Nhạc Đồng Quang nằm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng, cái lưỡi con hổ trắng đã bắt đầu liếm lên mặt cô, miệng nó há ra, một hàng răng trắng sáng và sắc bén di chuyển qua lại trên da cô, như thể đang đo xem làm thế nào có thể nuốt chửng đầu cô trong một ngụm.

Sự căng thẳng lại lan rộng.

Nhạc Đồng Quang nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Hổ không chớp mắt, ánh mắt luôn vô ý hướng xuống phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì, cô nhìn cái miệng vẫn há to với chiếc lưỡi linh hoạt, hai tay đặt ở một bên của Bạch Hổ, đột nhiên lấy tốc độ ánh sáng duỗi ra ngoài.

Sau đó, cô dùng ngón tay nắm lấy lưỡi của Bạch Hổ, đây thực sự là hành động vô thức, khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra đó là một điều chí mạng. Ai bảo cái lưỡi con hổ này cứ nhích tới nhích lui trước mặt cô, làm cô trong lúc ngẩn ngơ nhớ đến món đồ chơi lúc ẩn lúc hiện của con người, bất giác tự vươn tay ra.

Động tác của Bạch Hổ dừng lại, đôi mắt xanh đầy vẻ khó tin nhìn cô.

Nhạc Đồng Quang cũng dừng lại, cô muốn buông ra, nhưng lúc này lại xảy ra một cảnh tượng xấu hổ, móng tay của cô bị mắc phải gai ngược trên đầu lưỡi của Bạch Hổ. Bạch Hổ rút lưỡi lại, gai ngược cũng theo sau, sau khi cô ngã xuống, tay cô bị kéo về phía trước kẹp chặt, mu bàn tay cô vặn vẹo một cách vụng về, không thể rút ra được, có chút đau.

Nhạc Đồng Quang chỉ giơ hai tay lên, không dám cử động, trong miệng niệm chú “tiền lương, tiền lương, tiền lương”, tấm lưng căng chặt từ từ thả lỏng, trong cổ họng phát ra vài tiếng meo meo mỏng manh, giống như một con mèo nhỏ đang tỏ ra yếu đuối…

Cô chưa bao giờ nhìn thấy hổ con nên không thể bắt chước tiếng kêu của hổ, chỉ có thể bắt chước con mèo nhỏ.

Lần lượt những tiếng kêu dịu dàng vang lên.

Rõ ràng là con hổ trắng muốn cắn chết cô trong cuộc đối đầu trước đó, nhưng khi cô phát ra tiếng kêu, Bạch Hổ dường như đã chịu phải sự kinh ngạc sợ hãi rất lớn, đôi mắt nó lập tức trợn tròn, móng vuốt trên vai cô từng chút một bị thu về, xoay người một cái biến mất ở trước mặt, cái đuôi dài còn quẹt mạnh trên trán cô trước khi rời đi.

Ngón tay của Nhạc Đồng Quang được thả ra, móng tay đương nhiên bị xước. Móng tay mỗi ngày đều sẽ rụng, cô không quan tâm liếm ngón tay hai lần, bối rối nhìn bóng lưng biến mất của Bạch Hổ.

Tại sao đột nhiên nó lại bỏ chạy, nó gặp phải cái gì khủng khiếp quá à? Cô quay lại và thấy xung quanh mình không có gì cả, khách du lịch và cáp treo đang xem đều đã rời đi.

Bò dậy khỏi mặt đất, Nhạc Đồng Quang nhớ ra điều gì đó.

“Này, đừng bỏ chạy, đây là đồ ăn cho ngày hôm nay.”

Sau hai lần bị áp đảo và một lần suýt xảy ra xung đột, khởi đầu công việc mới này không hề suôn sẻ chút nào, nếu là người khác bây giờ có lẽ sẽ không muốn đối mặt với Bạch Hổ nữa, nhưng Nhạc Đồng Quang lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô cảm thấy tiếp xúc kiểu này khá tốt.

Phải biết rằng lần đầu đối mắt với hai con chim một cánh kia tình hình còn tồi tệ hơn.

Các du khách đã rời đi, Nhạc Đồng Quang quay trở lại nhà gỗ của người canh giữ và bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho Bạch Hổ, một bát lớn đầy thịt khiến cô chảy nước miếng không thôi.

Ngày đầu tiên đi làm đã ăn lén hình như không tốt lắm thì phải?

Nhiều thịt như vậy chắc cũng không ai để ý thiếu chút thịt vụn đâu ha, cô chỉ cắn một miếng, nếm thử hương vị mà thôi, thịt này trông không giống thịt lợn, bò hay cừu, cô cũng không biết đó là loại động vật gì.

Cắt một miếng thịt nhỏ dọc theo đường chéo, Nhạc Đồng Quang nheo mắt, nhanh chóng nếm thử, miếng thịt rất mềm và khá tươi, thời gian còn chết chưa đầy mười hai giờ, có lẽ tối hôm qua hoặc sáng nay mới bị đem đi giết thịt.

Lão hổ cũng được đối xử tốt thật đấy.

Nhạc Đồng Quang nhất thời có chút ghen tị với con hổ này, mỗi ngày không cần phải đi ăn vạ con người mà vẫn có đồ ăn tươi dâng lên tận mồm, lại có chỗ rộng rãi như vậy để đi lại, nó chỉ cần ăn uống, tắm rửa phơi nắng mỗi ngày là được, không cần làm bất cứ điều gì khác mà cũng được yêu thích. Có lẽ đó không phải là một cuộc sống tốt đẹp cho con hổ bị mắc kẹt trong sở thú, nhưng đối với người vẫn luôn lang thang khắp nơi để kiếm tìm miếng ăn như Nhạc Đồng Quang lại rất khao khát một cuộc sống như vậy .

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “Mình đã đáng thương như vậy rồi, chỉ ăn một miếng nhỏ cũng không sao.”

Cô cào lên tấm thớt gỗ và dùng dao cắt một miếng nhỏ khác ở góc.

Nhưng trước khi con dao kịp xẻ thịt, như thể hành vi xấu xa của cô đã bị phát hiện, từ bên ngoài truyền đến một tiếng gầm kinh thiên động địa, âm thanh lớn đến mức nhật ký công tác treo trên tường đong đưa.

Nhạc Đồng Quang Quang sợ hãi đến mức run rẩy, suýt chút nữa dùng dao cắt đứt ngón tay của mình.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện con hổ trắng đang há to miệng cách cửa sổ hàng chục mét, gầm lên xong thản nhiên đi về phía trước, như thể chỉ đang đơn giản luyện giọng.

Điều này khiến Nhạc Đồng Quang có chút chột dạ, không dám ăn nữa, cô dùng một miếng thịt lớn che miếng thịt bị cắt trộm lại rồi bưng một tô lớn đầy thịt đi ra ngoài.

Ánh nắng rất gay gắt, lúc này Bạch Hổ tìm được một gốc cây rậm rạp lá cây nằm xuống, đôi mắt nheo lại.

Nhạc Đồng Quang bước đi nhẹ nhàng, cẩn thận đặt chiếc chậu ra xa một chút, chiếc chậu vừa chạm đất, con hổ trắng đang nheo mắt lập tức mở mắt.

Nhạc Đồng Quang nhanh chóng lùi lại, chỉ vào cái chậu trên mặt đất nói: “Đã đến giờ ăn rồi.”

Con hổ trắng cứ nhìn chằm chằm vào cô cho đến khi cô gần như khuất bóng mới thu hồi tầm mắt, nó nhìn vào trong chậu, cái mũi hơi trừu động một chút, nếu lúc này Nhạc Đồng Quang ở gần, cô sẽ nhận ra trong mắt nó tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Quay đầu sang chỗ khác, Bạch Hổ không hề có ý định ăn uống gì cả.

Nhạc Đồng Quang ở chỗ cũ đợi một lúc rồi ngồi xổm xuống, trên mặt đất có một tảng đá lớn phẳng phiu, cô nửa ngồi trên phiến đá, nắng nóng như thiêu đốt, đá ấm đến mức đốt cháy mông cô. Cô cảm giác như toàn thân bị ánh nắng làm tan chảy, không khỏi ngáp mấy cái, cảm giác buồn ngủ chợt ập đến.

Lúc trước làm trong khu nuôi chim quá nhỏ nên cô không có cơ hội nằm phơi nắng ngủ gật, ban đêm cô ra ngoài kiếm ăn, ban ngày lại phải đi làm nên thời gian ngủ cũng ít đến đáng thương.

Cô lại ngáp dài, tự thuyết phục mình đang trong giờ làm việc nên không được ngủ, Nhạc Đồng Quang vỗ vỗ mặt cố gắng vực dậy tinh thần.

Nhìn sang bên kia thì thấy thịt vẫn còn trong chậu không hề nhúc nhích, Bạch Hổ đã hoàn toàn ngủ say trên mặt đất.

Xem ra nó chưa đói, nếu nó đói đã không đến mức nhìn cũng không thèm nhìn như vậy.

Thịt để lâu mà không ăn sẽ bị ôi thiu, mà thời tiết bây giờ nắng nóng, vứt nhiều thịt như vậy sẽ rất lãng phí.

Nhạc Đồng Quang cũng không có ý định để nó như vậy nên lặng lẽ đi tới cầm chậu lên, dự định giữa trưa sẽ lấy về trước rồi lại cho nó ăn.

Bị quấy rầy giấc ngủ, con hổ nheo mắt gầm lên với cô, nhưng âm thanh không còn lớn như trước.

Nhạc Đồng Quang lùi về phía sau, đi được nửa đường, cô chợt nhớ ra điều gì đó, bước chân chợt khựng lại.

Cô dường như hiểu được một chút vì sao Bạch Hổ lại không ăn.

Chậu, thịt được cho vào chậu.

Đây là môi trường bán hoang dã, nếu ở nơi hoang dã thì sẽ không có cái thứ gọi là chậu đựng, giống như cho mèo ăn thức ăn cho mèo. Nhớ lại lần đầu tiên mình được một người tốt bụng cho ăn trong một cái bát, cũng vì cái bát ấy mà cô chậm chạp không dám ăn, Nhạc Đồng Quang lập tức gật đầu, khẳng định đây nhất định là nguyên nhân.

Nghĩ đến đây, cô nhặt một miếng thịt ném về phía Bạch Hổ.

Đó là một miếng thịt nạc mỡ đan xen và có xương, thịt rất dày, một miếng nặng tới vài kilogram.

Hai người vẫn cách nhau một đoạn, để thuận lợi ném đến đúng trước mặt Bạch Hổ, Nhạc Đồng Quang đã sử dụng hết mười phần sức lực.

Thịt đúng là bị ném đi, chỉ là ném quá chính xác, một miếng thịt nặng mấy cân có xương cứ như vậy đập vào đầu hổ trắng, còn vừa vặn đập vào gáy nó.

Rồi xong luôn.

Nhạc Đồng Quang vỗ mạnh vào đùi. ( truyện trên app T Y T )

Động tác này giống như nhổ râu khỏi miệng hổ, quả thực rất lớn mật, con hổ trắng bị đánh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hung ác, há to miệng gầm lên về phía Nhạc Đồng Quang.

Âm thanh này khác với âm thanh trước đó, trước đây hung hãn nhưng không có sát ý như bây giờ.

Thực sự tức giận.

Tất cả tế bào trong cơ thể phát ra báo động, Nhạc Đồng Quang thậm chí không dám nghĩ tới, trực giác mà cô đã hình thành từ khi còn nhỏ mách bảo cô bây giờ phải chạy, chạy càng xa càng tốt.

Cô vừa động Bạch Hổ cũng chạy đuổi theo.

Nhạc Đồng Quang dùng hết sức lực chạy về phía trước, tuy đã cố gắng hết sức nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn nhanh chóng thu hẹp lại. Nhạc Đồng Quang cúi đầu nhìn thấy chiếc chậu trong tay, thịt tràn ra trong chậu đã rơi mất một miếng trong lúc cô chạy kịch liệt, nhiều thịt như vậy vả lại trọng lượng của cái chậu thật sự rất nặng, giờ không phải là lúc quan tâm đến thịt, cô đột nhiên ném cái chậu đi, tốc độ nhất thời nhanh hơn một chút.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Nếu hết thịt thì còn có thể nhặt được, nhưng nếu mất mạng thì thực sự không còn nữa đâu. Khó khăn lắm mới từ hàng vạn con mèo trổ hết tài năng mới được thành tinh, Nhạc Đồng Quang cũng không muốn chết.

Cho dù có chết, cô cũng không thể bị hổ cắn chết, ngày đầu tiên chuyển công tác, tháng này cô không nhận được tiền thưởng, còn người chủ nhân loại mà cô vừa tìm được cũng không hoàn toàn chấp nhận cô, còn cả một lứa mèo con ở nhà, cuộc sống của chúng chắc chắn sẽ khó khăn hơn nếu không có cô.

Nghĩ đến đây, Nhạc Đồng Quang tràn đầy sức lực, tốc độ cũng nhanh hơn một chút, lúc này cô vẫn nhớ mình đang ở nơi làm việc, không thể biến lại hình dạng ban đầu nháo ra ầm ĩ, chỉ có liều mạng dồn sức vào hai chân chạy vội về phía trước.

Bạch Hổ đuổi theo phía sau cô, thỉnh thoảng gầm lên.

Vườn hổ thực sự rất rộng, đến nỗi Nhạc Đồng Quang không biết mình đã chạy bao lâu, vừa mới đến đây cô cũng không thăm dò phương hướng nên cứ cắm đầu chạy, mặc cho gió thổi vào tai. 

Cảm ơn chủ nhân vì bát thức ăn mèo vào buổi sáng, nếu không cô sẽ không còn sức để chạy nữa.

Tiếng gầm của Bạch Hổ vẫn vang lên sau lưng, không hề nhẹ nhàng hơn trước bao nhiêu, dường như sẽ không bao giờ biết mệt mỏi.

Nhạc Đồng Quang có chút mệt mỏi, nhưng cô không thể dừng lại cũng không thể giảm tốc độ, chỉ cần tốc độ chậm lại một chút, Bạch Hổ lập tức sẽ thu hẹp khoảng cách.

Chạy tiếp, nếu muốn sống thì phải chạy tiếp.

Động tĩnh lớn như vậy đã kinh động những động vật khác sống xung quanh, đồng thời cũng kinh động những nhân viên khác trong công viên. Nhưng mấy nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này không hề kinh ngạc hoảng sợ đi giải cứu như trong tưởng tượng, ngược lại tất cả đều hứng thú bừng bừng kiễng mũi chân lên hoặc là dùng thiết bị trong vườn thú vây xem.

Quản lý đứng trên tầng cao nhất của khu văn phòng, nhìn về phía vườn hổ, nở nụ cười nói: “Nhìn bọn họ hòa hợp vui vẻ chưa kìa, tôi đã nói cô ấy rất thích hợp mà.”

Nếu như lúc này Nhạc Đồng Quang nghe được, nhất định sẽ chửi mắt ông ta bị mù, con mắt nào nhìn thấy hòa hợp vui vẻ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play