn cho rằng thị thần chỉ thích hoa sơn trà đỏ, nhưng sau khi được hắn mang ra ngoài đi ăn vài lần, trên đường đi nhìn thấy thị thần nghỉ chân ngắm nhìn những cây hoa cỏ khác, dáng vẻ dường như cũng rất thích.
“Ngài thích những cây hoa này? Nếu thích, vì sao không cho người trồng trong sân của ngài?”
“Thị thần sẽ không thiên vị bất kì thứ gì.” Thị thần trả lời cô như vậy.
La Ngọc An không hoàn toàn hiểu, nhưng từ ý cười trên khuôn mặt thị thần, từ đôi mắt hắn cong lên, lắc lắc đầu, hợp lại tay áo, cô nhìn ra hai chữ to. Rất muốn.
Cống phẩm trên thần đài của điện thờ, nhiều thêm một cái bình nho nhỏ, bên trên cắm hai đóa hoa tươi hái từ ngoài viện.
Các thị nữ không hề phát hiện trên thần đài có thêm hoa, duy chỉ có thị thần lúc ngồi ngay ngắn trên thần đài, có lúc sẽ nhìn chăm chú hai đóa hoa tầm thường đó. Chúng thường sẽ bị khô héo sau một hai ngày, nhưng trước khi chúng bị khô héo, người lặng lẽ cắm chúng vào bình hoa sẽ đổi đi, thay bằng những bông hoa tươi khác.
So với những đĩa trái cây bên cạnh có giá cả cao ngất ngưởng, được tỉ mỉ lựa chọn, đây thật sự là một cống phẩm keo kiệt.
La Ngọc An đối với hành vi “mượn hoa hiến phật” này của mình, cảm thấy rất xấu hổ. Hoa thì hái ở ven đường, bình thủy tinh là bình nhỏ đựng đồ uống trong phòng bếp, cô cũng ngại khi nói đây là lễ vật, chỉ có thể yên lặng coi như nó là cống phẩm xen lẫn trong những trái cây điểm tâm.
Đối mặt với thần, là một người bình thường, cô luôn sợ hãi, nhưng khi thần thể hiện ra một mặt vô cùng ôn hòa vô hại, mà cô thì chỉ có thể ỷ lại vào hắn, thường xuyên bị vẻ bề ngoài giống như con người của hắn mê hoặc, cảm thấy hắn chỉ là một thiếu niên tuổi tác không khác em gái mình.
Kéo tay áo thị thần được hắn mang đi ăn cơm rất nhiều lần, La Ngọc An đã có thể bình tĩnh đối diện với mọi người trong sân viện. Hầu như cô sẽ không đến nhà ăn vào thời gian có đông người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có khi đến không đúng lúc. Nên lúc này La Ngọc An đang bưng đồ ăn co người ngồi trong một căn phòng nhỏ ít người nhất, phòng này chỉ có hai người đang dùng cơm.
Hai thị nữ dùng cơm xong thì uống trà, còn nói chuyện phiếm một lúc, La Ngọc An vừa ăn vừa nghe các bà nói chuyện.
“Hai ngày này lúc đi điện thờ dâng hương cho thị thần, hình như tôi có ngửi thấy mùi hôi.”
“Tôi cũng ngửi được, khi có khi không, không biết sao lại thế?”
“Tôi cảm thấy không biết có phải tế phẩm lúc trước chạy thoát kia đã chết ở cái góc nào trong viện, bắt đầu hư thối cho nên có chút mùi?”
“Có khả năng, trốn lâu như vậy, từ lúc đó đến giờ chắc hẳn là chết đói rồi, phải nhanh chóng theo mùi tìm ra thi thể để xử lý đi thôi.”
“Mùi thối ở gần điện thờ, người nọ sẽ không trốn ở phía dưới điện thờ chứ?”
“Người thường sao lại không e ngại thị thần, không phải là điên rồi chứ.”
La Ngọc An im lặng ăn, cảm thấy hai bà lão này như là nói đến một con chuột đã chết trong góc nhà nào đó. Sau đó,… cô vươn cánh tay ngửi ngửi chính mình.
Hình như, đúng là hơi hôi, thế này thật khiến người ta cảm thấy thật xấu hổ.
Cô cũng muốn tắm rửa, nhưng trong sân không có chỗ nào có thể tắm rửa cả. Cô muốn ra khỏi sân còn cần thị thần đưa đi, cô không dám làm phiền thị thần, cho nên vẫn luôn chịu đựng. Bây giờ mà không tắm sạch thì thật sự không được, sắp hun thối lão thị thần nhà các người rồi.
“Tắm rửa?”
Thị thần rất giống như vừa mới được nhắc nhở, mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhân loại cần phải tắm rửa cơ thể.”
Lúc đưa ra yêu cầu này La Ngọc An thấy thị thần không có ghét bỏ phiền toái, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thị thần trôi ở phía trước, cô đuổi ở phía sau, tìm được một cái nhà tắm. Tòa nhà này, thiết kế của nhà tắm cũng giống nhà ăn, bề ngoài mang phong cách cổ xưa, nhưng vừa đi vào bên trong phong cách xây dựng đều là hiện đại tiện nghi. Trong nhà tắm có mười mấy buồng tắm, còn có cả bể tắm.
Cuối cùng cũng có thể tắm nước ấm thật thoải mái, chỉ là quá trình khiến cô có chút lo sợ.
Cũng không phải do thị thần đang bay ở gần đó, mà là bởi vì khi cô đang tắm được một nửa thì đột nhiên có người khác đi vào. Hơn nữa cô còn phát hiện, đây là nhà tắm nam. Cô đang tắm ở buồng bên trong cùng, thì mấy buồng bên cạnh lục tục có người đi vào, mấy người kia vừa tắm vừa nói chuyện phiếm.
Mấy người này hình như phụ trách bảo vệ sân điện thờ, dù bình thường luôn là dáng vẻ cứng ngắc lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng lúc tắm rửa lại có thể buôn chuyện với nhau.
La Ngọc An nghe bọn họ nói từ chu kỳ thay ca cho tới trả phép trở về rồi đi đâu chơi, lại cho tới chuyện thị thần.
Trải qua khoảng thời gian này, đôi khi cô sẽ nghe được vài mẩu chuyện ở bên ngoài sân, La Ngọc An cũng biết được thị thần là thị thần của tộc Tần thị.
Tần thị có thần phù hộ nên gia tộc lớn mạnh phát đạt, những người ở đây đều được chọn từ trong tộc Tần thị để đưa tới đây, trừ hai thị nữ, những người còn lại cách một thời gian sẽ thay phiên nhau.
“Nghe thị nữ nói, lần này thị thần thức tỉnh, tính tình rất ôn hòa, lúc trước Tần Minh Lãng và Tần Minh Thành phạm vào sai lầm lớn như vậy, sơ sót trong tế phẩm, cũng không xóa họ của bọn họ, chỉ đuổi bọn họ tới khu bên cạnh.”
“Nhiệm vụ bảo vệ kỳ này của chúng ta hẳn là tương đối nhẹ nhàng, ít nhất sẽ không chết người.”
“Kỳ hai năm trước kia mới là thảm, lần đó sau khi thị thần thức tỉnh tính cách rất lãnh khốc. Lúc ngài thức tỉnh, tộc nhân Tần thị phạm sai lầm đều không có kết cục tốt, đến bảo vệ còn có hai người chết vì bị ngài phát hiện ra có hành vi không đúng mực. Hơn nữa vị kia vô cùng thiên vị với ‘hình’, năm đó trẻ con mới sinh trong nhà được đưa tới nhận ‘chúc phúc’, phỏng chừng về sau đều sẽ bị ảnh hưởng biến thành ‘ác quan’.”
“Nói đến chuyện này, trước kia cũng có một lần. Biết thúc tổ Tần Phi Quân không? Giờ đang là người đứng đầu quan phán quyết, lão nhân gia đó được coi là ‘bộ pháp điển sống’. Nghe nói năm đó lúc thúc tổ sinh ra, tính cách của thị thần sau khi thức tỉnh có cực kỳ khắc nghiệt lãnh khốc, nên lúc thúc tổ còn là mấy đứa nhỏ được thị thần chúc phúc cũng bị ảnh hưởng. Bọn họ sửa đổi luật pháp, còn thúc tổ làm quan phán quyết những vụ án đó, tất cả phạm nhân đều chịu xử phạt hình phạt nghiêm trọng nhất.”
La Ngọc An im lặng nghe bát quái, đầu càng ngày càng thấp.
Những người này không biết, lúc bọn họ đang bát quái về thị thần của bọn họ, thì thị thần đang ngồi ở bên cạnh, cách chỗ tắm rửa một đoạn, mang theo nụ cười ôn hòa, lẳng lặng lắng nghe.
Thoáng ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên trên một cái, La Ngọc An thấy tay áo trắng của thị thần rũ xuống, động tác tắm rửa liền nhanh hơn. Thừa dịp những người đó còn đang tắm rửa chưa đi ra, La Ngọc An nhanh chóng thay áo tắm sạch sẽ chuồn ra ngoài, sau đó lại lần nữa kéo tay áo thị thần, được hắn dẫn đi.
Lần đầu tiên cô tới nơi này, khi đi qua hành lang, ánh sáng vẫn ảm đạm như vậy, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn muốn nói chuyện phiếm.
“Cách một khoảng thời gian ngài sẽ ngủ say sao?”
Thị thần mỉm cười gật đầu.
“Vậy, mỗi một lần thức tỉnh đều sẽ có những tính cách khác nhau à?”
Thị thần mỉm cười gật đầu.
“Ngài vẫn nhớ rõ những chuyện lúc trước từng phát sinh sao?” La Ngọc An hỏi ba câu, chỉ có mình cô phát ra tiếng bước chân rất nhỏ vọng trên hành lang.
Cuối cùng thị thần cũng không còn mỉm cười gật đầu nữa, giọng hắn giống như hoàng hôn từ từ chìm xuống: “Thị thần sẽ không quên bất kì điều gì, mỗi một thức thần của gia tộc, đều là một quyển ký sự về gia phả và gia tộc càng ngày càng dày.”
La Ngọc An kinh ngạc, “Mỗi một gia tộc…… Chẳng lẽ ngoại trừ ngài còn có những thị thần khác?”
Thị thần nghiêng đầu, vẻ mặt mang ý cười giống như lớp mặt nạ trên tượng thần bị cứng lại, hắn nói: “Thế giới này cũng không đơn giản như trong mắt người thường.”
Tiếng gió ù ù xuyên qua hành lang, xuyên qua áo tắm dài trống rỗng của cô, khiến cô cảm thấy có chút lạnh.
Đúng vậy, dáng vẻ chân thật của thế giới bí ẩn này, mới vạch trần một góc ở trước mặt cô mà thôi.
La Ngọc An không có ý định dò hỏi thêm về vấn đề này nữa, thấy ven đường có một bụi hoa cúc vừa mới chớm nở , cô bẻ hai cành cầm trong tay, chuẩn bị trở về thay cho những đóa hoa sắp tàn trong điện thờ.
“Sao tôi lại cảm thấy gần đây khi thay cống phẩm thỉnh thoảng sẽ bị thiếu mất một chút?”
“Mùi hôi như có như không đó cũng không thấy.”
“Tế phẩm kia trốn ở đâu vẫn không có dấu vết, không biết là chết ở xó xỉnh nào rồi, chúng ta không tìm thấy chẳng lẽ là do thị thần đã xử lý rồi?”
“Phải để cho thị thần tự mình xử lý việc nhỏ như vậy, thật là quá hổ thẹn.”
La Ngọc An nghe thấy hai thị nữ lải nhải theo lệ thường, trong lòng không hề gợn sóng, ăn cơm xong liền đi.
Cô tồn tại tựa như u linh sinh hoạt trong cổ trạch này, so với ban đầu bị các bà ấy dọa đến, cô cảm thấy lúc này hẳn là ngược lại. Nếu một ngày nào đó cô đột ngột xuất hiện, phỏng chừng sẽ dọa đến hai bà.
Đi theo hai thị nữ học tập, hình như là những cô gái trẻ tuổi đang được bồi dưỡng để làm thị nữ đời kế tiếp.
Dù vị thị nữ già nhấn mạnh phải đem việc phụng dưỡng thị thần là điều duy nhất trong sinh mệnh, hy vọng những người nối nghiệp có thể chuyên tâm học tập, nhưng có hai người luôn không quá nghiêm túc, luôn lặng lẽ trốn đi nghịch điện thoại.
Đã lâu rồi La Ngọc An không nhìn thấy điện thoại di động, có một lần vừa lúc gặp được hai người kia nghịch điện thoại, cô nhịn không được thò lại gần xem, thị thần cũng theo ý cô đi qua.
La Ngọc An đứng ở bên cạnh hai cô gái, lén nhìn màn hình điện thoại của các cô ấy, thị thần lại bay bên cạnh nhìn chăm chú.
Hai cô gái đang chơi trò chơi, La Ngọc An chưa từng chơi trò này, nhưng cô nhớ em gái mình hình như đã từng chơi, lại nhìn lại hai cô gái bất giác cảm thấy thân thiết hơn.
Trò chơi được chế tác hoàn mỹ, hai người tập trung thao tác nhân vật trò chơi chiến đấu, thị thần nhìn trong chốc lát, hỏi: “Đây là vật gì?”
“Là điện thoại di động, các cô ấy đang chơi trò chơi.” La Ngọc An chần chờ, “Nếu ngài cảm thấy hứng thú với cái này, có thể bảo các thị nữ dâng cống điện thoại.”
Cô nói lời này thật ra là có một chút lòng riêng. Rời khỏi cuộc sống mình quen thuộc đã lâu, cô muốn tiếp xúc nhiều hơn với thế giới mà mình vẫn luôn quen thuộc.
Giọng thị thần bình thản: “Thị thần sẽ không thiên vị bất kì thứ gì.”
La Ngọc An: “……”
Giọng điệu rất quen thuộc. Mặc dù không chủ động nói muốn có, nhưng nếu đặt trước mặt thì hắn vẫn sẽ tiếp nhận, là ý này sao?
La Ngọc An dùng kinh nghiệm giao lưu với em gái tuổi dậy thì để suy đoán. Thị thần, nên nói hắn giống lão nhân gia không thích đưa ra yêu cầu, chỉ thích để một đám người tới đoán, hay là nói hắn giống như thiếu niên trẻ tuổi muốn cái gì cũng không mở miệng mà phải đợi người khác tới đoán?
Dù không thể có điện thoại, nhưng mỗi ngày lúc đi ra sân ngoài, nếu để ý cũng có thể nhìn thấy không ít người lén lút dùng điện thoại. Gọi điện thoại, nói chuyện phiếm, xem tin tức, chơi trò chơi đều có, mỗi lần La Ngọc An nhìn thấy đều túm tay áo thị thần một cái, nếu có thể kéo động thì tức là thị thần cho phép cô đi xem. Mỗi lần đều cho phép.
Nhờ chuyện này, cuối cùng La Ngọc An cũng lấy lại cảm giác liên lạc được với thế giới hiện đại bên ngoài, thỉnh thoảng trên những chiếc điện thoại đó sẽ xuất hiện những mẩu tin tức, cũng có những thứ cô quen thuộc.
Mọi người ở cổ trạch không hề phát hiện ra dưới tình huống này La Ngọc An mang theo thị thần của bọn họ, xem hết những gì trên di động của bọn họ.
Cho nên có vài bí mật của bọn họ cũng không thể che giấu, ví dụ như có một gã bảo vệ ở sau lưng vợ mình, ngoại tình với mấy tình nhân một lúc.
Mắt thấy gã buông điện thoại đi lấy đồ, La Ngọc An đứng ở một bên nhìn chiếc điện thoại kia, có chút do dự, muốn nói lại thôi nhìn về phía thị thần.
Thị thần cười gật đầu. La Ngọc An lập tức cảm thấy thị thần hiểu được mình đang nghĩ gì, còn đồng ý hỗ trợ.
Thế là cô cầm lấy điện thoại, nhanh chóng đem vợ và các tình nhân của gã kéo vào chung một nhóm, sau đó chia sẻ toàn bộ ảnh chụp tin nhắn nói chuyện phiếm của gã. Trước khi gã trở về còn khôi phục lại tin nhắn, nhanh chóng đặt điện thoại lại chỗ cũ.
Làm xong hết thảy, cô nhìn về phía thị thần, không nhịn được bật cười thành tiếng. Thị thần vẫn mang vẻ mặt mỉm cười bất biến, nhưng một lát sau, lại hơi nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tựa như đang hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
La Ngọc An cũng bất giác gục đầu xuống, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc y hệt: “……?”
Ngài không biết vừa rồi tôi đang làm gì? Cái gật đầu kia, không phải ý là ngầm đồng ý sao?