Buổi chiều, anh không đến công ty, cùng cô tới đây thăm viếng.
“Bố, con kết hôn rồi.” Lộ Phân Phân quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Bọn con rất tốt. Bố cũng yên tâm, nơi này vừa đắt tiền vừa an toàn, Mãn Hồng Ngọc không vào được, cũng không ầm ĩ được đến bố. ”
Minh Thì Tiết cúi đầu: “Chú Lộ yên nghỉ. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt Phân Phân, không để cô ấy bị người khác khi dễ nữa.”
Lộ Phân Phân ngửa đầu: “Ngài có muốn nói bố tôi an tâm hay an tâm yên nghỉ không?”
Minh Thì Tiết gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Chú Lộ an tâm.”
Lộ Phân Phân nhớ đến ánh mắt Minh Thì Tiết nhìn cô, cùng với những lời hứa hẹn trước bia mộ của bố cô.
Hoài nghi anh đã nhận sai người.
Nhìn cô trông rất giống với bạn gái cũ của anh.
Bạn gái cũ của anh cũng có tên là “Phân Phân”.
Cô là người thế thân?!
Lộ Phân Phân rốt cuộc cũng hiểu ra, tất cả những câu hỏi bất hợp lý đều được giải thích rõ ràng. Rốt cuộc cũng hiểu được, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhận được ân huệ từ một người xa lạ, trong lòng cô có áp lực rất lớn, biết được chính mình có tác dụng gì cũng coi như là bình đẳng hỗ trợ lẫn nhau.
Buổi tối, Lộ Phân Phân chuẩn bị đi tắm. Nhưng cô không biết rõ về thói quen của các nhà quý tộc, cho nên không dám tùy tiện dùng phòng tắm của anh.
Cô gõ cửa thư phòng anh.
“Minh tiên sinh. Xin lỗi, ngài có điều cấm kỵ gì không?”
Minh Thì Tiết ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên chân trần của cô hai giây, anh lập tức đứng dậy, đi đến tủ giày lấy ra một đôi dép lê.
Anh ngồi xổm bên chân cô, ngửa đầu nhìn: “Sàn nhà lạnh.”
Là một đôi dép nữ, trên mặt giày nhung có một con cá miệng lớn xấu xí, là kiểu dáng Lộ Phân Phân thích.
Cô nhấc chân lên, mang dép vào.
Minh Thì Tiết đứng dậy, hỏi cô: “Những gì em vừa nói, điều cấm kỵ có nghĩa là gì?”
Phát âm của anh kỳ thật cũng coi như chuẩn, nhưng cách đọc chữ của anh nhẹ hơn người bình thường một chút, âm cuối càng nhẹ hơn, bởi vậy vẫn nghe ra có sự khác biệt. Lộ Phân Phân đoán rằng anh không biết nhiều về cách phát âm của một số từ.
“Chính là có một ít yêu cầu đặc thù. Ví dụ: Ngài có thói quen sạch sẽ hay không? Có ghét người lạ chạm vào đồ đạc của ngài hay không? Tiên sinh cũng sẽ không thích ngủ với người lạ. ”
Minh Thì Tiết trả lời từng câu hỏi của cô.
“Có.”
“Chán ghét.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhạt nhẽo đè nén ám sắc: “Em không phải người lạ.”
Cơ thể anh quá cao, chặn mất ánh sáng trước mặt cô, Lộ Phân Phân bị bao phủ trong lòng anh. Đèn pha lê của biệt thự xa hoa giống như mang theo nhiệt độ, làm hai má cô có chút nóng lên. Bầu không khí không hiểu sao trở nên mờ ám.
Lấy tiền của người ta, còn phải để người ta dọn hết những rắc rối của mình. Cô đồng ý kết hôn, cũng có nghĩa là đồng ý những điều kiện mà anh không nói ra.
Lộ Phân Phân không né tránh mà vẫn lịch sự hỏi: “Vậy tối nay, tôi ngủ ở phòng cho khách đúng không?”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn gần mới chú ý, đôi mắt của anh có màu xanh nhạt, vô cùng đẹp.
Ánh mắt Minh Thì Tiết rơi trên khuôn mặt của cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Phân Phân, em là vợ của tôi.”
Lời này của anh đã biểu đạt một cách trực tiếp. Đã là vợ chồng, thì không có lý do gì phải ngủ riêng.
…
Lộ Phân Phân không xác định được anh đang gọi cô hay là bạn gái cũ.
Nhưng cô không có lý do gì để tìm hiểu về việc riêng tư của anh.
Cũng giống như việc cô không muốn cho người lạ nào biết về chuyện mẹ vứt bỏ mình rồi đi tái hôn.
Hai người cũng không thân thiết đến mức có thể nói chuyện xấu trong gia đình cho nhau biết, Lộ Phân Phân rất biết chừng mực.
“Được.”
Mặc dù kết hôn để lánh nạn, nhưng cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Lộ Phân Phân cần ai đó làm chỗ dựa cho cô, cô thiếu tiền. Minh Thì Tiết lại xuất hiện đúng lúc để đáp ứng tất cả các nhu cầu của cô. Sự lựa chọn của riêng cô, cô đương nhiên biết rõ các quy tắc.
Bỏ được khoản nợ này, Lộ Phân Phân thoải mái hơn rất nhiều.
Cô xoay người đi về phía phòng tắm, dừng ở cửa, quay đầu nhìn vào ánh mắt của người đàn ông: “Minh tiên sinh, có phiền nếu tôi dùng máy giặt của ngài không?”
Minh Thì Tiết nói: “Từ giờ đây là nhà của em.” Tốc độ nói chuyện của anh chậm rãi, mỗi một chữ đều mang theo thành ý.
Người đàn ông này hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ. Lộ Phân Phân nghĩ thầm, bạn gái cũ của anh nhặt được bảo bối mà lại không trân quý.
Cô mỉm cười: “Vâng.”
Tính cách của Lộ Phân Phân trời sinh đã hoạt bát, mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện không tốt, trong lòng trở nên đề phòng. Thỉnh thoảng lại vô ý toát ra vẻ tinh nghịch của trẻ con, đấy mới là tính cách thật của cô.
Minh Thì Tiết gật đầu, có thể là do nhìn thấy cô luôn đứng một chỗ cười khúc khích, anh hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”
Lộ Phân Phân thu lại ánh mắt: “…Không cần đâu. Cám ơn.”
Trái tim cô sớm đã chết rồi, đêm nay lại phải đối mặt với một người đàn ông không mấy thân thiết.
Lộ Phân Phân dựa lưng vào vách tường, nước nóng chảy xuống, cuốn đi hết những sự hoang mang và dơ bẩn của những ngày qua.
Chớp mắt cái đã kết hôn với một tỷ phú.
Nếu như không quen biết trước với Đế Lâm, kỳ thật trong lòng Lộ Phân Phân cũng không yên tâm. Chín năm trước Đế Lâm còn chưa có danh tiếng khủng khiếp như bây giờ, ông Lộ nhờ anh ta giúp một vụ kiện, khen anh ta không dứt miệng.
Những tên tuổi lớn trong ngành không bao giờ dám xưng anh em với một kẻ lừa đảo, Lộ Phân Phân không còn nghi ngờ đối với thân phận Minh Thì Tiết nữa.
Bình nóng lạnh trong phòng lúc tốt lúc xấu, cô đã lâu không được thoải mái tắm rửa như vậy rồi.
Cô tắm rất lâu, Minh Thì Tiết ở bên ngoài gõ cửa: “Phân Phân, em có ổn không?”
Lộ Phân Phân vốn định nói “Ổn”, thì đột nhiên phát hiện cô quên không lấy khăn lông.
“Minh tiên sinh, xin hỏi ngài có khăn dự phòng ở đây không?”
Minh Thì Tiết nói: “Có, trong tủ quần áo ngăn trên cùng.”
Lộ Phân Phân ngẩng đầu nhìn tủ quần áo cao hơn hai mét, ngay trước mắt cô khăn lông được đặt ở trên cùng, đáng tiếc cô nhảy dựng lên cũng không thể lấy được.
“Em lấy được chưa? ” Minh Thì Tiết ở bên ngoài nói: “Có cần tôi giúp không?”
Lộ Phân Phân: “…”
“Không cần đâu.”
Cô rút ra mấy tờ giấy, lau sơ nước trên người mình, mặc đồ ngủ vào, đội tóc ướt mở cửa.
Minh Thì Tiết chờ ở cửa, ánh mắt rất có khuôn phép, chỉ dừng ở trên cổ cô.
“Xin lỗi, tôi đặt cao quá.”
Anh bước vào phòng tắm, vòng cánh tay của mình qua đầu cô rồi mở cửa tủ quần áo.
Chiều cao của Lộ Phân Phân chỉ đến bả vai của người đàn ông, cô cảm thấy bởi vì cô quá thấp nên mới không với tới được.
Minh Thì Tiết nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt đang cười của cô, cánh tay dừng lại ở giữa không trung hai giây. Anh đưa khăn cho cô một cách cứng nhắc: “Lau tóc đi.”
Lộ Phân Phân dựa vào tủ rồi lau tóc, người đàn ông chờ ở bên cạnh, giống như đang chờ lệnh. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt rõ ràng và tập trung, giống như một người máy trí tuệ nhân tạo trung thành và tận tâm.
Anh quá đặc biệt, hoàn hảo nhưng lại khuyết thiếu cảm xúc.
Lộ Phân Phân một tay chống thắt lưng, định tạo dáng cho bầu không khí sôi động: “Chiều cao thật của tôi là 1m68, thật ra chiều cao của tôi ở miền Nam không tính là lùn đâu.” Kết quả là khuỷu tay vô tình làm rơi toàn bộ đồ để trên giá tủ.
Bình hoa khô đổ xuống, cánh hoa rơi xuống đầu cô.
Mái tóc dài của cô xõa ra sau vai và cổ, dính cánh hoa hồng vụn, váy ngủ cũng dính vài cánh hoa, bị hoa bay quấn quanh, đẹp như một nàng tiên hoa lạc vào nhân gian.
Minh Thì Tiết ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn cô.
“……”
Lộ Phân Phân mím môi cười, cô cười rất tươi, những gì xấu hổ đều tan biến: “Minh tiên sinh thích tắm cánh hoa sao?”
“Không phải.” Minh Thì Tiết cúi xuống nhặt xà phòng thủ công và cánh hoa khô: “Dành cho em xài đó.”
Lộ Phân Phân hiểu ra, đây là sở thích của cô ” Phân Phân ” kia.
Cô cầm một nắm hoa lên, kề sát cánh hoa ngửi ngửi, mùi vị này trước kia cô rất yêu thích, đáng tiếc loại hương này điều chế nước hoa quá đắt, cô vốn dĩ đã không mua nổi nước hoa rồi, chứ nói chi việc lấy nước hoa hàng đầu để làm hoa khô.
Minh Thì Tiết lụm những bông hoa khô đặt gọn gàng trên kệ. Giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh vươn một ngón tay, đẩy cái lọ hơi lệch về phía sau một milimet.
Lộ Phân Phân: “…”