Sô Ngu đã liếm đến đuôi của cô, Nhạc Đồng Quang dùng hết sức nhấc đuôi lên, cong đầu nhìn lại, cố gắng hất đầu anh ra, nhưng đáng tiếc móng vuốt của cô quá ngắn, thậm chí không thể chạm tới tai của anh.
“Meo.” Kế hoạch kinh doanh mới chính xác là gì vậy? Anh còn không mau nói.
Sô Ngu cắn cái đuôi ngắn trong miệng thấp giọng nói: “Không phải em nghe thấy được sao, bây giờ em thử nhìn xem những con người này trông như thế nào.”
Nhạc Đồng Quang cong người quay đầu nhìn lên thì thấy một hoặc hai người đã rời khỏi chỗ ngồi, giơ điện thoại lên điên cuồng chụp ảnh hai người, trên mặt nở một nụ cười vừa quái dị lại đáng sợ, trong miệng còn phát ra âm thanh “he he he” rất đáng ngờ.
Nhạc Đồng Quang sợ hãi đến mức rụt đầu lại. Chuyện gì thế này? Bình thường còn nghĩ những khách hàng này khá tốt, sao bây giờ một hai người đều giống như phát điên giống nhau, nhìn qua không bình thường chút nào.
“Bọn họ thích chúng ta như vậy.” Sô Ngu tiếp tục nói.
Nhạc Đồng Quang thực sự không thể hiểu được sở thích của con người. Làm sao người ta có thể thích nhìn một con mèo liếm lông của một con mèo khác? Bình thường lúc lũ mèo trong tiệm xấn xổ vào nhau cũng không thấy bọn họ kích động như vậy mà. Chẳng lẽ là vì Sô Ngu bây giờ là giống loài độc nhất vô nhị? Đúng là có tương đối ít mèo Maine Coon nên việc chúng được yêu thích là điều hiển nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT