Đến tối, Tuệ Hoa mới quay về nhà, đầu cô bây giờ cứ thẩn thờ suy nghĩ, tháo giày ra xỏ dép đi vào thấy Tư Duệ đang ngồi ăn trái cây xem TV, bây giờ đối diện với cô, Tuệ Hoa lại nhớ đến lời ba mình mà khó xử.

"Sao thế?" Tư Duệ hỏi.

Tuệ bừng tỉnh lại, lắc đầu: "Không, không gì."

Tư Duệ lại tiếp tục xem TV.

Tuệ Hoa đâu ngờ trước, duyên phận lại mạnh đến thế, cô gái nhỏ mình yêu quý đang ngồi trước mặt lại là người chị cùng cha khác mẹ của mình.

Lúc đầu khi nghe ba cô nói "Thật ra, chị của con tên Tư Duệ!" Nghe tới đó thật sự cô không dám tin vào tai mình, đứng hình ít giây mới hỏi lại, Tuệ Hoàng cứ nghĩ Tuệ Hoa sẽ không chấp nhận, và ông cũng không biết Tư Duệ đang sống chung với cô.

Sau mấy giây mới nhận thức được đều đó, Tuệ Hoa cao giọng nói: "Không sao, không sao, con chấp nhận, con hoàn toàn chấp nhận."

Vì cô gái nhỏ mình yêu quý trở thành người thân của mình chẳng phải chuyện gì đáng buồn, cũng không hận Tuệ Hoàng phản bội mẹ cô, vì chuyện của ông với người con gái ông thương trước khi quen biết với mẹ mình, Tuệ Hoa đều biết rõ.

Cô cũng biết thực ra cha mình không yêu mẹ mình, có cô là do lần đó ba uống say nhìn nhầm mẹ thành người con gái ấy. Dù biết như thế, Tuệ Hoa vẫn không hận Tuệ Hoàng, vì cô chưa từng thấy mặt mẹ mình và ông lại luôn là người ba tốt.

Chỉ có một đều khiến cô không tin nổi là Tư Duệ hay kiêu mình là chị lại là chị mình, cô phải gọi Tư Duệ lại một tiếng "chị".

Tuệ Hoàng rất muốn nhận lại con, Tuệ Hoa cũng muốn gia đình sum họp, nhưng sợ Tư Duệ khi biết sẽ không chấp nhận chuyện này, lại còn hận ông bỏ bê khiến cô phải sống cực khổ.

Sau khi biết hai người sống chung, ông liền nhờ Tuệ Hoa nói giúp mình và dẫn Tư Duệ đến cho ông gặp mặt.

Giờ nghĩ đến không biết mở lời từ đâu: "Tư... Tư Duệ..."

"Dạ."

Tuệ Hoa dựa vào vai cô, trong lòng Tuệ Hoa lại có cảm xúc khác vì đã biết đây là chị mình.

"Nếu như em còn gia đình, em có vui không?"

"... Sao chị lại nói thế?"

"..."

"Thật ra em cũng mong mình có gia đình, nhưng sống đến giờ em biết rõ bản thân cũng không cần nữa." Giọng Tư Duệ rất điềm tĩnh.

"Sao vậy? Có gia đình vui biết mấy."

Tư Duệ mỉm cười: "Em có chị, có chị Quyên, các chị là gia đình của em rồi thì em còn cần gì nữa."

"Nhưng nếu là người thân ruột thịt?"

Tư Duệ bậm môi, lắc đầu: "Chuyện này, em giờ không nghĩ đến nữa, vì có nghĩ cũng không có."

"..."

"Có phải bây giờ sống như thế này rất tốt sao, cần chi phải ước ao nữa."

Tuệ Hoa nghiêm túc nói: "Nếu đều đó là sự thật, em có chấp nhận vì họ đã bỏ rơi em không?"

Tư Duệ nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tuệ Hoa, không hiểu vì sao hôm nay cô lại nghiêm túc đề cập đến vấn đề này?

Chẳng lẽ...!

Tư Duệ nói: "Em không biết."

"Nếu... Nếu như lúc đầu họ không biết sự tồn tại của em, đến bây giờ mới biết và muốn nhận lại em thì sao?"

"...Chị!!!"

Tuệ Hoa gật đầu, ôm chặt lấy cô: "Tư Duệ, tuy quá đường đột, nhưng mà, không muốn chuyện này để lâu nữa."

"..." Chuyện này, có phải như Tư Duệ đang nghĩ không, nó có quá hoang đường?

Tuệ Hoa nói tiếp: "Thật ra, chị... Mà không phải là em mới đúng."

Tư Duệ kiểu nghiêng đầu khó hiểu.

"Tư Duệ chính là chị ruột của Tuệ Hoa."

"...!" Tư Duệ liền xô Tuệ Hoa ra, ánh mắt cau có nhìn đến: "Chị nói gì dạ?"

Tuệ Hoa lại dan tay ôm chặt lấy cô lần nữa: "Thật ra em cũng mới biết thôi, chị có thể tha thứ cho ba không?"

"Ai?" Sau Tuệ Hoa nói chuyện cô chẳng hiểu thế này.

Tuệ Hoa kể hết chuyện đó cho Tư Duệ nghe về mối quan hệ thật của hai người, kể cả có người ba ruột chưa từng gặp mặt mong muốn nhận lại cô, nghe xong, Tư Duệ cười cười còn giả vờ không hiểu, nhưng Tuệ Hoa một mực nhắc lại chuyện đó, nói với tâm thế chân thành nghiêm túc.

Sắc mặt Tư Duệ thay đổi, cô không trả lời đứng dậy đi nhanh về phòng, Tuệ Hoa nhóng người muốn đi theo nhưng rồi chỉ thở dài ngồi đó.

Đều này rất giống một phần suy nghĩ của Tuệ Hoa, Tư Duệ sẽ rất sốc và không muốn nhìn nhận.

Lúc đầu cô sợ Tư Duệ mang thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nhưng Lục Tư Thần lại điện đốc thúc cô phải nói cho Tư Duệ biết chuyện, để ba cô nhanh chóng nhận lại Tư Duệ rồi đưa cô ấy ra nước ngoài.

Với tình hình này không dễ như họ nghĩ.

Tuệ Hoa đi lên lầu, đứng trước cửa phòng Tư Duệ, đôi môi mấp mé muốn nói, sau rồi vẫn lẳng lặng đi về phòng mình.

[Tư Duệ phản ứng lắm, sợ sẽ không chấp nhận.] Tuệ Hoa đứng ở ban công, cơn gió mạnh lùa qua khẽ trê đùa mái tóc dài cô.

Lục Tư Thần quay xuống nhìn y tá đang xát trùng vết thương cho mình, khẽ cau mài: [Từ từ khuyên nhủ cô ấy.]

[Vừa vượt qua chuyện của cậu, trong lòng vẫn còn thất vọng, e rằng khó để cô ấy mở lòng chấp nhận nữa.]

[... Không sao, cứ từ từ, nếu cô ấy vẫn không chấp nhận lại ba mình, cô đưa cô ấy ra nước ngoài du lịch đi.]

[Được.]

Nói chuyện với anh xong, Tuệ Hoa lấy ra một gối thuốc dành cho phụ nữ, rút ra một điếu để lên miệng, tay che chắn gió châm điếu thuốc đấy lên, trông vừa hư đốn cá tính, vừa lạnh lùng khó gần.

Lâu rồi không hút thuốc, mùi thuốc vẫn dễ chịu như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play