Tiểu Phúc vừa ngậm sợi dây vừa hửi hửi người đàn ông trên mặt đất nhưng khi cu cậu quay người lại thấy đầu kia của sợi dây bị ném xuống đất.

Nó không thể tin nổi nhìn sợi dây trên mặt đất, rồi nhìn chủ nhân vẫn không hề hay biết, nó càu nhàu ý bảo chủ nhân mau nhanh cầm lấy sợi dây.

Con chó ủy khuất chỉ biết ngậm cả hai đầu sợi dây, yên lặng đứng bên cạnh chủ nhân.

Lâm An ngơ ngác mà nhìn bốn phía, không biết đây là nơi nào, hiện tại nơi duy nhất mà cậu quen thuộc chính là nhà của mình, những chỗ khác không hề có ấn tượng.

Tiểu Phúc ngồi xổm bên cạnh chủ nhân hồi lâu, nhưng chủ nhân vẫn bất động, cảm thấy hơi đói, Tiểu Phúc chỉ có thể tiến lên vài bước, sau đó quay đầu nhìn chủ nhân của mình.

Về nhà thôi?

Lâm An cúi đầu nhìn đôi mắt to đen láy của con chó, đối với cậu trong hoàn cảnh xa lạ này, thứ quen thuộc duy nhất chính là sinh vật khó ăn trước mặt.

Vì vậy cậu di chuyển theo nó.

Có Tiểu Phúc dẫn đường — chuẩn bị đứng ở nơi đó không biết tới ngày tháng năm nào Lâm An bắt đầu nỗ lực vác đồ ăn.

Đặt bàn tay đeo găng dưới cánh tay của người đàn ông rồi ra sức kéo đi ngược lại.

(*Noted: Nó như kiểu mấy bà kéo đồ mà quay lưng lại phía đằng sau, còn mặt hướng dô đồ đó)

Nhìn như một rùa đen nhỏ vụng về, động tác rất buồn cười.

Đi được vài bước, phải ngoái đầu nhìn xem con chó đang ở đâu.

Người đàn ông bất tỉnh có thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, toàn bộ phần thân trên gần như được Lâm An ôm lấy, một lúc sau, chiếc áo khoác trắng sạch sẽ của Lâm An nhuốm đầy máu bụi.

Lúc đầu không để ý, nhưng khi nhận ra thì quần áo đã dơ hề không nỡ nhìn.

Cậu lập tức thả người đàn ông ra, khó chịu nhìn vết bẩn trên áo mình không biết phải làm sao, cố gắng dùng một dòng nước nhỏ để làm sạch bụi bẩn nhưng không thể làm vết máu biến mất trên cái áo khoác trắng.

  • Cá mặn thời @ vs TYT

Lâm An ánh mắt mang theo u oán cùng ghét bỏ, nhưng vẫn là vì muốn lắp đầy bụng mà thỏa hiệp, chỉ là không chịu dùng tư thế cũ kéo đồ ăn về nhà.

Đi quanh đồ ăn mấy vòng, cuối cùng cậu cũng tìm được một tư thế thích hợp.

Hai tay túm ống quần đồ ăn, giảm khả năng tiếp xúc, quần áo sẽ không bị làm dơ.

Đi theo sau Tiểu Phúc, zombie đói bụng đi ba bước nghỉ một bước, năm bước nghỉ hai bước, đi rất chậm.

Người đàn ông bị kéo lê, đập đầu không ngừng ngã trái quẹo phải, nếu không phải đường về tương đối bằng phẳng, không gặp phải những tảng đá lớn hay vật sắc nhọn nào bằng không não đã văng ra ngoài.

Vì bị thương nên vết thương vẫn liên tục chảy máu, này dẫn tới Lâm An hì hà hì hục kéo người về để lại một vệt máu dài.

Trông giống như một cảnh giết người, phi tang xác.

Những thây ma lúc trước đuổi theo họ dường như đã trở về vị trí ban đầu, dọc theo đường đi không gặp phải thêm tang thi nào khác.

Gió êm sóng lặng về tới tiểu khu, Lâm An đang nóng lòng muốn ăn, không để ý đến mùi thức ăn nồng nặc trong khu, tập trung đi theo Tiểu Phúc về nhà.

Khi lên lầu, chân của zombie nhỏ run rẩy vì đồ ăn quá nặng.

Tiểu Phúc xem đến sốt ruột muốn giúp chủ nhân, dùng đầu củng củng người nọ, không những không giúp Lâm An nhẹ được miếng nào mà còn làm đầu chó dính đầy máu.

Zombie nhỏ cùng con chó đều chật vật nhưng thảm nhất vẫn là người đàn ông nằm dưới đất.

Mỗi lần lên cầu thang, người đàn ông đều đập một phát tiếng ‘cốp… cốp…cốp’  nghe ê hết cả răng, không nỡ nhìn.

May mắn sao hộp sọ của người đàn ông này có vẻ tương đối cứng, dưới sự tra tấn tàn bạo như vậy mà không bị hư hại.

Cuối cùng đã về nhà.

Lập tức kéo người đàn ông vào phòng vệ sinh, đem đồ ăn bỏ vào bồn tắm — Lâm An rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vứt chiếc khẩu trang, bao giày cùng găng tay bẩn đi, lau chân cho con chó, thay quần áo mới, còn lau sạch vết máu kéo từ cửa đến nhà vệ sinh.

Lúc cậu đang chuẩn bị xử lý đồ ăn thì phát hiện Tiểu Phúc đầu đầy máu đứng bên cạnh, tò mò nhìn người đàn ông trong bồn tắm.

Một cái là đồ ăn dơ hề hề, một là sinh vật bẩn thỉu siêu cấp khó ăn, Lâm An im lặng so sánh qua lại, cuối cùng lựa chọn tắm cho Tiểu Phúc trước.

Tiểu Phúc rất quen với việc tắm rửa, đứng yên cho dòng nước rửa sạch toàn thân, sau khi nước rút nó lại biến thành một con chó lớn sạch sẽ.

Con chó lớn sạch sẽ ngậm tô cơm thò đầu nhìn vào phòng vệ sinh, mắt to tròn ra sức bán manh với chủ nhân của mình.

Lâm An dừng một chút, cúi đầu nhận mệnh đi đổ thức ăn cho chó cho nó.

Trong lúc Tiểu Phúc ăn, Lâm An cuối cùng cũng có thể yên tâm chuẩn bị đồ ăn.

Có lẽ bởi vì sắp được ăn, zombie nhỏ tâm tình rất tốt, tinh thần tràn đầy, dùng nước rửa sạch bụi bặm trên người đàn ông, theo dòng nước bẩn xám đỏ từ từ chảy xuống cống dần dần lộ ra gương mặt của đối phương.

Gương mặt người đàn ông có đường nét rõ ràng, mũi cao, mặt tái nhợt do mất nhiều máu, sau khi bị dội nước lạnh khắp người, dù đang hôn mê nhưng lông mày vẫn nhíu lại.

Bộ đồ rằn ri màu đen sau bị ướt dính chặt vào người,  để lộ ra một thân hình vô cùng cường tráng.

Bị mùi máu tươi kích thích, Lâm An nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố nén lại cảm giác muốn cắn một miếng.

Rửa sạch sẽ lại ăn.

Nhưng quần áo có làm kiểu nào cũng không sạch được, tuy màu đen không thấy dơ nhưng mà Lâm An vẫn có thể ngửi thấy mùi máu trên đó.

Cậu ngừng tưới nước, bắt đầu cởi quần áo bẩn ra khỏi ‘thức ăn’.

Từng cái một.

Đột nhiên, từ trong túi áo rơi ra một chiếc hộp vuông nhỏ bọc lụa màu đen, Lâm An nhặt lên, không biết dùng để làm gì nên liền bỏ vào trong túi mình.

Sau khi cởi xong, Lâm An phát hiện trên người ‘thức ăn’ có nhiều vết thương đang chảy máu.

Máu cạn sẽ không còn tươi nữa, zombie nhỏ vội vàng đi ra ngoài tìm thứ có thể cầm máu.

Bởi vì mỗi ngày đều sẽ dọn dẹp, nên cậu biết đồ đạc trong nhà để đâu, rất nhanh tìm thấy hòm thuốc dưới bàn cà phê, lấy miếng gạc trắng trong hộp ra rồi băng lên những chỗ chảy máu của ‘thức ăn’.

Cậu chỉ muốn che những chỗ chảy máu lại, nếu không ‘đồ ăn’ chảy hết máu tí nữa sẽ không còn gì để uống, nhưng thật ra tay nghề băng bó của cậu rất thành thục.

​Bởi vì tật ở sạch, trong khi băng bó vết thương, Lâm An cũng cho đồ của mình và ‘đồ ăn’ vào máy giặt giặt, mãi khi không còn vết máu mới đem ra ban công phơi.

Cậu đúng là một zombie chăm chỉ chịu khó mà!

Cuối cùng cũng đến giờ ăn, cậu kéo đồ ăn đã rửa sạch lên bàn ăn, còn rất nghiêm túc dùng một khăn tắm màu trắng đặt lên đùi mình.

Đồ ăn trên bàn đã ổn thỏa, Lâm An lấy đũa và dao phay ra, vui sướng chuẩn bị ăn uống thỏa thích.

Vết nước trên người ‘đồ ăn’ đã bị dị năng của Lâm An rút hết, lúc này người đang nằm ngửa trên bàn, nước da trắng nõn thân hình rắn chắc không có một chút mỡ thừa, cơ bắp phập phồng quyến rũ đường cong rõ ràng, ngũ quan anh tuấn thâm thúy, là người đi đến đâu cũng là tâm điểm, nhưng trong mắt zombie nhỏ chỉ là một món ăn ngon.

Cơm nào! tadda

Nghiêng đầu nhìn chằm chằm nửa ngày, chuẩn bị từ chuẩn bị bắt đầu ăn từ cổ, đầu tiên sẽ cắn cổ thức ăn uống vài ngụm máu, sau đó dùng phay cắt thịt, cuối cùng dùng đũa để gắp thịt ăn.

Nghi thức ăn uống hoàn hảo!

​Lâm An đứng dậy, chậm rãi đến gần cổ người đàn ông, cẩn thận ngửi một cái, trên người đã sạch sẽ không có mùi khác thường, cậu có thể ngửi thấy mùi máu nóng chảy trong huyết mạch, mùi thịt thơm ngon— cuối cùng cậu cũng có thể ăn cơm rồi!

Há miệng để lộ cặp răng trắng, đang định cắn mạnh xuống thì thấy hầu kết người đàn ông giật giật.

Nghi hoặc ngẩng đầu, zombie nhỏ chuẩn bị ăn cơm đối diện với một đôi mắt đen lạnh băng thô bạo .

Lâm An:! ! !

Zombie nhỏ đang chôn đầu trong cổ người đàn ông hoảng sợ, dưới ánh mắt lạnh lùng này ý nghĩ ăn uống thỏa thê gì đó đều biến sạch sành sanh.

Theo bản năng, cậu quay người chạy về phía chiếc tủ mà mình quen thuộc an toàn nhất.

Giấu mình trong tủ quần áo, zombie nhỏ run rẩy ôm chặt lấy mình.

Món ăn này thật đáng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play