Hoàng hôn dần buông, phía chân trời chỉ còn lại một rặng mây hồng.
Nhạc Đồng Quang bay nhanh xuyên qua các con phố trong thành phố, bụi hoa thân cây đầu tường, bên cạnh là một hàng dài xe cộ vào giờ cao điểm buổi tối, cô uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua nóc xe, như một con én lướt trên mặt nước nước chảy mây trôi.
Vòng qua các tòa nhà cao tầng, cô đến một khu phố cũ nát thấp bé.
Khi vòng ra ngoài khu dân cư cũ, cô rẽ vào một chiếc kệ không có camera giám sát, vài phút sau, một cô gái không cao lắm, dáng vẻ nhanh nhẹn bước ra.
Cô quen đường bước vào một cửa hàng có một dãy biển hiệu cũ kỹ ngoài khu dân cư, đây là cửa hàng thú cưng, cửa hàng rất nhỏ, mấy chiếc lồng ít ỏi trong tiệm đều trống rỗng, chỉ có hai con chuột đồng lăn bánh thật mạnh, phát ra tiếng kêu ầm ầm.
Quầy thu ngân không có ai, dưới ánh đèn sáng phía sau có thể thấy người chủ đang tắm cho một chú chó.
“Ông chủ, thức ăn cho mèo.”
Chủ tiệm mập mạp nghiêng đầu hô: “Cô đến rồi sao, đây, tự mình lấy đi, vẫn ở cái kệ phía dưới, quét mã là được.”
Nhạc Đồng Quang lấy chiếc điện thoại nút màn hình lớn trong ngực ra, đau đớn quét một trăm nhân dân tệ, sau đó khiêng cái túi bảy cân thức ăn cho mèo bước ra ngoài.
Công việc bán thời gian của cô chỉ kiếm được năm mươi nhân dân tệ mỗi ngày, còn chả đủ để mua thức ăn cho mèo, mà lượng thức ăn cho mèo như này cứ cách ngày cô lại phải mua một lần.
Thật là, trong nhà nhiều mèo con quá, cô sắp nuôi không nổi nữa rồi.
Chóp mũi ngửi thấy mùi thức ăn cho mèo trên vai, Nhạc Đồng Quang không khỏi rên rỉ hai tiếng, cổ họng và dạ dày đồng thời gầm gừ, cô cũng đói rồi.
Trời đã tối, cô đi bộ xuyên qua từng dãy nhà cho đến cuối. Trong khu phố cũ có rất nhiều ngôi nhà đang chờ phá dỡ, hầu hết người dân đã chuyển đi, rất nhiều ngôi nhà đều bỏ trống. Nhạc Đồng Quang thuê một căn nhà với giá rẻ, một tháng chỉ cần ba trăm tệ.
Đây là cách bố trí của một căn hộ nhỏ có ba phòng ngủ, trong phòng khách có một chiếc ghế sofa cũ chưa được dọn đi, bên cạnh có một chiếc kệ trải đầy lông thú. Mở cửa liếc nhanh một cái là có thể thấy trong phòng đầy mèo, trên tay vịn sofa, trên kệ, trên quần áo ở các góc đều có đủ loại mèo lớn mèo nhỏ. Có vài bé đang ngủ, một số lại đang chơi đùa chạy nhảy.
Xung quanh có rất nhiều mèo chơi đùa nhưng tất cả đều ăn ý không kêu ầm ĩ, trừ khi đến gần cửa sổ thì gần như không thể nhận ra nơi này nuôi mèo.
Khi nghe thấy tiếng cửa mở, lũ mèo như bị ấn nút nào đó dừng lại, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế sofa và kệ, nhẹ giọng kêu meo meo về phía Nhạc Đồng Quang, tiến lại gần rúc vào cô, cái mũi cọ cọ cẳng chân, đầu cọ ở trên người, cái đuôi quấn quýt quanh người cô.
“Đại ca, chị đã về rồi.”
“Chị ơi em đói.”
“Hôm nay chị về muộn quá à.”
Nhạc Đồng Quang đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng, bầy mèo đều im lặng, cô bưng thức ăn cho mèo vào bếp, lấy bát ra rồi đổ thức ăn cho mèo vào từng bát một.
Bọn mèo đều đói bụng nhưng đều ngoan ngoãn ngồi xổm sang một bên nhìn cô chuẩn bị, thỉnh thoảng liếm liếm móng vuốt khóe miệng.
Nếu quan sát kỹ những chú mèo này sẽ thấy hầu hết chúng đều có một số vấn đề, như không thiếu chân trước chân sau thì cũng thiếu đuôi, tai, một số còn bị thiếu mắt, có con bị thiếu nửa cái mũi, thậm chí là nửa đầu.
“Được rồi, ăn đi.”
Nhạc Đồng Quang lùi lại một chút, lũ mèo chờ đợi đã lâu lập tức nhào tới, tiếng gừ gừ hài lòng cùng tiếng nhai nhai vang vọng khắp nhà bếp.
Không phải tất cả lũ mèo đều lao vào giành lấy thức ăn, có hai con mèo hoa đang ngồi yên, bình tĩnh quan sát. Nhạc Đồng Quang ngửi thấy mùi máu trên người bọn chúng.
“Hôm nay các cậu ra ngoài đi săn à? Mọi chuyện thế nào?”
Con mèo hoa mất nửa râu bên trái nói: “Không tốt lắm, chuột ở gần đó đều đi hết rồi.” ( truyện trên app T Y T )
Một con mèo mướp khác có một đốm đen tròn ở giữa trán nói: “Chỗ này có rất ít người, chuột cũng chạy hết, chúng ta chỉ có thể đi đến chỗ xa hơn tìm kiếm.”
Thực hiện: Clitus x T Y T
Con mèo hoa thiếu râu ngẩng đầu kiêu ngạo: “Bọn em bắt được một con rắn, còn mang về một đoạn. Đại ca, chị có muốn ăn không?” Nói xong, nó quay người chạy ra ngoài nhà mà không mang theo rắn vào, bởi vì Nhạc Đồng Quang từng nói, nhà cửa nhất định phải sạch sẽ ngăn nắp, không được tùy tiện lôi đồ vào nhà, cũng không được giấu vào trong góc nhà.
Trong nhà này cũng không có mấy thứ như hộp cát cho mèo, để giải quyết nỗi buồn, lũ mèo đều đi vào nhà vệ sinh, bên trong là cái bồn cầu ngồi xổm. Mà cái bồn cầu kiểu cũ, thay vì nhấn nút ở phía sau, cần phải giật cái dây phía trên. Bọn mèo trong nhà sau khi giải quyết nỗi buồn xong sẽ duỗi móng kéo dây xả nước, ở đầu dưới của sợi dây có buộc một búi lông vào để dễ dàng nắm lấy. Nhạc Đồng Quang đặc biệt dạy bọn chúng cách sử dụng nó.
Bọn mèo muốn ở lại đây rất nghe lời cô, những con không học được sẽ được những con mèo khác dạy dỗ, ngoại trừ những con thiếu chân cẳng hay không nhìn thấy, về cơ bản chúng sẽ thành thạo sử dụng nhà vệ sinh. Vì vậy, dù có rất nhiều mèo sống trong ngôi nhà này nhưng không không hề có mùi hôi lắm.
Nhạc Đồng Quang tuy đói nhưng vẫn từ chối thịt rắn, thân là đại ca, cô tuyệt đối sẽ không giành đồ ăn với đàn em của mình.
Nhìn thấy một nửa túi thức ăn cho mèo rơi xuống, hầu hết lũ mèo đều đã no. Nhạc Đồng Quang buộc miệng phong túi cất vào trong bếp, dư lại đều là khẩu phần ăn ngày mai, những con mèo này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, một bữa sáng và một bữa tối, những con mèo có khả năng săn mồi sẽ ra ngoài tìm thức ăn của riêng mình và cũng sẽ mang một ít về để cho đồng bạn ăn, dẫu vậy thì bọn nó vẫn sẽ ăn thức ăn cho mèo là chủ yếu.
Sau khi nhìn vào trong phòng, Nhạc Đồng Quang lấy chiếc điện thoại cũ ra, ấn nút, sau đó lại biến lại hình dạng ban đầu, nhảy ra ngoài qua cửa sổ bếp.
Bên ngoài hoàn toàn tối đen, màn đêm là màu sắc bảo vệ tốt nhất, cô chạy rất nhanh, dọc theo nơi này không có bất kỳ ánh đèn nào, còn nhanh hơn ban ngày một chút.
Nơi cuối cùng cô dừng lại là một quán cà phê phim tư nhân nằm ở ngoại ô khu thương mại sầm uất, ngoài trang trí đẹp và bầu không khí tốt, quán cà phê phim này còn có một điểm bán hàng là có mèo làm bạn. Thêm bảy mươi đồng là có thể thuê một chú mèo dễ thương cùng xem phim trong ba tiếng đồng hồ, còn được tặng một túi nhỏ thức ăn cho mèo và đồ ăn vặt cho mèo.
Những con mèo trong cửa hàng đều có nhiều mức giá khác nhau, và Nhạc Đồng Quang chính là chú mèo quý giá nhất trong quán.
Sau khi điều chỉnh lại ngoại hình, Nhạc Đồng Quang chạy vào phòng, nhảy lên bàn lễ tân, liếc nhìn Tiểu Lý đang cúi đầu nghịch điện thoại trước quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân đã quen nhìn cô, liền sờ lưng cô nói: “Em tới rồi, hôm nay sớm hơn mười phút.” Tiểu Lý nhìn ra ngoài nói: “Sao chủ của em lần nào cũng không dắt em vào trong vậy? Cũng dễ dãi thật đấy, không sợ em bị bắt cóc.”
Còn chưa tới giờ buôn bán, Tiểu Lý ôm mèo cho cô ăn chút thức ăn mèo và uống nước, khi có đồ ăn, Nhạc Đồng Quang ra sức làm nũng một hồi.
“Đã đến giờ rồi, chúng ta vào trước đi. Mèo con lại phải ra sức kiếm tiền cho cửa hàng, vất vả thật đấy.” Tiểu Lý hôn đi hôn lại lên trán con mèo, sau đó bế cô lên kệ và lấy một cái đĩa đựng đầy đồ chơi đặt lên cho mèo, cô ấy lại lấy một túi nhỏ thức ăn và đồ ăn vặt cho mèo từ kệ bên kia rồi đặt chúng lên đĩa.
Nhạc Đồng Quang ngoan ngoãn ngồi xổm trên đĩa, dùng chân nhẹ nhàng kéo cánh tay Tiểu Lý, nhìn chằm chằm vào một túi thức ăn cho mèo khác nặng gấp đôi.
Tiểu Lý tức khắc vui mừng: “Em sợ cái túi này ít quá đúng không? Ha ha ha, mèo tham lam, không biết chị còn tưởng em là con mèo vàng đấy. Chị đổi cái túi khác cho em, em mau đến ăn đi, không được để ông chủ phát hiện đâu đấy.”
Nói xong Tiểu Lý thay túi thức ăn mèo cho nó, Nhạc Đồng Quang lúc này hài lòng thả tay ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào túi thức ăn cho mèo lớn.
Càng đói bụng.
Nhạc Đồng Quang dụi cái đầu đầy lông của mình vào người Tiểu Lý, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn cô ấy, trong miệng phát ra một tiếng meo meo khe khẽ.
Tiểu Lý nhịn không được hôn đi hôn lại lên trán.
“Bé ngoan, đúng là bé ngoan, ở chỗ này em là giỏi làm nũng nhất, khó trách ông chủ luôn miệng nói phải bỏ nhiều tiền mới mua được em.”
Cô ấy lưu luyến không rời ôm con mèo vào một căn phòng cho thuê, đây là phòng dành cho hai người, khách còn chưa đến, nhưng bên trong đã sắp xếp xong xuôi.
Nhạc Đồng Quang chủ động nhảy ra khỏi vòng tay Tiểu Lý, nép mình vào chiếc ghế tựa mềm mại, meo meo với cô ấy hai lần nữa, dường như muốn thúc giục cô ấy mau đi ra ngoài thôi, bản thân cô đang trong chế độ làm việc mất rồi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Hôm nay cô sẽ bầu bạn với một đôi tình nhân, lúc tới có đến muộn một chút, Nhạc Đồng Quang chờ hai người đến đã ngủ được một giấc, nghe thấy tiếng động, cô ngước đôi mắt mơ màng nhìn hai người, sau đó bị người phụ nữ ôm vào lòng trong sự ngạc nhiên, người đàn ông cầm món đồ chơi lên vẫy vẫy trước mặt.
Nhạc Đồng Quang lập tức tỉnh táo, đứng dậy chộp lấy món đồ chơi, nhảy lên nhảy xuống trên chiếc ghế tựa mềm mại, cái đuôi theo động tác chạy nhảy đong đưa lên xuống.
Người phụ nữ lấy điện thoại ra chụp ảnh, Nhạc Đồng Quang nhớ lại lời dạy của mấy nhân viên trong quán cà phê, động tác nhảy lên thả chậm, nâng móng vuốt lên giữ nguyên trên không trung trong vài giây, sau đó đuôi cong lên một vòng chạm tới lưng, tạo thành một vòng cung thú vị.
Sau đấy cô lại ngồi xuống ngay ngắn, đặt chân lên đuôi hoặc hơi cúi đầu liếm chân, các góc độ được lựa chọn cẩn thận để nhắm vào máy ảnh, thậm chí cả ánh sáng phía trên đầu cũng khớp hoàn hảo.
Người phụ nữ vừa quay phim vừa hét lên, cảm giác cô ấy sắp quay xong, Nhạc Đồng Quang quay người đi về phía đĩa, dùng chân giẫm lên túi thức ăn cho mèo, lúc này cô thật sự rất đói.
Người đàn ông mở thức ăn cho mèo đổ vào tay, Nhạc Đồng Quang dụi đầu trần ngửi ngón tay, sau đó mới dúi vào lòng bàn tay anh ta, dè dặt ăn, như thể cô không hề có hứng thú với thức ăn cho mèo. Cô ăn rất dè dặt, từng miếng một, rõ ràng rất đói bụng nhưng sẽ không một hơi nuốt hết vào bụng.
Người phụ nữ lại nhấc điện thoại lên và bắt đầu chụp ảnh cho đến khi Nhạc Đồng Quang ăn hết túi thức ăn cho mèo, một túi này căn bản không đủ làm cô nó, chờ làm xong việc vẫn phải ra ngoài kiếm ăn.
Để chụp ảnh, người phụ nữ nhanh chóng mở hộp đồ ăn vặt cho mèo rồi đút cho cô, sau khi ăn xong, Nhạc Đồng Quang lấy lại chút sức lực, liếm chân rồi nép vào vòng tay của người phụ nữ.
Cả hai chọn một bộ phim văn học tình cảm, hay hơn những bộ phim kinh dị từng xem trước đây nhưng nhịp phim lại vừa chậm vừa dài, Nhạc Đồng Quang xem mà cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô là một nhân viên giỏi có đạo đức với nghề, vẫn luôn tự điều chỉnh tư thế giúp mình tỉnh táo, khi được người vuốt ve, cô nghiêng đầu đáp lại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếm mu bàn tay để tương tác, thậm chí còn trèo lên vai cô gái để làm khăn quàng cổ.
Cuối cùng, khi ba giờ đồng hồ đã trôi qua, Nhạc Đồng Quang giơ chân lên chạm vào tay hai người như thường lệ để chào tạm biệt, rồi không chút luyến tiếc rời khỏi vòng tay họ, quay người chạy ra ngoài nhảy lên quầy lễ tân, cào cào lên vật trang trí lục lạc được đặt trên bàn.
Nghe tiếng leng keng vang lên, Tiểu Lý giật mình, cô ấy nhìn đồng hồ.
“À, xong rồi hả? Em muốn tan làm sao?”
Nhạc Đồng Quang ngẩng đầu nhìn cô ấy không nhúc nhích, đôi mắt màu vàng tràn ngập thúc giục.
Tiểu Lý bất đắc dĩ giơ điện thoại lên, buồn cười nói: “Lương trong ngày hả, chị biết rồi, lương hôm nay chị sẽ trả cho em. Năm mươi, em xem, chị đã chuyển rồi, để chủ nhân em tự mình kiểm tra, nếu không đúng thì quay lại tìm chị.”
Nhạc Đồng Quang giật giật đôi tai, quay người nhảy khỏi quầy rồi lẻn ra ngoài qua khe cửa.
Sau khi công việc kết thúc, màn đêm buông xuống, cũng là lúc nó đi kiếm ăn.
Vài giờ sau, lũ chuột trong thành phố bắt đầu la hét.
Nhạc Đồng Quang ngậm một con chuột khổng lồ trong miệng suy nghĩ, ngày mai cô phải tiếp tục đi ăn vạ nhân loại kia, có nên tặng con chuột lớn này làm quà cho hắn không? Có lẽ nhân loại sẽ cảm thấy vui mừng sau khi nhận được quà sau đó sẽ sẵn lòng thu nhận cô.
Nhưng con người nhìn chung không thích chuột, vậy thì cô sẽ đổi qua rắn, một con rắn có hoa văn đẹp hơn, nhân loại chắc chắn sẽ thích!