“Hu hu hu hu hu~” Lâm An kêu thảm thiết.

Thẩm Tu Trạch vội vàng buông tay ra, lùi lại một bước: “Tôi không làm gì cậu, không cần phải khóc thảm như vậy.”

Zombie nhỏ mới không nghe, nghe cũng không hiểu, khóc lóc xoay người chui vào trong chăn, cuối cùng cuộn mình thành một quả bóng, tiếng nghẹn ngào nức nở không ngừng vang lên.

Thẩm Tu Trạch buồn cười, dùng tay chọc chọc vào chăn — quả bóng trên giường nhích chăn sang một bên, tiếp tục khóc.

Khác hẳn so với những tang thi bình thường.

Vừa rồi anh cũng kiểm tra kỹ trên người zombie này không hề có vết thương nào, đúng là thuộc vào top biến dị ngày đầu.

Anh quay đầu nhìn con chó đang im lặng quan sát mình trên mặt đất: “Mày đúng thật may mắn khi gặp được người chủ như vậy.”

Vào cái đêm tận thế ập đến, không biết bao nhiêu người đã bị người nhà thân thiết nhất của mình ăn thịt, con chó này đã chung sống với một con zombie suốt nửa năm, không những sống khỏe mạnh mà thậm chí còn... thêm ít mỡ.

Nhìn thấy zombie khóc thành quả bóng nhỏ, Thẩm Tu Trạch không có cách nào đào người ra ngoài, dù sao chính anh là người chọc cho ai kia khóc.

Tầm mắt anh di chuyển từ chăn bông đến những nơi khác trong phòng ngủ, đầu giường đặt một khung ảnh màu gỗ, bên trong là một đôi vợ chồng trẻ, người vợ xinh đẹp dịu dàng, người chồng cao ráo điển trai, cả hai đều cười rạng rỡ, giữa họ có một đứa trẻ ba bốn tuổi, gương mặt béo mũm mĩm có đôi mắt to đen như quả nho, đang tò mò nhìn về phía trước, đáng yêu cực kì.

Nhìn qua có thể thấy gia đình ba người rất hạnh phúc.

Mà đứa nhỏ mũm mĩm kia chính là zombie nhỏ đang trùm mền khóc lóc trước mặt, xem ra là thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, hai người trông rất giống nhau.

Rõ ràng chỉ có dấu vết của một người sống trong nhà, cho nên zombie khóc nhè này đã cứu anh?

Giữ lại một phần nhân tính, còn có dị năng hệ thủy, quan trọng nhất là cậu ta đã ăn mất viên thiên thạch màu đỏ duy nhất, Thẩm Tu Trạch ý vị thâm trường mà nhìn mắt kia cái chăn đang phồng lên, cong môi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Không lâu sau, cửa chống trộm ‘rầm’ đóng sầm lại, mùi canh suông mì sợi biến mất, Lâm An khóc sướt mướt từ trong chăn thò đầu ra ngoài.

(*Canh suông mì sợi 清汤挂面 đồ ăn nhạt toét, dở.. nôm na là em zombie sau khi ngửi được mùi thơm từ cục đá xong quay sang chê anh công là dở, ăn ko ngon nữa.)

Vẫn duy trì tư thế rùa đen thăm dò thật lâu cho đến khi hoàn toàn không ngửi được hơi thở của đối phương, sau đó nước mắt lưng tròng xuống giường.

Nhìn chăn bông bừa bộn, Lâm An yên lặng rơi nước mắt — dọn giường.

Sau khi dọn giường, rửa mặt, zombie nhỏ ủy khuất bắt đầu công việc dọn dẹp hằng ngày. - Đón đọc chương mới nhất tại TYT

Cho đến tối, khi nhà cửa đã được dọn dẹp xong, đồ cần rửa cũng đã được rửa sạch, Lâm An mới ngốc lăng lăng sờ sờ bụng.

Cơn đói không biết dừng lại từ lúc nào, zombie nhỏ muộn màng nhận ra rằng mình dường như không còn đói nữa.

Chịu đói nửa năm, cuối cùng cậu cũng biết cảm giác no là như thế nào.

Cảm giác đói đến tận xương tủy biến mất, toàn thân ấm áp như đang được ngâm mình trong nước ấm, Lâm An hài lòng híp híp mắt.

Bây giờ không còn đói nữa, tâm tình được cải thiện, zombie nhỏ vui vẻ đã sẵn sàng dọn dẹp nhà cửa lần nữa.

Mới vừa cầm cái giẻ lên — thả ngay xuống, chạy vào phòng ngủ, chui nhanh dô trong tủ.

Tiểu Phúc cũng chạy theo chủ nhân mấy bước, nhìn chủ nhân đi vào tủ đóng cửa lại, nó ngồi xổm trước cửa tủ, nghiêng đầu khó hiểu.

​Đột nhiên có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.

Tiểu Phúc lập tức chạy ra ngoài, hướng về phía cửa sủa mấy tiếng.

Cánh cửa an ninh màu đen được mở ra, Thẩm Tu Trạch cầm chìa khóa đi vào.

Ban ngày vẫn mặc đồ rằn ri, nhưng bây giờ lại mặc một chiếc áo khoác gió đen cổ đứng che nửa khuôn mặt, đôi lông mày sắc lẹm trông đặc biệt mạnh mẽ, đặc biệt là vẻ mặt hiện tại, trông cứ như giây tiếp theo sẽ vung tay giết người.

Tiểu Phúc bị ánh mắt này nhìn, sủa cũng không dám sủa, cụp đuôi y như chủ nhân của nó lộc cộc chạy đi, còn đem đầu vùi xuống cái tô cơm làm bộ tịch như đang ăn.

Thẩm Tu Trạch kỳ thật tâm trạng khá tốt, không hề nghĩ tới ánh mắt dữ dằn của mình đã dọa con chó, treo chìa khóa lên móc cửa, thậm chí còn thay giày trước khi đi vào.

Mặc dù ngôi nhà tối đen như mực nhưng đối với dị năng giả và tang thi đều có khả năng nhìn trong đêm tối mà nói ngày hay đêm cũng như nhau.

Đưa mắt quanh một vòng phòng khách, phòng bếp đều trống rỗng — đi thẳng vào phòng ngủ của Lâm An.

Anh gõ cửa tủ: “Ra ngoài.”

Tủ quần áo không hề có động tĩnh.

Anh chỉ có thể tự mình bắt zombie khóc nhè ra.

**

Thẩm Tu Trạch trước khi ra ngoài thuận tay cầm luôn chìa khóa đang treo trên móc cạnh cửa, vừa mở ra liền thấy một vệt máu dài.

Lần theo vết máu từ bậc thang ra bên ngoài tiểu khu rồi đến tòa nhà đang đắp mền, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao đầu mình lại đau đến vậy.

Sau khi kiểm tra xem còn ai sống sót hay không, Thẩm Tu Trạch đi đến bệnh viện, thiết bị y tế thuốc men của một số bệnh viện trong thành phố đã được chuyển đến khu căn cứ an toàn, tuy nhiên khu vực này thuộc về khu phố cũ còn cách quá xa căn cứ nên các thiết bị trong các bệnh viện vẫn còn nguyên.

Đồng thời cũng có rất nhiều tang thi.

Sau khi chém giết hàng loạt tang thi trong bệnh viện, cuối cùng anh cũng tìm thấy thứ mình muốn.

Cầm đồ mang về nhà zombie nhỏ, Thẩm Tu Trạch tóm lấy zombie khóc nhè đang trốn trong tủ, làm lơ sự vùng vẫy yếu xìu của ai kia, đặt dụng cụ lên bụng đối phương.

Nó là một dụng cụ nhỏ màu trắng, một đầu có đầu dò quét, một đầu có màn hình hiển thị, do thành Cơ Giới sản xuất, chủ yếu dùng cho siêu âm hai chiều, còn có pin nên có thể sử dụng sử dụng được ngay cả khi mất điện.

Rất nhiều gia đình sẽ dùng dụng cụ nhỏ này để dò xét sự phát triển của thai nhi, Thẩm Tu Trạch chủ yếu muốn xem cục thiên thạch còn ở trong bụng hay không.

Không cần sử dụng gel bôi trơn, trực tiếp đặt máy dò lên bụng zombie nhỏ, Thẩm Tu Trạch nghiêm túc bắt đầu tìm kiếm thiên thạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play