Ánh sáng màu đỏ giống như ánh nến lay động dần dần sáng lên, xuyên qua lớp mành sa hiện lên màu sắc đỏ tươi khác thường. Đôi mắt La Ngọc An từ khe cửa nhìn ra cũng bị dính một chút ánh sáng đỏ, ánh sáng chiếu vào mắt khiến đồng tử của cô chợt co chặt.
Ngoài cửa, tiếng bước chân của gã đàn ông đột nhiên dừng lại, vừa lúc hắn đi đến trước cửa phòng của La Ngọc An, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa. La Ngọc An thậm chí còn có thể nghe được rõ ràng tiếng gã nuốt nước miếng. Sợ hãi, sợ hãi vô hình ở trong không khí giống như sợi tơ dần dần căng lên.
“Cái thứ quỷ gì.” Âm thanh phát ra từ ngoài cửa mang theo chút sợ hãi run rẩy như không đủ hơi sức.
Bất chợt, một ngọn đèn đỏ ở chính giữa điện thờ xuyên qua mành che biến thành vài ngọn, từng ngọn đèn đỏ lục tục sáng lên soi chiếu điện thờ bên trong đỏ rực. Kiến trúc bốn phía điện thờ đều dùng mấy tầng mành che chắn, lúc này ánh nến đỏ chiếu lên khiến mọi người đều có thể nhìn thấy rõ bên trong điện thờ có một cái bóng đang lung lay xuất hiện. Cô ta hoặc là hắn ta, từ trong bóng tối đi đến dưới ánh sáng đỏ quỷ dị, thân hình gầy mảnh, cách di chuyển cổ quái, nhìn bóng dáng giống như trên người đang mặc một bộ xiêm y thật dài.
Trước cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, tầm mắt của La Ngọc An bị che khuất, bởi vì gã đàn ông ngoài cửa kia đã bất giác lui về phía sau, vừa vặn chắn trước tầm mắt của cô. La Ngọc An lui ra phía sau một bước ngẩng đầu lên, phát hiện ánh sáng đỏ bên ngoài càng lúc càng rực sáng, bóng dáng người đàn ông dán ở trên cửa phòng cô cũng càng rõ ràng.
“Có ai không? Ai đang giả thần giả quỷ……a…… a……” Tiếng mắng của gã đột nhiên ngừng lại, cổ họng phát ra một vài thanh âm mơ hồ, âm thanh này khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.
Hai mắt La Ngọc An nhìn đăm đăm lên trên, phía trên cửa xuất hiện một vệt nước, lòng cô mơ hồ có thể tưởng tượng ra một mảng lớn vết nước này vừa rồi bị hắt lên như thế nào.
Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên một tiếng kêu sắc nhọn, tiếng kêu đó thuộc về nữ phạm nhân kia. Tiếng thét chói tai chứa đầy sự sợ hãi như âm thanh của người sắp chết phát ra rất nhỏ, trộn lẫn vào nhau, như xa như gần đâm vào tai.
Cô không thể thấy rõ người đàn ông vừa rồi bị cái gì tập kích, nhưng hai người trong hai căn phòng trái phải bên cạnh thì đã thấy rõ ràng.
Trước khi tới nơi này, La Ngọc An ở trong ngục giam khu Du Lâm nửa tháng, bên cạnh đều là phạm nhân tử hình, phần lớn phạm nhân đều tàn ác hơn trong tưởng tượng của người bình thường. Nữ phạm nhân bên cạnh kia, nghe nói trong 10 năm, cô ta và chồng mình cùng nhau, liên tục gây ra mấy chục vụ án cướp bóc giết người, sau đó bởi vì không hài lòng khi chia chác tài sản nên động thủ giết chết chồng mình. Một người phụ nữ như vậy, bây giờ lại sợ hãi đến mức hét ầm lên.
La Ngọc An cứng đờ nhìn bóng người biến mất trước cửa phòng mình, nhìn khe cửa lại lần nữa lộ ra ánh sáng, cô từ từ tiến lại gần. Đầu tiên cô nhìn thấy ngoài cửa bên cạnh hành lang có một cái chân, một cái chân lẻ loi bị ném lại. Trong phút chốc, mọi cảm giác của cô đều thức tỉnh, đặc biệt là khứu giác, tựa như cô vừa mới phát hiện ra vừa rồi mình đã nín thở, chợt hít một hơi, một mùi hương hoa không biết tên trộn lẫn với mùi máu huyết tinh mãnh liệt đánh sâu vào toàn bộ giác quan của cô. Một cái chân đứt không đến mức làm cô sợ hãi đến như thế, nửa tháng trước, cô đã gặp cảnh tượng khủng bố hơn. Nhưng cái chân đang chảy ra máu tươi kia lại chậm rãi biến thành từng sợi tơ hồng, uốn lượn bò tiến vào bên trong điện thờ, cảnh tượng quỷ dị như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Máu làm thế nào biến thành tơ hồng? Thậm chí không chỉ có một sợi, những khối thi thể nhỏ vụn rơi rụng trên mặt đất đều mấp máy tơ hồng, rồi giống như bị ai lôi kéo vào trong điện thờ.
La Ngọc An thấy trong điện thờ có một bóng dáng kỳ quái đang đứng, những sợi dây đó gắn ở trên người hắn, làm hắn nhìn giống như một con rối gỗ bị giật dây. Rối gỗ giật dây bị sợi tơ máu kéo động, bóng dáng không ngừng phóng đại trên mành, giống như sắp sửa rời khỏi điện thờ đi ra ngoài.
Nỗi sợ hãi không tên đâm vào trong ngực, khiến La Ngọc An không dám nhìn nữa, nhưng cơ thể vẫn cứng đờ, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể cố gắng đè lên cửa chặn lại một cách vô ích, gửi hy vọng vào cánh cửa này có thể bảo vệ cô không bị quái vật trong điện thờ bắt lấy.
Nhưng mà, làm như vậy hiển nhiên là không có tác dụng gì, trong hai tiếng thét chói tai còn có âm thanh cánh cửa bị phá vỡ, La Ngọc An cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, mờ mịt bị kéo bay ra ngoài. Cánh cửa trước mặt rộng mở, mấy sợi tơ hồng bắt được cô, kéo cô ra ngoài đối mặt với thế giới đáng sợ kia. Thế giới nhìn thấy từ khe cửa chợt bày ra trước mặt, cô càng nhìn thấy rõ ràng màu đỏ đầy đất.
Những cánh cửa còn lại cũng được mở rộng ra, hai người khác đang trốn tránh ở trong phòng cũng bị dây tơ hồng kéo ra ngoài. Người phụ nữ có ý định giãy giụa, người đàn ông đang điên cuồng cào dây tơ hồng trên người mình ra, mà La Ngọc An, một cử động nhỏ cũng không dám. Đôi mắt cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ sáng rực bên trong điện thờ, kinh sợ tới cực điểm.
Bóng dáng kia hợp với vô số dây tơ hồng tới gần một tấm mành, sợi tơ mang màu huyết sắc kéo mành ra bên ngoài ra, lộ ra bóng người chân thật. Người đó đang cúi đầu, khuôn mặt giấu ở dưới bóng tối của mái tóc dài đen nhánh giống như nước chảy, thân hình bị bao bọc bởi một bộ quần áo màu trắng có kiểu dáng cổ quái, cảm giác bên trong tà áo trống rỗng như không có huyết nhục. Tay áo màu trắng thật dài bên thân kéo trên mặt đất, dưới tay áo kéo dài là vô số sợi tơ máu.
Tựa như người, lại không phải người.
Không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ sân đã biến thành nhà giam với đầy những sợi máu đan xen, vô số sợi tơ máu đỏ hồng chia cắt thế giới trước mắt cô thành từng khối vụn.
Quái vật mặc áo trắng dẫm lên những sợi tơ máu, tựa như một con nhện màu trắng đang bám trên mạng nhện màu đỏ. Những sợi tơ máu kéo những khối thịt vụn đến trước mặt hắn, tơ máu phía dưới tay áo dường như có sinh mệnh bao trùm lên, từng tiếng nhấm nuốt không biết từ nơi nào truyền đến, khối thịt nhanh chóng biến mất.
Trong giây lát, La Ngọc An hiểu được, bốn phạm nhân tử hình các cô đi vào nơi này là để làm thức ăn cho quái vật kia.
Vốn còn hy vọng có cơ hội sống sót, không ngờ lại là vực sâu tử vong.
Nhận ra được điều này, cô lại nhìn thấy quái vật đang dẫm lên tơ máu đi đến bên một người đàn ông khác. Người đó giãy giụa rất mạnh, hoảng loạn la hét chửi mắng. Chắc hẳn là vì hắn quá ầm ĩ nên quái vật kia lựa chọn hắn trước.
Ống tay áo từng nuốt ăn máu thịt vẫn trắng tinh, bay lên tựa như mây nhẹ phiêu phiêu bao trùm trên đầu người đàn ông kia. Trong phút chốc, vô số tơ máu phun trào từ phía dưới tay áo kéo dài ra, sợi tơ hồng trải dài trong toàn bộ sân càng thêm dày đặc.
La Ngọc An nhắm mắt lại. Cô không giống như nữ phạm nhân kia gào thét vô ích, cô chỉ cố gắng nhắm chặt mắt lại, giống như trước kia, khi cô gặp phải những sự việc khó có thể chấp nhận. Sau đó, tiếng thét của người phụ nữ kia cũng đột nhiên im bặt, trong không khí mùi hoa thơm ngào ngạt cùng vị rỉ sắt càng thêm nồng nặc, dày đặc đến nỗi khiến người ta gần như hít thở không thông.
Cô biết việc gì đã xảy ra, cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dù đã cố gắng kìm lại tiếng hét, nhưng lại không kìm được cơ thể run rẩy.
Quái vật kia tới gần cô, mềm nhẹ như mây, tay áo còn mang theo một mùi hoa không biết tên lâng lâng bao phủ cô.
Tới! Tới!
Cổ cô bỗng nhiên đau xót, giống như bị cái gì cắn một cái, La Ngọc An tưởng tượng đầu mình như sắp bị cắn đứt khỏi cơ thể, sau đó giống như ba người kia, không còn lưu lại bất kỳ cái gì.
Đau đớn trên cổ vẫn còn, nhưng những tưởng tượng trong đầu cô lại không xuất hiện, tay áo đang bao phủ cô chợt dừng lại, sau đó bắt đầu run rẩy.
Trước mắt La Ngọc An sáng ngời, cô lại lần nữa nhìn thấy được khoảng trời phía trên đang bị tơ máu cắt thành vô số hình khối.
Tơ máu trói chặt cô chợt buông lỏng, rơi xuống, còn quái vật đang đứng ở trước mặt cô đột nhiên cong người.
“Ọe…”
La Ngọc An ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn quái vật kia chậm rãi bò trên mặt đất hộc ra một búng máu, phần lưng cong lên như đang mọc lên xương gai, như sắp đâm thủng tầng áo trắng hơi mỏng kia.
Sau khi nôn xong, hắn bị tơ máu kéo lên, tay áo thật dài rũ bên người.
La Ngọc An cảm thấy hình như hắn đã liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó giống một con diều nhanh chóng bay về tòa điện thờ sáng lên ánh sáng đỏ kia.
Xung quanh vẫn còn đầy tơ máu, trong sân yên tĩnh không còn bất kì âm thanh gì, chỉ còn lại một mình cô. La Ngọc An đột nhiên rùng mình một cái, bò dậy, lảo đảo đi về phía cánh cửa duy nhất ra khỏi sân. Cửa đã bị khóa lại, ngoài cửa truyền đến giọng nói bình đạm của hai bà lão: “Bên trong không còn tiếng động, chắc thị thần đã hấp thu xong ác lần này rồi, ngày mai bắt đầu kết kén.”
“Ừ, đồ vật cần cho nghi thức đều đã chuẩn bị tốt, yên tâm đi.”
Bàn tay sắp sờ đến cửa của La Ngọc An run lên, rụt lại. Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại từ cơn choáng váng tử vong mà quái vật đánh sâu vào cô, hiểu được nếu bây giờ cô gõ vào cánh cửa này thì hai người bên ngoài kia sẽ không để ý đến cô, thậm chí còn giết chết cô.
Cô không biết nơi này là chỗ nào, nhưng từ lúc cô bị đưa đến nơi này, từ những gì cô vừa nhìn thấy, nghe thấy, cô có thể biết được đây là một thứ bí ẩn cổ xưa, có được đặc quyền tồn tại đặc thù, bọn họ muốn giết chết cô đơn giản giống như nghiền chết một con kiến vậy. Cô không thể trốn thoát.
Mà cái sân vuông này, La Ngọc An quay đầu lo sợ không yên nhìn những dấu vết dưới mặt đất, còn có những căn phòng tối om đang mở rộng đó, căn bản không có chỗ nào để cô trốn tránh hay chạy trốn.
Đợi đến ngày mai, khi cô bị bọn họ tìm ra, bọn họ sẽ giết chết cô hoặc đưa cô về ngục giam khu Du Lâm chờ đợi xử quyết ban đầu. Vào giờ khắc này, La Ngọc An bỗng nhiên nhớ tới em gái mình. Ánh mắt suy yếu và đôi chân mềm nhũn của cô lại lần nữa lấy lại sự kiên định.
“Không, mình chưa thể chết được.”
Bình minh đến, trời tảng sáng. Tháng quỷ, ngày mười lăm. Trăng tròn còn treo ở chân trời có chút màu phiếm đỏ, hai thị nữ tóc hoa râm cầm theo đèn lồng đỏ mở cửa viện ra, giống như những lần trước, chuẩn bị nghi thức ngày thị thần trọng sinh. Nhưng mà đập vào mắt không phải sân viện trống vắng, mà là tơ máu giăng đầy viện từ tối hôm qua vẫn chưa thay đổi.
“Cạch”
Đèn lồng màu đỏ lăn xuống mặt đất, nhanh chóng cháy lên, dưới ánh lửa thiêu đốt, khuôn mặt hai thị nữ già cứng đờ trắng bệch.
“Sao có thể!”
“Sao thị thần còn chưa bắt đầu ngủ say?”
Trong sân, ba vết máu rõ ràng, ánh mắt hai người đảo qua liền thấy, nhưng tìm thế nào cũng không nhìn thấy dấu vết cuối cùng.
“Không xong, tế phẩm lần này xảy ra vấn đề!”
“Sao lại xảy ra sơ sót như vậy!”
“Nhanh bảo người đưa tế phẩm tới đây, không thể chậm trễ nữa!”.
Trong hoảng loạn, cửa viện lại một lần nữa bị đóng lại. Lại không biết qua bao lâu cửa viện lại lần nữa mở ra.
Trốn ở phía dưới hành lang, qua khe hở tối tăm, La Ngọc An nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn đang vang lên trên đỉnh đầu mình. Hình như có một người bị trói đặt ở trên hành lang, tiếng bước chân rời đi, sau đó là một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài.
La Ngọc An ôm lấy mình thật chặt, mở to mắt, nhìn ánh nắng từ khe hở hành lang chiếu vào, cùng với chất lỏng màu đỏ theo khe hở nhỏ giọt xuống.
“Tí tách, tí tách……”
La Ngọc An lặng đến cả người cứng đờ, cuối cùng mới từ trong yên lặng giật giật ngón tay, cố gắng bò ra ngoài. Cô cẩn thận ló đầu ra từ phía dưới khe hở hành lang, thấy cả sân đã trống rỗng, tơ máu đầy trời cũng không còn.
Lúc này chắc là buổi chiều khoảng 3, 4 giờ. Ánh mặt trời chiếu sáng hơn nửa sân, điện thờ kiến trúc hoa mỹ ở trung tâm dưới ánh mặt trời xán lạn. Nếu không phải gần đó còn có một mảng vết máu lưu lại, cô sẽ cho rằng những gì tối qua chỉ là một giấc mộng, một cơn ác mộng mà thôi.
Đột nhiên, cửa viện có tiếng động. La Ngọc An nhanh chóng giấu mình vào chỗ cũ, cô nghe thấy trong sân có vài người đi vào, mỗi người đều rất yên lặng, cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng, hai bà lão kia đè thấp giọng nói:
“Nhất định phải tìm ra người kia!”
“Cô ta đã làm ảnh hưởng đến thị thần kết kén, không thể để cô ta ở chỗ này quấy rầy thị thần nghỉ ngơi!”
“Động tác nhanh một chút, dù thị thần đã bắt đầu đi vào giấc ngủ, cũng không thể quấy rầy thị thần lâu.”
“Thị nữ, tìm được người thì xử lý thế nào?”
“Giết.”
Đoạn đối thoại lạnh nhạt vang lên ngay trên đỉnh đầu cô, La Ngọc An hơn run rẩy. Có thể bị tìm ra, bị giết chết bất kỳ lúc nào khiến cô càng cố gắng cuộn mình trong khe hở. Nhưng cô cũng hiểu rõ, cái sân này chỉ lớn có như vậy, rất nhanh cô sẽ bị tìm ra. Ánh mắt tuyệt vọng của cô hướng về phía điện thờ, trong lòng La Ngọc An xuất hiện một ý định điên rồ. Nếu trốn vào trong đó thì sao?