"Con gái của hai người tên là Tư Duệ."

"Cái gì?" Tuệ Hoàng nghe thế liền mất bình tĩnh, nắm chặt cổ áo của Lục Tư Thần, hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"

"Năm xưa, dì Tư Điệp mang thai, nhưng vì ông dì ấy đã giấu."

Giữa chữ "hiếu" và chữ "tình" không thể chọn vẹn cả hai, dù biết bị gia đình Tuệ Hoàng ngăn cấm chuyện của hai người, Tư Điệp tuy trong lòng đau khổ nhưng cô mong muốn Tuệ Hoàng chọn theo ý gia đình mình, nên Tư Điệp giấu việc mình có thai, để trên bàn cân đong điếm hắn không phải đắn đo lựa chọn.

Tuy không thể đến được với nhau, nhưng Tư Điệp chẳng bao giờ buồn khổ hay uất hận, vì lòng cô biết hắn thương cô là thật, cuộc đời cô như vậy đã đủ.

Tay ông run run, vội hỏi: "Đứa bé bây giờ còn sống hay đã chết."

Giọng anh chắc nịch: "Còn sống."

Giữa ông với người con gái đó có chung một đứa con? Nghe xong lòng ông lại rộn ràng đến lạ, không ngờ trên đời này ông lại còn một đứa con gái chia cách nhiều năm như thế, đặc biệt hơn là của người đó để lại, không biết trông nó dáng vẻ như thế nào, có giống Tư Điệp không? Cuộc sống có tốt không?

"Vậy, vậy con bé đang ở đâu? Sống có tốt không?"

"Lúc trước không tốt, nhưng bây giờ rất tốt."

Tuệ Hoàng nóng lòng nói: "Tôi muốn gặp con bé, nhưng lúc trước vì sao lại không tốt?"

"Ông bình tĩnh đi, ông như thế sao tôi có thể nói."

Tuệ Hoàng liền buông anh ra, lòng sụt sôi: "Cậu, cậu nói đi."

"Sau cái lần bắt cóc đó, Tư Duệ hoàn toàn mất tích, tôi tìm cô ấy khắp nơi vẫn không thấy, hôm đó tôi đột nhập Lý gia, cứu được con hàng nhà họ mua về, lúc đó trongTư Duệ thân tàn ma dạy, rất bi thảm."

Tuệ Hoàng vấu chặt tay, bậm chặt môi kìm nén, con gái ông phải chịu cảnh khổ sở như thế nào vậy.

"Cô ấy có nhóm máu trùng với dì Tư Điệp, việc đó không có gì đặc biệt, nhưng khi tôi phát hiện vết bóp trên cổ cô ấy, mới bắt đầu sinh nghi, liền xét nghiệm ADN với mẫu của dì Tư Điệp lúc trước tôi lưu lại, kết quả hoàn toàn trùng khớp."

Tuệ Hoàng cúi mặt xuống, giọng cực lạnh: "Ai đã khiến cô bé sống khổ sở."

Lục Tư Thần nghiêm nghị nói: "Cao gia!"

Tuệ Hoàng lại cười lớn, nhìn Tư Thần bằng ánh mắt mỉa mai: "Gì đây, cậu đùa tôi sao, con rể Cao gia?!"

Lục Tư Thần nhíu mài: "Đó chỉ là diễn, ông biết lý do tôi năm xưa bị bắt cóc không? Bây giờ nó đang lập lại với mục tiêu khác, xung quanh tôi rất nguy hiểm, nếu để Tư Duệ ở cạnh tôi cô ấy sẽ bị nhắm đến."

Tuệ Hoàng không để ý lời anh, thẳng thừng nói: "Tôi muốn gặp con bé."

"Được, hiện giờ cô ấy đang mang thai, nguy hiểm lại nhân đôi, tôi mong ông mau nhận lại cô ấy, sau đó đưa cô ấy ra nước ngoài một thời gian."

Tuệ Hoàng không quá bất ngờ: "Con bé mang thai con của cậu?"

Lục Tư Thần gật đầu.

Ông suy tư một lúc, nói: "Được."

"Nhưng trước khi nhận lại Tư Duệ, ông hãy nói chuyện này cho Tuệ Hoa biết trước đi."

Dù sao cũng quan hệ cha con, phải xem xét cảm nhận của Tuệ Hoa.

"Ừm."

Lục Tư Thần không cầm lòng, nói: "Và cả đừng nói chuyện của tôi cho cô ấy biết, cứ để cô ấy càng ghét tôi sẽ tốt hơn."

"Được."

Lục Tư Thần tạm biệt ra về, lúc lái xe ra lộ anh đã thấy có gì đó không ổn, nhìn qua kính chiếu hậu, một chiếc xe tải lớn lúc đầu vẫn chạy chậm theo sau, nhưng giờ vẫn thấy nó đậu ở đó, thật ra Tư Thần cũng chẳng để ý đến khi chiếc xe anh chạy, xe tải đó lại tiếp tục chạy theo sau, chạy nhanh nó sẽ nhanh, chạy chậm nó sẽ chậm theo, chiếc xe tải đó như đang bám riết theo đuôi xe anh, không có ý định sẽ qua mặt.

Trực giác mách bảo chuyện này không ổn, Lục Tư Thần liền đánh lái nhanh sang ngã tư đạp ga nhanh đi, vừa chạy vừa liên hệ gấp cho Kiều Khanh.

Về đến khu nhà S, Lục Tư Thần xuống xe vội vàng đi vào thang máy, lúc thang máy vừa mở ra, những người bên trong đi ra hết, trong giây phút Lục Tư Thần bước vào thang máy, một tiếng vút trong không trung nhưng xé tạc không gian bắn thẳng đến phía anh, viên đạn ghim chặt vào tay phải của Lục Tư Thần, thang máy lúc này vừa hay khép chặt lại.

Phía bên ngoài, tên đang núp vội vàng rời khỏi thì bị một nhóm người tập kích phía sau, mạnh bạo bắt lại.

Lên tầng 6, Lục Tư Thần ôm chặt cánh tay bị thương đi nhanh đến phòng 609.

Anh mở cửa ra, bên trong nhóm người Kiều Khanh thấy anh trong kì lạ, nói: "Cậu bị gì thế?"

Mặt anh vẫn bình thản, đáp: "Bị chúng đạn."

Tình hình lúc này Lục Tư Thần không thể ra ngoài, Kiều Khanh điện cho Đoàn Anh Quân có thể hết mức trong âm thầm đưa bác sĩ nhanh đến đây.

Sau một tiếng, Đoàn Anh Quân cũng đến, bên cạnh có thêm một người đàn ông trung niên với một người phụ nữ, họ mặt đồ rất giản dị, không phải khoác thêm chiếc áo blouse trên bệnh viện thường ngày, trên tay mỗi người cầm một thùng màu đen, đến lúc mở ra mới biết đó là thùng y tế.

"Nhanh đến đây chữa cho cậu ấy đi." Kiều Khanh đốc thúc.

Lục Tư Thần mặt chiếc áo sơ mi tối màu nên không nhìn rõ máu, nhưng khi đụng đến vãi ở chổ vết thương đã cứng lại do máu đã khô, người đàn ông trung niên dùng kéo cắt tay áo chỗ bị thương kéo toang ra, tiêm gây tê cho anh rồi bắt đầu gấp viên đạn ra.

Lục Tư Thần hờ hững nhìn đến da thịt của mình bị con dao nhỏ rạch qua, mặt chẳng hiện lên tia cảm xúc nào.

Kiều Khanh mang bao tay da lên, mặt anh rõ vẻ cao hứng, nói: "Các người ở lại đây, tôi bận một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play