Nhạc Đồng Quang không nhớ mình đã dừng lại như thế nào, có lẽ là vô tình vượt qua biên giới và chạy vào lãnh thổ của con hổ Đông Bắc bên cạnh, con hổ Đông Bắc bị tiếng động thu hút gầm lên một tiếng.
Tiếng kêu của hổ Đông Bắc hung dữ đến nỗi mấy cái lá gần đó đều run rẩy.
Tiếng kêu này lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Hổ, nó từ bỏ việc truy đuổi Nhạc Đồng Quang hồi lâu, đạp lên một hòn đá và gầm lên về phía con hổ Đông Bắc.
“Grào!”
“Grào grào!”
Một tiếng to hơn một tiếng, một tiếng lại hung tàn hơn tiếng còn lại.
Sau đó cả hai gầm gừ với nhau suốt mười phút, trong khi Nhạc Đồng Quang đứng như kẻ ngốc và hoàn toàn bị lãng quên.
Có lẽ trước đây bọn nó đã từng đánh nhau, nhưng mặc dù gầm thét dữ dội, cả hai chỉ khua môi múa mép, không có ý định xông lên cạp nhau.
Gầm gừ một hồi, Bạch Hổ cuối cùng cũng mất hứng thú, có lẽ cảm thấy mình như một kẻ ngốc nên quay người bước đi, không bao giờ nhìn lại Nhạc Đồng Quang nữa, như thể nó không phải là người đã theo đuổi cô từ nãy đến giờ.
Sau khi Bạch Hổ rời đi, con hổ Đông Bắc ngược lại bắt đầu hứng thú đến Nhạc Đồng Quang, nện những bước đi cồng kềnh lại tao nhã bước về phía cô.
Nhạc Đồng Quang đứng ở biên giới của hai khu vực, địa hình ở đây không còn là đồng cỏ nữa, bắt đầu xuất hiện đồi núi và rừng cây. Nhạc Đồng Quang nhanh chóng lùi lại, hổ Đông Bắc tiến tới theo sau, theo từng bước chân của nó, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng lóe lên.
“Grrrừ.”
Nó gầm lên trong cổ họng, tiếng không lớn nhưng so với lúc nó gầm lên với con Bạch Hổ vừa rồi còn nguy hiểm hơn.
Nó muốn ăn thịt cô.
Ngay lúc Nhạc Đồng Quang vừa bỏ chạy, một bóng người đột nhiên xuất hiện từ phía sau con hổ Đông Bắc, một đôi bàn tay to nhanh chóng túm lấy gáy nó, trực tiếp ngăn cản bước chân mạnh mẽ của con hổ Đông Bắc chuẩn bị đi săn.
Đây là một người đàn ông, cũng là một người mặc quần áo nhân viên chăm sóc trong vườn bách thú, người trông coi này bưu hãn tóm lấy gáy con hổ và kéo về phía sau, khiến con hổ Đông Bắc gần như loạng choạng.
Con hổ Đông Bắc phát ra một tiếng gầm giận dữ, nó không giống tiếng gầm vừa mới đối đầu với Bạch Hổ, ngược lại âm vực cao vút bén nhọn, giống như đang giãy dụa cho đến chết, nếu vừa nãy chỉ là vui đùa dạo chơi, thì bây giờ thật sự là vô cùng tức giận, tràn đầy khí tức hung hãn khiến người ta sợ chết khiếp. Nhạc Đồng Quang nhìn thấy hổ tức giận đến dựng cả lông, nhưng nhân viên chăm sóc đang kéo nó trước sau vẫn giữ vững vẻ mặt thoải mái tập mãi thành thói quen.
Ngay lúc cô đang dại ra quên luôn cả việc chạy trốn, cơ thể cô đột nhiên trong phút chốc trời đất quay cuồng, có thứ gì đó tóm lấy eo cô, cả người Nhạc Đồng Quang đều lộn ngược.
Cô giãy giụa nhìn sang bên thì phát hiện Bạch Hổ không biết trở về từ lúc nào đang cắn quần áo trên thắt lưng của mình, đây là bộ quần áo nhân viên do vườn thú cấp, cho dù bị Bạch Hổ cắn cũng vẫn không bị rách.
Con hổ trắng cắn quần áo của cô rồi nhấc cô lên, giống như đang kéo con mồi.
Bây giờ cả hai bên đều kiểm soát được tình hình, chỉ là người chăm sóc phía đối diện đang giữ con hổ, còn ở đây con hổ đang ngậm người chăm sóc trong miệng.
Nhạc Đồng Quang xấu hổ mắt to trừng mắt nhỏ với đối phương, người chăm sóc đối diện nở ra nụ cười tươi tắn rạng rỡ.
“Cô là nhân viên chăm sóc mới đến à? Xin chào, tôi tên là Mộc Giác.”
Nhạc Đồng Quang vội vàng nói: “Xin chào, tôi tên là Nhạc Đồng Quang, tôi là người chăn nuôi mới chuyển đến."
Mộc Giác gật đầu: “Mong sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn.” Nói xong, anh ấy dùng sức mạnh to lớn cõng con hổ Đông Bắc cực kỳ mập mạp đi về phía núi rừng, cánh tay và bắp chân cuồn cuộn cơ bắp khiến người khác nhìn thôi đã sợ hãi.
Nhạc Đồng Quang nhìn xuống tay chân gầy guộc của mình, sau đó nhìn tình huống bị Bạch Hổ nhốt trong miệng, lâm vào trầm tư.
Quản lý giao cho cô chăm sóc Bạch Hổ, có phải là quá vội vàng không, hình như cô không thích hợp lắm với công việc này.
Lần đầu tiên có chút nghi ngờ bản thân, Nhạc Đồng Quang cứ như vậy mà bị hổ trắng mang ra khỏi dốc và nhanh chóng quay trở lại bãi cỏ.
Trong miệng ngậm một vật to như vậy, Bạch Hổ bước đi chậm rãi, Nhạc Đồng Quang duy trì tư thế này có chút không thoải mái, tay chân duỗi ra có thể chạm đất, bây giờ giống như một cái cân, bị treo lủng lẳng ở giữa còn phải duy trì thăng bằng cho bản thân.
Bạch Hổ không quan tâm cô khó chịu thế nào, đi thẳng về phía trước, cô vừa động đã bị nó cảnh cáo dùng răng cắn vào thịt, nó khống chế lực rất tốt, không làm rách da, nhưng đầu răng gãi vào thịt lại vừa đau vừa ngứa.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Nhạc Đồng Quang bỏ cuộc, treo thân trên mặt đất, nửa người nửa kéo lê, cô đi giày, mặt đất phủ đầy cỏ, thỉnh thoảng đụng phải một hòn đá, cô chỉ cảm thấy hơi đau, kỳ thực cũng không tệ.
Hai người quay trở lại nơi bắt đầu cuộc rượt đuổi, Bạch Hổ chán ghét nhổ cô xuống đất, còn dùng móng vuốt đẩy vai cô, lăn cô một vòng trên mặt đất.
Nhạc Đồng Quang vốn đã quen lăn lộn trên mặt đất từ lâu, nhân cơ hội lăn mấy vòng, trực tiếp lăn ra khỏi phạm vi móng vuốt của Bạch Hổ, loạng choạng bò lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trải qua vụ này không bị ăn thịt, Nhạc Đồng Quang tin chắc rằng Bạch Hổ sẽ không đe dọa đến tính mạng của mình, cô đột nhiên trở nên can đảm hơn.
Sau khi bỏ lại cô, Bạch Hổ nhanh chóng chạy xa, sợ cô lại đến quấy rối mình, một chút bóng dáng bỏ chạy cũng không thấy.
Nhạc Đồng Quang lắc đầu, cúi đầu thấy công việc bù lu lên. Cái chậu vứt trên mặt đất vẫn còn đó, phần lớn thịt trong đó đã biến mất, hình như đã bị những con vật khác kéo đi. Miếng thịt lăn trên mặt mặt đất, cũng giống như cô bây giờ, khắp người bẩn thỉu, phủ đầy bụi và đất cỏ. Cô nhặt những thứ còn lại lên ngửi, ở mức độ này vẫn có thể ăn được, nhưng đến buổi tối chắc chắn sẽ hỏng mất.
Nhạc Đồng Quang mang thịt về nhà gỗ, cẩn thận rửa sạch thịt rồi cũng đi lau sạch người một phen.
Trong nhà gỗ không có máy giám sát, sau khi xác nhận điều này, Nhạc Đồng Quang lập tức biến lại nguyên hình, liếm tóc và làm sạch cẩn thận, sau đó cắt thịt thành từng miếng nhỏ cho vào bụng.
Thịt nhiều đến mức cô ăn no căng, ăn xong cô gặm những khúc xương lớn một lúc cho đến khi nghiến răng.
Lâu lắm rồi mới được ăn thịt căng bụng như vậy, Nhạc Đồng Quang vui đến mức hai mắt híp lại.
Có bữa ăn này, cô không còn phải đến căng tin vào buổi trưa nữa, cô vui vẻ đếm trên đầu ngón tay, sau này nếu nhặt được thức ăn cho Bạch Hổ về thì cô có thể vừa no nên lại được nhận bữa ăn bổ sung.
Ban đầu mới đi làm cô có nghe nói đến việc trợ cấp bữa ăn, Nhạc Đồng Quang trực tiếp chọn trợ cấp bữa ăn thay vì căng tin, bữa trưa của cô tự mình lo liệu ở chỗ khác. Vì để tiết kiệm mười tệ, thường thì cô chỉ ăn bữa trưa qua loa, mua một phần cơm cộng thêm một phần túi cải bẹ hoặc là khoai tây cắt sợi, thịt đương nhiên không dám đụng vào. Bữa trưa có thể giải quyết với giá năm tệ, ăn được một tháng, cô gầy đi hẳn một vòng, đến cả màu lông cũng không còn bóng bẩy, làm cho khách hàng của quán cà phê mèo với cà phê phim phàn nàn cô không còn đáng yêu như trước.
Ngay cả khi lúc biến hình có thể làm cho bản thân béo giả lên một ít, nhưng tình trạng này vẫn ảnh hưởng đến trạng thái công việc.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Nguy nhịn không được nữa, dẫn cô đến căng tin ăn cơm. Lần đầu tiên Nhạc Đồng Quang bước vào căng tin lập tức đã sợ ngây người, mặc dù sở thú có chút keo kiệt, nhưng căng tin tự chọn hương vị rất ngon, khẩu phần ăn cũng rất lớn, thiếu chút nữa khiến Nhạc Đồng Quang lăn đùng ra vì mùi thơm, nước miếng cũng chảy dài đến tận mu bàn chân.
Biết cô không nỡ ăn, Kỷ Nguy tính toán cho cô: “Ở đây thịt gì cũng được ăn, gà, vịt, cá, lợn, bò, cừu mỗi ngày đều khác nhau. Trợ cấp bữa ăn chỉ có mười tệ một ngày, ở ngoài mười tệ cũng không thể mua được nhiều thứ tốt như vậy, đừng vì ba trăm tệ mà ngược đãi bản thân, ăn không đủ thì làm sao có sức đi làm hay kiếm tiền được!”
Nhạc Đồng Quang bị thuyết phục và chọn căng tin thay vì trợ cấp bữa ăn trong tháng đó, bồi bổ bản thân trở về lúc trước, còn béo lên năm cân, nguyên hình đều từ gầy yếu biến thành thật béo.
Nhưng dù sao ba trăm tệ đối với cô vẫn rất quan trọng, Nhạc Đồng Quang chỉ ăn ở căng tin một tháng, một tháng nhận phụ cấp bữa ăn, cô cũng không tiết kiệm nhiều như trước, buổi trưa tốt xấu gì cô cũng kiếm được một miếng ức gà cho mình.
Tháng này cô chọn trợ cấp tiền ăn, bản thân sẽ giải quyết bữa trưa bên ngoài, cô vẫn đang tính toán xem khi nào có thể xuống căng tin, nhưng không ngờ vị trí mới lại mang đến cho cô bất ngờ như vậy.
Sau khi ăn thức ăn của Bạch Hổ, Nhạc Đồng Quang cảm thấy có chút chột dạ, dùng sức lau sạch miệng, thậm chí còn nằm xuống bên bờ ao súc miệng mấy lần, sợ mùi vị còn đọng lại.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Một loạt sự việc bi thảm xảy ra vào buổi sáng khiến Nhạc Đồng Quang không lựa chọn tiếp tục tiếp cận Bạch Hổ, cô ngồi trước cửa sổ nhỏ, cẩn thận viết nhật ký công việc ngày hôm nay, mặc dù buổi sáng khởi đầu không mấy suôn sẻ nhưng điều đó cho phép cô hiểu một chút về thói quen của Bạch Hổ. Tính cảnh giác cao, có sức chịu đựng tốt, tiếng gầm to lớn vang dội, hàm răng khỏe mạnh, không bị sâu răng hay miệng thối, hẳn người trông coi trước đó đã chăm sóc nó rất cẩn thận.
Nhạc Đồng Quang không khỏi kính trọng vị tiền bối mà cô chưa từng gặp mặt, cô không thể làm nổi cái chuyện banh mồm đánh răng cho con hổ, nghĩ đến người nhân viên chăn nuôi trước bị dọa cho ngất xỉu, cuối cùng kiên định từ chức, cô cảm thấy mình chưa đủ tâm huyết, vẫn còn kém xa lắm.
Cô cúi đầu tiếp tục ghi nhật ký.
Móng vuốt của hổ rất sắc bén, cần được đánh bóng thường xuyên, trên nệm thịt nhìn thoáng qua có vết chai mỏng, lông của hổ không có bọ chét hay vết bẩn, thậm chí trên bộ lông mịn màng cũng không có một chút cỏ vụn nào. Cả hai đều là động vật có lông, điều này khiến Nhạc Đồng Quang rất ghen tị, lông của cô tương đối mềm, mỗi lần chui vào hố cỏ rất dễ bị bẩn, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể làm sạch.
Bởi vì thời gian học chữ không lâu nên Nhạc Đồng Quang ghi rất chậm, từng nét một, viết được nửa chừng, vẫn còn vài từ không nhớ viết như thế nào, cô gãi đầu gãi một lúc mới lấy chiếc điện thoại di động nút bấm màn hình lớn của mình ra, gõ phiên âm bính âm nhìn vào rồi chép lại.
Chờ viết xong bản ghi này, mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây, Nhạc Đồng Quang cất bảng ghi đi, nhìn ra ngoài, vẫn không thấy bóng dáng Bạch Hổ ở gần đó, ngay cả khoảng chục du khách vừa đi đến tham quan cũng chẳng xem được gì.
Khu vực hoang dã quá rộng vả lại quá ít hổ, không phải lần nào đến cũng may mắn được nhìn thấy một con hổ, đặc biệt là Bạch Hổ tương đối được hoan nghênh. Tất nhiên, nếu một ngày có quá nhiều khách du lịch phàn nàn, tài xế sẽ sẽ mở lòng từ bi đi vòng đến chỗ hổ nghỉ, để mọi người từ xa nhìn xem.
Con hổ hôm nay chưa được cho ăn, trong lòng Nhạc Đồng Quang luôn bất an, cô một ngày không ăn sẽ đói, nửa ngày không ăn sẽ đói không chịu được, một con hổ to lớn như vậy nhất định phải ăn nhiều xả nhiều, hẳn cơn đói cũng sẽ đến rất nhanh.
Trong lòng lo lắng, Nhạc Đồng Quang đi theo xe tham quan tìm được Bạch Hổ đang nằm trên bãi cỏ, lúc này nó đang ăn, trong chân ôm một con vật màu trắng, xét từ màu lông và tai thì có vẻ là một con thỏ.
Nhạc Đồng Quang thoáng yên tâm, con hổ trắng không đói, dường như nó vẫn thích tự mình đi săn hơn là được cho ăn.
Điều khó hiểu duy nhất là hôm nay cô tìm kiếm rất lâu trên bãi cỏ cũng không thấy con thỏ nào, đừng nói là thỏ, đến hang thỏ cô cũng chưa thấy được cái nào, Bạch Hổ bắt được con thỏ ở đâu?
Chẳng lẽ năng lực của cô đã kém đi? Sau khi trở thành con người, quả thực cô không còn nhanh nhẹn như lúc còn ở nguyên hình nữa.
Tuy nhiên, điều mà Nhạc Đồng Quang không chú ý là, ngay sau khi cô quay người, móng vuốt Bạch Hổ lật mặt con thỏ dưới chân, trên cái đầu lông xù của con thỏ rõ ràng là một khuôn mặt rất giống mặt người.