Về đến nhà.
Tâm trạng của tôi đã bình tĩnh trở lại.
Không ai đề cập đến chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Cho đến khi buổi tối gọt trái cây, tôi vô thức cắt vào tay mình.
0527 lao tới, cầm ngón tay của tôi ngậm vào trong miệng.
“Em có sao không?”
Nhìn vết máu đỏ tươi khiến tôi có chút thất thần, ngay sau đó, tôi mới phản ứng lại: “Không sao đâu.”
0527 đặt con dao gọt hoa quả sang một bên.
Nắm lấy tay tôi và quỳ xuống ở bên cạnh.
"Người đó tên là Bùi Nghiễn phải không?"
Tôi hơi sửng sốt.
0527 mỉm cười "Anh được thiết lập giống y hệt anh ấy, nhất định là em rất thích Bùi Nghiễn, em có nguyện ý kể cho anh nghe chuyện của hai người không?”
0527 là một người máy.
Nhưng anh ấy luôn có thái độ chiếm hữu tôi một cách kỳ lạ.
Không ngờ 0527 lại chủ động hỏi tôi về Bùi Nghiễn.
Thực sự thì câu chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi.
Bùi Nghiễn và tôi là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Bố mẹ tôi bận rộn chuyện công việc, nên từ nhỏ tôi đã được chăm sóc ở nhà Bùi Nghiễn.
Tính tôi bá đạo ngang ngược còn Bùi Nghiễn thì có danh tiếng vô cùng tốt.
Tất cả tiền tiêu vặt của anh ấy đều bị tôi trưng dụng, khi tôi ở bên ngoài gây hoạ, đều do anh ấy đi theo và dọn dẹp đống bừa bộn cho tôi.
Hồi đó, người lớn vẫn hay trêu chúng tôi, nói Bùi Nghiễn là "bồ cào lỗ tai*", “lớn lên sẽ bị Cá nhỏ gắt gao ăn sạch.”
*Bồ cào lỗ tai: lời nói của người Tứ Xuyên, chỉ người đàn ông sợ vợ.
Mỗi lần như vậy, Bùi Nghiễn đều mỉm cười dịu dàng.
"Chỉ cần Cá nhỏ vui vẻ là được."
Tôi cứ nghĩ rằng, lớn lên sẽ cùng anh ấy kết hôn.
Cho đến khi vụ tai nạn xe cộ xảy ra.
“Anh ấy vì cứu tôi nên mới qua đời.”
Tôi hít một hơi rồi nói: “Sau này có rất nhiều người khuyên tôi, nói rằng nếu chúng tôi thật sự kết hôn, có thể sẽ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, có thể sẽ ly hôn, không chừng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Bọn họ bảo tôi, mọi chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, hãy tiến về phía trước.”
"Tôi tiến về phía trước, nhưng Bùi Nghiễn thì phải làm sao? Cuộc sống của anh ấy đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18, anh ấy phải làm sao đây?”
"Sẽ không."
0527 đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Sẽ không cãi nhau, Bùi Nghiễn sẽ đối xử thật tốt với em, cũng giống như tôi đối với em vậy.”
Khoảnh khắc đó.
Vì những lời nói này, trái tim tôi như thắt lại.
Tôi mở miệng, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước.
Lúc này, hình ảnh 0527 và Bùi Nghiễn chồng lên nhau, tôi thậm chí còn không thể phân biệt được bọn họ.
“Vậy thì đừng phân biệt nữa, hãy coi bọn anh là một người thôi.”
Như thể biết tôi đang nghĩ gì ở trong lòng, 0527 tiến lại gần.
Cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt ở trên mặt tôi: "Hãy để anh thay anh ấy tiếp tục yêu em.”
“Anh không ngại việc em thiết lập anh giống anh ấy sao?”
“Em là chủ nhân của anh. Hình mẫu này là em giao phó cho anh, em có thể thiết lập anh thành bất kỳ dáng vẻ nào.”
Nước mắt làm mờ tầm mắt của tôi.
Tôi nắm lấy cổ áo anh.
"Anh nói, anh thực sự có đủ mọi chức năng mà một người đàn ông có sao?"
0527 sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói: "Đương nhiên rồi."
Anh nhướng mày: “Nhưng điều này có tính là… lợi dụng sự yếu đuối của người khác không?”
Tôi nhìn vào khuôn mặt của 0527 đã từng hành hạ tôi cả ngày lẫn đêm.
"Em muốn.”
"0527, cho em.”
“Tuân lệnh, công chúa của anh.”
Kết quả tôi không nghĩ tới!
Robot có thể… lợi hại như vậy!
Tôi khóc, kêu dừng lại không ngừng, 0527 so với tôi còn kích động hơn.
Anh hôn đi hôn lại những giọt nước mắt của tôi, nói những lời âu yếm ở bên tai tôi.
Sau đó tôi hỏi anh ấy: “Anh lén lút học sau lưng em phải không?”
Hai gò má của 0527 ửng đỏ.
“Chính xác là có một chút…”
Anh ho nhẹ một tiếng: “Dù sao sứ mệnh của anh, chính là lấy lòng em mà.”
Sau ngày hôm đó, 0527 và tôi đã trở thành một cặp tình nhân thực sự.
Với tôi mà nói, 0527 ngoài việc chỉ cần được sạc điện đúng giờ.
Thì còn lại không khác gì con người.
Nhiều điều thậm chí còn làm tốt hơn cả con người.
Vào ngày sinh nhật của tôi, 0527 dặn tôi tôi phải về nhà thật sớm.
Anh ấy nói muốn tạo cho tôi một sự bất ngờ.
Khi về đến nhà, tôi thấy bóng bay ở khắp nơi.
Trên bàn có hai miếng bít tết và một chiếc bánh ngọt.
Bên cạnh có hai ngọn nến được thắp lên rất trang nhã.
0527 mặc vest đen bước ra, trên tay cầm một chiếc hộp.
Anh ấy có vẻ hơi lo lắng: “Cá nhỏ, sinh nhật vui vẻ.”
Sau đó mở hộp ra.
Quỳ một chân xuống mặt đất: "Anh là robot bạn trai, nhưng trước khi trở thành bạn trai của em, anh chưa từng hỏi qua ý em.”
"Anh là một người máy. Anh không thể hứa cho em một cuộc hôn nhân hợp pháp hay cho em một gia đình con người bình thường. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với em, chăm sóc em, dành cho em tất cả tình yêu của anh. Anh có thể hứa với em, chỉ cần anh còn tồn tại, anh chỉ thuộc về một mình em."
"Hôm nay, anh xin chính thức hỏi cô Du Nghệ, cô có bằng lòng làm bạn gái của 0527 không?"
Thứ 0527 cầm trong tay.
Là một sợi dây chuyền.
Mặt dây chuyền là một con cá nhỏ làm bằng kim cương.
Hình dáng rất tinh tế, có thể thấy nó là một món đồ có giá trị rất lớn.
"Tiền anh nhét dưới sạc điện là để mua cái này à?"
Sau khi tôi nói xong, vẻ mặt của 0527 dần trở nên kỳ quái.
"Làm sao em biết!”
"Em đồng ý.”
Tôi không giải thích, chỉ mỉm cười nhận lấy chiếc hộp: “Anh đeo cho em đi, bạn trai.”
Đêm đó, 0527 một mực dày vò tôi đến khuya mới ngủ.
Vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã bị 0527 đánh thức.
Tôi xua tay nói: “Không được…”
Xoay người muốn ngủ tiếp.
Nhưng tôi thấy 0527 trông rất khẩn trương.
"Hệ thống phát hiện ra có mùi khói, hình như đang có cháy ở đâu đó.”
Không ai ngờ tới, một đám cháy lại bất ngờ bùng phát ở một tòa nhà chung cư.
Lúc tôi đứng dậy rời giường thì lửa đã cháy rất lớn.
Khói tràn vào phòng qua khe cửa.
0527 nhanh chóng bế tôi vào phòng tắm, bật vòi sen vẩy về phía tôi như điên.
"Đám cháy được phát hiện rất gần chúng ta. Bước đầu được xác định là ở ngay tầng dưới. Khói quá dày đặc, không thể ngăn chặn được. Chúng ta phải thoát ra ngoài."
Trong đáy mắt tôi đã ngập tràn nước mắt: “Chạy ra ngoài sao, nhỡ bị bỏng thì phải làm sao?”
Anh thấm ướt chăn rồi quấn quanh người tôi.
"Em có tin anh không?”
Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy.
Anh nói, "Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em.”
"Còn anh thì sao!”
"Anh là người máy, không sợ lửa."
Vừa nói anh vừa ôm tôi vào lòng.
Đúng như 0527 đoán, điểm cháy nằm ở ngay dưới lầu.
Tôi được anh ôm chặt ở trong lòng, ngoài tấm chăn ướt nhẹp không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
Bên tai có thể nghe thấy rất rõ tiếng cầu cứu của rất nhiều người.
Lúc này, một giây giống như cả một năm.
Ngay khi tôi cho rằng chúng tôi sắp có thể chạy ra ngoài, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó, 0527 bảo vệ tôi dưới thân mình.
"0527!"
"Không sao.”
Nói xong, 0527 cắn răng đứng lên, ôm lấy tôi rồi lại lao xuống lầu.
Khi chúng tôi đến khu vực an toàn, chiếc chăn che trên người tôi đã được gỡ xuống.
Một phần da thịt của 0527 bị lộ ra bên ngoài đã bị cháy rụi.
Còn có thể ngửi thấy mùi khét một cách mơ hồ.
Anh đứng bên cạnh, siết chặt vai, để tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cá nhỏ, nghe anh nói.”
"Robot sẽ không nói dối.”
“Nhưng kể từ khi anh quen em đến nay, anh đã nói dối em hai lần.”
"Lời nói dối đầu tiên, thật ra từ lâu anh đã biết đến sự tồn tại của Bùi Nghiễn. Thứ được lưu trữ trong cơ thể anh chính là con chip trí nhớ mà em đã lấy ra từ người Bùi Nghiễn vào mười năm trước. Anh có tất cả toàn bộ trí nhớ ở bên em kể từ khi Bùi Nghiễn được sinh ra. Nhưng bởi vì có hệ thống bảo vệ nên anh không thể nói cho em biết. "
“Lời nói dối thứ hai là robot sợ lửa.”
Anh lau nước mắt cho tôi, “Nhiệt độ bên trong cơ thể anh cao quá, cơ chế bảo vệ của hệ thống đã bị rối loạn, pin đã phát ra cảnh báo nghiêm trọng, có nguy cơ bị nổ bất cứ lúc nào. Anh phải đi rồi.”
"Cho dù là Bùi Nghiễn hay 0527, cũng đều muốn em sống.”
“Anh và anh ấy đều yêu em như nhau.”
"Nhưng bọn anh chỉ có thể cùng em đi tới đây.”
Nói xong, 0527 xoay người chạy đến một khu vực trống trải không người.
Ngay sau đó, cơ thể anh bốc cháy dữ dội.
Đó là ngọn lửa bị bốc lên do cháy tấm pin.
Một khắc kia, tôi điên rồi.
Tôi ném chiếc chăn bông đang quấn chặt quanh người mình ra, định lao vào 0527.
Nhưng lính cứu hỏa đã lao tới, chặn tôi ở bên ngoài hàng rào.
Ký ức ngày đó rất mơ hồ.
Tôi chỉ nhớ mình đã điên cuồng kêu gào.
Đi ên cuồng xin giúp đỡ.
Nhưng không ai có thể giúp tôi.
Cuối cùng, tôi ngất xỉu ở nơi đó.
Khi tỉnh dậy, tôi đã được đưa đến bệnh viện gần đó.
Cánh tay đang được truyền nước biển.
Chu Thừa ngồi ở bên cạnh tôi.
"Anh ấy đâu?”
Cổ họng tôi vì phải hít khói quá lâu đã trở nên khàn đặc.
Chu Thừa không lên tiếng.
Tôi cố gắng cao giọng, nhìn về phía Chu Thừa: “Anh ấy đâu?”
Chu Thừa cụp mắt.
Từ trong túi lấy ra một con chip nhỏ.
"Lính cứu hỏa đã tìm thấy ở trên người 0527, nhưng con chip đã bị đốt cháy nghiêm trọng, vô dụng rồi.”
"Không thể nào, anh ấy là robot."
Tôi vén chăn lên muốn xuống giường: “Robot thì sao có thể chết được? Anh ấy là robot.”
"Cá nhỏ, em đối mặt với thực tế đi.”
Chu Thừa ngăn tôi lại.
"Hãy coi mọi chuyện như một giấc mơ, quá khứ đã qua rồi hãy để nó qua đi.”
Sau khi xuất viện, tôi đến chợ đen.
Nhưng phát hiện ra rằng cửa hàng nơi tôi tùy chỉnh robot đã ngừng hoạt động.
Tôi đi khắp nơi cũng không thể liên lạc được với ông chủ.
Tôi cũng đến trung tâm thu hồi và lưu trữ bộ nhớ, con chip của Bùi Nghiễn đã bị thu thập.
Đơn hàng đúng với mã đơn hàng tôi điền khi nhờ ông chủ chế tạo robot.
Hóa ra…
0527 là Bùi Nghiễn.
Chẳng trách, chẳng trách bọn họ lại có nhiều điểm giống nhau đến như vậy.
“Vậy nên khoản tiền em vay với lãi suất cao năm đó là để lưu giữ ký ức của Bùi Nghiễn.”
Ngày tôi nộp đơn từ chức, Chu Thừa đã hỏi tôi.
Anh ấy cũng đã biết chuyện của tôi và Bùi Nghiễn.
Tôi không phủ nhận.
Anh cười khổ: “Năm đó em và anh chia tay, em nói em không thể quên được một người, anh tưởng đó là cái cớ để lừa anh.”
Nhắc đến mối tình kết thúc trong vô vọng đó, tôi cảm thấy có lỗi với Chu Thừa.
"Em xin lỗi, em đã cố gắng hết sức."
Chu Thừa lắc đầu: "Có thể bắt đầu lại được không?"
"Quên đi, anh biết đấy, em không thể yêu ai được nữa.”
Tháng thứ hai sau khi 0527 rời đi.
Tôi đã nhận nuôi Đại Hoàng.
Nó dường như vẫn còn nhớ 0527. Sau khi được tôi nhận nuôi, ngày ngày nó thường nằm trên sạc điện của 0527.
"Mặc dù mày thường xuyên nói với 0527 mấy điều vô ích.”
"Khiến tao thường xuyên muốn hầm mày.”
"Nhưng cảm ơn mày, trước đây đã bầu bạn với anh ấy.”
"Bây giờ anh ấy không có ở đây, nhưng từ nay về sau, mày có thể coi tao là bạn của mày.”
Những ngày không có 0527 vẫn tiếp tục.
Ngoại trừ trong lòng có một khoảng trống thì cuộc sống của tôi dường như không có nhiều thay đổi.
Nửa năm sau.
Tôi nhận được năm triệu.
Từ một tài khoản không xác định.
Tôi tưởng đó là một trò lừa đảo, sợ đến mức gọi cảnh sát cả đêm.
Kết quả khi tôi liên lạc được với đối phương, bên kia cũng bối rối.
"Cô không phải là Du Nghệ sao? Người lập trình trò chơi cho tôi lúc trước đã điền thông tin liên hệ của cô, không sai mà. Năm triệu đó là phí bản quyền trò chơi, được trả một lần theo hợp đồng."
"Người mà anh đang nói đến có phải là 0527 không?"
"Đúng, tên trên mạng của anh ấy là 0527. Tôi đã tìm anh ấy nhiều lần ở trên mạng nhưng không liên lạc được nên tôi chỉ có thể chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản mà anh ấy đưa cho."
Không ngờ 0527 thực sự đã thiết kế ra một trò chơi
Tôi nắm chặt điện thoại: "Anh ấy... đi rồi."
Đối phương trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: "Khi 0527 thiết kế trò chơi cho chúng tôi, đã đặt một cửa ải ẩn hình, nói rằng đó là món quà dành cho bạn gái. Chúng tôi đã họp để thảo luận về việc xóa bỏ nó khi nó ra mắt, nhưng phiên bản beta riêng tư vẫn còn đó. Cô có muốn… xem một chút không?”
Buổi tối, tôi bấm vào game ông chủ gửi cho tôi.
Tiến vào cửa ải mà anh ta đề cập đến.
Đó là một không gian ẩn được hiển thị trên bản đồ là "eternity”.
Bấm vào, tôi nhìn thấy những con phố gần nơi tôi và Bùi Nghiễn lớn lên.
Ngay cả những cửa hàng hai bên đường cũng giống hệt.
Bùi Nghiễn và tôi đã từng nắm tay nhau đi qua đây không biết bao nhiêu lần.
Hốc mắt tôi lập tức ươn ướt.
Tôi đi theo nhân vật mô phỏng tiến về phía trước, đến khuôn viên trường trung học của chúng tôi.
Hệ thống đã chỉ dẫn tôi đến lớp 14, đó là lớp học của chúng tôi năm đó.
Sau đó tôi nhìn thấy mấy chữ được viết bằng phấn trắng ở trên bảng đen.
"Hy vọng Cá nhỏ ngày ngày vui vẻ.”
Đó chữ viết bằng tay của 0527.
Không, phải nói là chữ viết của Bùi Nghiễn.
Lúc này tôi đã không kiềm chế được, oà khóc.
Đại Hoàng dường như cảm nhận được nỗi buồn của tôi, nó bước ra khỏi bệ sạc, nhảy vào lòng tôi.
Rồi ghé đầu lên bàn cùng tôi nhìn vào màn hình.
Ngay sau đó, dòng chữ trên bảng đen thay đổi.
Biến thành:
"Anh yêu em, công chúa của anh."