Kể từ lúc biết được sự việc đí, Tư Duệ không dám đối diện với Tuệ Hoa, cứ luôn tránh mặt.

Nếu Tuệ Hoa có hỏi gì đó, Tư Duệ cũng không trả lời mà khướt lờ rồi đi nhanh đi.

Tuệ Hoa biết hành động kì lạ ấy là muốn tránh mặt, cô cũng không ép Tư Duệ phải chấp nhận lại gia đình, vì đó là cảm xúc và quyết định của cô, chỉ là trong lòng cảm thấy có chút buồn.

Buồn thì sẽ đi uống rượu để giải tỏ, cô không đi uống một mình mà kéo Kiều Khanh theo.

Vì trong số con trai thân quen mà Tuệ Hoa biết, Kiều Khanh là người chưa có bạn gái, tuy cô không thích đàn ông nhưng thân xác này vẫn là phụ nữ, tránh một chút không phải đối diện với tình trạng khó xử.

Tuệ Hoa kéo Kiều Khanh đến một quán ba thân thuộc, ngồi cạnh quày pha chế, lúc đầu ánh mắt cô rất buồn, nói là muốn Kiều Khanh đi uống rượu với mình, nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ im lặng ngồi uống.

Kiều Khanh muốn cản, nhưng nhìn ánh mắt buồn của cô anh không nở cản, cứ để cô chút ra hết những chuyện buồn.

Đến khi ngà ngà say, tâm tình lại thay đổi, Tuệ Hoa không im lặng uống rượu nữa, bắt đầu để ý động tác pha chế của Bartender, ánh mắt trở nên long lanh đến lạ, cô nhìn họ một cách say sưa, như có gì đó cuốn hút không cầm lòng mà muốn chạm vào những ngón tay thon dài chuyên nghiệp ấy, vừa đưa đến không trung đã bị Kiều Khanh kéo về: "Chúng ta về thôi."

"Gì chứ, chưa gì đã đồi về?"

"Cô say rồi."

"Không, tôi không về." Cô quay lại nhìn người đàn ông pha chế đó, Kiều Khanh nhìn không nổi đưa ly rượu bắt Tuệ Hoa cầm lầy, mình cũng cầm một ly lên cạn với Tuệ Hoa, như muốn di chuyển sự chú ý của cô.

"Uống, uống đi, hôm nay tôi uống với cô."

"Được!" Tuệ Hoa vỗ tay một cái vì phấn khích: "Hôm nay chúng ta không say không về."

"Được."

Nói vậy thôi chứ Kiều Khanh chẳng uống bao nhiêu, anh sợ anh say rồi không ai đưa cô về.

Trời đã vào đêm, Tuệ Hoa đã say khước nằm gục xuống bàn, nhưng lại chẳng ngoan ngoãn nằm yên, khi cảm nhận được có người đỡ cô, Tuệ Hoa lại vùng vằn không chịu đẩy người đó ra, miệng còn lẫm nhẩm: "Buông ra, ai cho đụng vào tôi."

Kiều Khanh không nói, cứ ngồi đó quan sát cô, một hồi lại tiếp tục đến đỡ cô lên, lần này bị Tuệ Hoa xô mạnh ra, quát lớn: "Tôi nói anh không nghe hã, ai cho động vào tôi."

Thấy cô cáo gắt, anh cũng không dám nữa, chỉ ngồi bên cạnh trông chừng, Kiều Khanh cởi áo khoác mình ra, đắp lên người cô, chờ thật sự ngủ sâu anh mới dám đụng vào Tuệ Hoa.

Sau khi được đưa về nhà, Tư Duệ và Vân Quyên bị bộ dạng say khướt của Tuệ Hoa hù doạ một phen, ngủ cứ như chết ấy, kiểu này nhà có cháy Tuệ Hoa cũng không hay không biết.

Vân Quyên nói: "Nhờ anh cỗng cô ấy lên phòng."

Để Tuệ Hoa lên giường, Vân Quyên đi tiễn Kiều Khanh ra về. Tư Duệ nhìn Tuệ Hoa nằm đó, sau bao ngày tránh né bây giờ mới can đảm ngồi xuống cạnh cô.

Ngắm nhìn Tuệ Hoa, lòng cô trở nên khó xử, suy nghĩ đến chuyện hai người lại trở thành người thân không tài nào chấp nhận mà luôn chốn tránh, không phải cô không thích, chỉ là cô vẫn chưa thể chấp nhận được.

Bản thân vốn dĩ mồ coi từ nhỏ, mẹ mất, ba mấy mươi năm trời không biết mặt cũng chẳng có hy vọng sẽ nhận lại, giờ lại xuất hiện một người nói là ba mình, sao cô có thể chấp nhận đây.

Tuệ Hoa đối với cô rất tốt, nhưng mấy hôm qua đều chốn tránh cô ấy, Tư Duệ cảm thấy bản thân có lỗi, nghỉ đến hôm nay Tuệ Hoa nồng nặc mùi rượu có khi là do cô đối xử lạnh nhạt với cô ấy, vì buồn cô nên tìm đến rượu để giải sầu.

Thật sự, cô rất có lỗi, như cô không biết phải làm sao.

Tư Duệ nắm lấy tay Tuệ Hoa, cúi đầu mím môi, gặn ra từng chữ "em xin lỗi..."

Bên ngoài cửa, Vân Quyên tiễn Kiều Khanh ra về, lúc lên lại phòng cô vẫn đứng ngoài cửa nghen lén bên trong.

Tư Duệ cảm giác như có cái gì đó đè nặng trong lòng cần phải nói ra hết, nếu sẽ không thở nổi nữa.

"Thật ra... Không phải em ghét, mà là chưa thể chấp nhận được nên mới không dám đối diện với chị."

"..."

"..."

Cô của lúc trước là trẻ mồ coi, sau này gặp Tư Thần rồi, lòng cô chỉ coi anh là người thân duy nhất, là chốn về duy nhất của mình.

Trãi qua bao sóng gió, ngôi nhà ấy chẳng chờ cô trở về nữa, người ấy cũng không thích bóng dáng cô xuất hiện trước mặt họ nữa, cô đã sốc một thời gian mới có thể vượt qua, làm sao có thể dễ dàng đón nhận gia đình mới.

Lòng cô mất niềm tin quá nhiều.

Tư Duệ ngồi cạnh giường Tuệ Hoa rất lâu, đến khi Vân Quyên không cầm lòng đi vào, Tư Duệ mới về phòng mình nghĩ ngơi.

Sáng sớm, Vân Quyên đi siêu thị mua ít đồ, Tư Duệ muốn ra ngoài nên đi theo.

Tư Duệ không hăng hái mua đồ như những lần trước đó, cô tìm một cái ghế ngồi đó.

Một tay chống hông, hơi nâng bụng đã nhô cao của mình, tay còn lại cầm lên quai túi.

Cô cúi người đắn đo suy nghĩ, một cây Kẹo bông gòn bổng đâu xuất hiện trước mắt, Tư Duệ ngước đầu lên, trước mặt là chú Thỏ bông màu trắng tinh, hai bên má hồng hồng, trên tay cài thêm một cái nơ hồng rất to, trông rất đáng yêu hay phát tờ rơi ngoài gần cổng siêu thị.

Cô nhìn hành động của nó mà khó hiểu, còn nó thì vơ vơ cây Kẹo bông đến, ý muốn cô nhận lấy.

Tư Duệ nhìn xuống cây Kẹo bông gòn, phía trước có dáng miếng giấy nhỏ rất dễ thương, có hai chữ được viết rất đẹp "Tặng bạn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play