Sô Ngu hàng ngày đi làm lúc tám rưỡi và phải đến nơi làm việc lúc tám giờ, vì vậy anh luôn thức dậy lúc bảy giờ, ăn sáng và ra ngoài lúc bảy giờ ba mươi. Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ lười biếng mà kéo dài đến tám giờ hoặc gần hơn tám rưỡi mới ra khỏi cửa.
Ngày hôm qua thức khuya chơi game, hôm nay tỉnh dậy đã gần bảy giờ rưỡi, anh chậm rãi đi xuống lầu vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Phòng bếp là kiểu nửa mở, ánh nắng sớm mai đã chiếu vào cửa sổ, anh mở cửa sổ, đang định hít thở không khí trong lành của buổi sáng thì bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Con mèo vàng nhạt đang ngồi ở ngoài ban công, ánh nắng chiếu vào nó tạo nên vầng sáng rực rỡ, vừa thần thánh vừa mỹ lệ. Thấy cửa sổ mở ra, tai mèo run run, đôi mắt dưới ánh sáng càng hiện lên vẻ sáng long lanh nhìn qua.
“Meow.”
Âm thanh này giống như một lời chào hỏi, còn là kiểu cực kỳ thân thiện.
Con mèo nhìn thức ăn trên thớt, vẻ mặt kia càng hiện ra vẻ thân thiện hơn.
Sô Ngu: “...”
Sô Ngu đóng cửa sổ lại, nhưng con mèo không hề tức giận vì bị từ chối, nó vẫn đứng đó, nhìn qua cửa kính, chiếc mũi ướt át áp vào kính, đôi mắt đầy mong đợi nhìn người trong phòng.
Sô Ngu hít một hơi, một lần nữa mở cửa số ra.
“Sao mày vẫn còn ở đây?”
Nhạc Đồng Quang meow một tiếng, bây giờ cô đã là mèo con của nhân loại, tất nhiên cô không thể rời đi.
“Được.”
Sô Ngu nhéo gáy con mèo, đặt nó xuống đất, rửa tay thật kỹ rồi bắt đầu làm bữa sáng.
Nhạc Đồng Quang cũng không rời khỏi phòng bếp quá xa, cô đứng ở cửa vách tường, thò nửa đầu vào xem anh chuẩn bị, Sô Ngu chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy rõ ràng sự hiện diện của cô.
Sô Ngu đảo thớt, lần này cũng không quên chuẩn bị bữa sáng cho mèo.
Vẫn là thức ăn mèo tuyệt hảo tối hôm qua, sau khi ăn lại món ăn ngon như vậy, Nhạc Đồng Quang vui vẻ kêu grừ grừ rồi bắt đầu ăn.
Răng rắc răng rắc.
Răng rắc răng rắc.
Âm thanh nhai nuốt vang dội.
Sô Ngu chỉ cảm thấy bữa sáng trong tay không còn mùi thơm, anh liếc nhìn con mèo, rồi lại nhìn con mèo, cuối cùng đặt bát xuống, đứng dậy bế con mèo vẫn đang cố ăn bữa sáng lên, mở cửa lại đặt nó ở bên ngoài cửa.
Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể thưởng thức bữa sáng của mình trong yên tĩnh.
Nhạc Đồng Quang không quan tâm mình ăn trong hay ngoài, miễn là cô có thứ gì đó để ăn.
Ăn sáng xong đã gần tám giờ, Sô Ngu còn chưa dọn bát đĩa, ném đĩa vào bếp lau miệng rồi mới đi ra ngoài.
Anh vẫn không để con mèo vào nhà.
Vừa hay Nhạc Đồng Quang ban ngày cũng phải đi làm, nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi tám, sở thú mở cửa đúng tám giờ, tốt nhất cô nên đến chỗ làm việc trước tám giờ, bằng không đến muộn sẽ bị trừ tiền chết.
Bắt tàu điện ngầm chắc chắn đã quá muộn. Bây giờ vẫn đang là giờ cao điểm, ra vào ga phải mất mười phút. May mắn thay, chỗ này cách vườn thú không quá xa, nếu cô cố chạy hết sức vẫn miễn cưỡng tới kịp.
Không dám lãng phí thêm thời gian, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu khu chạy dọc theo đoạn đường, cô thường lang thang khắp thành phố vào đêm khuya để tìm kiếm thức ăn, Nhạc Đồng Quang rất quen thuộc với thành phố này, chỗ nào thuộc về con mèo nào, con chó nào, cô đều rất rõ ràng.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Có lẽ vì buổi sáng ăn no có sức lực, tóm lại, đúng vào 7 giờ 59 phút 59 giây, cô vẫn kịp tốc biến biến thành hình người chấm công thành công.
Sở thú nơi Nhạc Đồng Quang làm việc có tên là vườn bách thú Tam Hải, nghe nói là do bên cạnh có một khách sạn Tam Hải rất nổi tiếng, để thu hút mọi người, họ đã đặt cho nó cùng một cái tên, riêng các đồng nghiệp khác lén lút nói với cô có thể ông chủ của cả hơi nơi đều là cùng một người.
Tất nhiên, không ai biết suy đoán này có đúng hay không, một nhân viên cấp thấp mới vào như Nhạc Đồng Quang cũng chưa từng gặp mặt giám đốc sở thú bao giờ.
Vườn thú Tam Hải có diện tích rất rộng, được mệnh danh là vườn thú bán hoang dã, khu hoạt động động vật rộng lớn thậm chí còn cần xe buýt tham quan để tham quan, phải mất một ngày để tham quan hết toàn bộ vườn thú.
Nhạc Đồng Quang không cần phải đi xa như vậy, hiện tại cô phụ trách khu chim, không gian cũng không lớn đến mức đấy.
Sau khi vào công viên, cô được giao cho hai con chim được cho là bị dị tật bẩm sinh, hai con chim đến từ cùng một tổ, sau khi nở ra cả hai đều bị khuyết tật, chỉ có một bên có cánh, nhưng trùng hợp thay, chúng nó mỗi đứa thiếu một bên cánh, khi đứng cạnh nhau vừa vặn bổ sung cho con kia nửa bên cánh còn lại, rất giống với loài chim liền cánh trong truyền thuyết.
Có lẽ vì thế mà hai con chim này có mối quan hệ đặc biệt tốt đẹp, không thể tách rời, đi ăn đi chơi ngủ nghỉ đều phải dựa vào nhau, vì vậy trong vườn cũng xây riêng một chỗ cho chúng nó ở.
Hai con chim này khá lớn, khu vực chúng sinh sống cũng khá rộng rãi, tuy nhiên tính tình bọn này không tốt, chúng tuyệt đối cấm các loài động vật khác xuất hiện trong khu vực của chúng, thậm chí nếu có đi ngang qua cũng sẽ rít lên vài tiếng.
Người được Nhạc Đồng Quang chăm sóc đầu tiên là hai con chim này, trong nửa tháng đầu tiên đi làm, lần nào cô cũng phải lên dây cót đề phòng mỗi khi vào vườn thú, vừa bước vào sẽ bị tấn công như kẻ xâm nhập. Hai con chim lớn cánh lại thiếu một bên, thật ra chúng nó không thể bay, nhưng khổ cái chúng nó vẫn có thể sà xuống, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, mỗi lần đứng trên kệ cao là chúng sẽ sà xuống mổ vào đầu cô.
Nhạc Đồng Quang cảm thấy suýt chút nữa đã bị mổ trọc, nhưng công việc này không dễ gì có được, cô không dám phàn nàn hay yêu cầu trưởng nhóm đổi khu vực, vẫn ôm đầu kiên cường đi vào thay nước, thức ăn rồi dọn dẹp.
Cuối cùng còn khổ hơn là ngày nào cũng phải đại chiến ba trăm hiệp với bọn mèo rừng, thương tích đầy mình.
Nhưng sau nửa tháng kiên trì, không biết chúng nó cảm động trước sự kiên trì của cô hay xác định cô không phải mối nguy hiểm gì, hai con chim đột nhiên mất đi sự hung hãn đối với cô, ngược lại bắt đầu phớt lờ cô; đợi khi cô vào, chúng nó đứng ở trên cao tình chàng ý thiếp, mổ mổ mỏ nhau, xỉa lông cho nhau, còn quấn cổ kẻ xướng người họa đồng thanh hót vang.
Từ đó, cuộc sống của cô trở nên dễ dàng hơn, việc đi làm hàng ngày không còn là cực hình nữa.
Công việc trong sở thú khá vất vả nhưng khi đã quen thì rất dễ bắt nhịp, Nhạc Đồng Quang quen biết đồng nghiệp không nhiều, quan hệ giữa người với người cũng không tệ, nơi này không có lục đục, mà giả như có thì cũng không liên quan gì đến cô, cho nên cô làm việc cũng rất thoải mái thư thái.
Nhưng hôm nay khi cô đến công viên, bầu không khí có chút khác thường, các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt thông cảm.
“Xảy ra chuyện gì à?” Nhạc Đồng Quang hỏi Kỷ Nguy đang chăm sóc con chim bên cạnh.
Kỷ Nguy vẻ mặt hóng chuyện nói: “Cô biết vườn hổ đúng không, con hổ nổi tiếng nhất của chúng ta lại dọa ngất nhân viên chăm sóc rồi. Nhân viên chăm sóc kia sống chết cũng không muốn làm, nhất định phải đổi ca, bằng không sẽ đi báo cáo chúng ta ngược đãi nhân viên.”
Nhạc Đồng Quang kinh ngạc mở to mắt: “Hả? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại bị dọa ngất?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, dù sao hiện tại người chăm sóc đã đi rồi, nhưng con hổ vẫn phải được chăm sóc, cho nên quản lý đã quyết định sẽ thay một người khác qua đó.” Nói đến đây, Kỷ Nguy thần bí hỏi: “Cô đoán xem người xui xẻo kia là ai?”
Nhạc Đồng Quang lắc đầu, cô chưa từng tới vườn hổ, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc chim ăn thịt cỡ lớn, đương nhiên cô cũng sẽ không nghĩ đến bản thân mình.
“Hôm qua sau giờ làm việc, ứng cử viên đã được quyết định.” Kỷ Nguy dùng sức vỗ nhẹ vào vai cô, Nhạc Đồng Quang cảm thấy vai mình nặng ngàn cân, suýt chút nữa hiện ra luôn nguyên hình.
Cô vội vàng xoa xoa bả vai rồi lùi lại: “Muốn nói gì thì cứ nói nhanh đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kỷ Nguy dùng đôi mắt to quá mức nhìn chằm chằm vào cô, vô cùng đồng cảm nói: “Người đó chính là cô.”
Nhạc Đồng Quang hoàn toàn sửng sốt: “Tôi? Làm sao có thể?”
Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã có người đến báo rằng quản lý muốn gặp cô, chắc là họ muốn nói chuyện này.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Đây là lần đầu tiên Nhạc Đồng Quang đối mặt với quản lý, cô không ngờ là sẽ gặp mặt dưới tình huống như thế này.
Quản lý là một người đàn ông trung niên lúc nào cũng tủm tỉm môi cười, nói là trung niên cũng không đúng, ông ta nhìn còn khá trẻ, có một đôi mắt hoa đào và mái tóc dài được buộc cao, có loại cảm giác khó phân biệt nam nữ.
Quản lý ôn hòa nói: “Cô đến làm trong vườn bách thú chúng tôi chắc cũng sắp được nửa năm rồi.”
Nhạc Đồng Quang gật đầu: “Chính xác là nửa năm tròn.”
“Đã nửa năm rồi, lúc cô vào công ty, tôi có ấn tượng sâu sắc với cô, quả nhiên là tôi không nhìn lầm người. Tuy là lần đầu tiên cô làm người chăm sóc nhưng sự sẵn lòng chịu đựng gian khổ, tính nhẫn nại và kiên trì của cô vượt xa hầu hết mọi người trong sở thú. Những phẩm chất ưu tú như vậy chúng tôi đều xem ở trong mắt.” Quản lý khen ngợi cô một cách chân thành, giọng điệu đầy sự công nhận.
Mặc dù Nhạc Đồng Quang thường được khen ngợi khi làm thêm nhưng những lời tán thành như thế này vẫn khiến cô rất vui, nửa tháng đầu chăm sóc đôi chim, cô thực sự đã nghĩ đến việc nghỉ việc và tìm công việc khác, nhưng cuối cùng cô vẫn kiên trì, giờ đây dù biết quản lý có mục đích riêng khi khen cô như vậy nhưng cô vẫn không khỏi mỉm cười.
“Đây là điều tôi nên làm.”
Quản lý lắc đầu: “Hai con chim đó tôi biết. Tính tình bọn nó không tốt, ý thức lãnh thổ lại mạnh mẽ, cô cũng chịu không ít khổ. Trước đây chúng tôi đã thuê rất nhiều nhân viên, nhưng chỉ có cô là người kiên trì nhất. Hàng tháng chúng tôi đều đánh giá nhân viên xuất sắc, tháng này là cô, cô sẽ được thưởng nửa tháng tiền lương.”
Tiền thưởng nửa tháng lương không ít, Nhạc Đồng Quang hít một hơi, hai mắt chợt sáng lên.
“Lương ở khu nuôi chim thấp hơn những khu khác một chút. Cô ở lại đó thì lại để cô chịu thiệt thòi, hiện giờ vườn thú của chúng ta có người chuyển đi, hổ với sư tử vẫn yêu cầu nhân viên chăm sóc, nếu như cô chuyển đến đấy, lương tháng sẽ tăng lên bốn mươi, không biết cô có sẵn lòng không?”
Quản lý không dùng giọng thông báo mà hỏi ý kiến của Nhạc Đồng Quang, điều này tốt hơn rất nhiều so với những gì cô đoán trước khi đến. Trước khi đến cô vẫn luôn suy nghĩ đến việc từ chối, nhưng việc tăng 40% lương khiến cô không thể từ chối nổi. Lương hàng tháng hiện tại của cô là ba nghìn năm trăm nhân dân tệ, nếu làm thêm thì được thêm một trăm, một tháng sẽ kiếm được ba nghìn sáu trăm nhân dân tệ, riêng việc ăn uống của cô đã có thể nhận thêm ba trăm tệ tiền ăn phụ.
Duy trì cuộc sống của con người đòi hỏi rất nhiều chi phí, bao gồm thức ăn, đi tàu điện ngầm, tiền thuê nhà, tiền điện nước, còn có thức ăn cho mèo. Tưởng chừng như vẫn còn dư rất nhiều, nhưng một khi vài con mèo bị bệnh trong tháng đó, mặc kệ cô có tiết kiệm được bao nhiên tiền, đến cuối cùng ví tiền của cô vẫn sẽ trống trơn.
Nhạc Đồng Quang cảm thấy mình chỉ là một chú mèo con không may mắn về tài vận.
Chỉ sau khi do dự hai phút, Nhạc Đồng Quang đã gật đầu dứt khoát trước khi quản lý kịp thuyết phục.
“Được, tôi sẵn lòng. Nhưng tôi không thể chăm sóc hổ và sư tử cùng một lúc được.”
Nhạc Đồng Quang thiên về chăm sóc hổ hơn, mọi người đều là động vật họ mèo, thói quen nhìn chung cũng giống nhau, chỉ là kích cỡ khác nhau, cô có thể đối xử với chúng như đồng loại, loại việc áp chế đồng loại như này là chuyện cô làm quen tay nhất, với lại con hổ kia cũng không thành tinh, cô thoáng có điểm tự tin như vậy.
Nhưng mà không nghĩ tới, quản lý lại cho cô một câu trả lời kỳ lạ.
“À, là thế này. Thực ra sư tử và hổ trong vườn thú của chúng ta là được mượn tạm đến, nên nếu sư tử ở đây vào ngày thứ ba, năm, bảy còn hổ ở vào ngày hai, tư, sáu thì cô có thể chăm sóc chúng luân phiên tùy theo nhu cầu lúc chúng nó đến là được rồi.”
Trong đầu Nhạc Đồng Quang tràn ngập dấu chấm hỏi: “Hả? Quay đi quay lại như thế này không phiền sao?"
Khóe miệng quản lý giật giật, mơ hồ nói: “Không phiền phức, quan trọng nhất là để du khách vui vẻ.”
Nhạc Đồng Quang không thể hiểu làm thế nào mà khách du lịch có thể được vui vẻ được như thế này, chẳng phải càng kém thú vị hơn sao?