Robot của tôi điên rồi.

Dường như cậu ấy đã quên mình là một đồ điện gia dụng.

Buổi tối, cậu ấy ôm chăn nhỏ đứng ở trước cửa phòng tôi.

“Em là bạn gái của tôi, tại sao không thể cho tôi ngủ cùng với em?”

“Có phải em chê tôi quá cứng rắn? Lần này tôi bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, không động đậy làm loạn nữa được không?”

Tôi định cùng cậu ấy nói chuyện phải trái.

“Không thể, chẳng phải buổi tối cậu nên ở phòng khách để sạc pin sao?”

Kết quả, cậu ấy càng tủi thân.

“Quả nhiên, em vẫn chán ghét tôi, bắt đầu đuổi tôi đi rồi.”

“Nếu như bây giờ em không thích tôi, tôi có thể biến thành dáng vẻ mà em thích, chỉ cần chủ nhân đừng vứt bỏ tôi, được không?”

Bộ dáng kia của cậu ấy làm tôi cảm thấy xiêu lòng.

Hơi nhích sang bên cạnh.

“Chỉ một đêm.”

Nghe vậy, trong đáy mắt 0527 lập tức lóe lên ánh sáng hưng phấn, nhanh chóng chạy tới nằm cạnh tôi.

“Tuân lệnh, công chúa của tôi.”

0527 là robot mô phỏng tôi mua ở chợ đen cách đây một tháng.

Không những giá thành rẻ hơn một nửa so với các cửa hàng thông thường.

Mà còn có thể tùy ý thiết lập ngoại hình và tính cách theo sở thích của mình.

Mặc dù trước đó, ông chủ đã cho tôi xem qua bản thiết kế.

Nhưng đến ngày nhận hàng, tôi vẫn bị sốc.

Cậu ấy mặc vest đen, đứng ở trước cửa nhà tôi.

“Xin chào chủ nhân, tôi là bạn trai robot độc quyền của em, số hiệu 0527.”

Đôi mắt 0527 sâu thẳm, nhìn thẳng vào tôi.

Quá giống thật…

Tôi không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cổ cậu ấy.

Ấm áp.

Làn da có cảm giác giống y hệt con người.

Lại không ngờ tới, tai 0527 đỏ bừng.

Cậu ấy né tránh, lui về sau: “Chủ nhân đừng như vậy, nhột.”

Trong lòng tôi khẽ động: “Cậu thật sự là người máy?”

“Tất nhiên rồi, chủ nhân của tôi.”

0527 mỉm cười: “Kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ thuộc về em.”

Giống như người bán đã nói.

0527 thực sự là một trợ thủ đắc lực của con người.

Từ nấu cơm đến quét dọn vệ sinh, từ bầu bạn lắng nghe đến dỗ dành an ủi, có thể nói là nói gì nghe nấy.

Nhưng gần đây tôi phát hiện.

Ánh mắt 0527 nhìn tôi dần dần trở nên không đúng lắm.

Hôm nay cậu ấy hỏi tôi.

“Tôi thấy con người yêu nhau sẽ không tự chủ được ôm hôn khi ở bên nhau, tại sao em chưa bao giờ để tôi hôn em?”

“Cậu cũng nói rồi đấy, con người yêu nhau.”

“Nhưng Đại Hoàng nói, hôn bạn gái là quyền lợi của bạn trai.”

Đại Hoàng là chú chó lớn lông vàng ở dưới lầu nhà tôi.

0527 mới đến đây mấy ngày, chưa biết hết mọi người nhưng ngược lại cậu ấy rất hòa đồng với mấy chú chó hoang ở chung cư.

Thấy tôi không nói gì, 0527 chớp chớp đôi mắt ngây thơ của mình.

“Chủ nhân có gì không hài lòng với tôi sao?”

“Không phải…”

“Môi của tôi rất mềm, giống y như của đàn ông vậy…”

Lời nói của 0527 khiến cho tôi không tự chủ được rời ánh mắt đến môi cậu ấy.

Màu đỏ tươi đẹp, quả thật nhìn trông rất ngon.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, 0527 đã đến gần tôi.

Dán vào tai tôi, một luồng khí xông thẳng vào tai tôi: “Chủ nhân, em có muốn thử một chút không?”

Nói xong, cậu ấy nhẹ nhàng hôn tôi.

Cảm xúc… giống y hệt con người.

Tôi thậm chí còn quên đẩy cậu ấy ra.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi mất hoàn toàn sức lực, 0527 mới buông tôi ra.

“Cảm giác vừa rồi có tốt không?”

Tôi không lên tiếng.

Dường như nó không hiểu được tâm trạng ngượng ngùng của tôi, thẳng thừng hỏi: “Chủ nhân, thoải mái không?”

Cho đến khi tôi “ừ” một tiếng, cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã tải trước 300 bộ ngôn tình đủ các thể loại khác nhau vào trong hệ thống, tìm hiểu cách hôn của hơn 100 quốc gia.”

0527 đầy đắc ý nói.

“Nếu như em thích, về sau mỗi ngày tôi đều làm em thoải mái.”

Tôi: ?

Việc đó vẫn là không cần thiết!!!

Thứ hai đi làm.

Một cuộc họp nội bộ bất ngờ được tổ chức.

Nghe nói có một vị lãnh đạo được cấp trên điều xuống.

Song khi tôi đẩy cửa phòng họp, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị.

Tôi ngu người.

Đồng nghiệp ở hai bên tai tôi điên cuồng gào thét.

“Giám đốc mới tới thật là đẹp trai, phúc lợi của đại bộ phận lớn thật đó.”

“A a a anh ấy đang nhìn về phía chúng ta kìa.”

Thấy khuôn mặt vô cảm của tôi, đồng nghiệp lặng lẽ chọc chọc: “Cá nhỏ, cô không cảm thấy kích động sao?”

“Ừ, kích động.”

Tôi hạ mắt xuống, tránh đi tầm mắt nóng bỏng của người đàn ông đang đặt ở trên người tôi.

Bạn trai cũ trực tiếp trở thành sếp tôi.

Có thể không kích động sao?

Tuy nhiên, Chu Thừa thì ngược lại, không lộ ra vẻ gì khác thường.

Điều này làm tôi bình tĩnh hơn một chút.

Mối quan hệ phức tạp này là điều cấm kỵ ở nơi làm việc.

Mọi người đều là người trưởng thành, chẳng qua là từng hẹn hò thôi mà.

Thực sự không có vấn đề gì lớn.

Trước khi tan làm, tôi nhận được tin nhắn đúng giờ của 0527.

“Chủ nhân, mời chọn món ăn.”

Sau đó, không biết lấy thực đơn ở đâu ra, loè loẹt gửi cho tôi.

Không cần phải nói, tay nghề của 0527 quả thực rất tuyệt vời.

Tôi mở phần thực đơn được chuẩn bị chu đáo, chuẩn bị chọn vài món ăn.

Sau đó, liền nghe thấy một giọng nam truyền đến: “Tối nay có thời gian không, chúng ta cùng nhau đi ăn?”

Tôi quá tập trung vào thực đơn.

Thậm chí còn không nhận ra Chu Thừa đang đứng cạnh bàn làm việc của mình.

Tôi hơi lúng túng, còn chưa kịp trả lời, Chu Thừa đã lên tiếng.

"Dù sao cũng đã từng yêu nhau, chia tay rồi cũng không nên là kẻ thù. Ăn một bữa cơm tình cảm vẫn được chứ?"

Thực ra, tôi và Chu Thừa chia tay trong hòa bình.

Chu Thừa là một người rất tốt, dáng dấp đẹp trai, tử tế.

Chúng tôi yêu nhau nửa năm, anh ấy luôn dịu dàng và ân cần với tôi, căn bản không có khuyết điểm gì.

Người có vấn đề là tôi.

Suy nghĩ một lúc, tôi cúi đầu gửi tin nhắn cho 0527.

“Không cần đâu, hôm nay tôi không về nhà ăn cơm.”

Rất nhanh cậu ấy đã trả lời.

"Chủ nhân có hẹn sao, với đàn ông?"

"Không sao, tôi hiểu mà."

"Đại Hoàng nói, chúng tôi giống như sủng vật nhỏ, chỉ để cho chủ nhân buồn chán thì lấy ra làm trò tiêu khiển. Nhất định phải biết vị trí của mình, không được nghĩ đến việc xa hơn. Trước kia, cậu ấy muốn quá nhiều, cuối cùng đã bị chủ nhân bỏ rơi.”

"Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ghen bậy bạ. Chỉ là tôi cảm thấy có chút cô đơn, có chút mất mát, có chút nhớ em, nhưng tôi sẽ ở nhà ngoan ngoãn đợi em về."

Việc này.

Tôi cảm giác trái tim tôi mềm nhũn.

Con chó Đại Hoàng này suốt ngày nói lời chó gì vậy? Nhìn xem, nó đã dạy robot nhỏ nhà tôi biến thành bộ dạng giống y trà xanh.

Sớm muộn, phải đem nó đi hầm!

Tôi thở dài, vẫn bị mềm lòng.

Tôi áy náy nhìn Chu Thừa cười, "Hay là hôm khác đi, bạn trai tôi đã chuẩn bị cơm tối ở nhà rồi."

Nghe được từ "bạn trai", Chu Thừa ngây người.

"Được, hôm khác mời em và bạn trai ra ngoài ngồi một chút nhé.”

Sau khi Chu Thừa rời đi, tôi lại gửi một tin nhắn khác cho 0527.

“Cuộc hẹn bị hủy rồi, hay là về nhà ăn cơm nhé.”

“Buổi tối cậu đừng nấu cơm nữa, tùy tiện làm một nồi lẩu cũng được.”

0527 gần như nhắn lại ngay lập tức.

"!!!"

"Bây giờ tôi sẽ đi siêu thị mua đồ!"

Nhìn những dấu chấm than xuất hiện trên màn hình, tôi không khỏi cong môi.

"Chúng ta cùng đi đi, tôi ở siêu thị đợi cậu.”

Trên đường đi, sự phấn kích tràn trề của 0527 có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi và cậu ấy cùng đi ra ngoài.

"Chủ nhân, tôi giới thiệu bạn tốt Đại Hoàng cho em biết nhé?”

“Không cần.” Tôi mỉm cười: “Hôm nay muộn rồi, chúng ta đi siêu thị trước đi.”

Tôi sợ rằng sẽ không nhịn được muốn hầm nó.

0527 có chút mất mát.

"Nếu cậu ấy nhìn thấy em, nhất định sẽ rất hâm mộ tôi. Từ lâu tôi đã nói với cậu ấy, chủ nhân của tôi rất xinh đẹp."

Chậc.

Lòng so đo của mấy chú cún nhỏ thật là mạnh mẽ.

Lúc đến siêu thị trời không có mây.

Khi vừa bước ra khỏi siêu thị, trời đột nhiên đổ cơn mưa to.

Từ trong túi tôi lấy ra một chiếc ô…

Lật đật che cho 0527.

"Chủ nhân, không cần phải lo lắng cho tôi.”

“Cậu không thể dầm mưa.”

Chiếc ô rất nhỏ, chỉ có thể che được một người.

Tôi dứt khoát nhét ô vào trong tay cậu ấy.

Tôi nói đùa: “Cậu phải chăm sóc bản thân thật kỹ nhé, dù sao phí bảo trì hàng tháng cũng không hề rẻ đâu.”

0527 mím môi, cuối cùng cũng không từ chối nữa.

Siêu thị cách nhà không xa nên tôi chạy thật nhanh về nhà mà không đợi mưa tạnh.

Người đi đường rối rít nhìn qua.

Có người còn nhỏ giọng thảo luận: “Nhìn kìa, người đàn ông này một mình che ô, để bạn gái ướt sũng ở bên ngoài.”

"Dáng dấp đẹp trai thì có ích gì? Ngay cả bạn gái của mình cũng không chăm sóc tốt được.”

Trên đường về, sắc mặt 0527 rất u ám.

Chưa bao giờ im lặng như vậy.

Khi về đến nhà, cả người tôi đã ướt đẫm, nhanh chóng lao vào phòng tắm, tắm rửa.

Lúc đi ra, 0527 đã nấu xong trà gừng.

Cậu ấy bưng đến, nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi."

Tôi bật cười: “Sao lại xin lỗi?”

Khuôn mặt 0527 tối sầm, trông cậu ấy còn tủi thân hơn cả tôi.

Tôi biết cậu ấy đang để ý cái gì.

Tôi xoa đầu cậu ấy, cảm thấy có chút buồn cười.

Một robot nhỏ với thật nhiều tâm tư.

Nửa đêm, 0527 đột nhiên đánh thức tôi.

"Chủ nhân, em bị sốt rồi.”

Cậu ấy giúp tôi đo nhiệt độ.

38,6 độ.

0527 mím môi thành một đường thẳng, áy náy trong mắt gần như đã tràn hết ra ngoài.

"Không sao, không nghiêm trọng đâu."

0527 không nói lời nào, đút thuốc cho tôi xong, lại cầm một chiếc khăn giúp tôi hạ nhiệt cơ thể.

Sau đó, tôi mơ màng ngủ quên.

Khi tỉnh dậy lần nữa, 0527 vẫn còn canh giữ ở bên người tôi.

Tôi vẫn hơi ho nhẹ, nhưng cơ thể đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ban ngày tôi xin nghỉ phép ở công ty, 0527 liền theo sát bên cạnh tôi, cẩn phận phục vụ.

Nếu không phải tôi nhất định phải tự mình đi vệ sinh thì chắc cậu ấy đã làm giúp tôi luôn rồi.

Không ngờ buổi chiều, Chu Thừa lại đột ngột tới đây.

“Nghe HR nói em thấy không thoải mái, tôi không yên tâm nên tới xem một chút.”

Bên HR có thông tin nhân viên.

Không có gì lạ khi Chu Thừa biết nơi tôi sống.

"Đã tốt hơn nhiều rồi."

Nghe thấy âm thanh, 0527 vốn đang nấu ăn trong bếp đi ra.

Khi nhìn thấy Chu Thừa đứng ở ngoài cửa, cậu ấy hơi sửng sốt.

Sau đó, lập tức trưng ra vẻ mặt cao quý, lạnh lùng, dùng một tay cởi chiếc tạp dề thêu hoa nhỏ ra.

"Có khách đến thăm à? Cá nhỏ, sao em không mời khách vào ngồi đi?"

Hay lắm, đến chủ nhân cũng không gọi.

Rồi còn bày ra tư thế nam chủ nhân như này để làm gì.

Khí phách tổng tài uy nghiêm này làm tôi cảm thấy bối rối.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Chu Thừa đã mỉm cười xua tay.

"Tôi không vào, Cá nhỏ có người người chăm sóc là tôi yên tâm rồi.”

Không đợi tôi kịp mở miệng, 0527 đã theo sau nói: "Nếu anh đã không muốn vào thì tôi cũng không miễn cưỡng anh nữa. Dù sao cơ thể của Cá nhỏ vẫn còn yếu ớt, rất cần được nghỉ ngơi. Lần sau anh muốn tới hãy báo trước nhé, tránh cho chúng tôi không thể tiếp đón chu toàn như lần này.”

Lời đã nói đến mức này, người ta còn vào nữa thì thực là không hiểu chuyện.

Sau khi Chu Thừa đi rồi, 0527 mới im lặng đeo tạp dề trở lại.

Vừa nãy tự tin bao nhiêu, bây giờ thậm chí còn không dám thở.

Thấy tôi không lên tiếng, cậu ấy liền nói xin lỗi trước.

"Tôi sai rồi.”

"Sai chỗ nào?”

"Tôi ghen tị, đuổi khách của em đi.”

Nói xong còn bổ sung thêm: "Nhưng người đàn ông đó có ý đồ xấu, nhất định là thích em!"

“Vậy à?” Tôi nhướng mày, “Thế ai nói sủng vật nhỏ phải biết vị trí của mình?”

"Tôi hối hận rồi, tôi không làm được.”

Sự lật mặt như bánh tráng của 0527 khiến tôi không thể nhịn được, vẻ mặt giả vờ căng thẳng của tôi giãn ra trong chốc lát.

Kết quả, 0527 rất nhanh đã nắm bắt được.

Cậu ấy đi tới, cọ cọ vào cổ tôi: "Chủ nhân tốt, tha thứ cho tôi nhé.”

"Lần sau anh ta đến, tôi sẽ chân thành hoan nghênh, nhiệt liệt chào đón, còn chưa được sao.”

Vừa nói vừa muốn hôn môi tôi.

Bị tôi tránh đi: "Tôi đang bị cảm.”

"Tôi nghe bọn họ nói, cảm mạo lây cho người khác là em có thể khoẻ lại.”

"Đúng, nhưng trước tiên, cậu phải có khả năng bị lây."

"Vậy thì đổ mồ hôi đi. Đại Hoàng nói, con người đổ mồ hôi cũng có thể chữa được cảm mạo."

Nói xong, 0527 hạ thấp giọng.

"Tôi có tất cả những chức năng của đàn ông có thể khiến khiến phụ nữ đổ mồ hôi. Chủ nhân, có muốn thử một chút không?”

Tôi ngay lập tức hiểu ý của con hàng này.

Tiểu lưu manh!

Đẹp trai quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play