Bạn Trai Robot Trà Xanh Của Tôi

Chương 2


6 tháng


Mấy ngày sau, công ty tổ chức Team building.

Chu Thừa gọi điện tới, bảo tôi đưa bạn trai đi cùng.

Ban đầu tôi định tìm một lý do để từ chối.

Kết quả bị 0527 nghe được.

“Người đàn ông kia cũng sẽ đi à?”

"Dù sao ngày hôm đó là tôi không lễ phép trước, em không đưa tôi đi cũng phải.”

“Thật ra thì người kia trông cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không giống tôi, đi ra ngoài còn để em phải dầm mưa.”

Bộ dạng này.

Để cho tôi từ chối cũng thật khó.

Ngày tổ chức Team building, người này đã dậy từ sớm để sắp xếp đồ đạc.

Chốc chốc lại đổi một bộ quần áo.

Cuối cùng, chọn được một bộ vest đen.

Ngoại hình 0527 vốn được thiết kế theo hình mẫu lý tưởng của tôi, vai rộng chân dài, tỷ lệ tuyệt vời.

Bây giờ, mặc vest đen trông càng chói mắt hơn.

Nhưng trong đáy mắt 0527 lại lộ ra vài phần lo lắng, cậu ấy hỏi tôi: "Nhìn có ổn không? Không bị kỳ quái chứ?”

Tôi giơ ngón tay cái lên: “Rất đẹp trai.”

0527 lập tức vui vẻ, tiến lại gần tôi, được voi đòi tiên: "Vậy tôi và anh ta, ai đẹp trai hơn?”

Người cậu ấy hỏi là Chu Thừa.

Tôi liếc mắt, chiếu lệ đáp: “Cậu đẹp trai, cậu đẹp trai, nếu không anh ấy làm sao có thể biến thành người tiền nhiệm được.”

Lời nói vừa rơi xuống.

Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Người máy bạn trai nhỏ sững sờ tại chỗ: "Em nói, bạn trai cũ?”

"Anh ấy, là bạn trai cũ, của tôi?!”

“A, tôi chưa nói sao?”

Khuôn mặt 0527 lập tức tối sầm.

“Em không có!”

Sau khi gào lên, người này yên lặng không nói không rằng chạy vào phòng.

"Tôi đi thay quần áo. Nhìn bộ này trông có vẻ cứng nhắc, tôi đi thay bộ nào trẻ trung hơn.”

Tôi:...

Team Building được tổ chức tại một khu cắm trại ở ngoại ô, mọi người quây quần cùng nhau ăn thịt nướng.

0527 là một người máy.

Cậu ấy không cần ăn.

Vì thế, cậu ấy liền đóng vai người bạn trai tốt, vừa giúp mọi người nướng thịt, vừa đút cho tôi ăn.

“Chẳng trách ngày đó nhìn thấy Chu tổng, cô không có cảm giác gì, hóa ra là do bạn trai cô đẹp trai như vậy mà.”

Đồng nghiệp kéo tôi sang một bên, trong giọng nói không khỏi có sự hâm mộ.

Ngược lại Chu Thừa lại có vẻ hơi yên lặng.

Ánh mắt dừng ở trên người 0527, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Chu Thừa đi đến bên cạnh tôi: “Cá nhỏ, anh có chuyện muốn hỏi em."

Nói xong anh ấy nhìn 0527, nụ cười không giảm: “Anh không ngại cho tôi mượn bạn gái anh mấy phút chứ?”

Lần này 0527 không dám ngăn cản, nhìn tôi một cái rồi đáng thương nói: "Em đi đi, tôi ở đây giúp em nướng cánh gà.”

Cho đến khi đến nơi mọi người không nhìn thấy.

Nụ cười trên mặt Chu Thừa mới hoàn toàn biến mất.

"Bạn trai của em là người máy?"

Câu hỏi khiến trái tim tôi lỡ nhịp.

Theo bản năng tôi phủ nhận: “Anh đang nói gì vậy?”

“Trước khi được điều qua đây, anh phụ trách bộ phận trí tuệ nhân tạo. Anh ta không ăn uống, không chạm vào nước, sau gáy có một vết sẹo, nếu như anh đoán không sai, thì đó là nơi gắn con chip. Cá nhỏ, em không lừa được anh.”

Tôi im lặng.

Sắc mặt Chu Thừa khó coi, "Lão Trương nói em vay ngân hàng hai triệu chỉ vì con robot này?"

Lão Trương là giám đốc ngân hàng.

Cũng là bạn của Chu Thừa.

Sắc mặt tôi chẳng có vẻ bất ngờ: “Sao cái gì anh ấy cũng kể cho anh?”

"Du Nghệ, em bị điên rồi à?”

"Tôi biết mình đang làm gì. Chúng ta đã chia tay rồi, tôi làm gì đều không phải là chuyện của anh.”

"Em thà ở bên người máy, cũng không chịu ở bên anh. Cá nhỏ, rốt cuộc anh có chỗ nào không tốt?”

Tôi quay mặt đi: “Không phải anh không tốt mà là tôi không tốt.”

“Đang nói chuyện gì mà lâu thế?”

Lời còn chưa dứt, 0527 không biết đã đi đến từ lúc nào.

Trên tay còn cầm hai xiên cánh gà.

"Chín rồi, nhân lúc còn nóng em ăn đi.”

Tôi không muốn tiếp tục thảo luận về 0527 với Chu Thừa nữa, nên cầm cánh gà chuẩn bị rời đi.

Chu Thừa tiến lên phía trước, níu lấy tay tôi.

"Em có biết sau này sẽ tốn bao nhiêu tiền để bảo trì người máy không? Vì anh ta đeo trên lưng khoản nợ 2 triệu tệ, có đáng không?”

"Anh ta chỉ là một người máy không có tình cảm. Anh ta sẽ không quan tâm đến sự sống chết của chủ nhân."

"Anh không xin em quay lại với anh, nhưng anh xin em hãy trở về với thực tế.”

Bởi vì những lời này.

Tôi dần trở nên im lặng trong suốt bữa ăn sau đó.

Trở về với thực tế.

Người người đều muốn đưa tôi trở về với thực tế.

Nhưng nếu như nỗi đau của tôi có thể giải quyết 
bằng cách đối mặt với thực tế.

Thì tôi cần gì phải vay mượn nhiều tiền như vậy, thêu dệt lên giấc mộng đẹp đẽ cho riêng mình…

Tôi không chắc liệu 0527 có nghe được những lời tôi và Chu Thừa nói không.

Thế nhưng sau ngày hôm đó, 0527 bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Đầu tiên, tôi phát hiện ra quần áo của cậu ấy bị rách.

Trừ việc đi mua thức ăn, phần lớn thời gian 0527 đều ở nhà.

Vì thế cậu ấy không có nhiều quần áo.

Nhưng mà, gần đây tôi thấy mấy món phơi ngoài ban công bị rách ở nhiều mức độ khác nhau.

Mặc dù nó đã được khâu lại rất cẩn thận

Nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết hư hại.

Sau đó, cậu ấy thường biến mất trong rõ tung tích vào nửa đêm.

Kể từ khi 0527 "tiến hóa", mỗi ngày cậu ấy đều dùng những lý do khác nhau để được ngủ chung với tôi.

Dần dần tôi cũng đã quen với việc có một chiếc gối ôm hình người ở bên cạnh.

Chỉ là gần đây tôi hay tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, phát hiện trên giường trống rỗng, chỉ có duy nhất một mình tôi.

Lúc đầu tôi tưởng cậu ấy chạy ra phòng khách để sạc pin.

Nhưng mấy lần tôi đi toilet cũng không thấy phòng khách có người.

Ngược lại, đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng.

Người máy mà tôi bỏ tiền ra mua đang có gì đó giấu tôi.

Tôi không thể chấp nhận được!

Ngày hôm sau tôi xin nghỉ, quyết định theo dõi cậu ấy.

Hôm đó tôi dậy đúng giờ như thường lệ.

0527 như cô vợ nhỏ chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

Sau đó cậu ấy tiễn tôi đi làm.

Tôi giả vờ ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó nhanh chóng quay, há miệng chờ sung ở cổng chung cư.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, 0527 thay quần áo xong cũng đi ra ngoài.

Bước chân của cậu ấy rất vội vã như thể sắp đi làm muộn

Tôi cẩn thận chạy theo, kết quả tôi thấy cậu ấy đi vào… một công trường gần chung cư.

0527 chào hỏi bảo vệ rồi quen thuộc bước vào.

Qua lan can, tôi thấy cậu ấy đội một chiếc mũ cứng, đeo găng tay trắng được đặt trên chiếc bàn gãy ở cạnh cửa.

Sau đó rất tự nhiên hòa nhập với một nhóm công nhân và bắt đầu làm việc.

Tôi có chút bối rối.

"Chào anh, cho tôi hỏi một chút, bên trong bọn họ đang làm gì vậy ạ?”

Người bảo vệ cau mày, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, "Cô nghĩ ở công trường thì có thể làm gì?"

Có công nhân đang không ngừng đẩy xe ra bên ngoài để vận chuyển xi măng.

Bảo vệ vẫy tay với tôi: “Ở đây nguy hiểm, cô mau đi nhanh đi.”

Tôi không rời đi mà chỉ nhích sang một bên mấy bước.

Lúc này, 0527 đang đứng trên một chiếc giá cao ở tầng mười mấy.

Cậu ấy đang vác đồ, không biết là thứ gì.

Chiếc giá rất cao.

Làm tôi nhìn thấy sợ hãi đến mức kinh hồn bạt vía.

Mãi cho đến buổi trưa.

Các công nhân mới bắt đầu lần lượt nghỉ ngơi.

Mặt trời chói chang.

Chỉ có 0527 vẫn đang một mình làm việc ở trên cao.

Cậu ấy không cần ăn.

Vì thế thời làm việc gian so với bất kỳ ai cũng dài hơn.

Không biết tại sao 0527 ở sau lưng tôi đi làm việc ở công trường.

Ngày hôm đó tôi không rời đi.

Mãi cho đến bầu trời dần dần chuyển tối, 0527 mới chậm rãi đi từ trên lầu xuống.

Sau đó, điện thoại trong tay tôi rung lên hai tiếng.

Là của 0527, cậu ấy gửi tới một chiếc nhãn dán hình mèo nhỏ chào hỏi.

0527: Công chúa, mời chọn món ăn.

Điện thoại di động nóng bỏng tay.

Tôi nhìn tin nhắn kia, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.

Rạng sáng tỉnh dậy, tôi lại phát hiện 0527 “mất tích” ở trên giường.

Tôi rón rén rời giường.

Đẩy cửa phòng làm việc.

Bên trong, 0527 đang rất tập trung gõ máy tính.

Khi nhìn thấy tôi đẩy cửa đi vào, rõ ràng cậu ấy đã luống cuống một hồi rồi đóng sầm máy tính lại.

Đứng lên: “Sao em tỉnh rồi?”

"Cậu đang làm gì thế?"

0527 nắm lấy vạt áo:"Tôi không ngủ được nên sang đây xem phim.”

Robot, không ngủ được, xem phim.

Cậu nghe xem có giống đang nói bản thân mình không!

Tôi xông thẳng tới mở màn hình máy tính lên.

Kết quả màn hình hiển thị một loạt mã mà tôi không thể hiểu được.

0527 ngoan ngoãn đứng ở một bên, cúi đầu giống như học sinh mắc lỗi.

"Đó là lập trình trò chơi, tôi vẫn đang trong quá trình học hỏi nên chưa làm tốt lắm.”

"Lập trình? Cậu học cái này để làm gì?”

Cậu ấy mím môi im lặng.

Một hồi lâu sau mới nói: "Robot vốn rất nhạy cảm với việc lập trình, tôi đã phân tích dữ liệu và thấy  giá của trò chơi lập trình trên thị trường hiện nay tương đối cao, hơn nữa cũng có một số công ty không yêu cầu nhà thiết kế phải đi làm hay chứng minh thân phận.”

0527 chỉ là một robot, tương đương với việc không có hộ khẩu ở thế giới này.

Đương nhiên, cậu ấy không thể ra ngoài tìm việc.

“Vì vậy cậu mới đi chuyển gạch vì bọn họ không yêu cầu CCCD?”

0527 cứng đờ: "Làm sao em biết?”

Tôi phiền não gãi đầu một cái: “Cậu muốn mua đồ hay là tiền sinh hoạt hằng ngày tôi đưa không đủ?”

"Tôi muốn kiếm tiền, giảm bớt gánh nặng cho em.”

0527 rũ mắt, nhỏ giọng giải thích.

"Tiền công một ngày ở công trường là 200 nhân dân tệ. Tôi không nghỉ ngơi, làm nhiều việc hơn những người khác, nên nhà thầu sẵn sàng trả cho tôi 300 nhân dân tệ.”

"Có công việc này, sau này mỗi tháng, tôi có thể tự mình trả phí bảo trì.”

"Ngoài ra, gần đây tôi đang cố gắng học lập trình, tôi nhận đơn hàng qua mạng, số tiền kiếm được có thể giúp em trả hết nợ."

“Tôi cũng có thể kiếm tiền, em đừng không cần tôi, được không…”

“Tôi nói thế khi nào…”

Lời còn chưa dứt, tôi nghĩ tới cuộc nói chuyện ngày đó với Chu Thừa.

Để mua một con robot, tôi đã vay hai triệu.

Vậy là cậu ấy cũng đã nghe thấy.

Mọi điều muốn nói đều nuốt ngược trở lại.

Tôi cúi đầu, trong lúc bất chợt, cảm xúc mãnh liệt nào đó bắt đầu cuộn trào.

Tôi muốn khóc nhưng lại không thể rơi nước mắt.

Một lúc lâu sau mới nói: “Đồ ngốc.”

"Nào có người máy nào như cậu, còn giúp chủ nhân nó kiếm tiền.”

0527 do dự một hồi, nhấc chân đi đến gần tôi.

Chậm rãi ôm tôi vào trong lòng.

"Em biết không, từ lúc em đưa anh về nhà, anh đã không còn là người máy nữa."

"Em là chủ nhân của anh, cũng là người duy nhất anh yêu ở trên đời này.”

"Anh nói rồi, anh chỉ thuộc về em.”

0527 ngày càng giống một người bạn trai tiêu chuẩn.

Sau khi tôi phát hiện ra chuyện cậu ấy bí mật đi làm, cậu ấy cũng không cần giấu giếm nữa.

Mỗi ngày đều cùng tôi đi làm.

Cậu ấy thậm chí còn học con người, đưa thẻ lương cho tôi.

Chẳng qua là đàn ông, vừa có tiền đã trở nên xấu tính.

Không lừa được tôi.

Rất nhanh đã bị tôi phát hiện ra, việc cậu ấy ở sau lưng tôi giấu tiền.

Ngay dưới sạc điện của cậu ấy.

Có mấy tờ tiền màu đỏ tươi.

Cậu ấy tưởng mình đã che giấu tốt nhưng đôi mắt lo lắng kia đã phản bội tất cả.

Mấy ngày liên tiếp, khi cùng tôi xem TV, đôi mắt nhỏ kia không tự chủ được liếc về phía sạc điện.

Ngay khi tôi đứng dậy, cậu ấy cũng lập tức lo lắng đứng dậy hỏi tôi muốn làm gì.

Tôi không vạch trần tính toán nhỏ của 0527, giả vờ như không biết gì, mỗi ngày đều thưởng thức màn biển diễn thận trọng của cậu ấy.

Cuối tuần, tôi đưa 0527 đến trung tâm mua sắm.

Tôi muốn mua cho cậu ấy hai bộ quần áo.

Khi đang tính tiền, tôi chợt nghe thấy tiếng 0527 đang nói chuyện với ai đó ở bên ngoài.

"Xin lỗi, cô nhìn nhầm rồi, tôi không phải là Bùi Nghiễn.”

“Không thể nào, trông anh giống hệt anh ấy.”

Khi tôi bước ra thì thấy một người phụ nữ đứng cạnh 0527, nói chuyện gì đó.

Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của cô ấy càng trở nên vui vẻ hơn rõ rệt.

"Anh còn nói mình không phải là Bùi Nghiễn, anh nhìn xem, đây không phải là Cá nhỏ sao?”

"Du Nghệ, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?”

Lưu Uyển.

Bạn học cấp ba của tôi.

Tôi vô thức siết chặt chiếc túi ở trong tay, trên môi nở một nụ cười: "Đương nhiên rồi."

Từ hồi đi học, Lưu Uyển đã có tính cách sôi nổi và hoạt bát.

Đã lâu không gặp, cô ấy lại càng… nhiệt tình hơn.

Cô ấy kéo tay tôi nói chuyện: “Vừa nhìn tôi đã thấy anh ấy giống Bùi Nghiễn, lúc tôi chào anh ấy thậm chí còn không nhận ra tôi.”

"Nhưng sau ngần ấy năm, hai người vẫn ở bên nhau!"

Biểu tình của 0527 dần dần trở nên kỳ quái.

Anh ấy nhìn tôi, vẻ mặt đầy suy nghĩ.

Tôi hơi lúng túng, muốn tìm lý do để rời đi.

Ngay nghe thấy Lưu Uyển nói tiếp: “Hồi mới tốt nghiệp, có người nói Bùi Nghiễn qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, chúng tôi đã liên lạc với cậu rất nhiều nhưng không được, còn lo lắng một thời gian dài. Tôi biết đó là tin vịt mà, nhìn Bùi Nghiễn đi, không phải vẫn đang rất bình thường sao, đám người này thật là, rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi đồn linh tinh.”

Trong khoảnh khắc đó.

Tôi không thể nghe thấy bất cứ cái gì nữa.

Tôi có thể nhìn thấy miệng Lưu Uyển mở ra rồi khép lại, nhưng cả thế giới lại đều rơi vào im lặng.

Bùi Nghiễn.

Tai nạn ô tô.

Thông tin mà tôi cố tình chặn lại cuối cùng cũng tuôn ra.

Tôi như bị kéo trở lại ngày hôm đó một lần nữa.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi và Bùi Nghiễn ra ngoài hẹn hò.

Chiếc xe tải mất lái đột nhiên lao đến, Bùi Nghiễn lo lắng gọi tên tôi rồi xông tới đẩy tôi ra.

Sau đó……

Tay chân tôi lạnh như băng, cả người tôi bắt đầu không ngừng run rẩy.

"Cá nhỏ, Cá nhỏ!"

Một tiếng hét đột ngột kéo tôi trở về thực tại, thứ tôi nhìn thấy khi định thần lại là khuôn mặt tràn đầy rầu rĩ của Bùi Nghiễn.

Không.

Không phải là Bùi Nghiễn.

Đó là bạn trai robot mô phỏng mà tôi đã tùy chỉnh với giá cao.

0527.

Lưu Uyển đã đi rồi.

Khi 0527 đưa tay chạm vào mặt tôi, tôi mới ý thức được là mình đang khóc.

Anh ấy không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi chậm rãi lắc đầu.

0527 ôm tôi nói: “Về nhà thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play