Lúc ta về đến phủ đã rất muộn rồi.

Kỳ lạ thay, Tiêu Trạch vẫn chưa rời đi.

Hắn đứng ở cổng lớn, liên tục nói chuyện với hộ vệ của ta.

Rõ ràng, hắn đã bị tiễn về đến cổng rồi, nhưng lại không chịu rời đi.

Hộ vệ của nhà ta nói đến khô cả miệng, đã không muốn để ý đến hắn nữa.

Nhìn thấy ta, mắt Tiêu Trạch liền sáng lên, rồi nhìn về phía sau lưng ta.

“Về rồi à, sao lại có một mình ngươi thôi?”

Ta không hiểu: “Điện hạ có ý gì?”

Hắn cười lạnh nói: “Không phải là ngươi đi đón Lâm gia ca ca hay sao? Đón được chưa? Nói chuyện với Lâm gia ca ca thế nào rồi? Hôn sự bàn xong chưa?”

Chuyện này mà hắn cũng biết?

Hắn lười biếng ở nhà ta lâu như vậy không chịu đi, không phải chỉ vì muốn chờ ta để cười vào mặt ta chứ? Tên thái tử chó này.

Ta trợn mắt, tức giận nói: “Lâm gia ca ca không muốn tới, người ta muốn về quê cưới ý trung nhân.”

Tiêu Trạch giật mình, cười rạng rỡ: “Ngươi xem, Cô đã nói mà, với tính khí của ngươi, thì không ai thích ngươi đâu!”

… Có cái gì mà vui vậy, tên thái tử chó này đúng là không nhìn nổi ta hạnh phúc mà.

Ta đang định mắng hắn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng.

“Điện hạ, trời nóng quá, dân nữ đã cắt dưa hấu, mời điện hạ dùng thử.”

Ta giật mình, Giang Từ Nguyệt?

Không phải cô ta không được phép rời khỏi tiểu viện hay sao? Cô ta sợ bản thân bị rớt giá, nên vội vàng tìm đường khác à?

“Không ăn.” Tiêu Trạch cười đùa nhìn ta, không ngừng lảm nhảm: “Giang Vu, bây giờ ngươi phải làm sao đây, không ai cần ngươi nữa, không thì để Cô thương hại ngươi…”

“Điện hạ, quả dưa này cực kỳ ngọt, ngài ăn một miếng đi.”

Giang Từ Nguyệt dùng bàn tay trắng như ngọc cầm miếng dưa đưa đến trước mặt Tiêu Trạch, nụ cười trên mặt Tiêu Trạch lập tức biến mất.

Hắn khó chịu quay người hỏi cô ta: “Ngươi là ai?”

Giang Từ Nguyệt tưởng Tiêu Trạch muốn bắt chuyện với cô ta, nên cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Dân nữ là cháu gái thứ của Bình An Hầu, Giang Từ Nguyệt.”

“Giang Từ Nguyệt. Bình An Hầu chỉ có một đứa cháu gái, ngươi là thứ gì vậy?”

Giang Từ Nguyệt giật mình, nhất thời có chút lúng túng.

“Dân nữ…”

“Thứ không có mắt, tâm trạng tốt của Cô bị ngươi phá hỏng rồi.”

“Giang Vu, quản người nhà ngươi cho tử tế vào.”

Hắn nhìn ta rồi tức giận bỏ đi.

Kỳ quái, kiếp này hắn lại không thích Giang Từ Nguyệt.

Ta khẽ cúi người chào từ biệt hắn, rồi nghiêm nghị nhìn Giang Từ Nguyệt.

“Ai bảo muội ra ngoài vậy? Thật xấu hổ.”

Giang Từ Nguyệt tràn đầy nước mắt, nhục nhã không nói nên lời.

Giang Dư Thị chạy ra ngoài, giả vờ giả vịt trách mắng: “Từ Nguyệt, sao con lại ra đây? Mau quay về với mẹ, Giang gia này có ác quỷ ăn thịt người đấy!”

Tất nhiên ta biết bà ta đang chửi bóng chửi gió, nhưng ta không thèm để ý, liền bỏ đi.

Sang phòng của tổ mẫu, bà đang chải tóc, cha ta đang ngồi một bên đợi.

“Kiều Kiều, cháu đã về rồi à? Sao không gửi tin về trước một tiếng, cháu xem ta còn chưa chuẩn bị gì!”

Ta nhanh chóng ngắt lời: “Tổ mẫu, Lâm gia ca ca có việc, không tới nữa.”

“Sao lại không tới nữa?”

“Chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng nên mới không tới được, người đừng lo lắng.”

“Vậy cháu nghĩ sao về Lâm gia ca ca?”

Ta giả vờ ngượng ngùng: “Rất tốt, tổ mẫu, cháu và Lâm gia ca ca cần phải từ từ tìm hiểu, sau này, cứ để hai người chúng cháu gặp nhau nói chuyện, người không cần can thiệp nữa.”

“Được, được, được!” Tổ mẫu vỗ tay, vô cùng vui vẻ.

Ta đã không lập tức nói cho bà ấy.

Trước đó, tổ mẫu đã gây áp lực với Lâm Kinh Vũ, ép hắn phải cưới ta, nếu ta nói Lâm Kinh Vũ đã có người trong lòng, với tác phong của bà, không chừng sẽ cưỡng ép hai người họ chia tay cho bằng được.

Chi bằng cứ giữ bí mật trước, đợi Lâm Kinh Vũ thi xong, về quê cưới cô nương câm rồi mới nói chuyện với tổ mẫu.

Cha ta đột nhiên hỏi: “A Vu, lúc con vào nhà có thấy thái tử không? Ta và ngài ấy không có gì để nói, tiễn khách đã tiễn tận ba lần, nhưng ngài ấy cứ chần chừ không muốn rời đi, ta chỉ đành để ngài ấy đứng ở ngoài cửa.”

Lại còn có loại chuyện như vậy.

Ta không nhịn được cười nói: “Ngài ấy đi rồi, chắc là vì thích hoa hải đường trước nhà chúng ta nên muốn ngắm thêm.”

“Hôm nay thái tử đúng là kỳ lạ.”

Đang nói chuyện thì một hộ vệ chạy vào thông báo: “Lão gia, thích khách vừa gây náo loạn ở cổng Nam đã bị bắt rồi. Ti Lý bảo ngài đi theo thẩm vấn!”

Cha ta sửng sốt: “Thích khách nào?”

“Cụ thể thì vẫn không biết, nhưng nghe nói hình như là Man tộc.”

“Kỳ lạ, Man tộc hơn mười năm nay không hề quấy nhiễu triều đình chúng ta, sao lần này lại vào kinh thành gây chuyện chứ.”

Ta âm thầm vui mừng, chi bằng nhân cơ hội này nói chuyện với cha, bảo ông ấy kiến nghị triều đình tăng cường phòng bị trước Man tộc.

Nhưng trước khi ta kịp lên tiếng, thì Tổ mẫu đã sớm nhìn ra nguy cơ rồi.

“Man tộc đã mai danh ẩn tích nhiều năm, đột nhiên xuất hiện, e rằng sắp tới sẽ có động tĩnh lớn, Ngô Nhi, ngày mai lên triều đình, nhất định phải cầu xin hoàng thượng cảnh giác hơn, tăng cường quân đội, phòng Man tộc xâm lược.”

Không hổ là nữ hầu tước chinh chiến nhiều năm, cực kỳ nhạy bén.

Cha ta cười nói: “Vâng, mẫu thân không cần lo lắng, dù mẫu thân không nói thì hài nhi cũng sẽ tấu lên thánh thượng.”

Tổ mẫu gật đầu: “Ừ, triều thần người đông, con có thể nghĩ ra, thì người khác cũng có thể, con đi đi.”

Cha ta bái hành lễ, rồi đi thẩm vấn xuyên đêm.

Tuy nhiên, cha ta chưa kịp thẩm vấn thích khách.

Có vài người sau khi bị bắt vào thiên lao không lâu đã cắn thuốc độc tự sát.

Dù không tra được thông tin gì, nhưng đã xác định được họ đúng là người Man tộc, chuyện này đã thu hút sự chú ý của triều đình.

Một số người trong triều bắt đầu kiến nghị mở rộng quân đội, tăng cường phòng thủ cho Yến Môn.

Dù chỉ là một chút động tác nhỏ nhưng có còn hơn không.

Cái này đúng là phải cảm ơn mấy tên thích khách kia.

Có điều, ta cũng có chút nghi hoặc, kiếp trước cũng có thích khách Man tộc xâm nhập vào kinh gây rối sao? Nếu vậy, tại sao triều đình lại không có chút phản ứng nào?

Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy kiếp trước có lẽ triều đình đã có hướng giải quyết rồi, nhưng trong đầu ta lúc đó chỉ nghĩ đến chuyện làm thái tử phi, không quan tâm đến những chuyện như này.

Binh mã đã tuyển chọn được nửa tháng, nhưng vẫn chưa tìm được thống soái phù hợp.

Triều đình đã yên ổn trong nhiều năm như vậy, hầu hết mọi người đã quên cách chiến đấu từ lâu.

Cha ta gần đây rất đau đầu.

Ta cũng đau đầu theo, từ trước đến giờ ta không quan tâm đến người bên ngoài, mấy ngày nay cũng bắt đầu nghe ngóng, xem con trai nhà ai tương đối hung dữ, con trai nhà ai có tiền đồ, ta muốn tiếp xúc với họ, thuyết phục họ đi bảo vệ Yến Môn.

Chuyện này vậy mà lại truyền đến tai Tiêu Trạch.

Trên đường về nhà, hắn kéo ta lại, giận dữ hỏi ta tại sao lại đi khắp nơi câu dẫn nam nhân.

Ta lười tranh cãi chuyện này với hắn nên bịt tai bỏ chạy.

Vài ngày sau, hoàng hậu tổ chức tiệc thượng thọ trong cung, mời gia đình chúng ta đến dự.

Ta nghĩ đây là một cơ hội.

Tuy mấy ngày nay triều đình đã có chút động tĩnh, nhưng cũng chỉ là một chút, không hề coi trọng.

Hoàng thượng nhìn thì có vẻ không còn tin vào chuyện thần quỷ nữa, nhưng trong thâm tâm, vẫn rất quan tâm đến nó.

Nếu không thì âm mưu đảo chính bằng tà thuật năm đó của Diễm Phi cũng không gây náo loạn đến thế.

Lần này ta có thể vào cung, chi bằng bịa ra chút chuyện, khoa trương phóng đại lên một chút, có lẽ hoàng thượng sẽ nghe.

Vào ngày tiệc thượng thọ, ta trang điểm ăn mặc chỉnh tề, theo tổ mẫu vào cung.

Lần này không chỉ có gia đình chúng ta được mời, mà hầu như tất cả người nhà của quan viên nhị phẩm trở lên trong triều đều có mặt ở đây.

Ta nghĩ, có lẽ hoàng hậu cũng muốn nhân cơ hội này để chọn thái tử phi cho Tiêu Trạch.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, ta ngồi phía trước, phía sau có thể nghe thấy tiếng nghị luận của nữ nhân nhà khác.

“Đó là Giang Vu sao? Ta nghe nói, cô ta thường ngày là người kiêu ngạo tàn ác, vô pháp vô thiên nhất, mấy ngày trước còn đánh người ở nơi đông người.”

“Đúng vậy, giờ ngươi mới biết à? Cô ta thích bắt nạt người khác, bây giờ cô ta chính là ác nữ khuê các ở kinh thành, ngươi có nhớ Giang Từ Nguyệt không? Mấy ngày nay không thấy cô ta xuất hiện, nói không chừng đã bị Giang Vu giết luôn rồi.”

“A, thật đáng sợ, nghe nói cô ta gần đây còn đang bàn chuyện hôn sự, ai mà cưới phải cô ta thì đúng là xui xẻo!”

Thật là hoang đường.

Có lẽ tin đồn này bắt nguồn từ những tiểu thư bị ta đánh hôm đó, xem ra danh tiếng ác nữ của ta đã lan rộng rồi.

Ta thở dài, cúi đầu ăn trái cây.

Tổ mẫu ở bên cạnh đột nhiên nắm tay ta: “Kiều Kiều, đừng quan tâm người khác nói gì.”

Bà nhìn ta với ánh mắt dịu dàng: “Họ nghĩ thế nào cũng không quan trọng, tổ mẫu biết cháu không phải là người như vậy là đủ rồi, cho dù không có người muốn cưới cháu, thì tổ mẫu vẫn sẽ luôn yêu thương cháu.”

Ta sững sờ.

Người người ai cũng coi ta là kẻ bẩn thỉu, nhưng vẫn có một người tin tưởng ủng hộ ta, thật may mắn biết bao.

“Vâng.”

Ta cong môi mỉm cười, cố nuốt ngược những giọt nước mắt.

Một lúc sau, hoàng hậu và hoàng đế tới.

Mọi người chúc hoàng hậu thiên thu đại cát, rồi bắt đầu uống rượu hưởng lạc, luân phiên gọi nữ nhi các gia đình đến dự thể hiện tài năng.

Ta nhìn quanh một vòng, không thấy Tiêu Bạc Ngôn.

Đột nhiên nhớ ra, với thân phận của hắn, có lẽ sẽ không được đến nơi như thế này.

Ngược lại, Tiêu Trạch lại rất nhàn rỗi, hắn ngồi ngay dưới đế hậu, buồn rầu uống rượu, cũng không xem các tiểu thư biểu diễn tài nghệ, ánh mắt chốc chốc lại hướng về phía ta.

Ta lo lắng hắn đang muốn chỉnh ta.

Nhưng hắn không làm vậy, sau khi uống hết hai bình rượu, hắn biến mất.

Ta ăn quá nhiều hoa quả, một lúc sau cảm thấy hơi khó chịu nên rời khỏi bàn đi ra ngoài.

Đang đi tới con đường nhỏ trong hoa viên, ta chợt nghe thấy tiếng của Tiêu Trạch.

Hắn đã say rượu, có vẻ rất tức giận.

“Đừng cản Cô, Cô còn uống được.”

Tiểu thái giám bên cạnh lo lắng: “Điện hạ, ngài quay về nghỉ ngơi chút đi, bộ dạng như này mà ra ngoài e là không thích hợp.”

“Cô là thái tử, ai dám nói Cô không thích hợp, tối nay nàng, đến nhìn cũng không thèm nhìn Cô một cái, ngươi tin không? Cô phải hỏi nàng mới được!”

Hỏi ai chứ?

Đúng lúc ta đang thắc mắc thì hai người đã nhìn thấy ta.

“Giang Vu?”

Tiêu Trạch nhìn thấy ta, loạng choạng đi tới, nắm lấy cổ tay ta: “Ngươi, ngươi chạy ra ngoài này làm gì?”

Ta bị giật mình, vội vàng nói: “Ta hơi đau bụng, muốn đi ngoài, ngài mau thả ta ra!”

“Xuất cung? Sao phải xuất cung? Cô không cho phép ngươi đi!”

Hắn sốt ruột, hai mắt đỏ hoe: “Mới ở đây chưa được một canh giờ mà đã muốn rời đi, ngươi không muốn gặp Cô đến như vậy ư?”

Ta không biết tại sao hắn lại phát điên như vậy, nên đập mạnh vào tay hắn: “Ngài nói gì vậy! Mau thả ta ra!”

“Không được đi, ngươi không được đi, Cô là thái tử, sao ngươi dám vô lễ với Cô!”

Hắn kéo ta vào lòng, như một con chó điên cắn mạnh vào vai ta.

Thái giám đi theo bị dọa sợ, vội vàng ngăn cản nhưng lại bị hắn đá văng ra ngoài.

“Cút đi, dám trái lệnh ta, trảm!”

Hắn nắm chặt lấy tay ta, kéo vào hòn non bộ.

“Thả ta ra! Thả ra!”

Ta sợ hãi hét thất thanh, nhưng bị hắn đẩy lên hòn non bộ và xé toạc áo ngoài.

Hắn cúi đầu muốn hôn ta, không quan tâm ta đang vùng vẫy tuyệt vọng.

Ta không thoát ra được, bắt đầu khóc lớn.

“Xin ngài thả ta ra đi, Tiêu Trạch, ngài đừng chạm vào ta.”

“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà từ chối Cô?”

Ánh mắt hắn điên cuồng, rưng rưng nước mắt: “Là ngươi nói đời này không gả cho ai ngoài Cô, rồi lại quay người bỏ Cô mà đi, ngươi dựa vào cái gì? Đúng, Cô đã từng đối xử không tốt với ngươi, nhưng đó là vì Cô tưởng ngươi là gián điệp do hoàng hậu sắp đặt, nhưng bây giờ Cô đã biết ngươi không phải, Giang Vu, tại sao ngươi đột nhiên không thích Cô nữa!”

“Ngài điên rồi! Buông ra, buông ra!”

Ta khóc hét lên, nhưng hắn càng táo tợn hơn, cắn rách vai của ta.

Kinh tởm, quá kinh tởm.

Các thái giám bên ngoài không dám tiến tới, ta vô cùng tuyệt vọng.

Đột nhiên tay ta chạm vào một hòn đá, ta nghiến răng nghiến lợi, cùng lắm thì đồng quy vô tận, đã chết một lần rồi, ta còn sợ gì nữa?

Ta giơ tay lên, định liều mất cả chì lẫn chài.

Thái tử bất ngờ bị một cú đánh vào đầu, ngã xuống đất.

Nước mắt ta lăn dài, khung cảnh trước mắt trở nên rõ ràng hơn.

“Tiêu.. Tiêu Bạc Ngôn?”

Hắn cởi áo khoác quấn cho ta, đỡ ta rời đi, giọng run run nói: “Là ta.”

Trong cung có một căn phòng được chuẩn bị đặc biệt cho nữ nhân thay y phục, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, đuổi hết những người bên cạnh đi rồi đưa ta vào trong.

“Cô nương cứ đợi ở đây, ta đi gọi nha hoàn mang quần áo tới cho cô nương.”

“Tiêu Bạc Ngôn!”

Ta hoảng hốt tóm lấy hắn.

“Thái tử, thái tử có sao không? Ngài làm thái tử bị thương, họ có trừng phạt ngài không?”

Hắn không trả lời, rõ ràng là hắn cũng không biết.

Ta nghẹn ngào hỏi hắn: “Sao ngài phải giúp ta?”

“Bởi vì ta có chuyện khó nói.”

Đây không phải là câu trả lời, đây không phải là câu trả lời.

Ta nắm lấy cánh tay hắn, nhìn hắn, nói rõ từng chữ: “Tiêu Bạc Ngôn, ngài thích ta phải không?”

Sắc mặt hắn bình tĩnh, hai tay nắm chặt, sau đó phát ra một âm thanh yếu ớt từ trong ngực: “Ừm.”

Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy.

Ta thực sự không biết liệu mình có nên vui mừng vào lúc này hay không.

“Ngài thích gì ở ta? Ngài chưa nghe người ngoài nói gì hay sao? Ta là nữ nhân độc ác và xấu xa nhất trên đời này.”

“Ta nghe rồi.”

“Ta nói cho ngài biết, những gì họ nói đều là sự thật, ta thực sự rất xấu xa, còn thích bắt nạt người khác!”

Hắn nhìn ta cười nhẹ: “Ta thích dáng vẻ nàng bắt nạt người khác.”

Ta sửng sốt, vội vàng nói: “Ngài đúng là, biến thái, đây là tình yêu bất thường. Ngài thích ta là vì, vì ta chưa kịp bắt nạt được ngài…”

“Vậy nàng bắt nạt ta đi.”

“Biến thái, biến thái, biến thái!”

Hắn cười rồi: “Cứ coi ta là biến thái đi.”

Sau đó, hắn đột nhiên hỏi “Sao mấy hôm trước nàng lại thu thập nhiều thông tin của nam nhân như vậy, lại còn mời họ đến quán trà trò chuyện? Là đang… đang chọn rể cho mình à?”

“Không phải!”

Ta vội vàng giải thích: “Ta muốn tìm những nam nhân có năng lực và chí khí, thuyết phục họ đi bảo vệ Yến Môn.”

Hắn giật mình: “Bảo vệ Yến Môn? Đây là chuyện mà triều đình cần quan tâm, liên quan gì đến nàng?”

“Yến Môn là cửa ngõ kinh thành, một khi thất thủ, quốc gia cũng không còn tồn tại, sự thăng trầm của quốc gia liên quan đến mọi người, ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được.”

Sau một lúc im lặng, hắn mới nói: “Xem ra chuyện này rất quan trọng đối với nàng.”

“Đương nhiên rồi, đây là nhà của ta.”

Nói xong ta cảm thấy có chút hối hận, ta nói với hắn những chuyện này làm gì, hắn đối với nơi đây chỉ có sự căm ghét.

Tiêu Bạc Ngôn cười cười, không nói gì nữa, chỉ nói: “Vào trong đi.”

Rồi hắn đóng cửa lại.

Một lúc sau, Chiếu Bích và tổ mẫu vội vã chạy tới, hoàng hậu cũng đến ngay sau đó.

Đây không phải là chuyện nhỏ, không nên kinh động đến quá nhiều người.

Vấn đề này đã được xử lý bí mật.

Thái tử làm việc thất đức, bị giam ở Đông Cung để suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

Tiêu Bạc Ngôn tuy là có công cứu ta nhưng lại phạm thượng, làm thái tử bị thương, bị phạt đánh hai mươi roi, đợi đến khi đi lại được thì bắt buộc phải rời khỏi kinh thành, không được phép quay lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play