Quản lý nói cô sẽ được phân công lại, nhưng Nhạc Đồng Quang nghĩ rằng phải mất một hoặc hai ngày để chuẩn bị, cô có thể huấn luyện trước hoặc tìm một nhân viên có kinh nghiệm để giúp cô làm quen.

Nhưng không ngờ cô lại phải lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi khu chim để đến khu hoang dã.

Nhạc Đồng Quang không hề nghi ngờ gì về phong cách quản lý hỗn loạn và thiếu chuyên nghiệp của quản lý, dù sao khi cô được tuyển dụng, người phỏng vấn chỉ hỏi ngẫu nhiên vài câu, thậm chí còn không thèm liếc nhìn sơ yếu lý lịch trông như móng mèo vẽ bùa của cô. Đến lúc được tuyển vào cũng không có bất cứ buổi tập huấn nào, ngoại trừ mấy việc được chỉ bảo, còn đâu tất cả mọi thứ đều do một mình cô tự mày mò học tập.

Cô chỉ do dự một chút.

“Đã có ai thay tôi chăm sóc con chim một cánh chưa?”

Quản lý gật đầu: “Yên tâm, chúng nó đã được sắp xếp xong rồi.”

Vì vậy sau khi trở về nhà, Nhạc Đồng Quang lấy đồ đạc đi cáp treo trong công viên đến vườn hổ, khu vực hoang dã mà cô sắp phải trông nom sắp tới. Vườn hổ rất, rất lớn, liếc mắt một cái là thảo nguyên bao la trải dài ngút ngàn tầm mắt. Khi đi vào đây giống như đến một chiều không gian khác, mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên đầu, mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh, chỉ lác đác vài hàng cây đứng lẻ loi phía chân trời. Người thành thị sống trong thành phố lâu như vậy chợt thấy khung cảnh như thế, cả người bỗng trở nên thấy trống trải.

Nhạc Đồng Quang cuối cùng cũng hiểu tại sao sở thú Tam Hải lại nổi tiếng như vậy, cho dù không phải là ngắm nhìn các loài động vật thì việc đi dạo ở đây cũng rất thú vị, nếu không phải vì công việc thì bây giờ cô chỉ muốn biến trở lại nguyên hình, thỏa thích chạy ở chỗ này.

Toàn bộ khu vực hổ thực ra chỉ có năm sáu con hổ, mỗi con hổ đều có lãnh thổ cố định, không can thiệp lẫn nhau.

Sau khi đi cáp treo gần hai mươi phút, cuối cùng cũng đến được lãnh địa hổ mà cô sẽ phụ trách.

Tài xế nói một câu: “Chính là nơi này.” Nói xong xoay người rời đi, giống như chỗ này có thứ gì nguy hiểm, chạy trốn rất nhanh.

Nhạc Đồng Quang đứng đó ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc, không một đàn anh đàn chị nào có thể nói cho cô biết bây giờ phải làm gì và làm như thế nào. Còn nữa, con hổ mà cô phụ trách trông như thế nào rồi thói quen tập tính ra sao, mỗi ngày ăn uống như thế nào?

Vẫn may đi được hai bước cô tìm thấy một căn nhà gỗ dưới tán cây cao thưa thớt trước mặt, đây hẳn là nơi để người trông coi cất giữ đồ đạc.

Ngôi nhà gỗ có màu sắc giống như màu của cây, mái lợp bằng tán lá rộng, không biết có cố định bằng vật gì không, nếu gặp gió hay mưa, mái lá rất có thể sẽ bị rụng.

Nhạc Đồng Quang mài móng vuốt trên chiếc túi trên tay rồi đẩy cửa đi vào. Căn phòng giống như một nhà kho hơn, chứa rất nhiều thịt, còn có bồn rửa và bếp nấu, trong góc có mấy cái chậu xếp chồng lên nhau, cửa sổ có một cuốn nhật ký công việc còn dang dở treo trên tường.

Nhạc Đồng Quang lập tức lấy nhật ký công việc xuống đọc, chữ viết hơi xấu, gần giống với của cô.

Nói thật, trình độ đọc viết của cô vẫn chỉ ở trình độ học sinh tiểu học, phần lớn chữ đều do tiền bối mèo đen dạy, cô cũng không hiểu tại sao một con mèo lại muốn học chữ. Sau này làm việc cho công ty con người, cô mới nhận ra thất học khó hòa nhập đến mức nào, lúc này mới trèo đèo lội suối tự mày mò học hành, cũng có hiểu nhưng chữ viết thì xấu còn hơn gà bới.

Lúc trước ở khu chim cô cũng lén luyện tập viết nhật ký rất lâu, cô thật sự sợ bị ghét, dù sao chữ viết của đồng nghiệp khác rất đẹp, cũng may là không ai nói gì về cô.

Bây giờ cuối cùng cô cũng đã gặp được một đồng nghiệp cùng trình độ với mình, nhưng tiếc là cô không có cơ hội giao tiếp.

Báo hại cô mãi mới đọc hiểu được thời gian làm việc hiện tại của mình.

Công việc ở đây khá đơn giản, chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho hổ đúng giờ hàng ngày, kiểm tra cơ thể nó, để ý nó không đi đánh nhau với những con hổ khác, cách ly khách du lịch tránh chọc tức hổ khi tiếp xúc quá gần. Thời gian còn lại đoán chừng là để bảo trì vệ sinh thảo nguyên, nhặt rác quét tước.

Việc này có vẻ tốn nhiều công sức nhưng có thể hoàn thành rất nhanh và dễ dàng hơn nhiều so với việc chăm sóc hai con chim trước đây.

Nhạc Đồng Quang thở phào nhẹ nhõm, đặt cuốn nhật ký xuống, tập trung nhìn vào thức ăn của hổ, toàn bộ tủ đông gần như chứa đầy thịt, thịt rất tươi, vẫm còn tơ máu, tỏa ra mùi tanh thoang thoảng. Dù buổi sáng đã no nhưng bây giờ cô cũng không nhịn được chảy nước miếng.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhạc Đồng Quang liếm khóe miệng, cũng không vội lấy thịt ra, cô vẫn không biết con hổ mình muốn chăm sóc trông như thế nào, nhỡ đâu cô mang thịt chạy ra ngoài cho ăn nhầm thì sao? .

Nhạc Đồng Quang chỉ biết rằng con hổ mà cô phụ trách rất đẹp và đặc biệt, chính Kỷ Nguy là người nhắc đến nó.

Thay quần áo chăm sóc trong nhà kho, Nhạc Đồng Quang đóng cửa bước ra ngoài, cô cẩn thận xác định mùi hương còn sót lại trên mặt đất, theo logic mà nói, mùi do một loài động vật lớn như hổ để lại chắc chắn rất nồng, nhưng từ lúc ban đầu cô đi đến nơi này cũng không lưu lại quá nhiều mùi, cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu hay bị đe dọa chút nào.

Khu vực này quá rộng, Nhạc Đồng Quang cúi người chạy thấp cả một đường, mắt thấy thời gian đã là chín giờ rưỡi, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng. Hiện tại không có khách du lịch tới, xung quanh cũng chỉ một mảnh trống rỗng, cô có chút muốn quay trở lại nguyên hình.

Cơ thể con người cách quá cao so với mặt đất quá bất tiện, Nhạc Đồng Quang trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất bằng bốn chân rồi cẩn thận ngửi mùi trong đất bằng mũi. Mùi hương giống nhau hiện diện ở mọi hướng, ngửi thử thì cảm thấy độ mới của mới cũng không khác biệt lắm, không dễ để phân biệt.

Những ngọn cỏ phía sau khẽ đung đưa, như thể có thứ gì đó đang đến gần, nhưng chuyển động quá nhẹ, giống như một cơn gió thổi qua những ngọn cỏ, không thể phát hiện ra.

Nhạc Đồng Quang ngẩng đầu nhìn về phương xa, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén nhận thấy một bóng đen khổng lồ đang tiến đến gần mình.

Có thứ gì đó xuất hiện phía sau cô.

Nguy hiểm!

Tóc gáy cô bỗng nhiên dựng đứng, Nhạc Đồng Quang cong lưng muốn trốn, nhưng bóng đen phía sau đã đi trước cô một bước, một móng vuốt cực lớn đè xuống.

Nếu là hình dạng ban đầu của cô, Nhạc Đồng Quang tin chắc lần này cô có thể trốn thoát, nhưng trong hình dạng con người có quá nhiều hạn chế, cô còn chưa kịp nhảy ra ngoài đã bị ấn thẳng xuống đất, cằm nện xuống lá cây bị trầy xước, bị cây cỏ bên cạnh cào xước có chút đau.

Ngay khi cảm thấy những móng vuốt sắc nhọn ấn vào lưng mình, Nhạc Đồng Quang lập tức hiểu rằng đây là một con hổ, hoặc là con hổ mà cô vẫn đang tìm kiếm, mùi giống hệt như những gì cô ngửi thấy trên mặt đất.

Lực ấn xuống rất mạnh, trước khi gặp mặt Nhạc Đồng Quang cũng không để ý nhiều, cô cảm thấy mình có thể khuất phục nó giống như cách cô đối xử với đồng loại, hiện tại đang bị đè nén, cô vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát ra được, phải biết thành tinh xong sức lực của cô đã lớn hơn rất nhiều so với trước đây.

Nghiến răng nghiến lợi, cũng không thể ngay ngày đầu tiên đi làm cô đã ngã xuống như vậy được, Nhạc Đồng Quang trực tiếp biến trở lại hình dạng ban đầu, trong nháy mắt biến trở lại, giữa móng hổ và cô đã xuất hiện một khoảng cách, cô nhân cơ hội này lăn ra ngoài, cũng chỉ cần mấy giây liền biến trở lại hình người, cho dù ở đây có giám sát cũng sẽ không bị phát hiện.

Nhạc Đồng Quang bò dậy khỏi mặt đất nhanh chóng lùi lại để tạo khoảng cách với con hổ, rồi nhìn kỹ hơn vào đối tác tương lai của mình.

Hóa ra đây là một con hổ trắng tương đối hiếm, thân hình cân đối ưu nhã, trên người che kín những đốm đen cùng hoa văn, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với bộ lông màu trắng, có một vẻ đẹp rất kỳ lạ. Bắt mắt nhất chính là cái đuôi của nó, cái đuôi to lớn gần như dài hơn cả cơ thể hơi nghiêng về phía sau, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.

Nhạc Đồng Quang đột nhiên có cảm giác như mình đang bị thợ săn nhắm tới, toàn bộ lông không nhìn thấy được đều nổ tung, tóc dựng thẳng đứng.

Cô hết sức dang rộng tứ chi, cong người nhìn hổ trắng, những lúc thế này khí thế không thể thua, cũng không thể quay người bỏ chạy, Nhạc Đồng Quang phát ra một tiếng gầm trầm khàn khàn khàn không giống giọng nói của con người.

Bạch Hổ vẫn đứng đối diện cô, không xa cũng không gần, nhìn chằm chằm cô, không tiến lên cũng không tiếp tục di chuyển, hai bên đối diện nhau không biết đã bao lâu, ngay cả không khí cũng bắt đầu đóng băng.

Cho đến khi.

Cạch, cạch, cạch, tiếng cáp treo vang lên từ xa, tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình giới thiệu với hành khách trên xe. 

“Vườn hổ của chúng tôi có diện tích gần một nghìn mẫu, chỉ chiếm chưa đến 1/3 diện tích toàn bộ vườn thú. Tất cả môi trường ở đây đều được tạo ra theo thói quen ưa thích của loài hổ. Nơi chúng ta sắp đi vào đây chính là khu của hổ trắng, Bạch Hổ. Những gì mọi người sắp nhìn thấy chính là một trong những loài động vật đẹp nhất trong vườn thú Tam Hải của chúng tôi. Đó là một con hổ bạch tạng quý hiếm. Hôm nay chúng ta thật may mắn, mới vừa bước vào thôi mà đã thấy Bạch Hổ xuất hiện rồi, bây giờ chúng ta quay về hướng ba giờ, ngay ở trong bụi cỏ đó chính là Bạch Hổ của chúng ta. Ơ-”

Nói đến đây, giọng điệu nhiệt tình của hướng dẫn viên du lịch đột nhiên dừng lại.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Một đoàn khách du lịch lập tức nhìn về phía con hổ trắng, hầu hết những người đến sở thú đều là trẻ em, khi nhìn thấy con hổ trắng, một nửa số trẻ em trên xe buýt đã kêu lên, mọi người đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh quay phim.

Giọng điệu của hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng trở lại bình thường: “Điều đặc biệt ở con hổ trắng của chúng tôi là hoa văn của nó không phải màu vàng mà cực kỳ đen tuyền, đuôi dài hơn nhiều so với những con hổ bình thường, bây giờ nó đang tuổi chính trực tráng niên, dáng người cân xứng xinh đẹp. Mặc dù hổ không dễ làm tổn thương người nhưng những âm thanh và hành vi quá phấn khích vẫn có thể khiến hổ tấn công.”

Chiếc xe buýt tham quan chạy chậm lại cuối cùng cũng đến trước mặt con hổ, mọi người trên xe đều nhìn thấy một người đang khom người đứng cách con hổ không xa.

Tiếng kêu ngạc nhiên chợt nổi lên.

Ngay lúc giọng nói của hướng dẫn viên du lịch vừa dứt, con hổ vốn đang đứng yên bất ngờ lao về phía con người.

Tưởng chừng như một thảm kịch sẽ xảy ra, nhưng ngoại trừ đôi mắt của hướng dẫn viên du lịch run rẩy, không một du khách nào có thể nhìn thấy điều gì bất ổn, trên khuôn mặt họ vẫn tràn đầy nụ cười cùng kinh ngạc cảm thán, như thể mọi thứ trước mắt đều bình thường.

Nhạc Đồng Quang lo lắng đến mức không để ý đến khách du lịch đang đến, nhưng giọng nói của hướng dẫn viên du lịch đã làm cô phân tâm, đúng lúc đó, con hổ lại vồ lấy cô.

Khoảng cách giữa cô và con hổ không xa, con hổ ra đòn rất nhanh và dữ dội khiến lưng cô đập mạnh xuống đất.

Bị đánh gục hai lần trong một ngày, đối với Nhạc Đồng Quang là nỗi xấu hổ và tủi nhục vô cùng.

Đầu ngón tay cô dùng lực cào mạnh xuống đất, cô cố gắng hết sức chống lại sự thôi thúc muốn trở lại nguyên hình ban đầu. Không thể đánh không thể phản kích, đây là sở thú, đây là công việc, và có con người đang xem.

Có lẽ điều cô học được nhiều nhất sau khi trở thành con người là sự kiềm chế.

Làm con người phiền phức chết đi được.

Nhạc Đồng Quang có chút chán nản suy nghĩ.

Vết cắn trong tưởng tượng đã không xảy ra, sau khi hạ gục cô, con hổ to lớn tiến lại gần, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con người dám xâm phạm một lúc rồi cúi đầu xuống, đưa mũi lại gần con người rồi ngửi.

Hơi thở từ mũi phả vào mặt nhưng không có mùi tanh, thay vào đó là một mùi tươi mát mơ hồ quen thuộc, Nhạc Đồng Quang căng da đầu suy nghĩ, dường như trước đây cô đã từng ngửi thấy mùi này nhưng lại không nhớ ra.

Cô chưa kịp suy nghĩ gì thêm, con hổ đã thè lưỡi liếm thật mạnh vào trán Nhạc Đồng Quang. 

Gai ngược trên lưỡi giống như một chiếc lược chải lông mạnh mẽ quét qua, trán bị liếm một cái lập tức đỏ bừng.

Từ lúc bị chải xuống, toàn thân cô như bị điện giật, Nhạc Đồng Quang sững sờ nửa ngày, ngay cả cái lưng cong cũng bất giác thả lỏng mà không hề hay biết.

Đau, nhưng, nhưng cô còn cảm thấy rất sướng là như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play