Thái tử ngước mắt lên nhìn ta chằm chằm, thấy ánh mắt đầy thù hận của ta, toàn thân hắn cứng đờ.
Tựa như bị thứ gì đó kinh động.
“Giang Vu, ngươi nhìn Cô như vậy làm gì? Nếu không phải ngươi cứ muốn đến gần Cô, Cô cũng sẽ không đẩy ngươi ra…”
Hắn vừa nghiến răng vừa nói, trong giọng nói có chút chột dạ.
Kiếp trước, thích khách đã xuất hiện trong trận đấu cầu ngựa, hắn bị truy sát đến chân một vách núi, toàn thân đầy vết thương.
Là ta tìm thấy hắn, cho dù bị hắn chán ghét, ta vẫn cố chấp muốn cứu hắn.
Vì muốn kéo hắn ra ngoài mà hai tay ta cũng bị rạch nát.
Sau này khi ta gả cho hắn, nhiều lần hắn chê vết sẹo trên tay ta khó coi.
Còn nói tay trắc phi mềm mại nõn nà, đẹp hơn ta gấp trăm ngàn lần.
Kiếp này, ta sẽ không ngu xuẩn nữa.
Ta bò dậy khỏi vũng nước, lau nước bẩn trên mặt, cười lạnh, hành lễ với hắn.
“Nếu điện hạ chán ghét thần nữ như vậy, thần nữ cũng không làm chướng mắt điện hạ nữa.”
Tiêu Trạch, ngươi nhìn đi, không phải là ta không chịu cứu ngươi, mà là ngươi không muốn sống nữa.
Ta hất tóc và quay đầu rời đi.
Thái tử sửng sốt, khẽ hô: “Ngươi đi đâu vậy?”
Ta quay đầu, cười mỉa mai: “Dĩ nhiên là cách xa điện hạ, để không đắc tội với ngài.”
“À, đúng rồi, điện hạ nói nhỏ tiếng một chút, coi chừng thích khách vẫn còn ở gần đây.”
“Ý của Cô không phải vậy!”
Ta cứu hắn, nhưng hắn lại muốn đẩy ta ra, đến khi ta rời đi, hắn mới thực sự nhận ra, nếu ta không quan tâm đến hắn, hắn có thể sẽ chết.
Có một số người, đúng là đê tiện.
“Giang Vu, ngươi quay lại đây!” Do quá vội vàng, hắn lại chạm vào vết thương, đau đớn kêu lên.
Ta không quan tâm đến hắn nữa mà bỏ chạy.
Tiêu Trạch, ngươi ở chỗ này tự sinh tự diệt đi, đời này ta sẽ không dây dưa với ngươi nữa.
Dựa theo ký ức kiếp trước, ta tránh những nơi sát thủ có thể xuất hiện, đi bộ qua những ngọn núi, sau đó tìm được đường trở về kinh thành.
Toàn bộ quần áo của ta đã rách bươm hết, hai chiếc giày cũng không biết đã rơi mất ở chỗ nào.
Ta chật vật chặn một chiếc xe ngựa đang lao tới.
Chiếc xe ngựa này nhìn qua cực kỳ đơn giản, phía trước chỉ có người đánh xe và một lão nô bộc đang ngồi.
Có lẽ đây là một gia đình nhỏ, tuy nghèo nhưng sạch sẽ.
“Lão bá, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?”
Ta đứng chắn trước đầu xe, nhìn lão nô bộc cầu xin.
Trên mặt ông ấy lộ ra vẻ khó xử: “Chuyện này, phải hỏi qua công tử nhà ta mới được.”
Người ngồi trong xe có lẽ là công tử của ông ấy.
Ta nhìn quanh, rồi hướng vào bên trong xe ngựa nói: “Công tử, tiểu nữ đã lạc mất người nhà, ở đây núi non hoang vu, không thể một mình đi về, công tử có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?”
Sau một hồi im lặng, bên trong xe truyền đến giọng một nam nhân rất hay, nhưng lại lạnh lẽo thấu xương.
“Tại sao ta phải đưa một nữ nhân không rõ lai lịch theo cùng?”
“Ta không phải là nữ nhân không rõ lai lịch, ta là cháu gái của Bình An Hầu ở kinh thành, ngài cứu ta rồi, Bình An Hầu sẽ đền đáp xứng đáng cho ngài.”
Người trong xe thấp giọng cười nhạo một tiếng.
“Nghe nói ở kinh thành rất để ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, nếu ta và cô nương cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, chẳng phải sẽ làm tổn hại danh tiếng của cô nương sao?”
Ừm?
Hình như họ từ nơi khác đến đây, chẳng trách đường xá xa xôi, xe ngựa cũng bị hỏng rồi.
“Không cần lo, công tử mà cưới ta thì có phải là không sao rồi ư?
Trời sắp tối rồi, nếu hắn vẫn không chịu đưa ta đi theo, ta sẽ không thể tự mình quay về được.
Hai tay ta dùng lực, trực tiếp trèo lên xe.
“Ai da! Cô nương!”
Lão nô bộc không thể ngăn cản được ta, trơ mắt nhìn ta chui vào trong.
Rèm xe mở ra, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện ra.
Điều kỳ lạ là công tử này xuất thân từ một gia đình nhỏ, tuy ăn mặc giản dị, sạch sẽ, nhưng dáng vẻ và phong thái lại quý khí bức người.
Đôi mắt hẹp dài và sâu, lạnh lùng như cơn gió rét từ phương Bắc, khiến người ta không dám nhìn lâu.
“Cô nam quả nữ ngồi chung xe ngựa, người ta mà nhìn thấy, cô nương không sợ bị chê cười hay sao?”
Ta sửng sốt, sau đó mỉm cười ngồi xuống đối diện với hắn.
“Vậy thì chi bằng ta với công tử lập tức đính hôn đi, người khác sẽ không nói được gì nữa, công tử dung mạo đường đường, tiểu nữ trông cũng không tồi, xứng đôi vừa lứa, ai cũng không thiệt.”
Hắn liếc nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của ta, lặng lẽ cười một tiếng.
“Cười cái gì? Tắm rửa sạch sẽ xong là đẹp rồi.”
Ta giơ tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình, đột nhiên bị một chiếc khăn lụa trắng ném lên đầu gối.
Chưa kịp nói lời cảm ơn, ánh mắt hắn đã tránh đi, nhỏ giọng nói: “Nhà cô nương ở đâu, nói cho Phúc Bá một tiếng là được.”
Nhìn thấy hắn như vậy, có nghĩa là không muốn để ý đến ta nữa.
Người này thực sự rất thú vị.
Ta nhặt chiếc khăn lên lau mặt, vén rèm xe lên rồi nói cho lão nô bộc vị trí nhà ta.
Vừa định tiếp tục bắt chuyện với hắn, lại nhìn thấy ánh mắt hắn nghiêm nghị, tay vẫy một cái, rèm xe đã thủng một lỗ, bên ngoài có tiếng đồ vật rơi xuống.
Một lúc sau, lão nô bộc nói: “Công tử, chết rồi.”
Hắn nhắm mắt lại nói: “Ừm, đi thôi, không cần lo nữa, sẽ có người đến thu xác.”
Chết rồi? Cái gì chết rồi?
Ta tỏ vẻ hoang mang, đưa tay vén rèm lên xem, nhưng lại nghe thấy hắn lạnh lùng ngăn cản: “Tốt nhất là đừng nhìn.”
Chắc là hắn nghĩ ta sẽ sợ.
Nhưng ta đã nhìn thấy rồi.
Là một người mặc đồ đen, trên trán bị một chiếc phi tiêu cắm vào, đã bất động rồi.
Tình cảnh này, chắc hẳn là có thích khách đang đuổi theo hắn.
Ta nhìn người này đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng thầm oán thán, hắn thực sự rất lợi hại, nếu ta đi theo hắn, nói không chừng hắn có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ này của ta.
Ta kéo rèm xuống, ngồi một cách nghiêm chỉnh.
Trước khi trời tối, xe ngựa đã vào kinh thành rồi dừng trước cửa nhà ta.
Ta cúi đầu chào người đó: “Công tử cho tiểu nữ biết tên họ, tiểu nữ sẽ chọn ngày đến cám ơn.”
Người đó đưa tay vén rèm xe lên, trầm giọng nói: “Chuyện nhỏ thôi, về đi.”
Thật nhàm chán.
Có vẻ như mối hôn sự này không thành rồi.
“Vậy công tử cứ đợi ở đây, đừng đi vội, lát nữa ta sẽ ra tìm công tử.”
Ta dặn dò hắn vài câu, rồi mới nhấc váy nhảy xuống xe.
Tiểu đồng đứng ở cửa nhìn thấy ta thì giật mình, một lúc sau mới nhận ra, hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hét lên: “Đại tiểu thư đã về! Đại tiểu thư đã về!”
Một nhóm nha hoàn người hầu trong phủ nhanh chóng lao ra, ôm theo chăn, bọc lấy ta đưa vào trong.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã về, lão phu nhân lo lắng sắp chết rồi!” Bảo mẫu khóc không thành tiếng, vừa dẫn ta vào trong vừa hét lên: “Lão phu nhân! Đại tiểu thư quay về rồi!”
“Kiều Kiều!” Phía trước truyền đến giọng nói khàn khàn, Giang lão phu nhân, tổ mẫu của ta, nước mắt lưng tròng run rẩy chạy về phía ta.
Ta chưa bao giờ thấy bà ấy khóc.
Tổ mẫu bây giờ trông giống như một bà lão bình thường, nhưng thời còn trẻ, bà đã từng giết giặc cứu nước, là một nữ hầu tước được tiên hoàng đích thân phong chỉ.
Bà là nữ nhân mạnh mẽ nhất mà ta từng gặp.
Ta luôn nghĩ bà ấy không yêu ta.
Kiếp trước, ta chê bà quá nghiêm khắc với ta, cho rằng bà chỉ thích cháu ngoại của bà mà không thương ta, nên luôn xa cách với bà.
Sau này, bà lại kịch liệt phản đối việc ta tiếp xúc với Tiêu Trạch, còn bắt ta gả cho một thư sinh nghèo.
Ta nghĩ bà ấy đang hại ta, trực tiếp trở mặt thành thù với bà.
Cho đến khi nhảy khỏi tường thành, ta mới biết rằng, thư sinh nghèo năm đó đã trở thành một trọng thần, còn Tiêu Trạch, căn bản không xứng để ta giao phó cả cuộc đời.
Ta nhìn tổ mẫu tóc đã bạc trắng, nhất thời có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn.
Sao bà ấy lại không yêu ta được chứ? Kiếp trước chắc chắn là do ta bị mù nên mới hiểu lầm bà.
“Tổ mẫu.”
Ta quỳ xuống trước mặt bà, khóc không thành tiếng: “Kiều Kiều sai rồi, tổ mẫu, Kiều Kiều không nên không nghe lời tổ mẫu.”
Tổ mẫu sửng sốt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ôm ta vào lòng, bà rưng rưng nước mắt, không thể tin được hỏi ta:
“Kiều Kiều, cháu gọi ta là gì?”
“Tổ mẫu, tổ mẫu!” Ta khóc nức nở, ôm chặt lấy bà.
Kiếp trước ta và bà ấy có mâu thuẫn, từ lúc đến tuổi cập kê cho đến sau này, ta chỉ gọi bà ấy là “Lão phu nhân”, không bao giờ gọi là “tổ mẫu” nữa.
Ta cũng không ngờ được, hôm nay chỉ cần một tiếng ‘tổ mẫu” mà đã khiến bà ấy hạnh phúc đến mức như này.
“Được rồi, được rồi, Kiều Kiều quay về là tốt rồi, Kiều Kiều không sao là tốt rồi, tổ mẫu quá hạnh phúc rồi.”
Thân thể già nua rõ ràng đang run rẩy, cánh tay dùng lực mạnh đến mức dường như muốn dung nhập ta vào bên trong cơ thể của bà. “Đúng rồi tổ mẫu, con còn chưa trả ơn người đã cứu con nữa!”
Ta lau mặt, vội vàng dẫn tổ mẫu vào nhà, lấy ra một hộp vàng giấu ở đầu giường.
Nhưng lúc chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy bên ngoài trống không trơ trọi, không một bóng người.
Người đó đã rời đi rồi.
Trước khi xe ngựa vào thành, ta đã nhìn thấy Vũ Lâm Quân ở kiếp trước tiến vào rừng tìm kiếm thái tử.
Sau khi trở về, ta đoán, có lẽ thái tử đã được cứu rồi, hắn chưa chết, sợ là hắn lại đòi tìm ta tính sổ.
Cuối cùng, ta nhắm mắt lại, ngã vào vòng tay của tổ mẫu, giả vờ ngất xỉu.
Khi đại phu đến khám, ta còn “mơ mơ hồ hồ” hét lên: “Nhanh đi cứu thái tử, cứu thái tử…”
Ba ngày sau, thích khách lọt lưới, Tiêu Trạch quả thực đã phái người đến đòi trách nhiệm.
Ta hốc hác tiều tụy, từ từ giải thích: “Là thái tử điện hạ đuổi ta đi, sau khi ta ra ngoài, vốn dĩ muốn cầu cứu ngay lập tức, không ngờ cơ thể không chịu được nữa, nên đã ngất đi, ta, ta rất có lỗi với thái tử điện hạ.”
Người đến còn định nói gì đó, nhưng tổ mẫu của ta đã cầm cây trượng đầu mãng xà đập xuống đất, khiến mọi người giật mình kinh hãi lùi lại ba bước.
“Kiều Kiều nhà ta đã bệnh thành thế này rồi, đến trong mơ con bé cũng không ngừng kêu cứu thái tử, các ngươi còn muốn cái gì nữa? Một nữ tử yếu đuối như nó, cho dù không chạy trốn thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ muốn nó đền mạng các người mới vui lòng?”
“Lão phu nhân, chúng ta cũng tuân theo…”
“Nhận lệnh của ai, thì để người đó tự mình nói!”
“Cáo, cáo lui!”
Mấy người của đông cung sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.
Không hổ là tổ mẫu ngang tàng của ta.
Cháu gái của bà là đương kim hoàng hậu, bản thân bà cũng là nữ hầu tước do tiên hoàng đích thân phong hiệu, ngay cả hoàng đế và hoàng hậu đứng trước mặt bà cũng phải nhún nhường vài phần.
“Kiều Kiều đừng sợ, có tổ mẫu ở đây, không ai dám ức hiếp cháu đâu.”
Tổ mẫu xoa đầu ta, nhìn ta bằng ánh mắt yêu thương.
Có lẽ chỉ khi ốm đau, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của bà.
Bình thường, bà ấy quản giáo ta rất nghiêm khắc vô tình, chỉ hơi thất lễ thôi là bị phạt đánh vào lòng bàn tay.
Thực ra bà làm vậy đều vì tốt cho ta, nếu bà ấy thực sự không thương ta, thì sẽ không thèm quan tâm đến ta, tại sao kiếp trước ta lại không hiểu chứ?
Ta cảm thấy hơi buồn lòng, ôm cánh tay bà ngủ thiếp đi.
Đột nhiên có tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, sau đó có hai người phụ nữ, một đỏ một xanh bước vào.
“A Vu, Bồ Tát phù hộ, con đã trở về bình an!”
Không cần ngước lên nhìn cũng biết, hai người đáng ghét đó chính là kế mẫu và kế muội của ta.
Có lẽ là họ vừa đi thăm họ hàng trở về.
“Tỷ tỷ không sao, quá tốt rồi.”
Kế muội cầm khăn tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, tỏ vẻ vô cùng lo lắng cho ta.
Kiếp trước ta đã bị vẻ ngoài ngây thơ vô tội của cô ta đánh lừa, đối xử với hai mẹ con họ cực kỳ tốt.
Mãi đến ngày thứ ba sau đại hôn của ta với Tiêu Trạch, kế muội Giang Từ Nguyệt xuất hiện trên giường của Tiêu Trạch, khóc lóc cầu xin tỷ tỷ tha thứ, ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.
Ta nắm lấy chiếc chăn, thờ ơ nhìn họ diễn kịch.
Ánh mắt của Giang Từ Nguyệt chạm với ánh mắt của ta, trong giây lát, cô ta giống như bị dọa sợ, chột dạ lùi ra sau kế mẫu.
Cùng lúc đó, lại có thêm một người khác bước vào, mang theo một làn gió mát.
Là cha của ta.
“Ta đã nói rồi, A Vu không sao, nhìn hai người lo lắng thành ra cái gì rồi, suốt đường cứ không ngừng thúc giục làm xe ngựa hư luôn rồi.”
Cha ta cởi áo choàng, bái chào tổ mẫu: “Mẫu thân, nhi tử đã về rồi.”
Tổ mẫu gật gật đầu, có chút không hài lòng với ông ấy, nhưng cuối cùng vẫn không trách móc.
Giang Từ Nguyệt nhìn ta, mắt đảo một vòng, mở miệng định nói điều gì đó.
Ta đã đoán được rồi.
Kiếp trước, cô ta trước mặt cha ta giả vờ cư xử cực kỳ ngoan ngoãn, nhưng lại luôn cùng kế mẫu dùng lời lẽ khiêu khích, chọc cho ta đối đầu với cha ta.
Kết quả là, trong mắt cha, ta trở thành một nữ tử bướng bỉnh không biết lễ nghĩa, bất trung bất hiếu. Còn cô ta nhờ có ta làm nền nên đã trở thành một nữ tử ngoan ngoãn hiểu chuyện được mọi người thương yêu, phụ mẫu hết mực sủng ái.
Hôm nay, ta sẽ không nhân nhượng để cô ta giở mánh khóe cũ, làm tiểu nhân đắc ý nữa.
“A Vu bái kiến phụ thân.”
Ta đã cướp lời Giang Từ Nguyệt trước khi cô ta kịp lên tiếng, ta che miệng ho hai tiếng, yếu ớt bò dậy, cúi đầu hành lễ với cha.
Tổ mẫu vội vàng đỡ ta xuống: “Được rồi, Kiều Kiều, bệnh nặng không cần phải tuân theo những lễ nghi này, mau nằm xuống đi!”
“A Vu, nằm xuống đi.”
Cha ta ngồi xuống mép giường, nhìn ta, thở dài: “Ốm một trận mà lại ngoan hơn nhiều.”
Mắt ta đỏ hoe, giơ tay nắm lấy tay áo cha, nhẹ nhàng nói: “Sau khi trải qua chuyện lần này, A Vu mới nhận ra trước đây bản thân đã được phụ thân bảo vệ tốt đến thế nào, phụ thân, A Vu sai rồi, A Vu sẽ không làm xằng làm bậy, cũng không bao giờ làm phụ thân tức giận nữa.”
Cha ta sửng sốt, sắc mặt dịu đi rất nhiều, vẻ trìu mến đã lâu không thấy trong mắt ông quay trở lại.
Dù trước đây có bao nhiêu hiểu lầm đi chăng nữa, thì ta vẫn là con gái ruột của ông ấy, một giọt máu đào hơn ao nước lã, ông ấy sẽ không giận ta mãi được.
“Nha đầu này, phụ thân chưa bao giờ giận con, chỉ cần con có thể nhớ hiếu thuận, sau này không làm bậy nữa, thì phụ thân yên tâm rồi.”
Giang Từ Nguyệt ở bên cạnh nhìn ta với vẻ mặt kinh ngạc.
Làm sao cô ta có thể ngờ được, Giang Vu cực kỳ nổi loạn, cãi vã với phụ thân cả ngày, lại đột nhiên thay đổi tính nết chứ?
Kế mẫu lén lút đưa tay chọc Giang Từ Nguyệt.
Giang Từ Nguyệt giật mình, sau đó vội vàng chạy đến mép giường ngồi xuống, nặn ra hai giọt nước mắt, chân thành nói: “Tỷ tỷ không sao, thực sự quá tốt rồi, mẹ và muội sau khi biết tin, đã đến chùa thắp hương ngay trong đêm, đúng là phước lành của Bồ Tát.”
Cười chết mất, ta hao công tổn sức để chạy ra ngoài, cuối cùng lại trở thành công lao của Bồ Tát.
Cha ta nghe vậy, quay lại nhìn cô ta, mỉm cười hài lòng: “Từ Nguyệt cũng là một đứa trẻ ngoan, mấy ngày nay lo lắng cho tỷ tỷ nên ăn không ngon ngủ không yên, con cũng vất vả rồi, hai ngày nữa, kế mẫu của con sẽ được ghi vào gia phả, tiến hành tế tự, có rất nhiều việc phải làm, con cũng đừng quá lao lực, về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
À đúng rồi, kế mẫu và cha ta đã thành thân được hơn nửa năm nhưng bà ta vẫn chưa được vào gia phả.
Nhớ kiếp trước, trong nghi thức tế tự, không biết vì lý do gì, mà một dây pháo bất ngờ nổ ngay bên tai ta, ta bị dọa sợ hét lên, mất mặt trước những người trong tộc, bị mắng là không biết lễ nghi, bị cha ta phớt lờ lạnh nhạt trong một thời gian dài.
Nhưng Giang Từ Nguyệt đứng cùng ta, lại bình thản ung dung, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, được mọi người khen ngợi suốt mấy ngày.
Lúc đó ta chỉ nghĩ đó là tai nạn mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, e rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Ta giấu đi tâm tư của mình, tiếp tục giả vờ làm con gái ngoan.
Đêm đến, ta sai nha hoàn thân cận theo dõi thật chặt mẹ con Giang Từ Nguyệt.
Nha hoàn tên là Hoa Chiếu Bích, do tổ mẫu một tay bồi dưỡng ra, thông minh lanh lợi, không có chuyện gì có thể qua mắt được nàng ấy.
Kiếp trước ta còn tưởng nàng là người tổ mẫu phái đến để giám sát ta, nên ta đối xử với nàng rất lạnh nhạt, ra ngoài cũng không đưa nàng theo, đêm nay là lần đầu tiên ta nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy. “Tiểu thư, nô tỳ cứ cảm thấy, hình như người đã thay đổi rồi.”
Chiếu Bích trước khi ra khỏi cửa, đã dè dặt nói câu này.
Ta nhìn nàng ấy cười: “Vậy người nói xem, ta đã thay đổi chỗ nào?”
Nàng gãi đầu: “Nô tỳ cũng không giải thích được, nhưng chắc chắn là thay đổi tốt hơn rồi, a, nô tỳ không có ý nói trước đây tiểu thư không tốt đâu!”
Nàng che miệng, vội vàng bỏ chạy.
Tất nhiên là thay đổi rồi, sau khi trải qua cảm giác chết đi sống lại, ta không còn là đại tiểu thư không hiểu thế sự như trước nữa.
Kiếp này, tất cả những người đã đối xử tệ với ta, mắc nợ ta, làm hại ta, đừng nghĩ đến kết cục tốt đẹp.
Quả nhiên ta đã nghĩ đúng.
Ngày hôm sau, Chiếu Bích đã nghe ngóng được tin tức.
Giang Từ Nguyệt, thực sự muốn hại ta.
Đến ngày tế lễ, ta được người dìu đến từ đường.
Vì là tiểu bối nên ta và Giang Từ Nguyệt đều đứng ở phía sau.
Kết thúc buổi lễ, người ta sẽ đốt pháo, gõ chiêng đánh trống.
Sau khi trưởng tộc đọc lời khấn cuối cùng, ta liếc nhìn thấy bàn tay phía sau Giang Từ Nguyệt cử động, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Ta cũng cười, che miệng ho một tiếng.
Những tiếng nổ lớn vang lên đùng đoàng, ngay sau đó là tiếng la hét của kế mẫu.
Giang Từ Nguyệt giật mình, kinh ngạc nhìn vào từ đường.
Một dây pháo không hiểu tại sao lại phát nổ ngay dưới váy kế mẫu.
Những tia lửa đốt hỏng chiếc váy của bà ta, còn làm mặt bà ta bị thương.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta chen lên trước mặt Giang Từ Nguyệt, chạy đến chỗ kế mẫu, vẻ mặt lo lắng.
Pháo đã nổ xong, bà ta trông thật nhếch nhác, còn làm đổ vài chiếc bài vị, ngồi dưới đất khóc lớn.
“Mẫu thân, người mau đứng dậy lau mặt đi, trước mặt tổ tông mà thất lễ như vậy, còn ra thể thống gì nữa !” Ta rút khăn tay ra, vội vàng lau mặt cho kế mẫu.
Người trong tộc dần dần biến sắc mặt.
“Giang Dư Thị, bà đứng dậy nhanh lên, làm cái gì vậy!”
Cha ta cũng vội vàng chạy tới đỡ bà ta, trách mắng: “Sao pháo lại ở bên trong này được?”
“Là, là tỷ tỷ!” Giang Từ Nguyệt chảy nước mắt, tức giận chỉ vào ta: “Vừa nãy tỷ tỷ ho một cái, nháy mắt ra hiệu với ai đó, là pháo đột nhiên nổ!”
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn về phía ta.
Nha đầu này đúng là, hoảng loạn ăn nói không biết suy nghĩ.
Ta bắt đầu ho dữ dội hơn.
“Khụ khụ, Từ Nguyệt, muội, muội đúng là vô lý, ta bệnh nặng khắp người, ngày đêm ho khan, chuyện này mọi người đều biết, vừa nãy chỉ là ta nhịn không được, bị bệnh cũng không phải lỗi của ta, còn muội nói cái gì mà nháy mắt ra hiệu, tuyệt đối không phải như vậy!”
Cha ta cau mày, hét lớn ra ngoài: “Tiểu tử đốt pháo kia đâu rồi?”
“Đến đây đến đây!”
Vài người đàn ông kéo theo một thiếu niên đến.
Thiếu niên này vừa nhìn thấy cha ta liền vội vàng cầu xin: “Thúc bá, số pháo này không phải tiểu nhân ném, vừa nãy tiểu nhân chỉ định đốt ở trong sân thôi, ai mà biết được có một thằng nhóc ăn mày xông vào giật mất, gây ra đại họa!”
Hắn vừa nói vừa chỉ ra phía ngoài cửa.
Một đứa bé nhỏ hơn hắn vài tuổi đang núp sau cửa, cười hi hi nhìn vào trong, nhận ra mọi người đang nhìn mình, liền vội vàng bỏ chạy. Có người nhỏ giọng nói: “Trò đùa ác ý à? Con cái nhà nào mà nghịch ngợm quá, người lớn cũng không thèm để ý.”
Cha ta nhìn Giang Từ Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc: “Con làm sao vậy? Vô duyên vô cớ bôi nhọ tỷ tỷ của mình ngay trước mặt mọi người!”
Sắc mặt Giang Từ Nguyệt tái nhợt: “Cha, con…”
“Còn không mau dìu mẹ của con đứng dậy, còn chưa đủ mất mặt hay sao?”
Cha ta tức giận xốc Giang Từ Nguyệt lên xin lỗi trưởng tộc, hoàn thành nghi thức cuối cùng, khuôn mặt tối sầm đưa chúng ta về nhà.
Ông ấy đích thân đưa ta về phòng, dặn dò ta nghỉ ngơi cho tốt.
Về phần Giang Từ Nguyệt, kể từ khi trở về nhà, ánh mắt cha nhìn cô ta đã có một chút không hài lòng.
Đêm đến, Chiếu Bích đem tiền thưởng chia cho hai đứa trẻ lúc sáng.
Sau khi trở về, ta cười hết sức sảng khoái.
“Quá sảng khoái rồi, tiểu thư, mẹ con Giang Dư Thị muốn hại chúng ta, hừ, cuối cùng trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc.”
Nàng ấy vừa dứt lời, ở ngoài cửa truyền đến giọng nói của tổ mẫu.
“Ai trộm gà mà mất thêm nắm thóc?”
Ta và Chiếu Bích giật mình sửng sốt, lập tức quỳ xuống.
Tổ mẫu cầm cây trượng đầu mãng xà, giận dữ đứng thẳng: “A Vu, cháu đúng là to gan đấy!”
Tổ mẫu chắc chắn đã biết chuyện ta làm.
Cả đời bà ghét cay ghét đắng nhất là những thủ đoạn bỉ ổi như này, cho dù ta có cố gắng giải thích thì cũng không có tác dụng.
Thế nên ta đành dứt khoát giơ hai tay lên: “Tổ mẫu, A Vu sai rồi, tổ mẫu đánh cháu đi.”
“Cháu có biết mình sai ở đâu không?”
“Sai ở chỗ, ở chỗ không nên dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với người khác.”
Vừa dứt lời, tổ mẫu đã cầm roi lên, vụt ta một phát.
Bà ấy cực kỳ tức giận, đến mức lồng ngực cũng phập phồng.
“Một cô nương còn chưa xuất giá như cháu, lại làm ra loại chuyện như vậy, nếu bị phát hiện, người ta sẽ nói về cháu như thế nào? Mặt mũi của Giang gia chúng ta phải để ở đâu?”
Mặt mũi, mặt mũi, lại là mặt mũi, kiếp trước ta vì mặt mũi của Giang gia mà phải giả vờ hiền lương đức độ, làm một con rùa rụt cổ cả đời, uất hận đến chết.
Nhưng ta không dám thể hiện sự tức giận trong lòng ra ngoài.
Tổ mẫu cũng vì muốn tốt cho ta, kiếp này, ta không thể giận bà ấy được nữa.
“Đúng vậy, A Vu biết sai rồi.” Ta cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Xem ra đã đến lúc bàn chuyện thành thân cho cháu rồi, mài giũa lại tâm tính cho cháu, để cháu không tiếp tục gây họa nữa.”
Tổ mẫu thở dài nói: “Cháu cứ ở nhà suy ngẫm đi, vài ngày nữa, tiểu tử của Lâm gia ở Lương Thành sẽ vào kinh, là một đứa trẻ tốt, đợi hắn đến, cháu và hắn có thể gặp mặt xem sao.”
Cái gì nên đến vẫn đến rồi.
Kiếp trước, Lâm gia ca ca mà ta sống chết không chịu gặp mặt đã trở thành trọng thần, được cử đi nơi khác làm quan, sau khi kinh thành bị công phá, cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Kiếp này nếu thật sự gả cho hắn, nói không chừng ta có thể sớm đưa người nhà rời khỏi kinh thành.
Trong tương lai, dù kinh thành có bị Man tộc tấn công, gia đình chúng ta vẫn có thể bình an.
Ta gật đầu ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng, A Vu biết rồi.”
Tổ mẫu giật mình, có lẽ bà không ngờ ta lại nghe lời như vậy.
“Cháu không có lừa tổ mẫu phải không? Trong lòng cháu có còn nhớ đến thái tử không?”
“Nếu A Vu vẫn chưa quên thái tử, thì ngày hôm đó, A Vu sẽ không để thái tử ở lại một mình rồi bỏ chạy.”
Một lúc lâu sau, tổ mẫu gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, tay cháu còn đau không?”
Ta cười lắc đầu: “Không đau nữa, tổ mẫu đánh không mạnh.”
“Đáng ra nên đánh mạnh hơn chút! Cháu đấy, đừng có gây chuyện nữa, phía Giang Dư Thị, tổ mẫu sẽ đi xử lý, được chưa?”
Tổ mẫu giận dữ trừng mắt nhìn ta, còn giáo huấn Chiếu Bích vài câu rồi mới quay về phòng.
Ta bị tổ mẫu nhốt trong phòng để suy nghĩ về lỗi lầm của mình, không được phép đi đâu cả.
Mãi đến mười ngày sau, hoàng hậu muốn triệu kiến ta, nói muốn gọi ta vào cung nói chuyện.
Đương kim Hoàng hậu là cháu gái của tổ mẫu, bà ấy luôn muốn ta gả cho Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch không phải con ruột của bà ấy, mặc dù từ nhỏ hắn đã được nuôi dưỡng dưới danh của bà, nhưng hắn không thân thiết với bà ấy lắm.
Thậm chí còn có ác cảm với bà ấy.
Ta nghĩ đây cũng có lẽ là nguyên nhân chính khiến Tiêu Trạch ghét ta, hắn không muốn bị hoàng hậu sắp đặt.
Trước khi đi, tổ mẫu nhét cho ta một hộp bánh ngọt.
“Kiều Kiều, mấy ngày nay thái tử cũng ở trong cung, cháu thuận đường ghé qua thăm ngài ấy, lần trước cháu bỏ lại ngài ấy để chạy trốn, chung quy cũng không hợp đạo nghĩa, cháu nên đền tội cho ngài ấy, để ngài ấy không ghi thù cháu.”
Ta mở hộp bánh ra ngửi, suýt chết vì mùi thơm.
Tiêu Trạch cũng xứng ư?
Trước đây, mỗi lần vào cung, ta đều mang cho bánh ngọt do chính tay ta làm, nhưng hắn lại vứt đi.
Bây giờ cho dù hắn có quỳ xuống cầu xin ta, thì cũng đừng hòng ăn được đồ của ta.
Trên đường đến kinh thành, ta và Chiếu Bích đã ăn hết sạch số bánh ngọt tổ mẫu làm, rồi mua bánh bột ngô loại rẻ nhất trên phố bỏ vào hộp đựng.
Vào Khôn Ninh Cung bái kiến hoàng hậu, bà ấy vẫn như thường lệ kéo ta lại nói chuyện, trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng lại thăm dò xem ta có còn thích Tiêu Trạch không.
Kiếp trước ta đã cứu Tiêu Trạch nên bà ấy thuận nước đẩy thuyền, xin hoàng thượng ban hôn.
Kiếp này, ta bỏ lại Tiêu Trạch chạy trốn, chuyện này mọi người trong thành đều biết, khiến bà ấy có chút khó xử.
Ta giả vờ nghe không hiểu ám thị của bà ấy, tiếp tục giả ngây giả ngốc.
Cuối cùng, bà ấy không thể hỏi tiếp được nữa nên bảo ta ra ngoài, để ta đi tìm Tiêu Trạch nói chuyện.
Ta xách hộp đựng thức ăn ra ngoài, đứng chờ Tiêu Trạch ở ngự hoa viên, khi tiểu thái giám đi gọi hắn, ta đứng dưới gốc cây, bị gió thổi đến mức nấc cụt.
Có vài con chim sẻ trên mặt đất, nhảy tới nhảy lui, không biết đang mổ cái gì.
Tiếng bước chân vang lên, ta thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trạch.
Hắn có vẻ ngoài cao lớn, mặc một chiếc cẩm bào màu đen rất hợp với hắn, lạnh lùng dị thường, cẩu khí bức người.
Vết thương khỏi khá nhanh đấy.
Ta cầm hộp thức ăn lên, đang định quay lại gọi hắn thì đột nhiên đổi ý, bình tĩnh mở nắp hộp ra.
“Sao ngươi lại mang thứ này…”
Tiêu Trạch chưa kịp nói hết câu, ta đã lấy ra một miếng bánh ra, bóp nát rồi rải lên đất cho lũ chim sẻ.
Hắn bị mắc nghẹn, bàn tay đang giơ ra nửa chừng ngại ngùng nắm chặt thành nắm đấm rồi thu về.
Trước đây hắn cũng không thích những thứ ta mang đến, nhưng vì thể diện nên hắn vẫn sẽ nhận, rồi cuối cùng đều vứt đi hết.
Lần này để hắn ăn cục tức, ta cảm thấy hả hê trong lòng không thể giải thích được.
Ta không dám cười nên giả vờ như vừa nhìn thấy hắn, đặt hộp thức ăn xuống đất rồi thỉnh an.
“Thần nữ bái kiến điện hạ.”
“Ừm.”
Hắn đáp lại một tiếng, rồi lại bày ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, vênh váo tự đắc: “Giang Vu, thấy ngươi chủ động đến nhận lỗi nên chuyện ngươi bỏ lại Cô chạy trốn lần trước, Cô sẽ không tính toán với ngươi nữa…”
“Ai nói ta đến đây để nhận lỗi?”
Ta phủi phủi vụn bánh ngọt còn sót lại trên tay, thản nhiên nói: “Lần trước là ngài đuổi ta đi, ta đi rồi cũng cố gắng tìm người cứu ngài, ta sai ở đâu chứ?”
Tiêu Trạch sững sờ, sắc mặt tái xanh.
Hắn cứ tưởng ta đến đây để nhận lỗi, nhưng lại bị ta vả mặt, trong lòng tự nhiên khó chịu muốn chết.
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
“Nương nương gọi ta đến.”
Ta thở dài nói: “Lệnh của nương nương, không thể từ chối, điện hạ, thần nói thẳng với ngài vậy, nương nương luôn muốn gả ta cho ngài, mấy năm trước, để dỗ cho nương nương vui nên ta luôn bám lấy ngài, nhưng bây giờ ta muốn sống vì bản thân mình, ta không muốn lãng phí thời gian cho ngài nữa.”
Đồng tử của Tiêu Trạch co lại, hắn không ngờ ta lại nói ra mấy lời như vậy, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cực kỳ xinh đẹp.
“Lãng phí thời gian?”
Hắn phẫn nộ không nói được gì, một lúc sau mới đáp lại ta một cách không hòa khí: “Được rồi, rất tốt, hy vọng ngươi kiên trì đến cùng, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt Cô nữa!”
“Tuân lệnh!”
Ta vui mừng khôn xiết, vui vẻ rời đi.
Đi chưa được lâu, ta mới nhớ ra quên cầm theo hộp thức ăn nên quay lại lấy.
Ở góc đường, đột nhiên ta nghe thấy tiếng thái giám thân cận của Tiêu Trạch hỏi: “Điện hạ, Giang tiểu thư ngày xưa mặt dày mày dạn tiếp cận ngài, sao hôm nay lại khác thường như vậy? Giống như trở thành người khác vậy? Chẳng lẽ trước kia thực sự giả vờ?”
Đang nói ta à?
Ta thò nửa đầu ra ngoài, lén nhìn.
Nhưng chỉ nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tiêu Trạch, hắn nắm chặt nắm đấm, cười lạnh nói: “Chỉ là chiêu trò của nữ nhi, dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của Cô, ngươi nhìn xem, Cô còn không để ý tới nàng ta, để xem nàng ta có thể giả vờ đến lúc nào.”
Tiểu thái giám trầm ngâm một lúc, nói: “Trông không giống lắm, nếu thật sự muốn câu dẫn ngài, thì lần trước nàng ta đã không bỏ rơi ngài lại, điện hạ, không phải ngài tự mình đa tình đấy chứ?”
Đúng là tên thái giám không sợ chết, ta rất thích.
Ta bước ra.
“Ai da, quên cầm hộp thức ăn theo rồi!”
Trang sức trên đầu lắc lư theo tiếng trống và tiếng pháo nổ, ta xoay người đi về phía trước, Tiêu Trạch quay đầu lại nhìn thấy ta, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng.
Hắn liếc nhìn hộp thức ăn trên mặt đất, ngượng ngùng lùi lại một bước: “Ngươi, sao lại vứt đồ bừa bãi thế này.”
Âm lượng rất lớn, nhưng khí thế không đủ.
Nói xấu sau lưng người khác, bị người ta bắt gặp, da mặt dày đến đâu cũng phải xấu hổ.
Thái giám kia liếc nhìn Tiêu Trạch, hắn cũng đỏ mặt xấu hổ quay đi.
Ta cầm hộp thức ăn lên chuẩn bị rời đi, rồi bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt tò mò hỏi Tiêu Trạch: “Vừa nãy vô tình nghe được điện hạ nói chuyện, giả vờ cái gì, không nghe rõ, giả vờ cái gì cơ, điện hạ?”
Tiêu Trạch đơ người ra, đầu óc tạm thời không ứng biến lại được, không biết diễn đạt thế nào.
Cười chết ta.
Ta nhìn hộp thức ăn trong tay rồi nói: “À, thần hiểu rồi, chắc là điện hạ nhìn trúng hộp thức ăn này, muốn dùng nó để đựng đồ phải không? Chuyện này thì ngại gì chứ, ở nhà thần còn nhiều lắm, đây!”
Cũng không đợi hắn phản ứng lại, ta đã nhét chiếc hộp vào tay hắn.
Tiêu Trạch nhận lấy, mặt đỏ như đít khỉ.
Ta vui mừng vặn eo quay về.
Sau khi đi xa, ta liếc mắt nhìn thấy Tiêu Trạch đang cầm hộp thức ăn lên, tức giận đánh vào mông tiểu thái giám.