Lại là một buổi chiều hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây.

Cũng giống như ngày hôm qua, Nhạc Đồng Quang đã kết thúc công việc của mình ở sở thú.

Ban ngày cô làm nhân viên trông coi vườn thú, công viên đóng cửa lúc năm giờ, sau khi dọn dẹp lúc 5 giờ 20, cô rời sở thú đúng giờ, bắt chuyến tàu điện ngầm gần nhất, mười lăm phút sau ra khỏi tàu điện ngầm, lại chạy thật nhanh thêm năm phút nữa, đúng 5 giờ 40 phút có mặt tại khu biệt thự Lâm Tiên.

Hôm qua có một con mèo hoang xông vào, để ngăn chặn sự việc tương tự xảy ra lần nữa, hôm nay lực lượng tuần tra an ninh đã cẩn thận hơn rất nhiều, từng ngóc ngách cỏ trên tường đều bị dùng dùi cui dập nát.

Nhạc Đồng Quang từ xa liếc nhìn cánh cổng bên kia đường, sau đó từ bỏ lộ trình ngày hôm qua, thay vào đó đi vào từ bên hồ.

Khu biệt thự quá rộng lớn, cho dù bảo vệ có cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản cô đi vào.

Sau khi chạy dọc bờ sông vào trong tiểu khu, cô không ngồi yên ở chỗ ăn vạ ngày hôm qua ôm cây đợi thỏ mà tiến về phía trước, dừng lại gần nhà nhân loại kia, thò mông đào đất lên.

Chẳng bao lâu, một con rắn đen trắng được lôi ra, con rắn vẫn còn sống, nhưng trông nó ủ rũ vô hồn, giống như một món đồ chơi dưới chân con mèo vàng, chạm vào thì nhúc nhích một chút, đến ngay cả chút suy nghĩ trốn thoát cũng không có, hiển nhiên là đã bị đánh phục từ đêm qua.

Nhạc Đồng Quang hài lòng lắc đuôi, nhìn qua bụi cây nhìn ra đường, có mấy chiếc ô tô chạy qua, hoặc là có mấy dì giúp việc vội vàng rời đi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nhân loại như cũ.

Con mèo rất giỏi chờ đợi, cô ép con rắn và lắng nghe những âm thanh xung quanh. Có tiếng nói chuyện xa xa, tiếng bước đi, tiếng đạp xe và một ít tiếng chó chạy, hẳn là mấy con chó lớn chạy rất nhanh. Cô còn nghe thấy tiếng Hầu Tái Lôi di chuyển xung quanh, rất nhẹ nhàng. 

Thời gian rất nhanh đã đến sáu giờ, nhân loại vẫn không hề xuất hiện.

Lỗ tai Nhạc Đồng Quang run run, không nhịn được tiến lên một bước, thò đầu ra khỏi bụi cây, nhìn ra ngoài.

Hôm nay nhân loại đến muộn, ngày thường hắn sẽ không về nhà khi quá sáu giờ thế này.

Có lẽ có chuyện gì đó trì hoãn.

Nhạc Đồng Quang vẫn kiên nhẫn chờ đợi, tuy nhiên, sự chờ đợi kéo dài từ sáu giờ đến sáu giờ ba mươi, ánh hoàng hôn chiều tà đã biến mất, bầu trời xanh thẫm, bóng cây đung đưa, phía dưới ánh đèn đường, những con côn trùng nhỏ xíu bay khắp nơi.

Cứ tiếp tục trì hoãn nữa cũng đã muộn rồi, hôm nay cô còn phải về nhà rồi đi làm nữa.

Nhạc Đồng Quang thả con rắn ra, nhảy lên thân cây chạy nhanh về phía cổng lớn tiểu khu, có lẽ là trùng hợp, khi cô chưa kịp chạy tới cổng, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang xách một túi đồ vật dưới ánh đèn đường đi đến.

Nhân loại chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã trở lại! Nhìn dáng vẻ này có vẻ như hôm nay hắn ra ngoài mua sắm.

Nhạc Đồng Quang lập tức chạy lại, nhanh chóng chộp lấy món quà đã chuẩn bị trước đó, ngồi xổm dưới bóng cây chuẩn bị phóng tới.

Gần hơn, gần hơn.

Ngay khi nhân loại còn cách cô mười bước, Nhạc Đồng Quang nhắm chuẩn thời gian ném con rắn ra ngoài.

Sau đó, cô phe phẩy cái đuôi đi ra từ trong bóng tối, ngồi ngay ngắn ở ven đường, đuôi cụp dưới chân, ngửa đầu đầy mặt chờ mong nhìn nhân loại.

Tám bước, năm bước, ba bước, một bước.

Nhân loại giẫm phải con rắn mềm như bông, tự nhiên giơ chân lên rồi bước tiếp mà không cúi đầu, thậm chí còn không dừng lại.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nhạc Đồng Quang sững sờ nhìn bóng dáng rời đi của hắn.

Hắn không nhìn thấy món quà.

Nắm lấy con rắn, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng nhảy tới trước mặt nhân loại, đặt con rắn xuống, lùi lại vài bước rồi hét to hai tiếng để nhắc nhở.

Lần này nhân loại cuối cùng đã nhìn thấy con rắn và nhìn thấy cô, anh dừng lại, tựa hồ cau mày lại thở dài.

“Lại là mày.” Nhân loại bất đắc dĩ nói.

Nhạc Đồng Quang lắc lắc đuôi nhẹ nhàng kêu một tiếng, hắn chú ý tới cô rồi.

“Meo ~” Nhạc Đồng Quang tiến lên một bước lại gần, cô đặt một chân lên con rắn, đẩy nó về phía trước ra hiệu cho anh nhận, nhận rắn rồi tức là anh đã chấp nhận cô.

Nhân loại phớt lờ con rắn, cúi đầu nhìn xuống nó một lúc.

“Mày muốn theo tao về nhà? Không sợ sao?”

Lỗ tai Nhạc Đồng Quang lập tức dựng lên, cô chắc chắn không sợ con người, mặc dù thành tinh xong cái gì cô cũng không biết ngoài việc biến hình, nhưng cô có thể chạy có thể nhảy, tốc độ nhanh lại có móng vuốt sắc bén, nếu thật sự phải đánh một trận với con người, chưa chắc con người đã giành được chiến thắng.

“Meo meo.” Để chứng tỏ mình thực sự không sợ hãi, Nhạc Đồng Quang trực tiếp bước qua con rắn và khéo léo cọ vào chân anh.

Nhân loại lại xách gáy cô lên, Nhạc Đồng Quang sợ anh lại ném mình cho nhân viên bảo vệ nên vùng vẫy một chút rồi dùng hai chân ôm chặt lấy cánh tay anh. Nhưng nhân loại lại không tìm bảo vệ một lần nữa, mà mở miệng túi treo trên cổ tay, trực tiếp thả cô vào trong đấy.

Chiếc túi không lớn lắm, bên trong chứa một ít đồ ăn vặt và đồ hộp, Nhạc Đồng Quang thu người lại, giẫm lên nắp lon điều chỉnh tư thế rồi thò đầu ra khỏi miệng túi, một đôi mắt to tròn nhìn ra bên ngoài.

Đây là muốn mang cô về nhà đúng không! Cuối cùng cô đã thành công rồi!

Chiếc túi lắc lư có chút không vững, Nhạc Đồng Quang dứt khoát giương móng vuốt ra nắm lấy mép mỏng của chiếc túi.

Nhân loại bị bộ dáng của cô chọc cười, ngoắc ngoắc tai nói: “Đây là do mày tự đòi vào đấy.”

Nói xong anh đem nó về nhà.

Nhạc Đồng Quang đã đến khu biệt thự nhiều lần như vậy nhưng chưa từng bước vào nhà, cô không ngờ ngôi nhà ở đây lại rộng như vậy.

Nhà của gia chủ là một căn biệt thự đơn lập, có lối vào sân vườn rộng, tổng cộng có ba tầng kể cả tầng âm, tầng một là phòng khách cực rộng, có thể nhìn thấy bức tường TV khổng lồ phía trước ghế sofa. Liếc mắt một cái là có thể thấy tấm thảm lông mềm mại vô cùng, không biết là da thú con gì, nhìn rất mịn màng.

Nhạc Đồng Quang dùng đầu bàn chân nhẹ nhàng cọ túi, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

Sô Ngu đi đến ghế sô pha mở túi ra, con mèo bên trong lập tức nhảy ra, cẩn thận giẫm lên, tựa hồ đang tuần tra lãnh thổ của mình, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Đây sẽ là nhà của cô trong một thời gian tới.

Cô đang làm quen với ngôi nhà mới của mình, không để ý đến người đứng sau thả cô ra mà không hề di chuyển, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn xem cô sẽ làm gì.

Nhạc Đồng Quang chỉ đi một vòng quanh ghế sô pha, cô rất có hứng thú với tấm thảm khổng lồ này, đến mức khi giẫm lên, cô thậm chí còn có cảm giác như mình đã giẫm phải một loại động vật nào đó, móng vuốt duỗi ra rút lại nửa ngày, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đè xuống.

Mềm quá, mềm đến độ chạm một cái đã lảo đảo thiếu chút nữa là ngã.

Nhạc Đồng Quang chỉ đơn giản nằm xuống đúng tư thế khi ngã, dụi lưng vào thảm để lộ bụng ra cho người chủ mới, ra hiệu hắn có thể chạm vào cô.

Bình thường vào thời điểm này, khách hàng của quán cà phê mèo sẽ ngồi xổm xuống rồi chạm vào cô, nhưng chủ nhân vẫn không nhúc nhích.

Sau khi nhìn qua kiểm tra khoảng cách giữa hai người, Nhạc Đồng Quang nhanh chóng leo lên, nhảy lên thành ghế sofa rồi lại nằm xuống, cái đuôi run rẩy móc vào mu bàn tay của con người, giống như lông vũ cọ qua cọ lại như có như không.

Cô chỉ vừa được vào nhà thôi, vẫn có nguy cơ bị đuổi ra ngoài bất cứ lúc nào, cần phải lấy lòng nhân loại một chút.

Nhạc Đồng Quang không có gánh nặng tâm lý nào khi thực hiện hành động đáng xấu hổ như vậy đối với bản thân, cũng như không có cái gì gọi là tôn nghiêm của yêu quái. Đã kinh qua sức mạnh của những yêu quái khác, cô đã hiểu rõ về bản thân mình, tóm lại, không có gì là cô không thể làm.

Sô Ngu nhìn con mèo hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ chạm vào đầu nó, anh không chạm vào cái bụng mềm mại mà người khác thèm muốn đã lâu, cũng không chạm vào cái đuôi to đầy lông xù, anh chỉ đơn giản chạm vào đầu mèo, chạm xong quay người rời đi luôn.

Cho dù người này đưa cô về nhà, Nhạc Đồng Quang vẫn cảm thấy anh quá thờ ơ với mình, đây vẫn là con người đầu tiên cô gặp đối xử lạnh lùng với cô như vậy sau khi thành tinh.

Làm sao có thể như vậy, Nhạc Đồng Quang không hiểu nổi.

Chẳng lẽ hiện tại cô không đáng yêu sao? Là một con mèo, lại là một con mèo có thể làm việc trong quán cà phê mèo và cực kỳ nổi tiếng, Nhạc Đồng Quang tự tin rằng mình đã học được bí quyết làm chủ sở thích của con người từ những tiền bối meo meo khác.

Nhưng thái độ của người chủ này thật kỳ lạ, anh đã mang cô về tức là anh thích cô, thế tại sao thích cô lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy?

Nhạc Đồng Quang vẫn ở tư thế nửa nằm nằm trên tay ghế sofa rất lâu, thời gian thành tinh không đủ dài, cô phát hiện mình vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tâm tư của con người.

Mà con người cũng sẽ không cố đoán xem một con mèo đang nghĩ gì.

Sô Ngu thờ ơ đứng sang một bên và gọi điện cho công ty quản lý bất động sản.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Ngoài cửa D108 có một con rắn cạp nong, có lẽ vẫn còn sống, tạm thời không có tính công kích, làm phiền mấy người mau chóng xử lý nó. Cảm ơn, tôi không bị thương.”

Nói xong, anh lại liếc nhìn con mèo uể oải trước mặt, sau đó cất điện thoại đi đến phòng ăn, chậm rãi mở chiếc túi mang về.

Đồ ăn vặt bên trong hầu hết đều là thịt, khô bò, ức heo, chân gà cánh gà, hai túi cá khô và thịt bò đóng hộp sốt tương.

Anh rất thích mấy món ăn vặt này, cứ cách một đoạn thời gian sẽ mua rất nhiều, tất nhiên phần lớn là mua trên mạng, nhưng lần trước ăn hết không kịp thêm vào giỏ hàng nên tạm thời anh phải đi siêu thị gần khu dân cư. 

Bữa tối là gà nguyên con dưới sốt tương thịt bò, bày đầy hai đĩa lớn, một người có hơi quá sức, nhưng Sô Ngu có vẻ đã quen nên bưng bát lên bắt đầu ăn.

Loại tương thịt bò này mùi vị rất ngon, tương được ướp lâu năm, ăn vô cùng ngon miệng, thịt dai, mềm, mọng nước, cắn một miếng mà nước sốt như tràn qua kẽ răng.

Sô Ngu hài lòng gật đầu, tuy đắt hơn trên mạng một chút nhưng hương vị vẫn ngon không kém.

Anh lại nếm thử món gà cắt miếng đơn giản, xương vẫn còn dính ít tơ máu, thịt mềm nhưng không nát, khi chấm vào chút nước sốt, vị nhạt nhẽo vốn có bỗng trở nên đậm đà hơn.

Khi nheo mắt nếm thử, Sô Ngu cảm thấy trước mặt mình có một đôi mắt đầy thèm thuồng.

Nhạc Đồng Quang ngửi thấy mùi hương, chính là mùi thịt, rất thơm. Đã lâu rồi cô không được ăn nhiều thịt như vậy, thức ăn cho mèo tuy không tệ nhưng tuyệt đối không ngon bằng thịt.

Cô đói, đói lắm, bụng cô kêu ầm ĩ đến nỗi chắc hẳn nhân loại cũng nghe thấy.

Vốn dĩ tối nay cô phải ra ngoài làm việc, còn có thể mang theo một túi nhỏ thức ăn cho mèo và đồ ăn vặt, nhưng rõ ràng là công việc tối nay phải hủy bỏ, sợ rằng tất cả công việc buổi tối sau này cũng sẽ bị hủy bỏ, chỉ có thể đổi thành làm ca đêm, hy vọng là cô có thể thuận lợi tìm được một công việc làm đêm.

Sở dĩ cô tìm chủ nhân chẳng qua là để được no bụng, Nhạc Đồng Quang nhìn chủ nhân mới đầy mong đợi, cô còn chưa ăn tối đâu.

Nhân loại nhìn cô rồi nhìn miếng thịt trên đĩa.

Con mèo màu vàng nhạt có vết nước đáng ngờ quanh miệng.

Sô Ngu lúc này mới chú ý tới tư thế của nó, thay vì ngồi trên bàn, nó lại trèo lên chiếc ghế đối diện, chiều cao giữa ghế và bàn có sự chênh lệch, lúc này con mèo đã đứng thẳng bằng hai chân sau, ra sức vươn dài cái đầu lông lá xù xù của nó lên, đôi mắt tràn đầy khát vọng muốn ăn thịt.

Sau đó, nhân loại lặng lẽ kéo chiếc đĩa ra trước mặt, còn dùng tay chặn nó lại.

Nhạc Đồng Quang: “...”

Nhạc Đồng Quang sắp khóc rồi, sao lại có loại người lạnh lùng vô tình như vậy hả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play