Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng chan hòa cùng những làn gió nhẹ thổi qua, tâm trạng con người cũng theo đó mà tốt lên.
Lộ Phân Phân nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, không biết nên vui hay buồn.
Cô đã kết hôn rồi.
Với một người mà chính cô cũng không biết rõ.
Chỉ qua hai ba lần đi xem mắt, cô và người đàn ông xa lạ kia đã nên duyên vợ chồng.
Nó giống hệt như một giấc mơ.
Nhưng đây lại là một giấc mơ đẹp mà cô không bao giờ muốn tỉnh lại.
Mười ba ngày trước, Mãn Hồng Ngọc đến đòi nợ Lộ Phân Phân, đe dọa sẽ phá nát cái cửa hàng của cô, vì vậy cô buộc phải đi xem mắt.
Ngày đầu tiên, cô gặp một “nam thần” mới nổi trong giới trò chơi, anh ta khinh thường tài khoản mạng xã hội của cô chỉ có hai mươi người hâm mộ, bởi vì anh ta có tới tận hai mươi vạn fan.
Lộ Phân Phân lúc này mặc một chiếc sườn xám thêu màu xanh trắng, tóc đen dài ngang eo, khuôn mặt tuyệt đẹp, đuôi mắt lạnh lùng quyến rũ.
Đối phương có vẻ rất thích thú với vẻ ngoài của cô, hỏi cô chấp nhận được anh ta có nhiều “em gái mưa” trong game hay không?
Lộ Phân Phân bảo anh ta cút đi.
Ngày thứ hai xem mắt, là một người có nghề nghiệp ổn định, là một phú nhị đại có nhà có xe, mắt cao hơn đầu, nói chuyện thì quanh co, rất khéo đưa đẩy.
Anh ta lại e ngại cô không tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu, vậy nên đã hỏi cô có thích làm việc nhà không.
Lộ Phân Phân khuyên anh ta nên đi tìm bảo mẫu.
Ngày thứ ba, người cô gặp là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia. Mức lương trung bình hàng năm lên tới hàng triệu đô la, anh ta lái xe BMW, trên tay đeo chiếc đồng hồ Omega năm vạn.
“Cô Lộ, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn là một thiếu nữ mười tám tuổi, không phải cô đang ảo tưởng tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu có chứ?”
Vẻ ngoài của Lộ Phân Phân giống như một bình hoa di động không não, rất xinh đẹp nhưng lại vô cùng khó chiều. Người đàn ông đi BMW này từng qua lại với rất nhiều phụ nữ. Đối với loại phụ nữ như vậy, những đàn ông theo đuổi khác chắc chắn sẽ không tệ, lâu dần nhất định sẽ sinh ra vẻ đạo đức giả.
Nhận thấy loại phụ nữ này đã quen bám víu đàn ông, anh ta liền thay đổi thái độ lạnh lùng, nói chuyện không khách khí.
“Giống như ông chủ lớn của tôi. Anh ta mang dòng máu lai Trung Anh, hậu duệ của dòng dõi quý tộc, giàu có, đẹp trai. Có hàng tá tài sản đứng tên anh ta, còn sở hữu khu Phú Nghênh Đình Uyển. Nhưng mà người ta muốn kết hôn hay hẹn hò cũng phải tìm thiên kim tiểu thư ở các gia đình quý tộc hay là các cô gái môn đăng hộ đối, chắc chắn sẽ không tìm một cô gái bình thường như cô đúng không?”
Đôi mắt đẹp của Lộ Phân Phân tỏ ra không nhiều cảm xúc: “Tôi có thể thanh toán không?”
Người đàn ông BMW cho rằng mình đã nghe nhầm: “Cái gì?”
Lô Phân Phân: “Đã hết mười phút rồi.”
Người đàn ông BMW cảm thấy không thể tin được: “Cô có việc cần đi sao?”
Đôi mắt Lô Phân Phân biến đổi không ngừng. Ánh mắt toát lên vẻ nuối tiếc, khuôn mặt mỉm cười vô cùng nhẹ nhàng: “Là tôi cảm thấy không xứng với anh. Tôi chỉ lái chiếc Volkswagen Bora được trả trước 40.000 USD. Nhưng đối với chiếc BMW của anh quả thật khác một trời một vực.”
Người đàn ông BMW nghe vậy cười đắc ý, vẻ mặt tràn đầy sự tự tin trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài tầm thường của anh ta.
“Đại khái, tôi cũng rất thích kiểu phụ nữ đơn giản như cô Lộ. Nếu không có vấn đề gì, cô có thể chuyển đến nhà tôi sống. À khu tôi sống là Phú Nghênh Đình Uyển, bên đấy giao thông tương đối thuận tiện. ”
Phú Nghênh Đình Uyển là một khu nhà giàu nổi tiếng.
“Những chuyện khác, sau này chúng ta có thể từ từ tìm hiểu”
Lô Phân Phân giật giật khóe miệng, thần sắc vô cùng mệt mỏi: “Cảm ơn, nhưng tôi sống ở khu phố cũ đã quen rồi.”
Nhân viên phục vụ bước ra, dọn dẹp đồ ăn.
“Người đàn ông này trông có vẻ đàng hoàng nhưng thật ra lại rất đê tiện. Mới gặp mặt lần đầu đã muốn lên giường với con gái nhà người ta. Phi! Anh ta cũng không biết một chiếc túi của chị đã mua đủ 10 chiếc xe của anh ta!”
Lộ Phân Phân không tiếp lời.
Ba phút sau.
Người đàn ông BMW quay lại, bước chân có vẻ vội vàng, ánh mắt nhìn cô tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Anh ta tiến đến một cách vội vã, hỏi: “Xin lỗi, cô có thời gian không?”
Lộ Phân Phân cảm thấy bối rối với vẻ mặt hoảng sợ của anh ta, nhưng cô cũng quá lười để ứng phó: “Xin lỗi, tôi đang vội.”
Giọng nói của người đàn ông BMW xen lẫn những âm thanh run rẩy: “Cô Lộ, vừa rồi tôi nói những lời hơi quá khích, mong cô đừng để trong lòng.”
Lộ Phân Phân chống khuỷu tay lên mặt bàn, tự hỏi tại sao người đàn ông trung niên cao béo lúc nào cũng tỏ vẻ cao thượng này lại trở nên khiêm nhường như vậy.
Cô không tin trên thế giới này lại có liếm cẩu*.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Hai vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, mang giày da đi vào.
Người đàn ông này rất cao, nhìn cũng gần một mét chín, ngũ quan lập thể, đường nét tinh xảo. Đó là một khuôn mặt lai vô cùng hoàn hảo.
Anh đứng ngược sáng nên cơ thể cao lớn được bao phủ bởi ánh sáng.
Lộ Phân Phân có chút thất thần.
Người đàn ông BMW nhìn thấy người đàn ông đó tiến lên nghênh đón giống như một con ngựa chờ chủ: “Tổng giám đốc Minh, cô Lộ hình như không có thời gian …”.
“Tôi rảnh.” Lộ Phân Phân chống cằm quay đầu, cố ý làm trái ý người đàn ông BMW kia: “Có việc gì?”
“Xin chào.” Giọng nói của người đàn ông này rất dễ nhận biết, giọng nam trầm, âm trầm rất đặc biệt.
“Xin chào.”
Người đàn ông khẽ hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Hình như không quá lưu loát tiếng phổ thông Trung Quốc.
Tuy rằng là anh chủ động bắt chuyện, nhưng lại không có tỏ vẻ tùy tiện, cử chỉ cũng rất chững chạc.
Lộ Phân Phân rút tay lại rồi ngồi xuống: “Xin mời.”
Nhân viên đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngơ ngác, thiếu chút nữa đã quên đưa menu đồ ăn. Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy mà còn chạy đi xem mắt.
“Xin chào, ngài muốn gọi món gì ạ?”
Người đàn ông giơ tay lên, ra hiệu cho nhân viên đưa menu cho Lộ Phân Phân.
Lộ Phân Phân gọi món, tuy đã ngồi cả một buổi chiều nhưng cô vẫn chưa ăn gì.
Món ăn ở đây rất đắt tiền, cho dù đã theo hình thức thanh toán chia đôi nhưng giá vẫn cao chót vót. Thôi xem như sang chảnh một lần, Lộ Phân Phân gọi món cơm chiên rẻ nhất, sau đó đưa menu cho người đàn ông đối diện.
Hy vọng anh có thể trò chuyện với cô lâu một chút, cùng nhau ăn cơm chiên.
Người đàn ông cúi đầu xem menu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Phân Phân.
Lộ Phân Phân ngước mặt tiếp nhận ánh mắt của anh. Đôi mắt anh thâm trầm, đáy mắt sâu thẳm khiến cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Cho nên cô không có cách nào xác định được bên trong anh có đang che giấu điều gì dưới vẻ ngoài cao quý đó không?
Người đàn ông đứng dậy, lòng bàn tay áp sát bộ đồ, nghiêng người đưa menu cho cô rất nhẹ nhàng.
“Nhìn xem, còn muốn thêm gì nữa không?” Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, mang lại cảm giác ôn nhu không thể giải thích được.
Khoảng cách giữa hai người lập tức bị rút gọn, Lộ Phân Phân chỉ nhìn anh một cái sau đó liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Trong lòng cô có chút khác thường, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất kỳ lạ.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không? Cô cảm giác anh dường như đang nhìn chằm chằm vào cô không hề rời mắt. Điều này không phù hợp với khí chất của một quý ông có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy.
Lúc anh đưa menu cho cô, Lộ Phân Phân đã thấy chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay anh. Cô có con mắt nhìn thấu các mặt hàng cao cấp trên thế giới, giá của chiếc đồng hồ này có thể mua được hai căn phòng.
Lộ Phân Phân cúi đầu thất thần xem menu, vốn định gọi thêm tôm nướng phomai nữa, nhưng thấy anh đã đặt.
Lộ Phân Phân có chút ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này có khẩu vị hợp với cô như vậy.
Đều thích ăn các món đắt tiền nhưng số lượng của chúng trên đĩa rất ít, hầu như không đủ ăn.
Nếu như là vài năm trước, Lộ Phân Phân chi tiền cho những thứ này đều không chớp mắt, nhưng bây giờ nợ nần chồng chất, cô không dám lãng phí nhiều như vậy.
Cô ngẩng đầu lên: “Tôi nên gọi ngài như thế nào?”
“Minh Thì Tiết.”
“Lộ Phân Phân.” Cô chậm rãi nâng ly nước lên, lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mắt.
Toàn thân anh là những sản phẩm phiên bản giới hạn. Nếu nghĩ rằng Minh Thì Tiết giàu có không thôi thì đây chắc chắn là một sự xúc phạm đến anh. Khí chất ngông cuồng, quý tộc bẩm sinh của người đàn ông này mấy tên phú nhị đại mới nổi không thể có được.
“Ngài là ông chủ của Lưu tiên sinh sao?” Cô hỏi lại.
Minh Thì Tiết nhìn cô chăm chú, ánh nến đung đưa nhẹ nhàng, lông mi dài của anh ngả bóng bên cạnh sống mũi cao: “Đúng vậy.”
Lộ Phân Phân trong lòng thở dài, không ngờ cô lại mời nhiều ông chủ giàu có trong một buổi xem mắt nhàm chán này. Cô nên giả vờ bị ép buộc đi hay là giả vờ kém cỏi nhỉ?
Ông chủ thì chủ yếu là bảo vệ cấp dưới của mình, tốt nhất là nên giả vờ kém cỏi.
“Minh tiên sinh, nhà tôi hiện tại là như thế này, đã nghèo lại còn nợ một khoản rất lớn…”
Minh Thì Tiết: “Bao nhiêu?”
“ … ”