Lâm An một tay cầm bình xịt nhỏ, một tay cầm dây xích, hai tay nắm chặt thả ra, chỉ có thể trơ mắt mùi thức ăn càng ngày càng cách xa.

Một đường liên tục ngoái đầu lại nhìn Lâm An cực kì ủy khuất, lần đầu tiên gầm lên với Tiểu Phúc.

Lâm An: “Gừ  ~”

Con chó phía trước dừng lại.

Lâm An tưởng rằng sinh vật đã hiểu nên vội vàng quay ngược đi về nhưng Tiểu Phúc chỉ giơ hai chân sau lên tè vào cái cây bên cạnh rồi tiếp tục đi về phía trước.

Zombie nhỏ chậm chạp lại bị dẫn đi rồi, còn chưa kịp đánh hơi xem chỗ nào có thức ăn, trong chốc lát đã ra khỏi khu.

Bên trái khu dân cư là công viên, bên phải là tòa nhà đang trùm mền, Tiểu Phúc nhìn trái nhìn phải — chọn công viên.

(*Noted:Trùm mền :dừng thi công)

Đi thôi~

Đi công viên chơi đêeeee~

Tiểu Phúc lúc đầu còn lo cho chủ nhân ở phía sau, tốc độ cũng không nhanh lắm, nhưng vừa nghĩ đến việc đi công viên chơi, lại vô thức bắt đầu chạy nước kiệu.

Zombie nhỏ phía sau loạng choạng bị kéo theo, cặp kính râm trên mặt méo xẹo.

  • Đón đọc chương mới nhất tại TYT

Mặc dù khu vực này rất hẻo lánh, nhưng trên đường vẫn còn có một vài tang thi lang thang, quần áo rách tươm, tóc tai bù xù, trên người và mặt đầy những đốm đen, đó là dấu vết để lại sau khi ăn thịt người.

Lũ tang thi ngửi thấy mùi thịt, kích động lao về cùng hướng.

Không lâu sau, một con chó xuất hiện trong tầm mắt của lũ tang thi, mà đồng loại cầm sợi dây chạy phía sau con chó lắc lư lảo đảo bị các tang thi đồng loạt bỏ qua.

Con chó tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, lũ tang thi gầm lên với Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc thông minh nhưng lại nhát một cây.

Khi còn nhỏ, nó bị con người bắt nạt dẫn tới cho dù nó có thể tự mở cửa nhưng không bao giờ ra ngoài, chỉ khi ở cùng với chủ nhân nó mới có dũng khí ra ngoài chơi.

Thấy có nhiều ‘người’ nhào về phía mình, nó dừng lại, khiếp sợ lùi lại vài bước rồi quay đầu nhìn chủ nhân của mình.

Cuối cùng cũng dừng lại, chiếc kính râm trên mặt Lâm An không như muốn rớt khỏi mặt, cậu bối rối nhìn xung quanh, như thể không hiểu tại sao mình lại ở đây.

Đột nhiên, Lâm An nhìn thấy một đám người đang lao về phía mình, mùi hôi thối, vẻ mặt hung dữ đáng sợ, biểu cảm đói khát hưng phấn, mỗi một thứ đều đều khiến cho zombie có thói ở sạch kèm chứng sợ hãi xã hội sợ không thôi.

Phản ứng đầu tiên của cậu là muốn tìm tủ, nhưng nhìn xung quanh, cậu không thấy cái tủ quen thuộc của mình đâu cả nên chỉ có thể xoay người bỏ chạy.

Lâm An chạy từ từ, tang thi cũng chậm rãi đuổi theo.

Những tang thi này đều ở nơi hẻo lánh, suốt thời gian qua ăn được có vài miếng, điều này có nghĩa là chúng không được cung cấp đủ năng lượng, thậm chí chạy chậm như Lâm An đằng trước.

Tiểu Phúc nhìn thấy chủ nhân của mình bỏ chạy, nó nhận rằng chủ nhân của mình cũng không thể đánh bại những ‘người’ này.

Bản tính hèn nhát của Tiểu Phúc lập tức vượt qua chủ nhân của mình — bắt đầu bỏ chạy, Lâm An đang bị nó kéo tăng tốc độ lên không ít. 

Chỉ là chạy trốn quá nhanh, kính râm rơi mất.

Bỏ xa lũ tang thi, một người một chó bất ngờ bị tang thi truy đuổi nên đành phải chạy về hướng ngược lại, tình cờ đi đến tòa nhà đắp mền.

Toà nhà này trùm mền do chủ đầu tư vướng vào tranh chấp nợ nần nên cứ để đó. Khu này ít người lui tới, trước đây Lâm An từng lén đưa Tiểu Phúc đến vài lần, dù sao chó con cũng cần phải vận động này nọ mà nơi này không có người, đối Lâm An mà nói là nơi nhất thích hợp nhất.

Phía sau tang thi không còn đuổi nữa, Tiểu Phúc đánh hơi xung quanh tòa nhà này, thỉnh thoảng tè đánh dấu.

Lâm An ngơ ngác nhìn bốn phía, rõ ràng là đang tìm đồ ăn, nhưng đồ ăn ở đâu?

Đâu rồi? huhu

Tiểu Phúc chơi đùa vui vẻ, Lâm An ngơ ngác tìm kiếm thức ăn, zombie và cún cưng của mình đều không để ý đến tòa nhà này đã khác với nửa năm trước. ( truyện đăng trên app TᎽT )

​Bộ khung cơ bản của tòa nhà trùm mền ban đầu đã được xây, nhưng bây giờ đã tan thành từng mảnh, như thể vừa hứng chịu một cuộc tấn công mạnh mẽ, chỉ còn lại một nửa.

Lâm An lại ngửi thấy mùi thức ăn, cũng ở gần đó, cậu ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa dưới đống đá có một bàn tay.

Có lẽ là người chết khi tòa nhà sụp, cánh tay dính đầy máu lẫn với xi măng đá vụn vẫn duỗi ra một cách ngoan cường.

Lâm An nhìn một hồi, sau đó dùng bình xịt nhỏ xịt vào cánh tay.

Nước bẩn màu xám chảy dọc xuống theo cánh tay anh.

Lâm An: ...Tìm cái khác thôi.

Bị đè dưới những khối xi măng, không đào ra được, đào ra cũng thành thịt nát, đã vậy còn cháy đen xì chắc không thể ăn được.

“Ọt ọt ọt ọt ọt.”

Bụng lại kêu réo.

Lâm An ủy khuất vô cùng, ăn một bữa thôi mà sao khó vậy?

Tiểu Phúc đang đang ngửi tới ngửi lui xung quanh đột nhiên phát hiện ra điều gì, đột nhiên chạy về một hướng.

Zombie nhỏ vẫn còn đang đau khổ đột nhiên bị kéo đi.

Phía sau tòa nhà có một khu rừng nhỏ, trong đó có một người đàn ông sống dở chết dở.

Tiểu Phúc bước tới ngửi thử, sau đó quay đầu nhìn Lâm An.

Đây là đồ ăn hoàn hảo nhất mà Lâm An từng tìm thấy, mặc dù mặt đầy bụi cơ thể đang chảy máu, nhưng sức sống vẫn còn mãnh liệt, mùi máu thịt tươi quả thực quá hấp dẫn.

“Ọt ọt.”

Lâm An nuốt nước miếng, nhìn khung cảnh hoang tàn gần đó, chuẩn bị đồ ăn mang về nhà, rửa sạch sẽ nhất định ăn rất ngon.

Chậm rì rì dùng bình xịt vào người đàn ông để khử trùng.

Zombie nhỏ thông minh nhét bình xịt nhỏ vào túi, thả dây dắt ra, dùng cả hai tay kéo thức ăn — về nhà thôi.

Mới đi được mấy bước, cậu đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu mờ mịt mà nhìn bốn phía.

Đây là mô?

Nhà ở đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play