Lộ Phân Phân chỉ muốn biểu đạt là cô không xứng với nhân tài đắc lực của anh và nể mặt là ông chủ lớn, cô cũng không có ý định vạch trần một người xa lạ.

Cô không trả lời: “Minh tiên sinh tới đây làm thuyết khách(1) sao?”

(1) Nhà ngoại giao tư sản hoặc phong kiến, chuyên dùng lý lẽ đi thuyết phục người khác. Dùng tài ăn nói để khiến người khác nghe theo.

“Không.”

Anh chỉ dùng một từ đã có thể giết chết cuộc hội thoại này.

Minh Thì Tiết căn bản không động đũa, các món ăn trên bàn đều bị Lộ Phân Phân ăn sạch.

Lộ Phân Phân không tỏ ra trang nhã dịu dàng, cũng không để ý đến hình tượng. Bởi vì anh không phải khách hàng quan trọng, cũng không cần để lại ấn tượng tốt.

Sau bữa tối, Minh Thì Tiết đề nghị đưa cô về.

Lộ Phân Phân không từ chối. Bởi vì đi taxi về nhà cũng mất 58 tệ.

Sau khi xuống xe, cô mới nhớ ra lúc đầu cô không nói anh địa chỉ nhà cô.

Cô cúi xuống và gõ cửa sổ phía sau.

“Tôi rất tò mò, Minh tiên sinh làm sao biết địa chỉ nhà tôi?”

Cửa sổ hạ xuống.

Người đàn ông trong xe nghiêng đầu, Lộ Phân Phân đối mặt với một đôi mắt đào hoa.

Đuôi mắt của anh hơi cong lên, khóe mắt bên trong sâu thẳm. Nếu không cố ý ôn nhu khi nhìn cô, ánh mắt của anh rất mạnh mẽ.

Chiếc sườn xám cô mặc hôm nay có kiểu cổ giọt nước, Lộ Phân Phân cũng ý thức được cổ áo có chút hở ra, nhưng tầm mắt của anh vẫn rất lịch sự, ánh mắt chỉ dừng lại trên xương quai xanh của cô.

“Đừng tùy tiện lên xe của người lạ.”

Lộ Phân Phân ngẩn người, theo bản năng “Ồ” một tiếng, sau đó đứng thẳng người lên.

Người lạ.

Có nghĩa là anh phải không?

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, chiếc xe sang trọng đã rời đi.

Tốc độ kinh hoàng này có thể sánh ngang kẻ sát nhân, để lại một dấu ấn nhỏ trước khi gây án.

Lộ Phân Phân vội vàng sờ sờ mông, thấy không bị kim đâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vỗ vỗ sườn xám lần nữa, giũ giũ tà váy đến khi xác định không dính thứ gì thì mới yên tâm lên lầu.

Thật đẹp trai, thật ôn nhu, nói chuyện cũng rất đáng sợ.

Chiều ngày hôm sau, Lộ Phân Phân đúng giờ ngồi bên cửa sổ, chuẩn bị cho buổi xem mắt.

Vẫn như cũ, cô ứng phó đến mức buồn ngủ.

Người đàn ông đến xem mắt hôm nay không tới.

Lộ Phân Phân tính tiền, chuẩn bị rời đi.

“Lộ tiểu thư.”

Giọng nam trầm ấm, dịu dàng quá mức, Lộ Phân Phân nghe một cái đã nhận ra là ai.

Cô quay đầu lại, nghiêng đầu đi sang. Bởi vì quá bất ngờ, sự chán nản trong mắt Lộ Phân Phân đều biến mất, bị sự ngạc nhiên chiếm đóng trên khuôn mặt.

Minh Thì Tiết hôm nay vẫn là một thân tây trang cao cấp đắt tiền. Khí chất ưu nhã, cao quý, bộ vest được cắt may vừa vặn, làm cho một thân đều trở nên mê người, quyến rũ.

Lộ Phân Phân khẽ chào: “Minh tiên sinh.” Cô quay đầu uống nước của mình, không có ý định qua lại với anh.

Bởi vì hôm qua cô đã tiêu mất hai ngàn tám tệ.

Trước kia, Lộ Phân Phân tiêu tiền như nước, chưa bao giờ lặt vặt những chuyện như vậy. Nhưng hiện tại những chuyện nhỏ như vậy thôi cô gần như sắp không trả nổi nữa, cô không cho phép bản thân lơ là như vậy nữa.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh: “Cô không phiền nếu thêm một người nữa chứ?”

Lộ Phân Phân rốt cuộc cũng tiêu hóa được hàm ý trong lời nói của anh.

“Minh tiên sinh tới đây xem mắt với tôi sao?”

Minh Thì Tiết đưa ra đáp án chắc chắn: “Đúng vậy.”

* Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Lộ Phân Phân nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mắt, hoài nghi cô đang nằm mơ.

Chớp mắt vài cái, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ đi lại tấp nập, rất chân thật không phải là mơ.

Lộ Phân Phân thu hồi ánh mắt: “Minh tiên sinh.”

Đôi mắt sáng ngời của Minh Thì Tiết phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Ừm?”

Nếu như là mấy năm trước, Lộ Phân Phân sẽ cảm thấy cô may mắn đụng phải một bạch mã hoàng tử rồi. Sau hai năm bị xã hội chà đạp không thương tiếc, cô đối với người lạ vô cùng cảnh giác, cho dù người đàn ông này có đẹp trai như các minh tinh hay hoàn hảo như mấy anh nam chính trong các bộ tiểu thuyết.

“Tôi có thể hỏi Minh tiên sinh vài câu không?”

Minh Thì Tiết ngữ khí ôn hòa: “Được.”

Lộ Phân Phân không khách sáo, đem tất cả các nghi vấn hai ngày nay đều hỏi một lần.

Minh Thì Tiết cũng không kiêng dè, nghiêm túc trả lời.

Lộ Phân Phân bối rối.

Không phải nói đùa, cũng không tỏ ý đùa giỡn với cô. Người đàn ông này rất nghiêm túc, cô có thể cảm nhận được điều đó.

Điều này so sánh với những người đàn ông trước đó rõ ràng chính là một trời một vực. Dường như anh cảm thấy không có vấn đề gì.

Lộ Phân Phân dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Minh Thì Tiết, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nhỏ nào trên khuôn mặt anh.

Nhưng trên mặt người này không biểu lộ nét mặt khác thường nào.

Lộ Phân Phân thả lỏng, chỉ âm thầm quan sát, đi thẳng vấn đề mở miệng hỏi: “Có rất cô gái hoàn hảo thích anh, để anh có thể lựa chọn, tại sao anh lại đi xem mắt với tôi?”

Minh Thì Tiết đáp: “Không thích.”

Lộ Phân Phân vô thức hỏi: ” Vậy ngài thích tôi sao?” Cô lại cảm thấy hỏi như vậy thật quá coi trọng mình, ông chủ lớn này toàn thân đều toát ra hơi thở cấm dục, thái độ bình tĩnh, cũng không phải loại người có thể nhất kiến trung tình với một người phụ nữ xa lạ: “Nhưng tôi không quen biết ngài.”

Minh Thì Tiết bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt sáng ngời dưới ánh sáng ấm áp nổi lên một tầng xanh lam rất nhạt, giống như mặt biển trong suốt tĩnh lặng.

“Hiện tại thì quen biết rồi.”

Lộ Phân Phân nhịn không được giơ tay sờ khuôn mặt của mình, tuy rằng nhan sắc của cô cũng không tệ lắm, nhưng với những người có thân phận địa vị như anh thì loại mỹ nữ nào chưa từng nhìn thấy qua, không cần phải nhìn cô chằm chằm với ánh mắt ôn nhu như vậy, anh dường như không hề dời mắt ra khỏi người cô.

Anh rời mắt, hàng lông mi rậm rạp cụp xuống, chuyển ánh nhìn vào đĩa tôm nướng phô mai trên bàn.

Lộ Phân Phân thoải mái hơn một chút. Thì ra không phải anh đang chuyên chú nhìn cô, mà đôi mắt này của anh quá mê người, nhìn cái gì cũng cảm thấy ôn nhu trìu mến.

Lộ Phân Phân nắm chặt chiếc nĩa, nửa người tiến lên mặt bàn, kề sát vào anh: “Minh tiên sinh không phải là muốn cưới một người vợ về để đánh chứ?”

Minh Thì Tiết: “…”

Anh đưa tay ra, kéo dĩa đồ ăn trước mặt cô sang một bên, tránh cho cử chỉ bất cẩn của cô làm bẩn quần áo.

“Hoặc…” Lộ Phân Phân tiếp tục suy đoán: “Ngài đang vội có con.” Muốn bỏ tiền ra tìm một người vợ như ý, vì anh là đồng tính luyến ái, muốn sinh con vì chia gia sản?

Minh Thì Tiết sững sờ, đại khái là không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh không hề tức giận khi bị xúc phạm, vẫn bình tĩnh trả lời: “Không phải.”

Lộ Phân Phân ngây người trong hai giây.

“Thật sự là tiên sinh vì vội muốn kết hôn mà đến xem mắt sao?”

Minh Thì Tiết: “Ừm.”

Anh rũ mắt xuống, cầm ly nước bên cạnh cô tránh sang một bên.

Lộ Phân Phân kinh ngạc buông nĩa xuống, khuỷu tay dừng lại, cô không biết ly nước từ lúc nào đã thay đổi vị trí, nếu anh không để sang thì chắc nó đã đổ mất rồi.

Cô mím môi, gương mặt chìm vào trầm tư.

Trên đời sẽ không rớt một miếng bánh nào, còn là loại đỉnh cao như này, đối với những cô gái môn đăng hộ đối lại không tìm, cứ muốn tìm cô. Đúng là logic không hợp lý.

Trừ khi anh muốn tìm một người có thể nhanh chóng mang thai, sinh con xong là có thể liền ly hôn.

Cô bắt đầu cố tình gây khó dễ: “Tôi có thể ký một thỏa thuận trước khi kết hôn không? Đừng có con trong 10 năm. Tôi năm nay 25 tuổi, 10 năm sau chỉ mới 35 tuổi, nếu muốn sinh con thì vẫn có thể sinh được.”

Dựa theo kinh nghiệm xem mắt trước kia của Lộ Phân Phân, những lời vừa nói ra chắc chắn sẽ khiến đối phương lập tức nói lời tạm biệt với cô.

Minh Thì Tiết không chút do dự: “Được.”

Lộ Phân Phân bị nghẹn.

Minh Thì Tiết nhanh chóng đưa cho cô một mảnh giấy: “Ăn từ từ.”

Lộ Phân Phân vẫn không tin sẽ có miếng bánh ngon như vậy.

Cô lau khóe miệng, nheo mắt lại, hỏi thẳng mà không quan tâm đến gánh nặng tâm lý: “Có vấn đề gì với anh không?”

Minh Thì Tiết có chút kinh ngạc: “Phương diện kia?”

Lộ Phân Phân rũ mắt: “Ừm, chính là phương diện đó. ”

Minh Thì Tiết dường như đã hiểu, biểu cảm hơi mất tự nhiên: “Chắc là không có vấn đề.”

Lộ Phân Phân cuối cùng đã tìm thấy nguyên nhân, cắn ống hút: “Dường như không chắc chắn.”

Minh Thì Tiết nghiêm túc trả lời: “Tôi chưa từng thử nên không quá chắc chắn. Tuy nhiên, tôi có thể trao đổi báo cáo kiểm tra sức khỏe với cô.”

Lộ Phân Phân hỏi xong, bụng cũng ăn no. Cô chống cằm và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Minh Thì Tiết đi thanh toán.

Lộ Phân Phân mở mã QR WeChat: “Thêm bạn bè? ”

Minh Thì Tiết: “Được.”

Anh nhận lấy điện thoại di động của cô, cúi đầu quét mã QR.

Lộ Phân Phân nhìn chằm chằm vào tay anh, muốn xem có dấu vết nhẫn hay không, liếc mắt một cái liền có chút không rời đi được. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, thân là người có khả năng kiềm chế giỏi, nhưng trong lòng Lộ Phân Phân vẫn rung động mạnh mẽ, cô muốn sờ một chút.

Cô kìm nén.

Minh Thì Tiết trả lại điện thoại di động cho cô, nhìn thoáng qua vỏ điện thoại di động của cô.

Mẫu ốp lưng điện thoại di động này, Lộ Phân Phân đã dùng được mười năm, vẫn là hình con búp bê kỳ dị đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play