Bọn họ gọi quái vật ăn thịt người đáng sợ đó là “Thần”, còn nói lúc này nó đã đi vào giấc ngủ. Vậy có phải là bây giờ cô ẩn thân trong tòa điện thờ kia cũng sẽ không bị “Thần” phát hiện không?
Nghĩ đến sự việc xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến “Thần” không thể đưa “đồ ăn” là cô vào miệng, trong lòng La Ngọc An có chút cảm giác an tâm và may mắn.
Không có việc gì. Nhất định không có việc gì.
La Ngọc An không ngừng lặp lại trong lòng, lặng lẽ nghe động tĩnh của những người ở bên ngoài. Bọn họ đang chia nhau đi vào trong các căn phòng để tìm kiếm. Nếu không tìm thấy cô ở trong phòng, họ sẽ nghĩ đến khe hở phía dưới hành lang này. Nhưng cô không biết nếu bây giờ đi ra ngoài có thể bị bắt gặp hay không.
Chần chừ một lúc, cô cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa. Duỗi tay cởi giày ra tránh lúc đi lại sẽ có tiếng bước chân, nhanh chóng thăm dò nhìn ra phía bên ngoài, trừ bóng dáng một bà lão, những người còn lại đều đã đi vào trong phòng, đây là một cơ hội tốt!
Đừng nhìn thấy tôi! Đừng có nhìn thấy tôi! Đừng có nhìn thấy tôi!
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng không phát ra bất kì thanh âm nào, mắt chỉ nhìn về phía mành điện thờ hơi hơi đong đưa kia. Cô chưa bao giờ từng làm được động tác nào nhanh nhẹn lại linh hoạt đến như vậy, nhấc chân chạy trên hành lang ven điện thờ, chiếc mành đã gần ngay trước mắt! Lúc này, bà lão kia quay người lại, trong lòng La Ngọc An lộp bộp, nhào người vào trong mành.
Cô không biết động tác vừa rồi của mình có bị nhìn thấy hay không, chỉ lo sợ giây tiếp theo sẽ có người vén rèm lên xem xét, cả cơ thể cứng đờ, nhịp tim lại đập dồn dập. Cô từ từ ngẩng đầu, nhìn lướt qua bên trong điện thờ tìm xem có chỗ nào có thể ẩn thân hay không. Liếc mắt một cái đã thấy khu vực ở giữa điện thờ bị màn che thật dày che kín xung quanh, cô không chút suy nghĩ vọt người vào giấu mình vào trong màn che.
Kiến trúc bên trong điện thờ, sàn nhà là sàn nhà gỗ màu sắc thâm trầm bóng loáng, dường như tản ra một mùi hương thoang thoảng đặc thù. Cô ngồi ở trên sàn, cũng không cảm thấy mặt đất lạnh lẽo chút nào, hai mắt nhìn chằm chằm vào lớp màn che rũ ở phía trước không dám nhúc nhích. Tiếng người mơ hồ bên ngoài trở nên cực kì xa xôi. Ánh sáng chiếu vào qua màn che cũng chỉ có vài tia lọt qua, lốm đốm rơi xuống sàn, có người ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, tiếng nghe không quá rõ ràng.
“Thời gian…… muộn……”.

“không có cách nào…… chờ bên ngoài …… chắc chắn…… sẽ ra ……”.

“Rời đi trước …… Mặc kệ…… không thể lại quấy rầy……”.
Nghe thấy từ rời đi này, La Ngọc An lập tức thả lỏng cơ thể, mới vừa giật giật chân lại có tiếng bước chân đi vào trong điện thờ. Cô lập tức dừng động tác, nín thở tập trung lại tinh thần. Cũng may người tiến vào không có ý định xốc màn che lên, mà chỉ đứng ở bên ngoài màn che khom người quỳ lạy, sau đó lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Một lúc lâu sau, La Ngọc An mới xác nhận bọn họ thật sự đã rời đi. Cô không dám tin những người này lại nhanh chóng từ bỏ tìm kiếm cô như vậy. 

Nhưng suy nghĩ một chút, có lẽ đối với bọn họ mà nói, việc cô bỏ trốn giống như có một con chuột chạy vào trong viện, dù muốn bắt chuột, nhưng không tìm thấy, cũng không dám vì bắt một con chuột nho nhỏ mà quấy rầy chủ nhân nơi này. Rốt cuộc thì, một con chuột cũng không có khả năng gây ra mối nguy hại quá lớn.

Nguy cơ tạm thời được giải trừ, trong nháy mắt La Ngọc An bị cơn mệt mỏi đánh úp, cả một đêm không ngủ cùng với một ngày hôm nay tinh thần luôn ở trạng thái căng thẳng, hơn nữa cô còn không ăn cơm, không uống nước. Loại trạng thái này làm cho phản ứng của cô có phần trì độn, thậm chí bây giờ mới nhận ra được phía sau mình chính là vị “Thần” kia.
Màn đêm lại một lần nữa buông xuống, trong không khí yên tĩnh, mùi hương sâu kín tối hôm qua vẫn quanh quẩn, một ngọn đèn đỏ đột ngột sáng lên phía sau lưng, La Ngọc An lập tức nhớ tới tất cả sự việc xảy ra tối hôm qua, lông tơ lập tức dựng đứng.
Lúc trước cô vùi đầu vọt vào đây, không để ý hoàn cảnh nơi này, giờ khắc này cô nhìn chằm chằm cái bóng bị ánh đèn đỏ chiếu ra của mình, từ từ quay đầu lại.
Trong đầu không thể khống chế nổi xuất hiện rất nhiều, rất nhiều hình ảnh khủng bố, ví dụ như quay đầu lại liền nhìn thấy hai cái tay áo trắng rũ ở trước mặt, ví dụ như phía sau lưng cô là “Thần” đã biến thành quái vật đang chăm chú nhìn cô. Nhưng mà, khi thật sự quay đầu lại, những tưởng tượng đáng sợ đó đều không có.
Nguồn sáng đỏ là một ngọn nến đỏ, nhìn qua như giá cắm nến bình thường, tràn ngập hơi thở cổ xưa. So với giá cắm nến này, thứ càng hoa mỹ hơn chính là ở bên trong buồng rèm kia có một tòa…… thần đài.
Đó có lẽ được gọi là thần đài, La Ngọc An không biết nên hình dung nó như thế nào, phong cách kiến trúc tương tự điện thờ, nhưng càng hoa lệ hơn vô số lần. Khung gỗ lớn trong đền phiếm ánh nến đỏ khắc đủ loại đồ án và hoa văn, tạo thành tiểu các uyển chuyển ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Tầng ngoài cùng bày rất nhiều lư hương, vòng chân hương rất nhiều; tầng giữa đặt rất nhiều cống phẩm, trái cây và điểm tâm; tầng trong cùng như một gian phòng nho nhỏ, bên dưới trải một chiếc đệm mềm, lúc này bên trong gian phòng nhỏ đó giăng đầy dây tơ hồng chằng chịt, chính giữa treo một cái kén màu đỏ.
Trong nhất thời, La Ngọc An quên mất nỗi sợ hãi, bị tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh xảo trước mắt và bầu không khí tràn ngập hơi thở trang nghiêm thần bí này chấn trụ. Khi phục hồi lại tinh thần, ánh mắt cô cũng không dừng lại ở cái kén đỏ bên trong cùng kia, mà bất giác nhìn vào những cống phẩm trên tầng thứ hai.
Đây là hành vi theo bản năng, bởi vì lúc này cô thật sự vừa khát lại vừa đói, dạ dày nóng rát như phát bỏng, tay chân vô lực. Cộng thêm ngày hôm qua, khi ở ngục giam, cô còn chưa được ăn cơm, tính đến giờ đã là hai ngày rồi cô chưa ăn hay uống gì, chỉ cần hơi liếm liếm môi đã có thể liếm đến rạn nứt tràn ra máu tươi.
Cô chần chờ tiến lên vài bước, muốn tới gần những đồ ăn ở tầng thứ hai đó. Vừa tiến lên vừa lo sợ nhìn cái kén đó, sau đó, cô thành kính quỳ xuống, giống như khi đi chùa miếu bái phật, thật cẩn thận quỳ lạy một cái với vị “Thần” này.
Cầm quả đào lớn màu đỏ trong tay, lạnh lẽo, tỏa ra hương đào dịu ngọt của trái cây. Điểm tâm nhỏ tinh xảo, tản ra mùi thơm ngọt. La Ngọc An ngồi bên cạnh màn che ăn từng miếng, từng miếng những đồ ăn đó. Trong lúc đó, cô cũng không ngừng chú ý đến cái kén đỏ kia xem có động tĩnh gì hay không.
Cô là người có lá gan không lớn, trước khi sự việc đó phát sinh, cô đều hòa nhã, khoan dung khi đối xử với mọi người, tính cô không thích so đo, lại dễ nói chuyện nên thường bị thiệt thòi.

Cả đời này chuyện lớn mật nhất mà cô làm, chuyện duy nhất so đo với người khác, chính là lần giết người đó. Cho dù giết người, cô vẫn là kẻ nhát gan như cũ, một kẻ bình phàm vì tồn tại mà cố gắng giãy giụa.
Lấp đầy bụng, cuối cùng cô cũng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Cây nến đỏ vẫn lặng lẽ cháy, nhưng lại không thấy thân nến bị ngắn bớt đi.
Quen rồi, La Ngọc An cảm thấy hồng quang này cũng không còn đáng sợ nữa. Cô duỗi cơ thể ra một chút, đi ra ngoài.
Dù cái kén không có động tĩnh gì nhưng cô vẫn không dám ở lại bên trong này. Bên ngoài không hoàn toàn chìm trong bóng tối, ánh trăng tròn giấu một nửa trong tầng mây giúp cô có thể nhìn thấy rõ ràng toàn sân viện.
Ngày hôm qua khi đến đây sắc trời đã là hoàng hôn, bởi vì lo sợ nên cô không dám nhìn nhiều, ai có thể nghĩ đến sau đó lại xảy ra chuyện đáng sợ như thế, ngược lại bây giờ cô có thể đứng ở chỗ này lặng lẽ quan sát mỗi một góc trong sân viện.
Cô bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh điện thờ trồng một hàng cây, những đóa hoa màu đỏ như ẩn như hiện trong cành lá, đó là mười mấy cây sơn trà đỏ cánh xếp thành hàng, chỉ cần dựa sát vào là có thể ngửi được mùi hoa sâu kín, hóa ra mùi hương tối hôm qua cô ngửi được là mùi hoa sơn trà đỏ này tỏa ra.
La Ngọc An đi đến hành lang nằm xuống. Cô quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trong giấc mơ người ta luôn không thể nắm giữ được bất kì điều gì, và người đang nằm mơ cũng không biết được mình đang nằm mơ.
Trong mơ, La Ngọc An quên mất mình đang gặp nguy hiểm, quên mất một đêm kinh hồn táng đảm kia, cô trở lại căn nhà mà mình đã ở hai mươi mấy năm.
Nhà cô ở trong một tòa nhà chung cư cũ, trên ban công tầng ba có những bồn hoa nhỏ đó chính là nhà cô. Em gái mười mấy tuổi vừa mới tan học, đang giúp cô nhặt rau, kể với cô những chuyện xảy ra ở trường học.
“Chị, chờ sau này em có thể đi ra ngoài làm việc rồi, sẽ kiếm rất nhiều tiền, chúng ta sẽ đổi chỗ ở, ở trong một căn biệt thự thật lớn có thể trồng rất nhiều hoa cỏ trong vườn.”
“Được nha.”
“Chị, chị cảm thấy sau này em đi làm diễn viên thì sao?”
“Có thể nha, Tiểu Tĩnh lớn lên xinh đẹp như vậy mà.”
Em gái cười rộ lên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân tuổi niên thiếu. Sau đó, ánh sáng xán lạn này biến mất. Con bé để lại một phong di thư, nhảy xuống từ tầng thượng.
Từ đây, em gái cùng mình sống nương tựa lẫn nhau chỉ còn lại là khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh chụp đen trắng.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh trong mơ từ vui sướng chuyển sang tuyệt vọng, cả người La Ngọc An rét run tỉnh lại, nhận ra trời còn chưa sáng, cả cơ thể cô đã lạnh đến mức đông cứng.
Cô phát hiện mình còn đang khóc, trên má đều là nước mắt ướt át, từ cổ họng phát ra âm thanh nức nở, cô là khóc tỉnh.
Đã rất lâu rồi La Ngọc An không nằm mơ rồi khóc tỉnh vào ban đêm, có lẽ bởi vì hai ngày nay tinh thần cô quá căng thẳng.
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, cô run run rẩy rẩy đi vào lại bên trong điện thờ. Chỉ cách một tầng mành, nhưng tựa như bên trong và bên ngoài điện thờ là hai thế giới khác nhau, bên trong này ấm áp như mùa xuân, vừa tiến vào liền có cảm giác hơi ấm phủ lên người.
La Ngọc An nhìn về phía ngọn nến đỏ, phát hiện độ ấm trong điện thờ hình như là từ ngọn nến đỏ kỳ quái kia mang đến.
Cô nằm trên mặt đất ấm áp, định nghỉ thêm một chút nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Vị trí cô nằm vừa vặn có thể nhìn thấy cái kén đỏ, cái kén vẫn luôn treo ở đó không có động tĩnh gì.
Cô bắt đầu tưởng tượng, bên trong cái kén sẽ có thứ gì đi ra. Nếu như bình thường, sau khi phá kén hẳn sẽ xuất hiện con bướm.
Sau đó cô lại bắt đầu nghĩ, sau này mình phải làm sao đây.
Cô không thể trốn mãi ở chỗ này, cũng không thể đi ra ngoài. Hình như, dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì trước mặt cô chỉ có một kết cục duy nhất là cái chết.
Cô không thể nghĩ được bất kì một biện pháp cầu sinh nào, trong lòng không khỏi lâm vào mờ mịt, chán nản. Con đường phía trước đầy mê mang, cô chỉ có thể cứ đi một bước tính một bước để tồn tại vậy.
Trốn ở trong điện thờ đến ngày thứ hai, cô ăn chút cống phẩm trên tầng thứ hai của điện thờ.
Ngày thứ ba, vẫn làm như thế.
Trong thời gian đó, cửa viện cũng không được mở ra lần nào nữa, cô thử đi tới gần cửa, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ đi qua lại.
Trong sân viện không có bất kì thứ gì có thể leo lên, nếu có thể bò ra ngoài, cô đoán, bên ngoài sân viện chắc chắn có rất nhiều người bao vây, đang chờ cô chui đầu vào lưới.
Cô nhìn cái kén đỏ, hiểu rõ trong lòng, chờ đến lúc “Thần” từ bên trong kén đi ra, cũng là lúc cô chết.
Nhưng cô không nghĩ tới, "Thần" đó “phá kén” nhanh đến như vậy. Đêm ngày thứ ba, trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, trong mê mang, cô thấy tơ hồng quấn quanh mặt ngoài kén xuất hiện một vệt trắng, đó là một cái tay áo màu trắng.
La Ngọc An giật mình tỉnh táo lại, cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn cái kén đến bình minh, lại nhìn thấy sợi tóc dài màu đen từ trong kén lộ ra.
Cửa viện đóng chặt suốt ba ngày cuối cùng cũng mở ra, có người dẫm lên ánh nắng buổi sáng sớm đi vào. Bọn họ đi thẳng đến điện thờ, La Ngọc An nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng ngã nhào vào trong, trốn sau màn che, thấy hai bà lão kéo mành ở bốn góc điện thờ bên ngoài lên, sau đó các bà tiếp tục tiến vào bên trong, kéo dần từng lớp màn che đang rũ xuống lên, để ánh mặt trời chiếu vào trong điện thờ.
La Ngọc An bị buộc trốn vào tầng trong cùng, nhưng làm như vậy cũng không thể che lấp được cơ thể của cô. Mắt thấy một tầng màn che cuối cùng cũng sắp bị xốc lên, La Ngọc An hoang mang lo sợ lùi tới bên cạnh cái kén.
Cái kén còn chưa hoàn toàn bị phá, “Thần” đang lộ ra hơn nửa thân thể, sợi tơ màu đỏ tạo thành kén còn đang tản ra, chồng chất lên nhau tựa như một cái chăn đắp ở trên người hắn. La Ngọc An chui đầu vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play