Sự tra tấn tàn khốc nhất trên đời này là khi bạn đói, có một đĩa thức ăn ngay  trước mặt nhưng bạn không thể ăn được.

Nhạc Đồng Quang chưa bao giờ phải chịu đựng niềm đau khổ này dù là trước hay là sau khi thành tinh.

Bụng phát ra tiếng òng ọc, Nhạc Đồng Quang cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của mình, băn khoăn không biết có nên đi tìm con rắn bị nhân loại coi thường kia không, ít nhất có thể dùng làm bữa tối. Lông mày nhíu lại, con mèo nhìn quanh, đôi mắt tròn xoe híp xuống nhiều lần, miệng mím chặt đến mức một chút lông ở khóe miệng cũng bị ăn hết.

Nó lè lưỡi ra, không để ý rằng một ít nước dãi chảy xuống khóe miệng, suýt chút nữa đã rơi xuống bàn.

Bị ánh mắt chỉ trích, khao khát và xót xa như vậy nhìn chằm chằm, Sô Ngu mặt không đổi sắc ăn hết một đĩa thịt bò nấu tương và gần hết bát cơm, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, quay người lấy một chiếc đĩa trống từ phía sau, đôi đũa của anh loay hoay trên con gà một lúc, gắp ba bốn miếng nhỏ gắp ra rồi đẩy sang phía đối diện.

“Ăn đi, đừng nhìn tao chằm chằm nữa.”

Đột nhiên gặp được sự bất ngờ sung sướng như thế, Nhạc Đồng Quang trợn tròn mắt khó tin, nhìn cái đĩa rồi lại nhìn nhân loại, sợ đối phương hối hận nên nhanh chóng chộp lấy cái đĩa trước mặt, nửa thân người dựa sát trên bàn bắt đầu nhai.

Không phải Nhạc Đồng Quang chưa từng ăn thịt gà, ban ngày cô làm việc ở sở thú, trong sở thú có căng tin, mỗi tuần đều có đùi gà chân gà rán, nhưng cô cảm thấy mấy chiếc đùi gà được nấu chín cẩn thận đó không ngon bằng món gà luộc đơn giản.

Cô vô thức phát ra một tiếng gầm gừ trong cổ họng, nhanh chóng ăn hết mấy miếng thịt gà, thậm chí còn không chừa lại xương.

Khẩu phần thật sự quá nhỏ, vừa mới nhấm nháp ra chút vị thì đã hết, Nhạc Đồng Quang liếm khóe miệng, ngẩng đầu nhìn chủ nhân lần nữa, nhưng điều khiến mèo ta ngạc nhiên là chỉ trong lúc đớp bốn miếng thịt ấy, cái đĩa đầy ắp đồ ăn trước mặt trống rỗng, thực sự trống rỗng, ngay cả một cái xương cũng không còn, à, còn có mấy lát gừng với vài cọng hành lá. 

Nhạc Đồng Quang ngơ ngác tại chỗ, không khỏi tiến lên một bước, cố gắng nhìn rõ hơn, thật sự đã biến mất, không phải bị dời đi mà là ăn sạch, loài người ăn cơm nhanh như vậy sao?

Sô Ngu ngấu nghiến ăn xong thịt gà luộc, tốc độ hôm nay có hơi nhanh, cũng không kịp nhấm nháp chút hương vị của thịt gà.

Anh tiếc nuối đặt đũa xuống, thấy con mèo bạo dạn đã hoàn toàn trèo lên bàn, đang cúi người xuống, nghiêng đầu dùng mũi ngửi phần súp còn sót lại trên đĩa, chuẩn bị liếm một miếng.

Sô Ngu nhéo gáy nó lên rồi đặt nó xuống đất.

“Meo ngao.”

Bốn miếng gà chỉ có thể lót bụng cho cô thôi, cô vẫn đói lắm.

Nhạc Đồng Quang ngồi ngay ngắn trước mặt chủ nhân nhìn anh: “Meo meo meo meo, tôi đói bụng.”

“Nếu tao không cho mày ăn, mày định cứ kêu như vậy đúng không? Mấy lần mày ăn vạ như vậy, không phải vì đòi ăn đấy chứ?” Sô Ngu ngồi xổm ở trước mặt nó hỏi.

Nhạc Đồng Quang lập tức ngẩng đầu lên, đương nhiên là vì đồ ăn, nếu không phải vì đồ ăn thì làm sao cô có thể đi ăn vạ nhân loại tự mình đi tìm chủ nhân.

Ngoài việc ăn uống, một con mèo nhỏ như cô còn có thể làm gì con người? Tất cả tiền mặt của con người đều đã biến thành điện thoại, dù muốn trộm cũng không trộm được, dù có trộm thì cũng không thể sử dụng nổi.

Cuộc sống của yêu quái hiện đại thật quá mức thê lương, thậm chí cô còn không có cả giấy tờ tùy thân.

Không, Nhạc Đồng Quang có chứng minh thư, nhưng cô không biết đấy là thật hay giả, là tiền bối mèo đen quanh co lòng vòng đưa cô đến một nơi tương tự như chợ đen ngầm lấy nó, cũng có thể là do một xưởng nhỏ làm ra, trông giống hệt thẻ căn cước của con người, tiền bối thậm chí còn giúp cô lấy được thẻ ngân hàng.

Nếu không có vị tiền bối đó, Nhạc Đồng Quang đã không thể ra ngoài làm việc.

Vì không biết là thật hay không nên cô làm việc vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ bị phát hiện, càng không dám đến cơ quan công an của con người để xác minh, lỡ như là giả bị bắt lại, vậy thì cô chính là con miêu yêu đầu tiên bị bắt giam vào nhà tù nhân loại. Một lứa mèo con trong nhà không thể sống thiếu cô được.

Nghĩ tới đây, cái cổ cao ngạo của Nhạc Đồng Quang hơi hạ xuống một chút, tiếng kêu của cô cũng trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Mi mi.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Sô Ngu lần này không khỏi xoa đầu nó, bộ lông đặc biệt được chải chuốt kỹ càng và mềm mại, sờ vào giống như tấm thảm trong phòng khách.

Không biết là cố ý hay vô tình, đôi mắt trong veo của con mèo ngấn nước, tràn đầy mong đợi và tin tưởng, mặc cho ai bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm đều không thể thờ ơ.

Sô Ngu đã nhiều lần phớt lờ nó một cách không thương tiếc, nhưng lần này khi nhìn thấy trực diện, ánh sáng trên đầu quá dịu, khiến anh dao động trong giây lát.

Anh ấn đỉnh đầu con mèo, ấn đến mức mèo con phải gào lên một tiếng mới chiu đứng dậy: “Được rồi được rồi, đừng kêu nữa, tao đi lấy đồ ăn cho mày.”

Nhạc Đồng Quang nhanh chóng vung đuôi, hơi nhếch khóe miệng, một chiêu này đúng là thứ con người thích.

Nhưng có thể ép cô sử dụng kỹ năng đáy hòm nhanh như vậy, chủ nhân mới này còn khó nhằn hơn so với dự kiến, rất khác với những gì cô quan sát được. Mặc dù bên ngoài hắn cứu giúp chó mèo, nhưng dường như cũng không quá thích việc chó mèo tới gần.

Một con người rất mâu thuẫn.

Nhạc Đồng Quang trong đầu đang phân tích, nhạy bén nghe được tiếng túi bị xé mở, tiếp theo là tiếng lạo xạo, cô chắc chắn trăm phần trăm là âm thanh khi thức ăn mèo rơi vào bát, cô đã ngửi thấy mùi rồi.

Nhạc Đồng Quang nhanh chóng chạy vào bếp, nhìn nhân loại từ trong ngăn tủ đổ ra một bát thức ăn cho mèo.

Mùi vị này quá thơm, chắc chắn không phải là cái loại một trăm tệ mười lăm cân mà cô vẫn hay mua ở cửa hàng thú cưng.

Sô Ngu cầm bát trên tay bước vào phòng khách, vẫn tiếp tục bước, sau đó mở cửa ra vào và đặt bát thức ăn cho mèo bên ngoài nhà.

Nhạc Đồng Quang có chút nghi ngờ liếc anh một cái, nhưng lúc này, phần lớn tâm trí của cô đều bị thức ăn cho mèo hấp dẫn, vừa đặt bát xuống, cô liền nóng lòng xông lên ngoạm một miếng lớn. Ngon quá, còn ngon hơn cả món gà cô vừa ăn, cô chưa bao giờ được thưởng thức mùi vị này, thậm chí còn ngon hơn cả thức ăn cao cấp của Hầu Tái Lôi.

Cô grừ grừ và ăn, còn chưa kịp ăn được vài miếng, cô đã bị một âm thanh đánh bừng tỉnh.

Nhạc Đồng Quang ngẩng đầu nhìn thấy cửa ra vào vừa mở đã bị đóng lại không thương tiếc, sau đó có tiếng cạch, cửa không chỉ đóng mà còn bị khóa từ bên trong, hiển nhiên là chủ nhân mới không có ý định mở cửa cho cô vào lần nữa.

Nhạc Đồng Quang: “...”

Thật sự có tồn tại loại người tàn nhẫn như vậy sao? Vừa rồi không phải bị cô làm mềm lòng, còn nhẹ xoa đầu cô, sao giờ lại thay đổi chủ ý nhanh như vậy?

Mèo con không hiểu, thực sự không hiểu được tâm tư phức tạp của con người.

Cô duỗi chân đẩy cửa nhưng đẩy không được, cô nhìn cửa rồi nhìn bát, rồi quay lại bát tiếp tục ăn. Mặc dù nhân loại không có ý định thu nhận cô, nhưng vẫn rất hào phóng, bát thức ăn mèo này đổ rất đầy nha, cũng đủ cho cái bụng này no nê được một đêm.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Có lẽ con người không thích thú lạ vào nhà, cô cũng không cần vào nhà, cô đã quen ngủ ngoài trời, trên bãi cỏ, trên thân cây hay bất cứ đâu, miễn là con người có thể cung cấp cho cô mỗi ngày một phần thức ăn vậy là đủ rồi, thức ăn cho mèo ngon như vậy cô không cách nào tiếp nhận nổi, chỉ có thể ăn lần này thôi.

Đổi lại, cô cho phép con người chạm một cái, ôm một cái, âu yếm giải tỏa căng thẳng, đồng thời cô còn có thể giúp anh trông nhà bắt chuột.

Sau khi vui vẻ quyết định, Nhạc Đồng Quang trân trọng mà ăn hết một bát thức ăn cho mèo.

Qua nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên được ăn uống no nê như thế.

Sau khi liếm móng rửa mặt sạch sẽ ở ngoài cửa, cô kêu vài tiếng rồi đợi một lúc, nhân loại không hề tỏ ra có ý định mở cửa cho cô, xem ra thực sự không muốn cho cô vào.

Nhạc Đồng Quang lại kêu một tiếng, vốn tưởng hôm nay sẽ phải ngủ lại ở nhà chủ nhân không thể đi làm, nhưng tình hình hiện giờ khá tốt, cô rảnh rỗi, còn chưa đến tám giờ, nếu cô đến kịp vẫn có thể nhận được một công việc ban đêm.

“Meo, meo, tôi ra ngoài trước, ngày mai gặp lại.” Cô cào cửa nhắc nhở, meo meo xong liền nhảy lên tường bỏ đi.

Trong phòng, con người đang ngồi xếp bằng trước tấm thảm lớn, trên tay là thức ăn cho mèo vừa mới cho mèo ăn, anh nhét từng viên một vào miệng như đồ ăn vặt, nghe thấy tiếng mèo bên ngoài biến mất cũng không đi ra ngoài xem một cái.

Nhạc Đồng Quang về nhà trước, con mèo hoa đã mở thức ăn thừa cho mèo ngày hôm qua ra phân phát cho những con mèo khác, chúng nó không thể đổ chính xác vào bát mèo mà rải trực tiếp xuống sàn nhà, nhưng lũ mèo rất trân trọng đồ ăn, đồ ăn đổ xuống đất tuyệt sẽ không lãng phí, tất cả đều ăn sạch sẽ.

Sau khi đếm xong, hôm nay không có mèo con mới xuất hiện, những con mèo bị thương đều đang dần hồi phục, Nhạc Đồng Quang quay người rời đi qua cửa sổ.

Tối nay là một tình huống đặc biệt, trước đó cô đã gửi tin nhắn cho quán cà phê phim là hôm nay sẽ không đến đó, nhưng bây giờ có chút thời gian rảnh rỗi, cô lại gửi một tin nhắn khác.

Ở tiệm cà phê cô chính là vương bài tuyệt đối, không chờ chạy đến nơi, người ở cà phê phim đã nhanh chóng đặt bàn với cô trước.

Có lẽ là do thức ăn cho mèo của nhân loại quá ngon, không có so sánh sẽ không có đau thương, cô đột nhiên cảm thấy mùi vị của thức ăn cho mèo của tiệm không được ngon cho lắm.

Sau khi nhai một miếng thức ăn cho mèo trong miệng một lúc lâu, Nhạc Đồng Quang cảnh giác bản thân lại có suy nghĩ xa xỉ như vậy, lập tức ăn hết chỗ thức ăn cho mèo còn lại.

Lúc đói thì không được kén chọn, cơm thừa canh cạn thối nát thế nào cô cũng từng ăn qua, mùi vị còn tệ hơn nữa, ruồi bọ còn ở bên miệng, hiện tại có thức ăn cho mèo ăn, nhất định không được kén chọn.

Sau khi ăn một túi thức ăn cho mèo, Nhạc Đồng Quang tiếp xúc với con người một hồi, hôm nay đụng phải chủ nhân như bức tường kia, cô tự hỏi phải chăng mị lực của mình đã giảm sút, bây giờ lại bị con người ôm vào trong lòng điên cuồng ôm ôm hôn hôn, cô lại khôi phục tinh thần.

Tóm lại không phải là bản thân không đủ đáng yêu, mà là chủ nhân cô tìm có vấn đề, không biết làm thế nào mà cô lại chọn được người chủ như vậy trong số rất nhiều người thích mình.

Mèo con nằm trong vòng tay con người thở dài bất lực, người là do chính cô tự chọn, có đóng cửa nhốt cô lại bên ngoài thì sao? Ngày mai cô vẫn phải đến bên anh, làm ra vẻ dễ thương và cầu xin sự giúp đỡ.

Mèo con làm thế thì có gì sai đâu? Cô chỉ muốn ăn cơm thôi.

Buổi tối khi mọi người trả phòng riêng, Nhạc Đồng Quang cũng tan làm, nhận lương xong lại đi những nơi khác như thường lệ, hôm nay cô không đi săn mà chỉ quan sát xem có nơi nào có thể làm việc đêm không. 

Các quán cà phê phim có phục vụ xuyên đêm, nhưng rất ít người đến quán cà phê phim xuyên đêm chỉ gọi một chú mèo đến làm bạn.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu mà không tìm được cơ hội việc làm nào, Nhạc Đồng Quang quay trở lại cửa biệt thự của chủ nhân.

Chiếc bát trống dành cho mèo vẫn còn ở bên ngoài, có vẻ như nhân loại cũng không hề đi ra kể từ lúc cô rời đi, đã quên cô sạch bách rồi.

Nhạc Đồng Quang nằm xuống ngay tại chỗ, cũng tốt, ý thức an toàn của chủ nhân rất cao, nửa đêm sẽ không bị đánh lén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play