Sau khi về nhà.
Lộ Phân Phân nhấp vào tường Minh Thì Tiết, lướt qua một lần vòng bạn bè của anh.
Chẳng có gì cả.
Nhìn rõ người này rất nghiêm túc, avatar WeChat lại là một hình kẹo ngọt dâu tây rất nữ tính.
Lộ Phân Phân hoài nghi đây là một acc phụ.
Điện thoại di động hiện lên ID “Mãn Hồng Ngọc”.
Lộ Phân Phân do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
Đầu bên kia lập tức truyền đến những tiếng chửi rủa chói tai: “Lộ Phân Phân, mày muốn tao phá nát cửa hàng của mày đúng không? Tao không phải đã giới thiệu cho mày toàn những người giàu có sao? Mày chỉ cần tùy ý chọn một người, thì cũng không lo về vấn đề tiền bạc! Mày đã làm hỏng hết chuyện của tao rồi! Mày cho rằng mình còn là Lộ đại tiểu thư sao? Tao nói cho biết, này chẳng là cái thá gì cả! Mày chỉ là…”
“Được rồi!” Lộ Phân Phân mất kiên nhẫn, lười biếng nói: “Bác xóa hết thông tin xem mắt của tôi đi. Trong vòng một tuần, bác vui lòng xóa hết giúp tôi.”
Mãn Hồng Ngọc cay nghiệt nói: ” Lộ Phân Phân, mày lấy đâu ra mặt mũi mà lên mặt với tao như vậy? Mày không gả cho người có tiền, chỉ dựa vào thu nhập một tháng có ba ngàn của mày thì khi nào mới trả hết nợ! Người đời nói không sai, kẻ nợ nần đều là đại gia, tôi sai bảo không nổi Lộ đại tiểu thư! Muốn tao xóa thông tin xem mắt sao? Được thôi, trả tiền đây! Trả tiền thì tao sẽ xóa hết, nếu không tao đập nát cửa hàng nhỏ của mày!”
“Được rồi, bác đập đi, đập xong tôi lập tức báo cảnh sát.”
“Ôi ôi ôi, có một chút nhan sắc, tự coi mình là hoa khôi đây mà! Dám khiếu nại tao!”
Giọng nói của một bác gái vang lên, một câu còn chưa nói xong đã bị Mãn Hồng Ngọc mắng: “Các người cút hết cho tôi! Kẻ bất tài! Không có bản lĩnh mà còn mượn tiền tôi, các người đã không trả mà còn không cho tôi đòi sao?”
“Không phải cô ấy đã đi xem mắt hai tuần nay làm chị nở mặt nở mày rồi sao…”
“Làm nở mặt nở mày tôi sao? Chị không nghe người ta khiếu nại như thế nào đâu, nói nó đến để lừa gạt hôn nhân, chỉ đến để lừa một bữa ăn!”
Lộ Phân Phân không dập máy, ném điện thoại sang một bên, bắt đầu tẩy trang.
Mãn Hồng Ngọc nói chuyện luôn độc miệng: “Quên đi, tôi niệm tình nó được mẹ sinh ra nhưng không được mẹ nuôi dưỡng, gia hạn cho nó thêm một thời gian nữa vậy!”
“Người nợ là ba cô ấy, người cũng đã chết, chị đừng nói đứa nhỏ như vậy…”
“Cha nợ con trả! Nhà không sinh được con trai chỉ có một mình nó, nên phải tìm nó đòi tiền chứ!”
“Con tiện nhân kia, mày nghe đây!”
Mãn Hồng Ngọc hét lên: “Tao nói cho mày biết, nếu mày không tìm được người có tiền mà gả đi để lấy tiền lễ vật trả lại cho tao, tao liền đến trước mộ bố mày mà đào lên sau đó lấy roi đánh nát thi thể!”
Ngoại trừ chán ghét, Lộ Phân Phân không có cảm xúc khác.
Cô cầm điện thoại lên: “Nhà bác lúc trước tiêu tiền của ba tôi ít sao? Nào là bác mở cửa hàng làm ăn, mua nhà mở cửa cho con trai, khoản nào không phải do bố tôi bỏ ra? Ít nhất cũng phải năm sáu triệu, rốt cuộc ai nợ ai?”
Mãn Hồng Ngọc chơi xấu: “Mày có chứng cứ không? Có giấy nợ nào không? Một trăm ba mươi vạn này tao đã viết giấy nợ với bố mày, kiện tụng cũng là tao thắng!”
“Ồ, vậy bác đến âm tào địa phủ tìm bố tôi đi.” Lộ Phân Phân cúp điện thoại, kéo Mãn Hồng Ngọc vào danh sách đen.
Cô đã sớm không coi những người kia là người thân. Những người cô không quan tâm, cho dù bà ta có tấn công cô một cách độc ác đến đâu, cô cũng sẽ không buồn. Nhưng cô rất quan tâm đến cửa hàng thêu và bố cô.
Lộ Phân Phân muốn di dời mộ của bố cô. Nhưng chôn cất ở nghĩa trang quá đắt, cô rất khó có đủ khả năng làm việc đó.
Cô nhấc điện thoại lên, mở ảnh đại diện kẹo ngọt dâu tây.
Lộ Phân Phân hẹn Minh Thì Tiết đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu tiểu khu.
Minh Thì Tiết mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao lớn ngất ngưỡng, trong cảnh nhộn nhịp của phố phường, anh càng có vẻ khí chất bất phàm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Có cần đổi chỗ khác không?”
Lộ Phân Phân lắc đầu: “Không cần, chỉ nói vài câu, tôi nói xong liền đi ngay.”
Minh Thì Tiết chằm chằm vào mắt cô, nhíu mày: “Cô khóc sao?”
Lộ Phân Phân: “Ừm.”
Minh Thời Tiết im lặng một lúc, tiếp tục hỏi: “Tại sao lại khóc?”
Lộ Phân Phân hời hợt nói: “Bị đòi nợ, chủ nợ muốn đi cạy mộ bố tôi lên.”
Đường viền môi của anh thẳng tắp, đôi mắt lạnh lùng phủ một lớp sương lạnh như băng nhưng giọng nói vẫn rất ôn hòa: “Nếu cô không ngại, tôi có thể thay cô trả trước cho bọn họ.”
Anh không hỏi cô nợ bao nhiêu, dường như bất luận là bao nhiêu thì đối với anh đều chỉ là việc nhỏ. Trước đây, Lộ Phân Phân trước mười sáu tuổi vẫn còn là một đại tiểu thư của một gia đình giàu có, mấy trăm vạn đối với cô có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng những lời này của anh, trong tình cảnh này, nghe giống như viên kẹo sô cô la đã bỏ từ lâu, ở trong lòng cô từng chút từng chút tan chảy.
Cô giương mắt, một đôi mắt đẹp không biết lúc nào đã trở nên trống rỗng suy tàn, giờ phút này lại đen nhánh sáng ngời, giống như hạt mã não đen trong suốt như pha lê, đáy mắt rốt cục cũng có cảm xúc bình thường.
“Điều kiện của ngài là…sinh cho ngài một đứa bé sao?”
Minh Thì Tiết nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi không có điều kiện.”
Lộ Phân Phân thu hồi ánh mắt, chỉ cho rằng đây là một câu khách sáo.
Anh tìm được cô, hẳn là đã xem qua thông tin cá nhân của cô trên web hôn nhân và tình yêu của Mãn Hồng Ngọc. Để nhanh có nhiều người xem mắt, Mãn Hồng Ngọc lúc ấy đã viết điều kiện là cô thích trẻ con.
Đây chắc chắn muốn ám chỉ rằng cô là một công cụ sinh sản tốt nhất cho người chồng của mình.
Để bảo vệ cửa hàng thêu, Lộ Phân Phân bất chấp tất cả: “Vừa vặn tiền thuê nhà của tôi cũng đã hết hạn. Nếu tiên sinh đã có ý định như vậy, thì ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận.”
Cô mở miệng nói, lập tức khiến đối phương đang nắm giữ quyền chủ động trở thành bị động.
Môi Minh Thì Tiết giật giật, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lộ Phân Phân thấp thỏm không yên, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Là tôi nói sai sao?”
Minh Thì Tiết đối mặt với ánh mắt của cô, đôi mắt sâu thẳm nổi lên một tia sáng nhỏ: “Không có.”
Lộ Phân Phân không hiểu được tâm trạng của anh: “Ý ngài là sao?”
Minh Thì Tiết hỏi cô: “Cô muốn làm gì?”
Tính cách của Lộ Phân Phân trước giờ rất tùy tiện, không bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác, trong lòng lại ma xui quỷ khiến đột nhiên có chút khó nói.
Hôm qua anh đã đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy, lại bị cô gây khó dễ. Hiện tại cô chủ động nói vấn đề này, nói không chừng sẽ bị anh từ chối.
Lộ Phân Phân đã từng gặp qua nhiều tên tiểu nhân giả mạo quân tử, nhưng cô cảm giác Minh Thì Tiết không giống những người đó.
Cô cúi đầu xuống, im lặng trong hai giây.
“Chúng ta có thể kết hôn không?”
Minh Thì Tiết nói: “Có thể.”
Lộ Phân Phân ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sáng màu của anh.
Cô liếm môi, giọng nói khô rát: “Ngài có thể cho tôi mượn 1,3 triệu được không?”
Minh Thì Tiết: “Có thể.”
Trong nháy mắt sự cảm động truyền đến khiến cơn buồn chán liền biến mất.
Lộ Phân Phân không tin tưởng bất kỳ ai. Trước khi nhận được giấy chứng nhận, cô và Minh Thì Tiết trao đổi báo cáo kiểm tra hôn nhân, xác định sức khỏe của anh không có vấn đề, mới đồng ý làm các thủ tục tiếp theo.
Minh Thì Tiết lái xe đưa cô về phòng cho thuê lấy hành lý.
Hai năm nay, Lộ Phân Phân thường xuyên chuyển nhà, đồ đạc cũng rất ít, một cái vali đã có thể dọn xong.
Minh Thì Tiết có chút bất ngờ: “Không còn sao?”
“Tôi thường xuyên chuyển nhà, đi đâu cũng vứt đồ lung tung. Sau đó tôi dứt khoát không mua đồ nữa, chỉ có mấy bộ quần áo cùng sản phẩm chăm sóc da thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Minh Thì Tiết căng thẳng, thâm trầm nhìn cô: “Ừm.”
Vệ sĩ đã đến, anh ta giúp Lộ Phân Phân bỏ hành lý vào cốp xe.
Loại này vừa nhìn đã biết thân thủ rất tốt, cũng rất đắt tiền. Từ vệ sĩ đến chiếc xe, Lộ Phân Phân cũng có thể phán đoán giá trị của người đàn ông này.
“Thỏa thuận trước hôn nhân, nếu không an tâm, tiên sinh vẫn nên bổ sung một chút đi. Tôi không thể chiếm lợi như vậy.”
Minh Thì Tiết mở cửa xe cho cô và nói: “Không cần.”
Mấy năm nay, cô bị khi dễ hay bị đối xử thậm tệ rất nhiều lần, đột nhiên gặp một người đối xử tốt với cô vô điều kiện, Lộ Phân Phân có chút không được tự nhiên.
“Minh tiên sinh như vậy, tôi không dám kết hôn.”
Minh Thì Tiết nhìn cô trong hai giây.
“Được rồi.”
Minh Thì Tiết yêu cầu luật sư soạn một thỏa thuận tiền hôn nhân.
Cô nghe tên của vị luật sư này thì như đét đánh bên tai, là một vị luật sự lợi hại nhất trong nước, thành tích đáng kinh ngạc, anh ta chưa bao giờ thua kiện, bản thân còn là một phú hào.
Có thể mời vị luật sự đây làm loại hiệp nghị đơn giản này, cô có thể hình dung ra địa vị của Minh Thì Tiết lợi hại đến mức nào.
Lộ Phân Phân đã xem một tập mười hai trang giấy soạn rõ chi tiết tài sản của anh.
Đế Lâm nhìn Minh Thì Tiết vừa cười vừa nói: “Chỉ là một ít tiền đầu tư, những khoản dưới ngàn vạn cũng không tính. Em dâu xinh đẹp thế này, nếu ly hôn cũng có thể chia cho em ấy ít tiền mua túi.”
Gương mặt không biểu cảm của Minh Thì Tiết: “Chúng tôi sẽ không ly hôn.”
Đế Lâm nhướng mày: “Vậy thì bớt việc. Chỉ có bảy mươi sáu hạng mục này, các tài liệu về tài sản cố định, bất động sản của cậu sửa lại một chút, thỏa thuận tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị xong đưa tới cho cậu, đi đây. ”
Lộ Phân Phân đứng dậy: “Đế luật sư đi thong thả.”
“Em dâu khách khí rồi.” Đế Lâm nghiêng đầu, thấp giọng: “Nếu ly hôn nhớ tới tìm tôi, những mảnh vụn kia cộng lại cũng có thể chia thêm mấy trăm triệu của cậu ta cho em. ”
Lộ Phân Phân: “…”
Trạng thái cơ bản của vị hoàng đế lớn này luôn luôn nghiêm cẩn, cô cảm thấy Minh Thì Tiết cố ý không nghiêm túc với các hiệp nghị tiền hôn nhân, chỉ là ứng phó cho rằng cô đang vô cớ gây sự, chỉ tùy tiện nhìn đi qua một cái.
Anh không sợ cô lấy tài sản của anh sao?
Sửa đổi xong thỏa thuận tiền hôn nhân, Lộ Phân Phân cùng Minh Thì Tiết đến văn phòng công chứng ký tên.
Ngày hôm sau đi lấy giấy chứng nhận.
Lộ Phân Phân ngừng hồi ức.
Cô cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi xách.
Khu đất ở nghĩa trang của bố cô đã được Minh Thì Tiết mua lại.