Không gian tối om, mùi ẩm móc tanh hôi nhợn cả cổ họng.
Tiếng bước chân bên ngoài đều đều vang lên, giống nhưng một thứ gì đó trong không gian đang cố siết chặt lồng ngực người ngồi bên trong.
Ánh đèn mập mờ không rõ, tiếng dây xích va chạm vào nhau chói tai, theo đó là tiếng rên rỉ khốn khổ của người đàn ông, tạo nên cảm giác rùng rợn và tù tối.
Kiều Khanh ngồi xuống ghế, rút ra một điếu thuốc để lên miệng, người cạnh bên đã nhanh tay vẹt lửa châm cho anh, chiếc nhẫn bạc ở ngón trỏ của Kiều Khanh phản chiếu ánh đèn loé sáng lên giữa không gian mờ mịt.
Kiều Khanh thấp giọng, ánh mắt sắc bén nhìn đến: "Tao cho mày một cơ hội nữa, người đứng sau lưng sai khiến mày là ai?"
Tên kia vẫn cứng miệng không trả lời, một tiếng roi vút lên như xé tạc màng đêm thấu vào da thịt khiến hắn đau đớn hắn la lên một cách thảm thương.
"Tao cho mày thêm một lần nữa, nếu mày còn cứng miệng thì mày cũng biết việc gì tiếp diễn với mày rồi."
Giọng hắn run rẩy: "Kiều thiếu gia... Xin cậu tha cho tôi."
Kiều Khanh hít một hơi thuốc, nở nụ cười lạnh: "Cái mạng của mày phụ thuộc vào cái miệng của mày."
"Kiều, Kiều thiếu gia... Nếu tôi nói ra cậu sẽ không giết tôi chứ."
Hắn đang sợ hãi, hắn sợ họ đạt được mục tiêu sẽ lập tức giết hắn.
"Ừm."
"..." Cơ thể hắn chằng chịt những vết thương, lớn có nhỏ có, có những vết thương sâu đến độ thấu tận xương, hắn không chịu được nữa, hắn thật sự không chịu nỗi nữa.
"Nói, tôi nói..."
"..."
"Là...là Lý gia, là Lục phu nhân với Lý gia, họ... Họ thông đồng muốn giết Lục thiếu gia."
"..."
Từ lúc đó đến hiện tại, Kiều Khanh với Lục Tư Thần tuy luôn tình thế bị động, nhưng ngấm ngầm tóm không ít người của hắn, từ miệng của bọn họ moi ra không ít tin tức, có những chuyện không có gì mới, nhưng có một thu hoạch rất lớn từ miệng bọn họ chính là việc căn cứ chính của Lý Kha ở Đức.
Sau việc biết Giai Trân thông đồng với Lý Kha, Lục Tư Thần đặc biệt thiết kế hai bộ trang sức kim cương tặng cho Cao Thục Ái và Giai Trân.
Giai Trân thích nhất những thứ càng quý giá càng lộng lẫy, nhất là kim cương, nên khi được anh tặng bộ trang sức lấp lánh đến thế không khỏi yêu thích mà ngắm mãi.
Giai Trân thích đến độ rất hay đeo bộ trang sức ấy, nâng niu nó từ chút một bên mình.
Nhưng bà ta lại không biết bộ trang sức đó đặc biệt gắn máy nghe lén rất nhỏ, khó có ai phát hiện được. Vì thế mấy lần bà ta gặp riêng Lý Kha nói chuyện, không ít lần bên Lục Tư Thần nghe lén được, từ đó cũng dần mò ra vị trí chủ chốt của hắn, nhưng lại không dễ dàng tìm ra được địa chỉ cụ thể.
___
Tuệ Hoàng điện gọi Tuệ Hoa đến nói chuyện, sau khi nghe máy cô lại hơi bất ngờ vì ba của mình vẫn chưa về Mĩ.
"Ba!" Tuệ Hoa ngoài cửa kiêu vào.
"Con vào đi."
Tuệ Hoa đẩy cửa vào, thấy Tuệ Hoàng nhàn nhã thưởng thức trà, thời gian cô sống với ba mình rất ít, quan sát mái tóc ấy đã có thêm nhiều sợi tóc bạc, mà cô lại chẳng hay.
Cô đi đến ngồi cạnh ba mình: "Gọi con đến có chuyện gì không ạ?"
"Có chuyện mới có thể gọi con sao?" Tuệ Hoàng uống một ngụm trà rồi đặt xuống bàn.
Tuệ Hoa ôm tay ông nũng nịu, nói: "Anh Hoàng thật là, vậy cũng bắt bẻ con."
"Con lớn rồi mà cứ như con nít vậy."
Tuệ Hoa cười hì hì, tuy bên ngoài to xác vậy thôi, nhưng đối với ba mình cô chỉ muốn làm một đứa trẻ.
Giọng Tuệ Hoàng nghiêm túc nói: "Đúng thật là gọi con về có chuyện muốn nói với con."
Tuệ Hoa cũng không để ý nhiều, bình thản nói: "Con nghe đây."
Cô nghĩ cũng là những lời lý luận về cuộc đời của ba cô hay nói, lặp đi lặp lại cô cũng muốn thuộc lòng, nhưng không phải thế mà cô chán nghe, mà đều chăm chú nghe, nhưng sau đó vẫn chưa lần nào làm theo.
Tuệ Hoàng biết bản chất giới tính của Tuệ Hoa có chút khác biệt, ông cũng thừa biết cô cặp kè không ít siêu sao người mẫu nổi tiếng, cũng không ít lần nổ ra những drama dữ dội, dính những tai tiếng xấu lan tràn khắp mạng xã hội, ông cũng là người ra tay giúp cô ép xuống những tin tức ấy.
Vì ông hiểu rõ, con gái mình không phải là người ngông cuồng không biết phải trái, mà là khi yêu rồi, nó lại quá tin người, quá mù quán mà dẫn đến những cớ sự không hay ấy.
Ông không cấm cản tình yêu của Tuệ Hoa, không ép buộc cô phải làm theo lời mình, chỉ cần sống hạnh phúc là được, ông biết cô bên ngoài mạnh mẽ cá tính, nhưng trong nội tâm của cô lại mềm yếu, vì thế Tuệ Hoàng sợ nói việc bản thân ông có thêm con ở ngoài cô sẽ bị tổn thương.
"Tuệ Hoa..."
"Dạ, con nghe đây ạ."
"..." Thật sự ông rất khó mở lời, suy nghĩ một lúc ông hỏi lách trước để xem cảm xúc của cô như thế nào trước đã.
"Con từ nhỏ đến lớn không có anh chị em, con có buồn không?"
"Không ạ."
"Vậy... Nếu như con có thêm một người chị hoặc em, con có chấp nhận không?"
"..."
"Tuệ Hoa, con thích có chị không?"
Lần này cô không trả lời liền như có điều suy nghĩ, Tuệ Hoàng chờ đợi câu trả lời mà lòng hồi hợp theo.
Tuệ Hoa: "Chuyện này..."
Tuệ Hoàng: "..."
Tuệ Hoa: "Ừm..."
Tuệ Hoàng: "..."
Tuệ Hoa: "Con thấy..." .
Ngôn Tình Nữ PhụTuệ Hoàng: "..."
Tuệ Hoa cao hứng nói: "Rất tốt!"
Tuệ Hoàng: "..."
Không ngờ cô lại phấn khởi đều đó, Tuệ Hoàng cũng vui trong lòng, ông liền không do dự liền nói: "Thật ra, con có một chị gái ruột!"
Tuệ Hoa: "..."