Lúc bị những người cảnh sát bắt lấy, tống vào ngục giam khu Du Lâm, La Ngọc An đã nghĩ rằng mình rất nhanh sẽ bị xử tử hình. Nhưng ở ngục giam khu Du Lâm nửa tháng, vận mệnh của cô bỗng nhiên lại đi về một hướng khác không rõ.
“Ngài xem, đó đều là phạm nhân tử hình phù hợp với yêu cầu.” Người cảnh sát phụ trách trông coi bọn họ dùng giọng nói nịnh nọt chưa từng có nói với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông mặc tây trang, dáng vẻ đường hoàng, ánh mắt dừng ở trên người nhóm phạm nhân trong phòng, ánh mắt bắt bẻ không chút che dấu, dù lời nói ra có chút khách khí, nhưng khí thế toàn thân lại tràn ngập cảm giác cao ngạo.
Hắn nói: “Chỉ có thế này?” Dường như chướng mắt bọn họ.
La Ngọc An không biết bọn họ tới làm gì, sáng nay cô cùng với những phạm nhân khác đều bị yêu cầu thay quần áo sạch sẽ, sau đó bị đuổi vào buồng giam này chờ đợi.
Giám ngục hơi hơi cong lưng, xoa mồ hôi trên trán, cười nịnh nọt nói: “Ngài biết đấy, tháng trước vừa vặn là tháng xử quyết, đám phạm nhân tử hình kia đã bị xử trí, đám này là nửa tháng nay vừa mới vào, nên số lượng hơi ít.”
Hai người ở bên ngoài nói chuyện không coi ai ra gì, bị nhóm phạm nhân tử hình trong buồng giam nghe thấy rõ ràng.
Đám phạm nhân tử hình này có nam có nữ, đều do giết người, cướp bóc hoặc là cưỡng gian,… mới bị bắt vào đây, trong đó có không ít người thông minh, gan lại lớn.
Phần lớn bọn họ không lâu sau sẽ bị xử quyết, người lâu nhất cũng chỉ có thể sống đến tháng xử quyết sang năm mà thôi.
Nhưng người đàn ông ở bên ngoài lại khiến cho bọn họ thấy hy vọng, hình như hắn muốn lựa chọn phạm nhân tử hình trong đám bọn họ đi làm gì đó. Mặc kệ hắn muốn làm cái gì, nhất định sẽ tốt hơn so với ở trong ngục giam này chờ chết.
“Không biết vị tiên sinh này muốn làm gì, chọn tôi thì sao, chuyện gì tôi cũng đồng ý làm.” Rất nhanh, trong buồng giam đã có một tên phạm nhân chủ động tiến lên nói.
Hắn ta đến gần song sắt, người đàn ông kia hơi cau mày vì hắn ta tới gần, vờ lấy khăn tay ra che mũi, hoàn toàn không có ý định đáp lời.
Giám ngục đứng ở bên cạnh hắn như thu được tín hiệu gì, sửa lại dáng vẻ khom lưng uốn gối, lập tức quay lại dáng vẻ vênh váo tự đắc như thường, cầm côn điện trong tay hung hăng vung lên đánh người nọ ngã xuống đất.
“Ai cho mày mở miệng! Câm miệng! Nằm bò trên mặt đất cho tao!”
Những phạm nhân khác đang định ngo ngoe rục rịch thấy thế liền lùi về phía sau, không muốn bản thân mình giống như gã xui xẻo kia bị giận chó đánh mèo. La Ngọc An cũng theo đó lui ra sau.
Cô đứng ở phía sau đám người, từ đầu tới cuối giống như một cái bóng, không nói lời nào chỉ im lặng đứng ở trong góc, nhút nhát lại không có gì nổi bật.
Sống ở trong thế giới này hơn hai mươi năm, cô vẫn luôn là như vậy, bình phàm mộc mạc, làm việc ổn định thật thà, nhìn giống như rất dễ nói chuyện, rất dễ bị khi dễ, là người phụ nữ bình thường ở đâu cũng có thể gặp.
Cô không dám tự tiến cử, cũng không muốn đoán suy nghĩ của người đàn ông ở bên ngoài kia có thân phận gì, hay muốn làm cái gì, cô chỉ hy vọng mọi chuyện nhanh kết thúc để trở lại ngục giam.
Nhưng, trước mắt cô đột ngột xuất hiện một con mèo đen. Con mèo đen kia nhàn nhã đi qua trước mặt cô, cái đuôi thật dài quét qua chân cô một cái. La Ngọc An hơi ngước mắt, không rõ tại sao nơi này bỗng nhiên xuất hiện một con mèo đen, hơn nữa nó còn lặng yên không một tiếng động xuất hiện, dường như là xuất hiện từ hư không.
“Chỗ đó, cô ta.” Âm thanh của người đàn ông như xuyên thấu, đâm vào tai La Ngọc An.
La Ngọc An cảm thấy đám người đang che chắn trước mặt cô dần tản ra, dưới chân bỗng nhiên sáng ngời, không khỏi chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
Người đàn ông mặc tây trang chỉ tay vào cô, “Cô, lại đây”
Liếc nhìn qua khóe mắt, La Ngọc An thấy con mèo đen bỗng nhiên biến mất, thật giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của cô.
La Ngọc An bị giám ngục quát lên, đi đến phía trước buồng giam, nhìn hai người đàn ông bên ngoài, hơi nhút nhát cúi đầu.
Người đàn ông nghiêm túc đánh giá cô cẩn thận, hỏi: “Cô ta phạm vào tội gì?”
Giám ngục lập tức cầm lấy quyển vở mang theo bên người lật xem, rất nhanh trả lời: “Cô ta phạm tội giết người.”
Người đàn ông mặc tây trang có chút ngạc nhiên, dường như không quá tin tưởng loại phụ nữ nhỏ gầy nhìn thành thật thế này còn có thể giết người: “Chính cô ta giết người?”
Giám ngục bổ sung: “Đúng vậy, cô ta giết ba người, một giáo viên đại học nổi tiếng, một chủ doanh nghiệp, và một diễn viên có chút danh tiếng. Cả ba người đều bị cô ta chặt đứt tay, chân và đầu, trên người cũng bị chém rất nhiều nhát, là tội phạm giết người vô cùng hung ác.”
- Không tồi, vậy chọn cô ta
La Ngọc An bị giám ngục dẫn ra ngoài, ngay sau đó cô lại nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang đó cẩn thận lựa chọn thêm ba người, bao gồm cả cô tổng cộng là bốn người, hai nam hai nữ.
Bọn họ bị đưa đi rửa mặt, thay quần áo mới một lần nữa, sau đó lại bị người đưa ra khỏi ngục giam.
Nhìn thấy cổng chính ngục giam khu Du Lâm, còn có tường vây màu xám trắng, trụ cảnh báo đỏ tươi ở trên đường, La Ngọc An có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Cô không nghĩ tới mình còn có thể sống sót mà ra khỏi đây, tất cả đều quá không chân thật.
Ngồi trên xe ô tô xa hoa rộng rãi, bọn họ dần dần rời xa ngục giam khu Du Lâm, đi lên đường lớn.
Thành phố phồn hoa với những chiếc xe chạy đan xen trên dòng đường rối loạn nhưng lại có trật tự, toàn bộ những con người sinh hoạt ở đây đều tuân thủ theo quy tắc. Mà ở trên đường phố khu trung tâm sầm uất, ngày thường vào thời điểm này sẽ chen chúc tắc nghẽn nhất, chiếc xe này lại có được đặc quyền riêng, đi một đường không phải dừng lại bởi bất kì một cái đèn giao thông nào, đi thẳng qua khu trung tâm.
Xe đi rất lâu, người trên xe đều không nói chuyện, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta hít thở không thông. Rốt cuộc một nữ phạm nhân còn lại ngồi bên cạnh La Ngọc An không nhịn được mở miệng: “Chúng ta phải đi đâu?”
Trong xe trừ người đàn ông mặc tây trang vừa rồi, còn có một người khác nhìn qua khá trẻ, hắn cũng mặc tây trang, cười rộ lên có vẻ tính tình không tệ. Nghe thấy câu hỏi này, hắn nhìn một vòng bốn phạm nhân đang lo lắng bất an, rồi cười ha hả nói: “Đối với các người mà nói, là chuyện tốt như lên trời.”
Ánh mắt một phạm nhân nam sáng lên, hỏi: “Là chuyện tốt gì?”
Người đàn ông ban đầu kia không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ: “Câm miệng, thật là ồn muốn chết.”
Người đàn ông gương mặt tươi cười vô tội nhún nhún vai, ngậm miệng không nói chuyện nữa, những người khác cũng không dám hỏi lại, nhưng trong lòng đều sinh ra cảm giác chờ mong.
Nếu không phải chuyện xấu, vậy là chuyện tốt, nhưng đến tột cùng là chuyện tốt gì?
Chỉ có La Ngọc An vẫn luôn có cảm giác lo lắng bất an, nhưng cô cũng không dám lên tiếng, thành thành thật thật ngồi ở vị trí của mình, chờ đợi những chuyện sắp phát sinh.
Sắp hoàng hôn, xe chậm rãi đi vào một khu rừng rậm, hơi thở núi rừng mát lạnh mang hương vị gỗ theo cửa sổ xe hé mở chui vào mũi.
La Ngọc An yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi không xác định được đây có phải vẫn còn đang ở khu Du Lâm mà cô sinh sống hơn hai mươi năm hay không.
Khu Du Lâm đã bị khai phá, hẳn là sẽ không còn những khu rừng núi diện tích lớn như vậy.
Đường núi thật dài, rộng lớn, sạch sẽ, mỗi một đoạn đều có một tòa cổng lâu, vắt ngang trên đường.
Xe đi quá nhanh, La Ngọc An không nhìn rõ hình dáng của những cổng lâu đó, chỉ nhìn thấy mỗi một cổng lâu đều treo đèn lồng màu đỏ ở hai bên, trong ánh hoàng hôn, ánh đèn sáng lên hai điểm sáng đỏ hồng như đôi mắt quái vật đang dần dần thức tỉnh.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước một cổng lâu, La Ngọc An và những người khác cùng xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn về phía cổng lâu trước mắt, mái hiên ba tầng chếch lên được đỡ bởi cột đá sơn màu đỏ, trên cột đá điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ quái không nhìn ra hình dạng cụ thể, hoa văn đan xen phức tạp khiến người ta nhìn vào cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Trong phút chốc La Ngọc An nghĩ rằng dấu vết màu đỏ loang lổ bị mưa gió ăn mòn này giống như là vết máu đang chậm rãi chảy xuống theo cây cột.
Hai người đàn ông ở trên xe có vẻ kiêu căng lỗ mãng, lúc này xuống xe nhìn thấy hai người phụ nữ già đang đợi bên cạnh cửa cầm theo chiếc đèn lồng màu đỏ, lại vội vàng khom người hành lễ, ngoan ngoãn như hai đứa cháu trai.
Hai bà lão đầu tóc hoa râm, mặc váy trắng. Khuôn mặt hai người không quá giống nhau, nhưng cách ăn mặc giống nhau, sắc mặt cũng đều không có biểu tình gì, nên nếu chỉ liếc mắt nhìn qua thì trông giống nhau như đúc.
Một bà lão trong đó vẫy tay với bốn người La Ngọc An, sau đó xoay người dẫn đường đi trước, đi vào phía trong cổng lâu.
Còn hai người đưa bọn họ tới đây thì không nói gì, sắc mặt kính sợ cung kính cúi đầu quay trở lại xe, xe rời đi, như là nhân viên đã hoàn thành nhiệm vụ giao hàng.
Địa phương cổ quái, con người cổ quái, lúc này, vào thời khắc hoàng hôn, bốn phạm nhân tử hình nhìn chiếc xe đã đi xa, lại nhìn người dẫn đường phía trước, chần chừ nhưng lại không có lựa chọn nào khác đành phải đi theo hai bà lão cùng bước vào trong cổng lâu, giống như chủ động đưa mình vào trong miệng của quái vật khổng lồ.
Kiến trúc bên trong cổng lâu khiến bốn người kinh ngạc lần nữa.
Lúc này, ở bên ngoài hầu hết mọi nơi đều đã xây nhà cao tầng, đô thị phồn hoa. Nhưng kiến trúc này lại được xây từ gỗ lợp mái ngói, như là phong cách từ mấy trăm năm trước hoặc sớm hơn nữa từ mấy thế kỷ trước còn lưu truyền lại, sớm đã biến mất trong cuộc sống hằng ngày.
Cho dù là trong phim ảnh trên tivi, họ cũng chưa từng nhìn thấy tòa cổ trạch to lớn rộng rãi xa hoa tinh xảo như vậy.
Đặt mình trong đó, bọn họ chỉ cảm thấy như đã xuyên qua thời không, cả thế giới quan đều rối loạn, sự sợ hãi và nghi ngờ trong lòng không ngừng chồng lên nhau.
Qua tầng tầng lớp lớp cửa, những bóng cây tối tăm loang lổ, những hành lang dài và đình viện yên tĩnh không tiếng động, bóng dáng hai người dẫn đường ở phía trước đưa bọn họ vào bên trong mê cung cổ trạch, đưa họ tới một cái sân cực kỳ kỳ quái.
Toàn bộ sân tạo thành hình chữ khẩu (口), với bốn hướng là bốn căn phòng, ở giữa sân xây một tòa nhà nhỏ đơn độc.
Khác với kiến trúc cổ dọc theo đường đi đã nhìn thấy, La Ngọc An cảm thấy tòa nhà nhỏ ở giữa chữ khẩu đó giống như một cái điện thờ phóng đại, cô và em gái đã từng nhìn thấy loại hình thức điện thờ này, nghe nói là một loại điện thờ hình thức tối cao.
“Các ngươi, mỗi người chọn một phòng trong bốn căn phòng này.” Một bà lão nói.
Bà ấy đứng ở đó, hai mắt hơi vẩn đục nhìn bọn họ, là loại ánh mắt không hề có tình cảm gì, giống như nhìn vật chết khiến đáy lòng người ta không thoải mái.
Bốn người đều bị nơi quỷ dị này dọa sợ, bị bà ấy nhìn chăm chú, bất giác làm theo lời bà ấy nói, ngoan ngoãn tiến vào trong bốn căn phòng ở trong sân.
La Ngọc An tiến vào căn phòng bên tay phải, trong phòng rất trống trải, không có đồ vật gì, mặt đất bóng loáng sạch sẽ, trên vách tường sơn đỏ, trên xà nhà là những thanh gỗ trùng trùng điệp điệp, bởi vì ánh sáng không tốt, không thấy rõ trên đó điêu khắc cái gì.
Ngoài cửa, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, là hai bà lão kia, các bà ấy đi lại trên hành lang, khép lại bốn cánh cửa theo thứ tự.
Một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên khiến tim La Ngọc An vô cớ nhảy dựng.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, không thể nhìn thấy rõ bất kỳ cái gì trong phòng, chỉ có một chút ánh sáng mơ hồ xuyên qua khe cửa, La Ngọc An nhịn không được đi tới bên khe cửa nhìn ra bên ngoài, thấy hai điểm sáng đỏ rời khỏi sân. Đó là hai bà lão cầm theo đèn lồng, các bà ấy đi đến cửa rời đi, hẳn là còn khóa cửa lại, cô nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên.
Vừa rồi lúc tiến vào trong sân, cô có nhìn thấy ổ khóa trên cái cửa kia, có hai cái khóa, đều rất to.
Trong bóng đêm, La Ngọc An ôm chặt lấy mình, cô nhìn quanh căn phòng trống rỗng đen nhánh, cảm giác sẽ có thứ gì đó từ trong bóng tối lặng lẽ xuất hiện. Có thể là một đôi tay đột nhiên túm chặt chân cô, có thể là mái tóc dài đột nhiên từ trên xà nhà buông xuống trước mắt cô. La Ngọc An hơi không khống chế được tưởng tượng của mình, nhịn không được co lại thành một cục.
Không biết yên tĩnh được bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Trong bốn người có một người mở cửa, hẳn là một người đàn ông, hắn đi trên hành lang, tiếng bước chân rất nặng nề, dù cố ý đi nhẹ nhưng vẫn phát ra tiếng vang rất lớn.
Người nọ đi gõ cánh cửa phòng bên cạnh, thấp giọng nói: “Mở cửa, đều ra đi!”
“Này! Nhanh dậy đi, địa phương quỷ quái gì, không phải là các người thật sự định co ro trong phòng như vậy cả đêm chứ? Đều ra ngoài nói xem phải làm sao đây!”
Xuyên qua khe cửa, La Ngọc An nhìn thấy bóng đen mơ hồ của người đàn ông đứng trước cánh cửa phòng bên cạnh, mím môi, cô nhận ra đây là người đàn ông có vóc dáng cao nhất trong bốn người bọn họ.
Trong hoàn cảnh quỷ dị như vậy, có thể cùng những người khác ở bên nhau đúng là có cảm giác an toàn hơn. Nhưng mà, người đàn ông này cưỡng gian rồi giết chết mười mấy người phụ nữ mới bị vào tù.
Người đó gõ mãi nhưng cánh cửa không mở ra, hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ của La Ngọc An. La Ngọc An nhanh chóng giơ tay giữ chặt cánh cửa phòng mình.
Đúng lúc này, trong bóng tối sâu kín thâm trầm một ngọn đèn đỏ sáng lên - ở trong căn phòng giữa sân giống cái điện thờ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play