Tận thế tháng thứ tư, Lâm An học được cách mở cửa.

Mở cửa rõ ràng so với dọn dẹp đơn giản hơn rất nhiều, nhưng Lâm An từ trước đến giờ đều không làm được.

Lâm An ngay cả sau khi biến thành zombie vẫn rất thành thạo các công việc như lau chùi, giặt quần áo, cho dù lúc đó cậu không nhớ rõ nhưng sau này cũng tự mình mò ra.

Chỉ có điều rất đơn giản là mở cửa mà trong đầu cậu dường như không có khái niệm hoặc do tiềm thức không muốn học, mỗi lần bị nhốt trong nhà vệ sinh hoặc phòng ngủ, đều là Tiểu Phúc cứu vớt cậu ra.

Mấy tháng qua, Lâm An nhịn đói không ăn được một miếng ‘cơm’ nào, cơn đói thậm chí còn biến thành một loại tra tấn, không ngừng đốt cháy lý trí vốn không nhiều của cậu.

Cho đến một ngày, mùi thơm của máu thịt tươi từ ngoài cửa chống trộm truyền đến, khiến Lâm An lập tức hưng phấn, cơn đói thấm vào tận xương tủy không có cách nào bảo qua, cậu đứng ở cửa chống trộm, nhớ lại hành động mở cửa của Tiểu Phúc— nắm chặt tay nắm cửa, vặn ra.

Vừa mở mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mũi, đói đến mức hai mắt đỏ bừng, trong đầu tràn ngập ý nghĩ khát máu, gầm lên chuẩn bị lao về phía thức ăn.

Ngay khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ngoài cửa, zombie nhỏ liền dừng bước chân.

Ngoài cửa có vết máu loang lổ, đều là phần còn lại của tay chân bị gặm cắn và những thứ linh tinh do người khác bỏ lại khi chạy trốn, thậm chí còn có hộp cơm trưa còn sót lại từ mấy tháng trước. Hành lang rộng rãi sạch sẽ một thời giờ đã trở thành bãi rác —  nhìn kiểu nào bạn zombie nào đó mắc bệnh sạch sẽ không thể nào bước được bước chân đầu tiên.

Ngay cả khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phưng phức dính chút mùi ôi khó chịu phản ứng đầu tiên của cậu là nhanh chóng đóng cửa lại.

Tiểu Phúc đứng gần đó, tưởng rằng cuối cùng thì chủ nhân cũng sẽ đưa mình ra ngoài, đuôi vẫy vẫy lắc lư vui vẻ, nhưng một giây sau chủ nhân lại đóng cửa lại.

Tiểu Phúc:???

Tiểu Phúc mấy lần rên rỉ với chủ nhân, Tiểu Phúc rất không vừa lòng, dùng móng vuốt lay Lâm An, cố gắng thuyết phục chủ nhân đưa mình ra ngoài chơi.

Lâm An đang đói bụng nhìn con chó không ăn được dưới chân, yên lặng ôm lấy nó đi tắm.

Tiểu khu nơi Lâm An ở là một khu dân cư cũ, nằm ở một vị trí rất hẻo lánh, không có nhiều người, tòa nhà này chỉ được người dân ghé thăm trong thời kỳ ngày tận thế vừa đến.

Vết máu và những tứ chi bị gặm cắn be bét là thức ăn thừa của một con tang thi đi ra ngoài tìm thức ăn, mang về nhai còn được nhiêu đó. Tang thi béo ụt ịt kia đối với đồng loại không hề có hứng thú, với con chó không đủ nhét kẽ răng càng không, cho nên chỉ dừng lại trước cửa nhà Lâm An ăn xong rồi bỏ đi.

Về sau cũng không có quay lại.

Lâm An suốt mấy tháng không ăn lẽ ra phải gầy nhưng bởi vì thức tỉnh dị năng hệ thủy nên có thể tự bổ sung nước, ít nhất không héo héo như những con tang thi khác, nhìn qua còn rất mọng nước.

So với làn da xám xịt, người đầy bụi bẩn và máu, hai mắt đục ngầu khát máu của những thây ma ở thành phố Sở Hi thì Lâm An sạch sẽ giống một con người hơn.

Tận thế tháng thứ năm, cuối cùng cũng có con người xuất hiện trước cửa nhà Lâm An.

Đó những người dân sống gần đó lẻn ra ngoài tìm vật tư.

​Họ cũng sống trong khu này, khi tận thế đến, họ quá sợ hãi nên trốn ở nhà, mãi đến khi nhà hết thức ăn, muốn đi ra ngoài tìm một căn cứ an toàn. Lại phát hiện ra rằng gần đó có một con tang thi rất đáng sợ, nó coi tiểu khu này như là sào huyệt của mình, đa phần sẽ mang thức ăn từ bên ngoài về tổ ăn.

Con tang thi này cơ bản sẽ không tấn công cư dân trong cộng đồng, không phải vì còn tính người, mà nó giống như đang tích trữ lương thực hơn, chỉ cần phát hiện có người chạy ra khỏi sào huyệt, nó sẽ theo mùi mà ăn tươi nuốt sống người đó.

Tận mắt nhìn thấy tang thi ăn thịt người làm họ sợ đến mức không dám chạy ra ngoài nữa, cũng may trong khu dân cư này có một siêu thị nhỏ, đủ cho vài người sống sót trong một thời gian.

Bây giờ vật tư không nhiều, bọn họ chỉ có thể lợi dụng lúc tang thi kia đi kiếm thức ăn, họ sẽ đi từ nhà này sang nhà khác, cạy khóa mở cửa sổ, tìm đồ ăn hoặc thứ gì có thể sử dụng được.

Hiện tại vừa tới trước cửa nhà Lâm An, nhưng họ lại lưỡng lự vì vết máu dính và tay chân be bét ở trước cửa trông giống như tang thi từng ăn ở đây. Nhìn kiểu nào cũng thấy rất không an toàn, nhưng mà nhìn vết máu như đã rất lâu nên chắc chắn tang thi sẽ không trở lại nữa.

Con zombie nhỏ ngon ngọt nước nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đôi mắt tan rã lập tức sáng lên.

Đồ ăn tươi sống đang ở ngoài cửa!

Đồ ăn! ! !

Đói đến hốt hoảng, cậu lại lần nữa mở cửa, chuẩn bị nhào tới cắn xé đồ ăn.

Những người sống sót ngoài cửa vẫn đang thảo luận xem có nên đột nhập vào gia đình này hay không —  cánh cửa chống trộm trước mặt họ đột nhiên mở ra.

Họ giật mình, ngay sau đó đối diện với con ngươi đỏ rực của một tang thi.

Vốn dĩ bọn họ cũng chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với tang thi, dù sao khi mở cửa ra rất nhiều nhà đều có tang thi, nhưng thây ma của ai sẽ mở cửa? Quá đột ngột, bọn họ thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị  —   zombie mắt đỏ đột nhiên đóng cửa lại.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng cũng từ bỏ việc mở khóa, nhanh chóng bỏ chạy.

-Bản chuyển ngữ chỉ được đăng tải trên app TYT

Lâm An lúc này đang trốn ở trong tủ run bần bật vừa mở cửa muốn nhào tới cắn đồ ăn, ngẩng đầu đã bị năm cặp mắt rực lửa nhìn mình chằm chằm.

Lần đầu tiên cậu biết đồ ăn tươi ngon lại đáng sợ như vậy.

Mấy đôi mắt đó nhìn đáng sợ quá.

Tại sao lại nhìn chằm chằm vào cậu chứ?

Sau khi đối diện với ánh mắt của đồ ăn, bệnh sợ hãi xã hội của tiểu zombie phát tát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play