Biệt thự Lục gia.

Lục Tư Thần yêu chiều đỡ Cao Thục Ái vào nhà, Giai Trân vui mừng đi đến: "Sao rồi?"

Cao Thục Ái cười tươi: "Có rồi ạ."

Lục Tư Thần nói: "Được rồi, vào đây ngồi cái đã."

"Đúng đúng."

Giai Trân cũng dìu một bên tay cô, thật chuyện này làm bà vui sướng, cuối cùng Cao Thục Ái cũng có thai rồi.

"Có con rồi, vậy phải dời hôn lể càng nhanh càng tốt."

Cao Thục Ái nhìn qua Lục Tư Thần mong đợi, nhưng lời của anh trái ý với cô: "Nhưng có thai mới tháng đầu, đám cưới sớm Thục Ái sẽ mệt, để sinh xong làm cũng không muộn, phải đảm bảo cho hai mẹ con trước đã."

Nghe thế, cô nghỉ do anh thương mình nên liền theo ý anh: "Anh ấy nói đúng đấy mẹ, sinh xong cũng không muộn."

"Ý tụi con như thế nào cũng được, sợ con bé tủi thân thôi."

"Con sẽ đền bù cho cô ấy, đi về mệt để con đưa Thục Ái lên phòng nghỉ ngơi."

Giai Trân cười tươi: "Ừm."

Đợi khi hai người đi khỏi, sắc mặt Giai Trân liền thay đổi vừa đắc ý vừa mãn nguyện, chuyện đến nước này cớ gì phải đợi chờ thêm.

Lục Tư Thần sau khi đính hôn với Cao Thục Ái đã chuyển về Lục gia sinh sống, kế thừa chín mươi phần trăm gia sản Lục gia, nhưng mối quan hệ của anh với Tư Ẩn vẫn không khả quan là mấy.

Cao Thục Ái cũng đến Lục gia ở, nhưng sợ công việc của mình ảnh hưởng đến cô nên anh đề nghị ở riêng đến giờ, còn việc cái thai đó họ đều nghĩ là kết quả của đêm mây mưa hôm lễ đính hôn.

Anh dìu Cao Thục Ái về phòng, cẩn thận dặn dò, trao cho cô một nụ hôn rồi về phòng mình làm việc.

Anh lấy điện thoại đi ra ban công điện cho Hoàng Cảnh Ân.

[Em nghe giám đốc.]

Lục Tư Thần:[Mai cậu liên hệ luật sư lập cho tôi bản di chúc.]

Hoàng Cảnh Ân nghe anh nói thế thật lạ, sợ anh đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: [Sao ạ! Anh có vấn đề gì sao?]

Lục Tư Thần nhàn nhạt nói: [Không có, cậu cứ làm theo tôi đi.]

Hoàng Cảnh Ân: [Dạ.]

Lục Tư Thần nói: [Tất cả tài sản của công ty AL, và ba mươi phần trăm cổ phần ở tập đoàn Lục thị chuyển qua cho Tư Duệ, nếu có gì khó khăn liên hệ cho Tuệ Hoa giúp đỡ.]

Hoàng Cảnh Ân không trả lời liền, qua mấy giây nghẹn giọng đáp: [Dạ.]

Chuyện này, đến thời khắc mấu chốt rồi, nếu anh xảy ra chuyện gì, số tài sản đó như đến bù của anh cho Tư Duệ, cho đứa con chưa kịp trào đời của hai người.

Nghĩ đến gì việc đó, anh liền gọi đi thêm một cuộc gọi nữa cho Hoàng Cảnh Ân: [Nói với Tuệ Hoa, nếu Tư Duệ sinh con gái đặt tên là Lục Tư Phong con gái tên Lục Ái Tư."

Hoàng Cảnh Ân nghẹn ngào nói: "Giám đốc!"

Lục Tư Thần mắt thấy những tên lấp ló sau tầng nhà đối diện, anh liền quay người vào trong kéo rèm lại, gằn giọng nói: [Cậu phải nhớ rõ lời của tôi, nghe chưa.]

[Em nhớ rồi ạ.]

Tắt máy, Lục Tư Thần lén nhìn ra ngoài, bên đối diện chẳng còn bóng ai nữa, anh hít một hơi sâu đầy phức tạp, Giai Trân không thể chờ nữa rồi, biết Cao Thục Ái có thai liền cho người hành động.

Ngay trong ngày, anh đến gặp riêng Tuệ Hoàng, ba ruột của Tuệ Hoa nói chuyện.

Nói thẳng ra từ nhỏ đến giờ, anh vẫn không mấy thích ông ta, giờ lại đến tận nơi nói chuyện thật khiến Tuệ Hoàng làm bất ngờ.

Tuệ Hoàng châm biếm nói: "Sau hôm nay cậu có ý định đến đây vậy?"

"Tôi đến nói cho ông biết một việc, chuyện này đáng lẽ ra tôi không muốn nói cho ông biết, vì tôi hận ông."

Tuệ Hoàng giương một mi mắt nhìn đến: "Ồ, hận tôi còn muốn nói chuyện với tôi sao? Nhưng tôi có một thắc mắc, cậu vì sao lại hận tôi thế?"

Lục Tư Thần mặt vẫn không giãn lỏng ra được đôi chút nào, nói: "Vì ông giống ba tôi, đều những tên đàn ông phản bội."

Tư Điệp!

Cái tên ấy trong kí ức Tuệ Hoàng đã lâu rồi vẫn chưa có ai nhắc lại, giờ nghe qua, lòng lại nhói lên.

"Vậy cậu đến gặp tôi làm gì?" Ông hiện tại không còn tâm trạng nói chuyện, phũ phàng nói: "Cậu về đi!"

Cái tên Tư Điệp đó, cứ nghĩ bản thân ông đã có thể quên được rồi, nhưng giờ khi nhắc đến mới rõ lẽ lòng ông chưa từng quên đi người con gái ấy, khi nhắc đến lại kèm sự hổ thẹn.

Lục Tư Thần chưa đạt được mục đích, sao có thể dễ dàng đi: "Ông biết lý do dì ấy mất đúng không?"

Tuệ Hoàng đứng lên quay lưng đi: "Vì cứu cậu mới chết, cậu đến đây định lấy lại công bằng cho cô ấy hỏi tội tôi à."

Lục Tư Thần: "Nếu tôi muốn hỏi tội đã hỏi lâu rồi chứ không phải bây giờ."

Nếu muốn ông ta đền tội, Lục Tư Thần đã đến hỏi tội ông mười năm trước rồi.

Cái anh hận không phải ông ta phản bội dì, cái anh hận là ông ta quá ngu ngốc, không dám đứng ra bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ dì Tư Điệp trước sự ngăn cắm và quyền thế của gia đình.

Vì Tuệ gia, vì chữ hiếu, Tuệ Hoàng bỏ lại dì Tư Điệp quay về lấy người vợ đã sẳn an bài, hoàn thành kế nghiệp Tuệ gia.

Vì quá xấu hổ, Tuệ Hoàng không quay về tìm Tư Điệp nữa, trong lòng chỉ mong cô có thể lấy được tấm chồng tốt chăm sóc cô cả đời.

Nhưng ông không biết, năm xưa người con gái ông ruồng bỏ ấy đã mang thai con của ông, một mình một thân nuôi dạy con gái, trong lòng chẳng bao giờ trách Tuệ Hoàng, còn nói những lời tốt đẹp về ông trước mặt bọn họ.

Tư Điệp không ai khác chính là bạn Thân của Ái Ly mẹ của Tư Thần, cũng chính là người cứu mạng mình năm xưa.

Cho dù nói thế nào, Lục Tư Thần của lúc đó luôn hiểu rõ, không phải hai người không hợp, mà chính ông ta đã ruồng bỏ dì mà đi.

Nên khi tìm lại Tư Duệ, anh vẫn ôm hận ích kỷ không nói cho Tuệ Hoàng biết về quan hệ của hai người, nhưng hiện tại, có thêm ông, bức tường bảo vệ Tư Duệ mới thêm chắc chắn.

Lục Tư Thần không ngần ngại nói chuyện này ra: "Thật ra năm đó, dì Tư Điệp đã mang thai con của ông."

Tuệ Hoàng: "...!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play