Mặt trời ngả về tây, đúng là giờ tan tầm cao điểm trong ngày, ngã tư đường và lối vào tàu điện ngầm chật ních người đi bộ vội vã.
Trong bụi rậm bên đường, một đôi mắt màu vàng gần ánh kim ló ra từ trong kẽ lá, lặng lẽ nhìn ra đường phố tấp nập, như đang quan sát điều gì đó.
Vài giây sau, tầm mắt thu hồi, bóng hình màu vàng nhạt nhanh chóng chạy dọc theo bụi cây dài về phía trước, một số người đi đường bị âm thanh thu hút tò mò quay đầu lại nhưng không thấy gì.
Tốc độ của Nhạc Đồng Quang rất nhanh, đối với một con mèo quan trọng nhất chính là tốc độ, dù là đi săn hay chạy trốn đều cần phải di chuyển với tốc độ nhanh nhất, giống như bây giờ.
Những bụi cây biến mất ở góc phố, khung cảnh đường phố nơi này biến mất, trở thành cánh đồng hoa vàng tí hon không thể che giấu được thân hình tương đối to lớn của chú mèo.
Nhạc Đồng Quang nhìn chằm chằm vào đèn giao thông, khi đèn chuyển sang màu xanh, cô nhanh chóng chạy vào bụi cây dựa vào tường rồi tiếp tục đi dọc theo bức tường.
Cửa hàng và người đi bộ trên đường bắt đầu thưa dần, xe cộ cũng bắt đầu thưa thớt, mèo con vàng nhạt nhảy lên thân cây, khiến vô số chú chim sẻ sợ hãi. Cuối cùng, Nhạc Đồng Quang nhảy lên một bức tường trắng cao, khéo léo chạy vào tiểu khu rồi dừng lại ở bên đường mà cô nhìn thấy lần trước.
Cô ngồi xổm dưới gốc cây tần bì đỏ được cắt tỉa ước tính thời gian, hôm nay cô chạy rất nhanh, cô bắt tàu điện ngầm rồi lại chạy đến đây, bây giờ mới chỉ có 5 giờ 40 phút chiều mà thôi.
Vẫn còn mười phút nữa nhân loại kia mới về đến nhà.
Thường thì tên nhân loại kia sẽ không về nhà khi quá sáu giờ.
Lúc 5 giờ 45, bốn chiếc ô tô đi qua, nhưng không có bóng dáng người đó
“Meo.” Một tiếng mèo kêu khàn khàn vang lên từ xa phía sau, Nhạc Đồng Quang không cần quay đầu lại cũng biết đó chính là con mèo cưng hàng ngày ra ngoài đi dạo trong khu dân cư này.
“Meo ngao.” Nhân loại kia vẫn chưa xuất hiện, nhưng tiếng meo meo của con mèo phía sau ngày càng gần hơn. Không lâu sau, một con mèo lông dài lưng xám bụng trắng xuất hiện phía sau.
Con mèo này béo tốt vô cùng, không biết là do lông quá dài nên không có cổ, hay là do nó mập quá nên không thấy được cổ nữa, thêm nữa hai cái chân của nó còn ngắn nhỏ cực kỳ, khiến tổng thể cả người trông vô cùng mũm mĩm. May mắn thay, nó có một khuôn mặt cực kỳ khí phách, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, trông như thể gặp ai nó cũng lộ ra vẻ ghét bỏ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Ngay khi con mèo xuất hiện, nó dùng đầu lao thẳng về phía lưng của Nhạc Đồng Quang, nhưng cái “gầm xe” lông lá của nó quá thấp hơn nữa tốc độ quá nhanh, trực tiếp đập thẳng vào mông của Nhạc Đồng Quang.
Không thể ngờ được con báo này có thể đâm mạnh đến thế, ngay lúc đang định đứng dậy di chuyển sang chỗ khác để tránh con mèo thì Nhạc Đồng Quang bị đụng cái ngã thẳng xuống tường, con mèo màu vàng nhạt ngã xồng xộc từ trên bụi cây theo cầu thang ngã thẳng xuống đường cái.
Cùng với ánh chiều tà dần buông, trên đường xuất hiện một bóng người cao lớn, người đàn ông cầm túi giấy trong tay, mắt nhìn thẳng sải bước nhanh về phía biệt thự của mình. Anh khác với tất cả mọi người trong khu biệt thự, có ô tô nhưng không thích lái, mỗi khi tan làm đều phải đi bộ qua khu dân cư để về nhà, chuyến đi bộ này có lẽ khoảng thời gian nhàn nhã và thú vị nhất của anh.
Nhưng loại khoảnh khắc nhàn nhã này hôm nay đã bị gián đoạn.
Con mèo màu vàng nhạt nằm ngay cạnh chân con người, hai chân sau dang rộng thành hình chữ X nhìn anh, một chân sau đặt trên ống quần, đuôi của nó vô thức quấn quanh chân anh khi chạm vào người, bộ lông trên bụng khẽ rung lên theo làn gió chiều.
Vậy mà bất ngờ gặp được nhân loại mà mình đã chờ đợi bấy lâu nay.
Nhạc Đồng Quang chớp đôi mắt kêu meo một tiếng theo bản năng, sau đó đôi mắt mở to, cằm co lại thành một vòng trên cổ, khiến khuôn mặt trông càng nhỏ hơn. Cô lắc lư theo thói quen cọ quanh chân người, cái lưng cọ lên cọ xuống bên ống quần, thường thường dụi trái dụi phải cào cào hai chân anh, cố gắng khiến loài người kia cúi xuống vuốt ve lưng mình.
Mấy việc lấy lòng con người thế này Nhạc Đồng Quang đã làm đến mức thuần thục vô cùng, dù sao thì cô cũng là con mèo đã giành được giải thưởng ‘Chú mèo được yêu thích nhất’ của quán cà phê mèo cơ mà!
Dẫu vậy, cử chỉ khiến khách hàng của quán cà phê mèo quý mến này lại không chiếm được thiện cảm của nhân loại trước mặt, anh cúi đầu liếc nhìn Nhạc Đồng Quang, lùi lại hai bước để tránh móng vuốt của cô, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Nhạc Đồng Quang ngẩn ngơ, đây là lần thứ hai cô bị tên nhân loại này phớt lờ. Lần đầu tiên cô nghĩ là có phải là do cô là một con mèo cam nên người này mới không thích mình, vậy nên trước khi đến đây ngày hôm nay, cô đã đặc biệt tinh chỉnh hình dáng cơ thể, mặt mũi, thậm chí cả màu lông của mình. Bây giờ cô không còn chút nào giống loài mèo cam nữa, thậm chí còn chính tông hơn cả loài mèo cam thuần chủng nhất.
Nhưng nhân loại này cũng chẳng có chút dao động nào với giống mèo khác nhau.
Nhạc Đồng Quang không chịu thua nhanh, bò dậy như chớp, lại lao tới dưới chân con người, giơ cái đuôi to đầy lông lên cọ mạnh vào bên chân nhân loại, cơ thể ngăn cản bước chân của anh, thỉnh thoảng lại nằm xuống phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhìn con người với đôi mắt ngấn nước như đang cầu xin.
Không ai có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy mà không động lòng.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhưng nhân loại chỉ dừng lại, cau mày nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, một chút động tâm cũng không có.
Động tác lấy lòng của Nhạc Đồng Quang hơi khựng lại, như thể cô không hoạt động nổi.
Nhưng ngay khi cô có chút nản lòng, nhân loại kia đã đưa tay về phía cô, Nhạc Đồng Quang vui sướng lập tức vươn cổ ra, vùi cằm về phía tay anh.
Nhưng giây tiếp theo, nhân loại lại vòng qua cằm cô, phủi mạnh ống quần bị dính không ít lông mèo ở trên.
Nhạc Đồng Quang có chút chột dạ rụt cổ, thời tiết bắt đầu nóng lên, cho dù là cô cũng khó tránh khỏi việc rụng lông. Cô kiên trì dụi đầu vào tay con người, tiếng kêu trong miệng càng lúc nỉ non khẽ khàng.
Cuối cùng thì cô cũng được nhân loại chạm vào như ý muốn. Đôi bàn tay này thực sự rất lớn, lúc bóp chặt da cổ sau của cô cũng thật sự dùng sức.
Nhạc Đồng Quang ngước mắt mở to nhìn lên, chỉ thấy cánh tay dang rộng của con người.
Anh quay người, ôm con mèo trên tay đi về phía cổng, trên đường gặp một nhân viên bảo vệ đang tuần tra, anh lắc lắc con mèo trong tay.
“Tôi nhặt được một con mèo hoang, không biết có phải nó chạy trốn khỏi nhà người chủ khác hay không.”
Nhân viên bảo vệ nhận lấy con mèo từ tay anh rồi rối rít xin lỗi: “Tôi thực sự xin lỗi, anh Sô. Chúng tôi sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ, xin hãy giao con mèo cho chúng tôi xử lý.”
Nhân loại lại quay người rời đi, Nhạc Đồng Quang bị ấn vào tay bảo vệ, héo mòn cúi đầu xuống.
Lần thứ hai vẫn kết thúc trong thất bại.
Con người này là chủ nhân tương lai được Nhạc Đồng Quang cẩn thận lựa chọn cho mình, giàu có, thời gian đi làm tan tầm có quy luật, không có thói quen xấu mà lại biết quan tâm, đã ba lần cứu chó mèo bị thương ở ven đường. Cô đã phải quan sát suốt một tháng mới rốt cuộc xác định là anh.
Nhưng mà, lý tưởng thì màu hồng mà hiện thực lại tàn khốc.
Nghĩ đến lũ mèo con ở nhà đang đói khóc chờ được cho ăn, lại nghĩ đến cái bụng vẫn còn đói của mình, Nhạc Đồng Quang cào mạnh vào bộ quần áo cứng ngắc của nhân viên bảo vệ.
Mới có hai lần mà thôi, mèo con dũng cảm không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Nói thật, hơn một năm trước, cô còn khinh thường việc trở thành thú cưng của con người. Một mình cô có thể tự mình sống tốt, nhưng cuộc sống đâu lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi, túm cái quần lại Nhạc Đồng Quang cũng không bao giờ ngờ rằng có một ngày cô sẽ thành tinh như vậy.
Loài người thường nói với nhau thế này, khác loài ắt sẽ sinh tà tâm. Sau khi Nhạc Đồng Quang thành tinh, mỗi ngày cô đều sống trong nơm nớp lo sợ. Những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc đã vĩnh viễn trôi qua, thực lực được tăng mạnh đương nhiên khiến người ta vui vẻ, nhưng trong nhà còn có rất nhiều bé mèo cần được chăm sóc, muốn tìm đồ ăn cho các bé thì chỉ còn cách để Nhạc Đồng Quang ra ngoài làm công.
Mấy bạn đồng nghiệp mèo trong quán cà phê mèo cũng cố gắng hết sức để thuyết phục cô tìm chủ nhân cho mình.
“Con người sẽ chuẩn bị cát vệ sinh cho mèo, thức ăn cho mèo, chưa kể họ còn cho mình uống nước chải lông khám bệnh. Tôi nghe nói mèo nhà sống thọ hơn mèo hoang vài năm lận đấy.”
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
“Ngoài thức ăn cho mèo, còn có xương xẩu để gặm đấy, thịt cá thịt gà thịt lợn! Siuuu!”
“Đến tìm nhà nào có tiền một chút í, sống vậy mới đỡ khổ.”
“Việc nuôi mèo được nhiều người ưa chuộng hơn, cô ấy hả, miễn cưỡng cũng có thể làm điều đó. Đợi cô có chủ rồi, không cần phải ra ngoài làm việc nữa, có thể nằm trong nhà hưởng thụ. Tất cả đồ chơi rồi lãnh thổ thức ăn đều là của riêng cô, hơn nữa còn chẳng phải chia sẻ với người khác.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau một hồi lắng nghe hội đồng quản trị khuyên nhủ, Nhạc Đồng Quang dần dần thấy động tâm. Tình hình trong nhà rất phức tạp, có lẽ tìm được chủ nhân sẽ là một lựa chọn tốt. Thế là cô bắt đầu tự tìm kiếm.
Nhạc Đồng Quang nhìn theo bóng lưng nhân loại ngày càng xa, tự hỏi liệu có phải ánh mắt của mình quá kém chọn sai người rồi hay không, rõ ràng anh rất kiên nhẫn và dịu dàng với chó mèo hoang, sao đến lượt cô lại bị anh hắt hủi đến vậy?
“Meo meo.” Con mèo lớn lưng xám đã đánh ngã nó không biết bò qua đây từ bao giờ, xoắn cái đuôi dày của nó rồi vung vẩy ra phía sau: “Đại ca, xuống đây chơi đi.”
Mấy lần trước đến đây nằm vùng, Nhạc Đồng Quang đã thi chạy với con mèo lưng xám này vài lần, thậm chí còn đánh một trận. Con mèo lưng xám này nhìn thì có vẻ to, nhưng cái chân ngắn cũn cỡn này của nó đến bò còn khó, càng đừng nói đến việc đánh nhau, sớm đã bị Nhạc Đồng Quang thu thập thỏa đáng.
“Meo.” Nhạc Đồng Quang gọi nó một tiếng: “Gặp nhau chỗ cũ.”
Nói xong cô đã bị nhân viên bảo vệ bế vào trong phòng, Nhạc Đồng Quang dùng sức vặn vẹo người, còn chưa kịp vào phòng bảo vệ, nó đã thoát khỏi tay của nhân viên bảo vệ, nhanh chóng chạy vào bụi hoa, sau đó nhảy lên vách tường cao chạy xa bay, biến biến thành dư ảnh, nhân viên bảo vệ chạy theo hai bước không đuổi kịp đành phải từ bỏ.
Con mèo lưng xám khẽ mở mắt, hai vành tai vểnh lên như những lá cờ nhỏ, mãn nhãn kính nể mà nhìn bóng dáng cô đi xa. Đại ca không hổ là đại ca, đúng là đỉnh của chóp.
Một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hét lên.
“Hầu Tái Lôi, về nhà khẩn trương, không được chạy ra ngoài.”
Rất nhanh người phụ nữ chạy đến phía sau con mèo lưng xám, một tay nâng bụng nó lên, tay kia đỡ lấy cái mông to bự của chú. Hầu Tái Lôi dường như đã quen cũng không vùng vẫy mà để người phụ nữ bế mình đến cửa biệt thự.
Khi tới bụi cây ngoài sân, nó vặn người không thể nào vặn vẹo hơn nhảy xuống rồi lao thẳng vào bụi cây xanh. Rễ cây bên cạnh có một cái hố chứa lá rụng, là nơi chứa thức ăn dự trữ của nó.
Bên trong đã có một con mèo đợi sẵn. Nhạc Đồng Quang vùi đầu vào đám lá rụng nhồm nhoàm nhai nuốt, dưới chân là hai bịch thức ăn cho mèo cùng một gói hạt cho mèo, bên cạnh còn có một miếng chân giò hun khói. Nó ăn luôn thức ăn cho mèo và cả đống hạt, thừa lại nửa cân chân giò hun khói cho em trai nhỏ của mình.
Liếm liếm chân, Nhạc Đồng Quang giơ móng chặn trước cái trán to rộng của Hầu Tái Lôi: “Làm tốt lắm, lần sau giấu nhiều hơn một chút, tôi đi trước.”
Nói xong cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Không phải là cô không muốn cố gắng tiếp vào buổi tối, chủ yếu là buổi tối cô còn phải đi làm công.
Ngày mai, ngày mai cô nhất định phải hoàn toàn túm được nhân loại này.