Có lẽ vì đã no bụng với lại đối phương không làm ra hành động khó chịu nào nên zombie nhỏ chỉ cử động bụng giãy giụa chứ không khóc nữa.

Tìm thấy rồi, thiên thạch vẫn còn đó.

Thở phào ra một hơi, anh sợ thiên thạch sẽ bị zombie tiêu hóa, chỉ cần còn ở đó, sẽ có biện pháp lấy ra.

Sau khi buông zombie nhỏ ra, đối phương nhanh chóng muốn đi vào tủ quần áo nhưng lại bị Thẩm Tu Trạch xách ra ngoài phòng khách.

“Sao cậu cứ chạy đến tủ quần áo vậy? Tôi có ăn thịt cậu đâu nà.”

Hơn nữa người mà muốn ăn thịt chỉ có zombie khóc nhè này thôi, nếu hôm nay anh mà tỉnh muộn một chút nữa thôi, có lẽ giờ chỉ còn bộ xương.

Zombie nhỏ cúi đầu, tóc mái dài che mắt, bộ dáng sợ hãi rụt rè làm đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tu Trạch phải nheo lại, nhìn có chút giống như đang cười nhưng kiểu cười mang theo ý xấu.

Anh chậm rãi xắn tay áo lên, lộ ra một cánh tay trắng nõn, cơ bắp rắn chắc nhưng không dày, có cảm giác khỏe khoắn.

Đưa tay tới tận miệng ai kia cúi đầu, dụ dỗ nói: “Muốn ăn không?”

Sau khi ngửi thấy mùi nồng đậm thơm ngon từ thiên thạch, máu thịt con người như canh suông mì sợi, vô vị.

Hơn nữa, Lâm An đã no rồi, cũng không có hứng thú với món món đồ ăn nhạt nhẽo này.

Nhưng mà đồ ăn được dâng lên tận miệng.

Trải qua cảm giác khó chịu khi đói bụng, zombie nhỏ cảm thấy không nên lãng phí đồ ăn, cho dù là canh suông nước lèo cũng nên ăn.

Lén nhìn Thẩm Tu Trạch qua kẽ hở tóc, lúc đối phương mặt mày lạnh tanh vô cảm thì nhìn rất hung dữ nhưng một khi cười rộ lên đôi mắt phượng kia cong thành trăng lưỡi liềm, cảm giác xa cách hung dữ kia vơi đi nhiều, còn có chút bình dị dễ gần. 

Nhận thấy zombie khóc nhè đang lén lút nhìn mình, Thẩm Tu Trạch lại vươn tay về phía trước: “Muốn gặm thử một miếng không? Không phải cậu muốn ăn thịt người à?”

Cánh tay của anh gần như chạm vào môi, không ăn nữa sẽ là bất lịch sự, zombie nhỏ nuốt nước miếng, dùng nước rửa sạch cánh tay trước mặt.

Thẩm Tu Trạch vẫn không có động tĩnh, nhìn ai kia đang rửa tay mình, vẻ mặt rất chi là dung túng.

Cuối cùng rửa sạch rồi, zombie nhỏ há miệng ra, vui vẻ hú lên một tiếng rồi cắn mạnh vào cánh tay. 

“Conggggg ~~~~” - Cá mặn thời @ vs TYT

Răng, hộp sọ và não đều run rẩy, cảm giác như cắn phải một tấm sắt lan từ miệng lên toàn bộ não.

Zombie nào đó ngơ ngác mở miệng, không thể phát ra âm thanh nào.

Giây tiếp theo, hai dòng nước mắt trào ra.

Thẩm Tu Trạch cười đến cong cả lưng, đã lâu rồi anh không có cảm giác thoải mái như vậy.

Thân là một nhà thám hiểm, nếu mất cảnh giác dù chỉ là một cọng cỏ hay một giọt nước ở nơi hoang dã cũng có thể gây chết người. Khi đến thành phố Sở Hi, anh không chỉ phải đối mặt với lũ tang thi khát máu mà còn phải đối phó với một nhóm người đạo đức giả, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, không dám lơi là.

Chỉ khi đối mặt với zombie nhỏ bé ngốc nghếch này, anh mới thả lỏng mà bộc lộ sự tính cách của một người trẻ.

“Thấy chưa? Thịt người không ngon, cắn dô răng sẽ bị mẻ về sau không thể ăn.” Thẩm Tu Trạch vừa cười vừa ân cần dạy dỗ zombie nhỏ.

Con zombie nhỏ với đôi mắt trứng ốp la không có bất kỳ phản ứng nào, óc của cậu sắp bị chấn nát luôn.

(*Mắt trứng ốp la 荷包蛋眼 kiểu mắt như trứng ốp la rưng rưng trong hoạt hình 2D hay có a. Cụ thể google nha.. )

Lần đầu tiên cậu biết thịt người lại cứng đến vậy, cứng quá hu hu hu hu ~

Tiểu Phúc đứng gần đó, quen với mùi của Thẩm Tu Trạch, lại thấy chủ nhân của mình ‘tương tác’ với người kia, vì vậy, con chó ngừng sủa đối phương —vẫy vẫy đuôi háo hức tham gia trò chơi cùng hai người.

​Đột nhiên, con chó lớn đang vẫy đuôi cảm nhận được nguy hiểm, lông trên lưng và cổ đột nhiên dựng lên, sủa ầm ĩ về phía ban công.

Cho dù ban ngày bị chủ nhân bắt được, lông của Tiểu Phúc cũng không dựng lên nhưng mà lúc này càng giống như đang sợ hãi.

Thẩm Tu Trạch lập tức nhìn về phía ban công, có những lúc giác của động vật là chính xác nhất, có thể làm cho con chó này sợ hãi như vậy, nhất định bên ngoài ban công có thứ gì đó. ( truyện trên app T Y T )

Bên ngoài cửa sổ tối tăm yên tĩnh, nhưng ngay cả Thẩm Tu Trạch cũng cảm thấy một loại cảm giác áp bách, tựa hồ có lẽ là một loại tang thi đột biến.

Đột nhiên, có thứ gì đó giống như một đống thịt bám vào cửa sổ, tấm kính bị che kín mít.

Tiểu Phúc chưa bao giờ nhìn thấy điều thứ gì như vậy trước đây, nó vừa sủa mấy tiếng vừa nhích về phía chủ nhân, vùi đầu vào giữa hai chân, suýt chút nữa làm ngã luôn Lâm An đang thất thần.

Là một con tang thi dung hợp.

Thẩm Tu Trạch cau mày, anh chưa bao giờ nhìn thấy con tang thi dung hợp nào lớn như vậy.

Nó đi theo anh tới đây?

Cửa sổ hẳn có thể chặn được một lát, Thẩm Tu Trạch nói với Lâm nói: “Trở về tủ quần áo của cậu trốn đi, loại tang thi này cái gì cũng ăn.”

Lâm An nghe không hiểu, trong đầu vẫn đang ong ong.

Ngay lúc Thẩm Tu Trạch đang nói— một vật thể màu thịt mỏng manh đột nhiên xuất hiện ở khe hở cửa sổ, tang thi không hình dạng này lại biến thành một lát mỏng, cố gắng nhét mình vào khe hở.

‘Xoạch’ một tiếng vang lên, một mảnh chút xíu chui vào nhỏ giọt xuống đất, hóa thành một vũng thịt nát, nhúc nha nhúc nhích trên sàn nhà, trông cực kì gớm.

Cởi áo gió, Thẩm Tu Trạch muốn từ cửa sổ đi ra ngoài đánh nhau, dù sao nhà của zombie nhỏ này sạch sẽ ngăn nắp như vậy, anh không nỡ làm bẩn.

Một giây tiếp theo, một dòng nước xoay tròn đột nhiên xuất hiện trước mắt, sau đó lao về phía cục thịt trên sàn, cuốn nó đi về hướng nhà vệ sinh — tiếng xả nước vang lên.

Tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt sàn nhà bong.

Động tác quét dọn mấy thứ bẩn thỉu của zombie nhỏ cực kì thuần thục.

Tiểu Phúc đang núp dưới chân chủ nhân đột nhiên cảm giác được một ánh mắt quen thuộc, ngẩng đầu thấy đôi mắt đỏ hoe đang cúi đầu nhìn mình mang theo chán ghét.

Y hệt cái ngày nó không xả được nước trong bồn cầu.

Tiểu Phúc:? ? ?

Đó không phải là của nó nhaaaa! ! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play