Bệnh sợ hãi xã hội của Lâm An phát tác ngồi trong tủ rất lâu mới đi ra, thậm chí còn không dám ra cửa nữa vì sợ gặp phải những đồ ăn đáng sợ đó.
Nhưng đói bụng thật sự khó chịu, sau sáu tháng kiên trì cuối cùng cậu cũng không chịu được nữa.
Nằm giả chết trên giường, ánh mắt Lâm An tan rã, zombie nhỏ uể oải, không chút tinh thần, vô cùng đáng thương.
Trong bụng vang lên tiếng ‘ọt ọt’, to đến mức ngay cả Tiểu Phúc cũng bị thu hút, nó nghiêng đầu không ngừng nhìn vào bụng chủ nhân, như đang thắc mắc tại sao nơi đó lại có âm thanh.
Cậu đưa tay che che cái bụng xẹp lép của mình, cố gắng ngăn chặn ngọn nguồn phát ra âm thanh, nhưng tiếng kêu càng lớn hơn.
“Ọt ọt ọt ọt ọt.”
Tiểu Phúc kinh ngạc mở to mắt, tựa đầu vào mép giường nhìn nhanh, đôi mắt đen sáng đầy tò mò.
Không để ý tới con chó bên cạnh, trong đầu Lâm An chỉ có một suy nghĩ.
Đói, đói, đói, đói...
Cậu không ăn được miếng nào trong suốt sáu tháng qua, thậm chí không làm gì thì liền nằm bất động. Một ngày cậu dành mười hai tiếng đồng hồ để dọn dẹp, mười hai tiếng còn lại tìm một chỗ ngồi phát ngốc, bây giờ mỗi ngày cậu chỉ dọn dẹp trong năm tiếng, thời gian còn lại để nằm trên giường.
Đột nhiên, zombie nhỏ nằm trên giường chậm rãi đứng dậy, giữa chừng yếu ớt ngã xuống, zombie nhỏ đáng thương đói đến mức không đứng dậy nổi.
Cố gắng mấy lần, Tiểu Phúc cuối cùng cũng nhìn ra ý định của chủ nhân, cắn vào ống quần, kéo cậu xuống giường.
Dọc theo mép giường trượt xuống sàn như nước chảy, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Phúc, Lâm An cuối cùng cũng run rẩy đứng dậy.
Chậm rãi chỉnh quần, bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đen bóng, cuối cùng hạ quyết tâm.
Ra ngoài!
Ăn cơm!
Đi ra ngoài đối với cậu cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhớ tới cảnh tượng hai lần trước khi mở cửa, Lâm An chậm rì rì ở trong nhà chuẩn bị.
Một lúc sau, một zombie đeo kính râm, mang bao mặt, đeo găng tay và bọc giày xuất hiện.
Lâm An mang găng tay trắng đứng ở cửa, ngập ngừng đặt tay lên tay nắm cửa, vừa chạm vào lại rụt về.
Chạm rút nhiều lần, không biết còn tưởng rằng trên tay nắm cửa có gai.
Tiểu Phúc vội muốn chết, sao chủ nhân không mở cửa, không phải muốn ra ngoài chơi sao?
Cuối cùng nó vẫn là nó, nhảy lên mở cửa khi chủ nhân của nó đang sun vòi.
Cửa chống trộm từ từ mở ra, khi nhìn thấy cảnh tượng như bãi rác ngoài cửa, một dòng nước từ trong không trung xuất hiện, gầm rú quay tròn nhào về phía cửa, quét sạch mọi dơ bẩn, bừa bộn từ hành lang theo cửa sổ tràn ra ngoài. .
Cuối cùng sạch sẽ hơn một chút.
Vết máu ngoài cửa đã chuyển sang màu nâu đen, ngay cả nước cũng không thể rửa sạch nhưng ít nhất cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Lâm An lén lút nhìn về phía cửa, xác định không có động tĩnh, mới thăm dò bước ra một bước nhỏ.
Hura! Cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài rồi! Tiểu Phúc vui mừng nhảy nhót chuẩn bị đi chơi với chủ nhân nhưng lại phát hiện chủ nhân không có cầm dây.
“Gâu!”
Dây!
Lâm An bị tiếng chó sủa thu hút, quay đầu nhìn Tiểu Phúc, sau đó quay đi, cầm bình xịt nhỏ màu hồng trên kệ cạnh cửa lên.
Bình xịt vốn dĩ đựng nước khử trùng, sau sáu tháng, nước khử trùng đã bay hơi hết, chỉ còn lại một cái bình rỗng.
Lâm An luôn cảm thấy bên trong nhất định có cái gì đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu vô thức kích hoạt dị năng, bình xịt lập tức chứa đầy nước sạch. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhìn bình xịt nhỏ đầy ắp, Lâm An thử phun ra bên ngoài hai phát, hơi nước bay lả tả rồi rơi xuống.
Zombie nhỏ hài lòng, cầm bình xịt nhỏ chậm rãi đi ra ngoài.
Tiểu Phúc bị phớt lờ:?
Nó rên rỉ với chủ nhân của nó vài tiếng, nhưng zombie nhỏ bắt được đạo cụ mới từ từ đi ra ngoài, xịt tứ tung, không thèm chú ý tới nó.
Nhìn thấy chủ nhân sắp đến cầu thang, Tiểu Phúc nóng nảy, ủy khuất mà ‘ư ử’ thêm hai tiếng — chủ nhân vẫn không quay đầu lại, liền vội vàng chạy ù về phòng ngủ, ngậm một sợi dây đen lao ra khỏi nhà.
Chờ em với!
Cầu thang cũng đầy bụi và rác, vốn dĩ cậu muốn dùng nước cuốn đi, nhưng lúc này cậu không còn sức lực để sử dụng dị năng nữa, cậu đói quá!
Cẩn thận tránh rác trên bậc thang, đồng thời dùng bình xịt liên tục về phía trước, Lâm An chậm rãi bước xuống bậc thang.
Trong cầu thang tầng hai, một đống hài cốt khô chất đống ở một bên, là của Tóc Vàng bị Mặt Sẹo ăn sạch, không có ai dọn dẹp nên vẫn nằm yên đó .
Lâm An nhìn đống xương trong góc, dùng bình xịt vài phát rồi vòng qua đi xuống.
Cuối cùng cũng tới tầng trệt, tiểu khu nửa năm không được dọn dẹp nhìn hoang tàn đổ nát, không một tiếng người, không có tiếng chim hót, yên tĩnh không một tiếng động.
Tiểu Phúc vẫn luôn theo phía sau, thấy chủ nhân đứng bất động, nó nhanh chóng cắn dây chạy tới đứng trước mặt chủ nhân ra hiệu cho chủ nhân cầm lấy sợi dây.
Mang khẩu trang, kính râm Lâm An cúi đầu nhìn con chó nhỏ đi tới trước mặt mình, không biết nó muốn làm gì, thờ ơ đứng đó.
Tiểu Phúc không còn cách nào khác chỉ có thể đem một đầu dây nhét vào tay của chủ nhân — Lâm An theo bản năng nắm chặt.
Ngậm đầu kia của sợi dây, Tiểu Phúc bắt đầu dắt chủ nhân đi dạo.
Lâm An không có mục đích rõ ràng, cậu ra ngoài đi tìm đồ ăn, cho nên trước khi tìm được đồ ăn, cậu cứ để Tiểu Phúc dẫn mình đi về phía trước.
Vẫy vẫy cái đuôi lông xù, Tiểu Phúc vui vẻ đi ra khỏi tiểu khu, chó nhỏ đã lâu không được ra ngoài một lòng nghĩ đến đi chơi, đương nhiên phải đi đâu đó xa một tí.
Mô hồ ngửi thấy mùi thức ăn, chắc hẳn là cư dân đang ẩn náu trong khu. Hai mắt Lâm An sáng lên, muốn đi về phía đồ ăn, vừa bước một bước liền bị Tiểu Phúc ở trước mặt kéo đi.
Tiểu Phúc một tuổi đã là một con chó trưởng thành, tuy rằng từ tận thế chưa từng ra ngoài, nhưng thức ăn cho chó chưa bao giờ thiếu, điều này có nghĩa là vào ngày tận thế, khi mọi người đều đói khát thì con chó này vẫn mập mạp.
Chó mập vui vẻ đi dạo phố không hề ý thức được chủ nhân của mình muốn đi hướng khác, một lòng một dạ dắt Lâm An đi ra khỏi tiểu khu.