Sau khi ta về phủ, thì ngày hôm sau, Tiêu Trạch đã tỉnh táo lại.

Người tuy không ra khỏi Đông Cung, nhưng vẫn gửi được thư đến.

Trong thư là lời xin lỗi chân thành tha thiết và đầy hối hận, nói rằng hôm qua là hắn không đúng, hắn sai rồi, cầu xin ta tha thứ.

Trong thư còn nói, tuy hành vi của hắn thô lỗ, nhưng những điều hắn nói đều là thật lòng.

Ta không đọc tiếp được nữa, đốt cháy bức thư.

Cho dù không có ân oán ở kiếp trước, thì với hành vi của hắn hôm qua, ta không thể nào tha thứ cho hắn được.

Nửa tháng sau sự việc này, Tiêu Bạc Ngôn rời kinh thành.

Hoàng thượng ghét hắn, lệnh cho hắn nhanh chóng quay trở về Miêu Cương.

Sáng ngày hắn đi, ta bí mật đến cổng Nam thành để tiễn hắn.

Nhưng ta không gặp được hắn.

Ta hỏi binh sĩ canh cổng thành, lúc đó ta mới biết, Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn đã rời thành từ cổng Bắc.

“Sao phải đi qua cổng Bắc? Muốn đến Miêu Cương không phải là phải qua cổng Nam hay sao?”

“Miêu Cương?” Binh sĩ gãi gãi đầu: “Không phải nói là đi Yến Môn sao?”

Ta ngơ ra một lúc, vội vàng co cẳng chạy đến cổng Bắc.

Ta chạy đến mức phổi sắp nổ tung, cuối cùng cũng đuổi kịp đoàn ngựa đang chuẩn bị rời khỏi thành.

Tiêu Bạc Ngôn đang cưỡi ngựa đi đầu, phía sau là tùy tùng.

Ta điên cuồng chạy tới, chen qua đám đông và tóm lấy con ngựa của hắn.

“Tiêu Bạc Ngôn!”

Hắn giật mình.

“Sao nàng lại đến đây?”

“Bọn họ, bọn họ nói ngài phải đi Yến Môn?”

Hắn siết chặt dây cương: “Đúng vậy.”

“Không phải ngài về Miêu Cương sao? Có phải họ đã ép buộc ngài không?”

“Không phải, là ta tự thỉnh cầu hoàng thượng cho ta đi trấn thủ Yến Môn.”

‘Tại sao?”

Tay hắn siết chặt dây cương, đôi mắt dịu dàng nhìn ta.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bởi vì ở đây còn có một người đáng để ta bảo vệ, vì người này, ta tình nguyện quay về Yến Môn.”

Ta sửng sốt, mất một lúc lâu không nói nên lời.

“Giang Vu, nàng nhất định phải bình an vô sự, tiếp tục sống vui vẻ.”

Hắn không nhìn ta nữa, nắm chặt dây cương rồi phóng ngựa đi.

“Tiêu Bạc Ngôn!”

Ta đuổi theo bóng người càng lúc càng nhỏ dần đi trong bụi đất, hét lên: “Ngài đến nơi nhớ viết thư cho ta đấy! Đừng quên ta!”

Không ai trả lời.

Cát vàng ngập trời, cuối cùng ta không còn nhìn thấy được hắn nữa.

Sau khi trở về nhà, tổ mẫu lên cơn thịnh nộ.

“A Vu! Cháu đi tiễn tên tội thần đó làm gì? Cháu làm như vậy sẽ gây ra cho Giang gia bao nhiêu hiềm nghi có biết không?”

Ta lặng lẽ nghe tổ mẫu giáo huấn, đợi đến khi tổ mẫu nói mệt rồi mới quỳ dập đầu.

“Tổ mẫu, A Vu biết sai rồi, tổ mẫu cứ phạt A Vu đi.”

“Lại nữa, lại nữa, ta nên phạt cháu cái gì đây?”

Tổ mẫu rơi nước mắt, bước xuống, ôm ta vào lòng.

“A Vu, Giang gia chỉ có cháu là cháu ruột, cháu còn muốn tổ mẫu yêu thương cháu thế nào nữa? Ta mắng cháu cũng được, giáo huấn cũng được, đều là vì tiền đồ của cháu, sao cháu không nghe lời tổ mẫu chứ?”

Ta dựa vào lòng tổ mẫu, thì thầm: “Cháu biết rồi, tổ mẫu, cháu biết hết rồi.”

“Biết rồi thì cứ nghe lời tổ mẫu, tổ mẫu sẽ sắp xếp mọi việc, cháu sẽ sống yên ổn đến suốt đời, không được ư?”

“Được.”

Ta gật đầu rồi ôm lấy tổ mẫu.

Ta quyết định ngoan ngoãn nghe theo lời tổ mẫu, không bao giờ chọc giận tổ mẫu nữa, chấp nhận sự sắp xếp của tổ mẫu.

Sau ngày hôm đó, tổ mẫu lại bắt đầu thu xếp cho hôn sự của ta.

Ta không biết bà ấy đã gặp Lâm Kinh Vũ ở đâu, mà biết được hắn muốn về quê thành thân với một người câm, nên đã quay về tìm ta chất vấn.

Ta lập tức quỳ xuống.

Chỉ cần ta quỳ xuống đủ nhanh, thì bà ấy sẽ không kịp tức giận.

“Tổ mẫu đừng làm khó Lâm Kinh Vũ nữa, huynh ấy có người trong lòng rồi, tổ mẫu, tìm người khác đi.”

Lần này bà ấy chỉ thở dài một lúc rồi thả ta đi, đau đầu nửa ngày, rồi quyết định chọn một nhi tử của nhà khác.

Đúng vào lúc này, ta nhận được một lá thư gửi từ phương Bắc.

Chữ ký trên phong thư, là Ngô Tiểu Giang.

Ta lập tức hiểu ta, Tiêu Bạc Ngôn sợ thư bị người khác giấu đi nên mới dùng bí danh.

Ta mở phong thư ra, bên trong có một vài bông hoa và cây cỏ mà ta chưa từng thấy rơi ra ngoài, vẫn còn thơm ngát.

Trong thư, Tiêu Bạc Ngôn mô tả chi tiết cho ta biết Yến Môn trông như thế nào, người Yến Môn ăn gì, mặc gì và hàng ngày thích làm gì.

Cuối thư, hắn còn chúc ta tìm được một lang quân tốt, sau này thành thân thì nhớ gửi một vò rượu cho hắn.

Ta không ngờ hắn lại thực sự gửi thư cho ta, ta ôm tờ giấy khóc rất lâu, sau đó nhanh chóng trả lời thư, dặn dò hắn nhớ viết thư thường xuyên, rồi nhờ người lén gửi đi.

Hắn đã nhận được, sau này, hắn thực sự thường xuyên gửi thư cho ta.

Hắn kể cho ta mỗi ngày hắn ăn gì, thấy gì, cực kỳ chi tiết, chuyện gì cũng viết cho ta.

Khiến ta ở trong kinh thành yên tĩnh buồn tẻ cũng có thêm chút hy vọng, cũng có chút vấn vương.

Những ngày yên bình như vậy đã bị phá vỡ vào tháng Mười.

Bởi vì Man tộc đã tấn công Yến Môn.

Ta không biết tình hình cụ thể của trận chiến, chỉ nghe nói trong một đêm đã có vô số người thương vong.

Mà Hoàng thượng đã quyết định từ bỏ Yến Môn, dời đô về phía Nam.

Điều này có nghĩa là từ nay về sau, Yến Môn sẽ rơi vào thế tuyệt vọng khi quân thù đang ở trước mặt, phía sau thì lại không có sự hậu thuẫn.

Ta chạy như điên về nhà, muốn hỏi cha xem có phải thật không.

Về đến nhà, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc.

Tổ mẫu kéo ta, mắng một trận: “Kiều Kiều! Tổ mẫu lo chết đi được, cháu đã chạy đi đâu vậy? Nhanh thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi trước khi mặt trời lặn.”

“Tổ mẫu, triều đình thực sự phải di dời xuống phía Nam sao?”

Tổ mẫu thở dài.

“Triều đình yên ổn mấy chục năm, đã lâu không đánh trận, người có thể chiến đấu không nhiều, ai cũng không có lòng tin. Phía Nam sơn thủy phức tạp, dễ phòng thủ khó tấn công, để bảo vệ được nhiều người hơn, thì lúc này dời đô về phía Nam chính là kế hoạch duy nhất.”

Ta lo lắng: “Vậy Yến Môn thì sao? Người Yến Môn thì sao? Họ phải làm sao đây?”

Mắt tổ mẫu ươn ướt, không nói gì.

Cha ta thở dài: “Bọn họ vì nước mà hi sinh, là vinh quang vô thượng, sẽ được ghi nhớ mãi mãi.”

“Ai muốn cái vinh quang nhảm nhí này chứ! Con muốn họ sống!”

Ta khóc lớn, khóc với dũng khí chưa từng có rồi lao ra ngoài.

“Kiều Kiều! Cháu đi đâu thế? Không lẽ cháu định đi tìm tên tội thần kia ư? Kiều Kiều!”

Tổ mẫu vì đuổi theo ta mà suýt ngã.

Ta quay lại nhìn tổ mẫu, khóc lóc và quỳ lạy tổ mẫu: “Tổ mẫu, tha lỗi cho Kiều Kiều, lần này lại không nghe lời người.”

Ta đứng dậy chuẩn bị chạy đi thì bị hộ vệ ngăn lại.

Ta đành kề dao vào cổ nói: “Ai tiến thêm một bước nữa, thì ta sẽ tự vẫn ngay lập tức!”

Tổ mẫu bị cha ta kéo lại, khóc đến mức suýt ngất đi.

“Kiều Kiều, bỏ xuống, con làm vậy là muốn mạng của tổ mẫu!”

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Hắn vì ta mà trở về Yến Môn, nếu ta xuống phía Nam, cả đời còn lại sẽ không được an yên.

Không ai dám tiến tới, ta cưỡi ngựa đi thẳng đến Yến Môn.

Ta đi suốt ngày đêm, trên đường đi thay mấy con ngựa, cuối cùng sau mười ngày đã đến được Yến Môn.

Ngựa dừng, ta cũng ngã xuống, hô hấp khó khăn, như sắp chết đến nơi.

Tiểu binh tiến tới kiểm tra, không dám cho ta vào thành, ta chỉ có thể túm lấy quần hắn cầu xin: “Ngươi nói với Tiêu Bạc Ngôn là Giang Vu cầu kiến.”

Tiểu binh vội vàng chạy vào trong.

Một nén hương trôi qua, cổng thành mở ra, một tướng quân người đầy mùi máu tanh lao về phía ta.

“Giang Vu!”

Hai tay hắn run rẩy bế ta lên, vừa vui mừng ngạc nhiên vừa tức giận.

“Nàng đến đây làm gì? Sao không ngoan ngoãn đi xuống phía Nam với mọi người, nàng chạy đến đây làm gì!”

Ta nghiến răng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

“Tiêu Bạc Ngôn, ta tới chết với chàng.”

Đôi mắt hắn lập tức đỏ lên.

“Ai muốn đi chết với nàng?”

“Nếu chàng không muốn, thì ta chết luôn bây giờ.”

“Giang Vu, nàng bảo ta phải làm sao đây…”

Khoảnh khắc hắn ôm chặt ta, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào gáy ta, là ta đã biết mình đến đúng nơi rồi.

Tình thế phòng ngự của Yến Môn rất nghiêm trọng, sau trận chiến nửa tháng trước, nguyên khí của họ bị tổn hại nặng nề, căn bản không có thời gian hồi phục.

Tiêu Bạc Ngôn đưa ta đến cổng thành.

Các binh lính đang tu sửa bức tường thành.

Mà cách đó vài dặm, chính là những lều trại quân địch chi chít dày đặc, choáng ngợp và ngột ngạt.

Với sự chênh lệch lực lượng quá lớn như vậy, Yến Môn có lẽ sẽ không thể cầm cự được.

Có điều, ta không sợ, ít nhất ở kiếp này, cho dù có chết, ta cũng không chết oan uổng.

Đêm nay, ta ngủ trong phòng Tiêu Bạc Ngôn.

Trời đã lạnh rồi, tắm xong ta run rẩy leo lên giường.

Tiêu Bạc Ngôn đi vào, hắn thậm chí còn không thèm cởi áo giáp mà ngồi bệt xuống đất cạnh giường.

“Chàng không lên giường nằm à?”

Hắn nhắm mắt lại, không thèm nhìn ta.

“Nàng cứ ngủ đi.”

“Không thích.”

Ta duỗi chân đá hắn, bắt chước cách Giang Từ Nguyệt dỗ dành Tiêu Trạch ở kiếp trước, nịnh nọt nói: “Bạc Ngôn ca ca, lạnh quá, ta ngủ không được.”

Tiêu Bạc Ngôn khẽ thở dài, nhưng vẫn không nhìn ta, đứng dậy định rời đi: “Vậy ta đi lấy cho nàng một chậu than củi.”

“Đừng, lửa than đắt lắm, tiếc tiền. Bạc Ngôn ca ca, chàng nhìn này, cái giường này lớn như vậy, vừa đủ cho hai người ngủ.”

Tai hắn lập tức đỏ bừng, yết hầu chuyển động, cố nhịn không quay đầu lại: “A Vu, nàng đừng có chọc ta nữa, ta sợ sẽ làm ra chuyện gì đó.”

“Làm ra cái gì?”

Ta ngồi dậy ôm lấy eo hắn.

“Ta một mình tới đây, vốn đã dự định giao phó tính mạng bản thân cho chàng rồi, Tiêu Bạc Ngôn, chàng thật sự không hiểu sao?”

Hắn đột nhiên mở mắt ra, quay lại nhìn ta với ánh mắt kìm nén.

“Nàng không sợ sau này sẽ hối hận sao?”

“Tương lai của ta chính là tương lai của chàng, Tiêu Bạc Ngôn, không phải chàng muốn ta bắt nạt chàng sao, nào, vậy hãy để ta bắt nạt chàng.”

“Giang Vu, nàng đúng là đồ yêu tinh.”

Ánh mắt hắn đảo quanh trên môi ta, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu hôn ta.

Chuyện sau đó tất nhiên không cần phải nói nữa.

Sau này, ta đổi sang y phục của tiểu binh đi giúp đỡ những người trong thành.

Mỗi ngày, Man tộc gần như đều tấn công vào thành, nhưng lần nào chúng ta cũng ngăn chặn được.

Mãi đến giữa tháng mười một, một đội quân Man tộc gồm một nghìn người vượt núi vượt sông, vòng qua cổng thành, giết sạch hậu phương của chúng ta, cắt đứt con đường tiếp tế duy nhất của chúng ta.

Yến Môn, cuối cùng đã trở thành một thành trì bị cô lập.

Tiêu Bạc Ngôn vẫn liều mạng chống cự như trước, chỉ cần Yến Môn chưa sụp đổ, thì Man tộc vẫn chưa thể xuống được phía Nam, bách tính bên trong sẽ di dời được nhiều hơn chút.

Hắn từng nói, vùng đất phía dưới kia không đáng để hắn bảo vệ.

Nhưng bây giờ, hắn muốn ta yên tâm, hắn nói, hắn sẽ bảo vệ ta đến giây phút cuối cùng, cho đến khi Yến Môn đẫm máu.

Cuối tháng mười một, chúng ta đã cạn kiệt lương thực và nhu yếu phẩm, thực sự không thể chống cự được nữa.

Ta đói hoa cả mắt, ngất xỉu ở góc tường thành.

Ta nghĩ có lẽ ta sắp chết rồi.

Trong lúc hỗn độn, một giọng nói chợt vang lên trong đầu ta. “Giang Vu, tỉnh lại đi.”

“Tỉnh lại đi, đừng chết như vậy.”

Ta lẩm bẩm: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, Giang Vu, tỉnh lại đi, đừng chết, ngươi có thể trùng sinh, là do có người dưới suối vàng đã sám hối mười năm, dùng phúc khí mười đời sau của mình để đổi lại, đừng chết.”

“Ai? Ai đổi?”

Ta đột nhiên tỉnh dậy, nhưng giọng nói đó đã biến mất, ta cố nghĩ lại, nhưng không thể nhớ ra giọng nói đó là của nam hay nữ.

Dùng phúc khí mười đời sau để đổi cho ta trùng sinh?

Ai sẽ làm chuyện như thế?

Giọng nói vừa nãy, sám hối mười năm, vậy thì có nghĩa là, người đó có lỗi với ta?

Khuôn mặt của thái tử đột nhiên hiện lên trong tâm trí ta.

Không thể là hắn được, sao hắn lại hối hận được chứ, xui xẻo.

Chắc chỉ là mơ thôi, ta không nghĩ nữa mà leo lên tường thành tìm Tiêu Bạc Ngôn.

Ta ngồi dưới đất với hắn, chịu đựng một đêm nữa cùng nhau.

Ngày hôm sau, thực sự không thể chịu nổi nữa, chúng ta ngồi trên thành lầu nhìn Man tộc lần nữa phát động tấn công.

Tay hắn gần như mất hết sức lực, cầm kiếm mà run dữ dội.

May là, chúng ta không muốn bị địch giết, nên quyết định tự vẫn.

Để không chịu sỉ nhục nếu rơi vào tay Man tộc.

“Hối hận không?”

“Không hối hận.”

Hắn cười hôn lên trán ta: “A Vu, đời này có thể cùng chết với nàng, là may mắn của ta.”

Hắn giơ tay lên, kề kiếm vào cổ, ta cũng nhặt con dao găm, cùng hắn xuống hoàng tuyền.

Hoàng hôn đỏ như máu, tiếng kèn vang trời.

Ta với hắn nhìn nhau mỉm cười, nhắm mắt lại.

Vào thời khắc mấu chốt này, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng reo hò của tiểu binh.

“Tướng quân! Quân tiếp viện đến rồi, quân tiếp viện đến rồi!”

Ta và Tiêu Bạc Ngôn mở mắt ra, nhất thời không dám tin, vội vàng nhìn về phía sau.

Khói bụi đầy trời, ở phía xa có hàng ngàn hàng vạn kỵ binh đang lao về phía cổng thành.

Ta và Tiêu Bạc Ngôn nhanh chóng lao xuống thành lầu nghênh đón.

Kỵ binh đến gần, ta thấy người cầm đầu là một vị tướng quân mặc đồ trắng uy phong ngời ngời.

Hai mắt ta đã mờ mịt, không nhìn rõ mặt, cho đến khi vị tướng quân bạch y ấy hét lên: “Kiều Kiều! Kiều Kiều!”

Tổ mẫu!

Ta tưởng mình đang nằm mơ, loạng choạng tiến về phía bà ấy.

Bà ấy lật người xuống ngựa, lao về phía ta, mặt bê bết máu tươi, gần như không thể nhìn rõ dung nhan, chỉ có nước mắt nóng ấm chảy ra tạo thành hai đường thẳng trên mặt.

Bà ấy ôm lấy ta, khóc không thành tiếng.

“Kiều Kiều, tổ mẫu đến rồi! Sao cháu lại gầy đến mức chỉ còn một bộ xương khô thế này? Đều trách tổ mẫu, không tập hợp được binh mã sớm, để Kiều Kiều của ta phải chịu khổ rồi.

“Tổ mẫu, thực sự là người sao.”

Ta nức nở ôm lấy bà ấy: “Tổ mẫu, sao người lại tới đây? Thân thể tổ mẫu đã già yếu, sao có thể chịu đựng được sự tra tấn như vậy?”

“Ta già rồi, nhưng cháu quên ta là ai rồi à? Ta là nữ hầu tước đã đánh đuổi Man tộc ra xa hàng ngàn dặm, cho dù lão bà này chỉ còn mỗi bộ xương thì vẫn có thể chiến đấu.”

Tổ mẫu không nói thêm gì nữa, đẩy ta đến chỗ Tiêu Bạc Ngôn: “Chăm sóc tốt cho cháu gái của ta.”

Sau đó bay lên lưng ngựa, hô to: “Mở cổng thành đón giặc!”

Tiếng chém giết chấn động trời cao, kim qua thiết mã lướt qua, trong cát vàng, ngọn giáo của tổ mẫu đâm thẳng vào quân địch, không có gì cản nổi.

Trận chiến này kéo dài suốt một ngày, tổ mẫu cùng người của bà lại một lần nữa đánh đuổi Man tộc ra xa hàng trăm dặm.

Ta nghe nói có lão binh bên phía quân địch vừa nhìn thấy tổ mẫu thì không dám tin bà chính là nữ tướng quân trong truyền thuyết, cứ tưởng là quỷ thần giáng thế, bị dọa sợ đến mức bỏ vũ khí chạy.

Hơn ba mươi năm trước, nữ tướng quân điên cuồng giết chết Man tộc, được coi là thần thoại.

Mà hôm nay, thần thoại một lần nữa giáng thế ở Yến Môn.

Yến Môn đã được bảo toàn.

Kinh thành cũng được bảo toàn.

Sau trận chiến này, những người dân vốn đã di dời lại lần lượt trở về kinh thành, tất nhiên, triều đình cũng quay về.

Chỉ là Man tộc vẫn còn tàn dư, cho nên Tiêu Bạc Ngôn vẫn chưa thể rời đi, từ nay về sau, hắn sẽ phải ở lại Yến Môn để trấn thủ cả đời.

Sau trận chiến này, vết thương cũ của tổ mẫu lại tái phát, không đi được nữa.

Cộng thêm việc ta nhất quyết muốn ở lại Yến Môn, ở bên cạnh Tiêu Bạc Ngôn, bà ấy lại càng không thể rời đi.

Ban đầu tổ mẫu kịch liệt phản đối việc ta và Tiêu Bạc Ngôn ở bên nhau, nhưng sau đó, Tiêu Bạc Ngôn đã quỳ trước cửa phòng bà ấy ba ngày, cầu xin bà gả ta cho hắn.

Tổ mẫu cuối cùng cũng cảm động và không phản đối nữa.

Sau này, tổ mẫu thấy Tiêu Bạc Ngôn thực sự đối với ta rất tốt nên mới yên tâm.

Tổ mẫu quyết định tự mình chuẩn bị cho hôn sự của hai chúng ta, bà ấy nói sẽ không về kinh thành nữa.

Tổ mẫu nói, phu quân của bà được chôn cất ở Yến Môn, sau này nếu bà chết, cũng sẽ được chôn cất ở đây.

Trước Tết, hoàng đế ban thánh chỉ khen ngợi Tiêu Bạc Ngôn.

Hắn không còn là tội nhân nữa, được phong làm Yến Vương, quản lý năm nghìn hộ.

Trước khi gả cho hắn, ta đã dự định làm tội phụ, nhưng cuối cùng lại trở thành vương phi.

Thánh chỉ được ban bố không bao lâu, thì cha ta cùng Chiếu Bích cũng đến Yến Môn, không biết chuyện gì đã xảy ra mà tóc cha ta đã bạc trắng, trông như đã mất hết sức sống.

Hỏi ra mới biết, thì ra là kế muội Giang Từ Nguyệt sợ không gả được vào gia đình tốt nên đã lén lút câu dẫn Hiền Vương thế tử, leo lên giường của người ta.

Bây giờ đã được Hiền Vương thu nạp vào trong phủ, nhưng không được làm trắc phi.

Hiền Vương Phi độc đoán, không chỉ hàng ngày trấn áp Giang Từ Nguyệt mà còn thường xuyên đến Giang phủ gây rắc rối cho cha ta, yêu cầu cha ta đưa Giang Từ Nguyệt về.

Cha ta không chịu nổi nên đành chạy đến Yến Môn thanh tịnh.

Ta cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, Giang Từ Nguyệt thực sự không hề thay đổi chút nào, kiếp trước đã leo lên giường của Tiêu Trạch, làm một trắc phi vẻ vang huy hoàng, kiếp này cô ta không may mắn như vậy.

Ta thành thân vào mùa xuân.

Ngày hôm đó, ta nhận được vài xe rượu ngon.

Là Tiêu Trạch đích thân gửi đến.

Hắn biết ta không muốn gặp hắn nên hắn không vào cửa, chỉ ở trong tiểu lâu trong thành uống rượu một mình suốt đêm.

Ngày hôm sau, hắn không lời từ biệt, thúc ngựa vội vã trở về kinh thành.

Năm thứ hai sau khi thành thân, ta có thai.

Lúc đó, sức khỏe của tổ mẫu đã vô cùng yếu, chỉ có thể nằm trên giường.

Tổ mẫu nhận thấy mình không còn nhiều thời gian nên từ ngày biết ta có thai, đã bắt đầu may quần áo cho đứa bé.

Tổ mẫu không biết là con trai hay con gái nên cứ suốt ngày khâu vá, đồ chất đống cả một căn phòng, khuyên thế nào tổ mẫu cũng không nghe.

Mùa xuân năm nay, tổ mẫu như đèn dầu sắp cạn, chưa kịp chờ được cháu chắt ra đời thì đã không chống cự được nữa.

Ta vừa khóc vừa đút nước cho tổ mẫu, nhưng không thể đút được một giọt nào.

“Tổ mẫu, xin người đó, người khỏe lại đi, người còn chưa bế chắt nữa mà.”

Nước mắt rơi trên mặt tổ mẫu, tổ mẫu nắm chặt kim chỉ trong tay, môi mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt.

“Kiều Kiều, y phục của đứa nhỏ, tổ mẫu không may được nữa rồi, cháu phải tự làm thôi, cháu còn có, thời gian cả một đời.”

Bà lại nhìn sang Tiêu Bạc Ngôn: “Yến Vương, nhớ chăm sóc con bé, ta ở dưới suối vàng sẽ luôn dõi theo ngài.”

Đôi mắt của Tiêu Bạc Ngôn đỏ hoe, hắn quỳ xuống, nắm tay tổ mẫu nói: “Tổ mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất cứ ủy khuất nào.”

Tổ mẫu cười.

Rồi bà lại nhìn sang ta: “Kiều Kiều, đừng khóc, tổ mẫu thương cháu.”

“Đừng khóc, tổ mẫu vui lắm.”

Bàn tay gầy gò của tổ mẫu chạm vào má ta, một giọt nước mắt rơi xuống.

Âm thanh như rơi vào vực thẳm, càng ngày càng nhỏ, nhưng lúc vừa nghe được rõ ràng thì lại giống như sấm sét trên đất bằng.

“Kiều Kiều, tổ mẫu phải đi rồi, kiếp trước tổ mẫu đã không bảo vệ được cháu, để cháu phải đi trước ta, kiếp này, tổ mẫu thấy cháu hạnh phúc bình an là đã mãn nguyện rồi, mãm nguyện rồi.”

Ta đơ người ra một lúc, rồi nắm lấy tay bà như điên, hỏi:” Tổ mẫu nói gì vậy? Người nói gì vậy? Tổ mẫu! Tổ mẫu!”

Ý thức của tổ mẫu đã không còn tỉnh táo nữa, giọng nói đứt quãng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

“Kiều Kiều, tổ mẫu đã tận mắt nhìn thấy cháu nhảy xuống tường thành, tổ mẫu, đau lòng chết mất.”

“Kiều Kiều… cháu phải, sống tốt…”

Tổ mẫu trút hơi thở cuối cùng, không còn nói thêm được gì nữa.

Cuối cùng ta cũng biết người đổi cho ta được trùng sinh là ai.

Nhưng người đó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Yến Môn cũng không còn nữ hầu tước, chỉ có mùa xuân vô tận.

(HOÀN CHÍNH VĂN)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play