Đêm hôm đó, ta bị một cỗ kiệu nâng đến tẩm cung hoàng đế.

Ta nằm trong chăn gấm, ước chừng qua nửa canh giờ, Giang Diệu đến.

Hắn mới vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ màu vàng nhạt, cung nữ tiến lên cởi áo cho hắn.

Trong lòng ta thấp thỏm, hai tay nắm chặt mép chăn.

Giang Diệu nằm xuống bên cạnh ta, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve ta: "Thả lỏng một chút đi, nàng là hoàng hậu của trẫm."

"Trẫm nghe nói hôm qua nàng ra cung, còn ở nhà mẹ đẻ một đêm." Giang Diệu trò chuyện với ta, "Đi gặp ai?"

Ta bình tĩnh trả lời: "Không gặp ai."

"Phải không?" Khóe môi Giang Diệu cong lên một nụ cười như có như không, khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tư của hắn.

Cánh tay ôm lấy eo ta bỗng nhiên siết chặt, Giang Diệu thì thầm bên tai ta: "Trẫm nghe Tích Chi nói, nàng và người thợ làm diều ở phố Xuân Hoa thân thiết lắm. Hôm qua nàng ra cung, có phải đã đi gặp hắn không?"

Trong lòng ta giật mình, tỷ tỷ hôm qua đã gặp bệ hạ, còn nói với hắn chuyện ta và Thẩm Thanh Tễ sao?

Hôm qua sau khi ra cung, ta đặc biệt chú ý không có ai theo dõi, mới đi đến cửa hàng diều tìm Thẩm Thanh Tễ.

"Thần thiếp chỉ là mua diều ở cửa hàng của hắn thôi, chỉ là quan hệ mua bán, không thể coi là bạn bè."

Ta dứt lời, nũng nịu nói: "Tỷ tỷ chỉ biết thêm mắm thêm muối, bệ hạ thế mà lại dung túng cho nàng gây chuyện?"

"Trẫm đương nhiên hy vọng hai tỷ muội các nàng chung sống hoà bình, lần sau nếu nàng ta lại gây chuyện, trẫm sẽ trừng phạt nàng thật mạnh."

"Vâng." Ta nhạt nhẽo đáp.

Hắn cúi người hôn ta, ta bị bắt phải thừa nhận.

Không biết đã qua bao lâu, tổng quản ngự tiền vội vàng đến bẩm báo: "Bệ hạ, Chi hoàng hậu đau bụng, chỉ sợ là động thai, sai người đến mời ngài qua nhìn xem."

Giang Diệu đang say sưa hưởng thụ, hắn cau mày, quát chói tai ra tiếng: "Cho ngự y đi xem. Đêm nay không ai được phép quấy rầy trẫm, còn không mau cút đi?"

"Vâng vâng, nô tài lập tức đi." Lý công công vội vàng cáo lui.

Ta nhắm mắt lại, đêm dài quá đỗi, tựa như vực sâu cắn nuốt con người.

Hôm sau, Giang Diệu ban cho ta rất nhiều trân bảo, còn nhiều hơn tổng cộng những gì mà Ngu Tích Chi từng được ban.

Đủ để thấy được, hắn thiên vị ta thế nào.

Nam nhân thật kỳ lạ, ta đối xử với hắn lạnh nhạt xa cách, vậy mà hắn không cảm nhận ra sao?

Tối qua Ngu Tích Chi vốn định dùng cớ động thai để đuổi bệ hạ đi, ngăn cản ta thị tẩm.

Nhưng kết quả đợi mãi cũng không thấy Giang Diệu đến tẩm cung xem nàng.

Nàng tức giận đến nỗi thật sự động thai.

Hơn nữa nghe nói bệ hạ ban cho ta rất nhiều trân bảo, nàng lại càng tức giận hơn, đập vỡ mấy chiếc tách trà và bình hoa, khiến bọn cung nữ sợ tới mức run bần bật.

Ngự y kê cho nàng nhiều bài thuốc dưỡng thai, bắt nàng ngày ngày uống.

Cung nữ nói, nàng uống thuốc dưỡng thai đến mức muốn nôn.

Sau đó bảy ngày, Giang Diệu đêm nào cũng kêu ta thị tẩm.

Ngu Tích Chi sau khi được giải trừ cấm túc, đến Minh Nguyệt cung tìm ta.

Nàng ngồi xuống, lên tiếng mỉa mai: "Tê Nguyệt, thủ đoạn hay lắm, nhân lúc ta mang thai, nắm chặt thân tâm của bệ hạ, đến nỗi bổn cung động thai hắn cũng không đến thăm bổn cung."

Thái độ ta khiêm tốn: "Tỷ tỷ nói đùa rồi, muội nào có dùng thủ đoạn gì? Tỷ tỷ hiện đang mang thai, không thể thị tẩm, nên bệ hạ mới để muội thay thế.”

"Chờ tỷ tỷ sinh ra hoàng tử, thân tâm của bệ hạ vẫn là của tỷ."

"Hừ." Ngu Tích Chi cười lạnh, "Ngươi ít trêu chọc bổn cung đi, bổn cung hiện giờ mới mang thai ba tháng, còn lâu mới sinh."

Dứt lời, nàng đi đến trước mặt ta, hạ giọng hỏi: "Gần đây ngươi thị tẩm xong, có uống thuốc tránh thai không?"

"Đương nhiên." Ta thuận theo lời nàng, "Tỷ tỷ muốn sinh hoàng trưởng tử, muội muội sao có thể tranh với tỷ?"

Ta nói xong, câu chuyện chuyển hướng: "Nhưng mà cũng xin tỷ tỷ sau này ở trước mặt bệ hạ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng kéo những người vô tội khác liên luỵ theo."

"Người vô tội mà ngươi nói là Thẩm Thanh Tễ sao?" Ngu Tích Chi cong môi, "Hắn không vô tội chút nào.”

"Chắc ngươi có điều không biết, đêm trước lúc ngươi tiến cung, hắn đứng bên ngoài tường thành Ngu phủ chúng ta một đêm.”

"Ngươi đoán xem trong tay hắn cầm cái gì?"

Còn có việc này?

Ta thậm chí còn không biết.

Ta cau mày, truy vấn: "Cầm gì?"

"Cầm tay nải, hắn muốn cùng ngươi xa chạy cao bay. Đáng tiếc, cha để cho ta giả làm ngươi đi gặp hắn, từ chối hắn.”

"Vậy mà hắn đã có ý đồ từ lâu, những gì ta nói trước mặt bệ hạ, không hề thêm mắm thêm muối chút nào."

Ta kiềm chế cơn giận, lạnh giọng nói: "A tỷ, cho dù Thẩm Thanh Tễ có ý gì với ta, hiện giờ ta đã tiến cung, với hắn sẽ không còn khả năng, xin tỷ đừng nhắc đến hắn trước mặt bệ hạ nữa."

"Ngươi sợ hãi sao? Sợ bệ hạ bởi vì ghen mà giết hắn?" Ngu Tích Chi che miệng cười, "Vậy ngươi cầu xin ta đi, ngươi cầu xin ta, ta sẽ xem xét xem, sau này sẽ không nhắc đến hắn trước mặt bệ hạ."

Ta cau mày, quát nhẹ ra tiếng: "Ngu Tích Chi, tỷ đủ rồi!”

"Gần vua như gần cọp, chẳng lẽ tỷ không biết trò đùa nào có thể chơi, trò đùa nào không thể chơi sao?”

"Bệ hạ giết hắn thì tỷ có ích lợi gì? Đó là một mạng sống, tỷ vì đứa con trong bụng mà tích phúc đi."

Ngu Tích Chi rất ít thấy ta dùng giọng điệu nghiêm khắc như thế nói chuyện với nàng.

Nàng trố mắt một lát, khóe miệng nở rộ ý cười, cho rằng đã nắm được điểm yếu của ta: "Muội muội tốt của ta, hoàng cung là nơi ăn thịt người, ngươi thiện lương như vậy, ngươi lấy cái gì để đấu với ta?"

Ta phản bác: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đấu với tỷ.”

"Ta thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc vào cung.”

"Nhưng ta không có lựa chọn, nếu ta kháng chỉ không tuân, bệ hạ nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên Ngu gia chúng ta, hoặc là giết ta.”

"Vì sao tỷ cứ luôn muốn chọc tức ta?"

Ánh mắt Ngu Tích Chi sâu thẳm, giống như đang ấp ủ một kế hoạch gì đó: "Nếu ngươi không muốn tiến cung như vậy, kia cần gì phải ép dạ cầu toàn? Ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi cung."

Ta bình tĩnh hỏi: "Nghĩ cách đưa ta ra khỏi cung?"

"Ừm." Ngu Tích Chi gật đầu, ánh mắt lộ ra một loại nhất định phải được, "Chờ tin tốt của ta, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, để ngươi có thể sống một cuộc sống bình yên."

"Vậy ta chờ tin tốt của tỷ." Ta nhìn Ngu Tích Chi rời đi.

Đáy lòng ta rất rõ ràng, nàng nói đưa ta ra khỏi cung, là muốn ta chết.

Thân là hoàng hậu, sau khi chết được chôn cất trong hoàng lăng, chẳng phải là ra khỏi cung rồi sao?

Hai tháng sau.

Hoàng đế cùng các đại thần và hậu phi đi lên Thiên Đàn cầu phúc cho dân chúng.

Ta và Ngu Tích Chi đứng hai bên cạnh Giang Diệu.

Lúc cầu phúc, không biết là ai hô một tiếng: "Mau nhìn, bầu trời có hai con chim phượng hoàng."

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ở phía xa của ngọn đồi, hai con chim phượng hoàng đang bay lượn song song trên bầu trời.

Các bá tánh vây xem tấm tắc thích thú: "Chim phượng hoàng xuất hiện, chính là điềm lành."

"Chim phượng hoàng bay lượn cùng nhau, trời phù hộ cho Giang quốc."

"Mọi người có thấy không, hai con chim phượng hoàng có bộ lông giống với bộ phượng bào mà hai vị hoàng hậu đang mặc."

"Có phải là biểu tượng cho việc hai con chim phượng hoàng chính là hai vị hoàng hậu của Giang quốc chúng ta hay không?"

Ánh mắt Giang Diệu cũng bị hai con chim phượng hoàng hấp dẫn.

Ta và tỷ tỷ hôm nay đều mặc hồng hoàng đan xen phượng bào, nhưng kiểu dáng khác nhau, vị trí thêu thùa cũng hoàn toàn trái ngược.

Hai cánh của hai con chim phượng hoàng vừa vặn có thể phù hợp với áo phượng bào trên người chúng ta.

Con bên trái tượng trưng cho tỷ tỷ, con bên phải tượng trưng cho ta.

Đây là kế hoạch do tỷ tỷ sắp đặt cẩn thận, từ khi ta thả con diều giấy chim phượng hoàng vào cung Tích Chi, nàng đã ấp ủ kế hoạch này.

Bỗng nhiên, hai con chim phượng hoàng bay song song, một con rơi xuống, một con bay lên.

Mọi người đều biến sắc, các bá tánh kinh hô ra tiếng: "Không tốt, chim phượng hoàng rơi rồi!"

Sắc mặt Giang Diệu lạnh lùng, hắn cũng cảm thấy đây là điềm báo xấu.

Quốc sư bước ra, bẩm: "Bệ hạ, chim phượng hoàng rơi xuống là điềm xấu, liên quan đến vận mệnh của Giang quốc, khẩn cầu bệ hạ cho thần đến xem một quẻ."

Giang Diệu xưa nay tin tưởng lời của quốc sư, hắn lập tức tỏ vẻ: "Được."

Quốc sư đứng trước mặt mọi người làm phép xem quẻ, miệng lẩm bẩm như đang giao tiếp với thần linh.

Một lúc sau, quốc sư mở to mắt, đại kinh thất sắc nói: "Bệ hạ, thần linh phán, con chim phượng hoàng rơi xuống kia sẽ mang đến vận rủi cho Giang quốc, phải thiêu chết mới có thể hóa giải được tai ương này."

Ngu Tích Chi áp xuống khóe môi khẽ nhếch, tất cả những điều này đều là nàng và quốc sư thông đồng.

Chắc hẳn nàng hứa hẹn với quốc sư rất nhiều lợi ích.

Hai con diều giấy chim phượng hoàng cũng là do nàng sai Thẩm Thanh Tễ làm, lại tìm người thả lên sườn đồi, tạo ra một cảnh tượng một con rơi xuống một con bay lên.

Nàng muốn nhân cơ hội này, đẩy ta vào chỗ chết.

Nhưng nàng không biết, tất cả những gì nàng làm đều nằm trong kế hoạch của ta.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.

Ngu Tích Chi dùng ánh mắt ra hiệu, quốc sư dẫn đầu quỳ xuống: "Khẩn cầu bệ hạ vì vận mệnh của Giang quốc, hạ lệnh ban chết Nguyệt hoàng hậu."

Ông ta vừa dứt lời, đại thần và bá tánh khác cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh nói: "Khẩn cầu bệ hạ vì vận mệnh của Giang quốc, hạ lệnh ban chết Nguyệt hoàng hậu."

Cùng một câu nói được hô ba lần, âm thanh vang vọng giác ngộ.

Sắc mặt Giang Diệu nhuộm đầy tức giận, hắn nhìn về phía ta, tràn đầy tiếc nuối.

Hắn cất cao giọng: "Chuyện này, ta sẽ bàn bạc sau!"

Quốc sư tiến lên khuyên bảo: "Bệ hạ, chuyện này không thể trì hoãn, phải quyết định ngay lập tức!"

"Cho trẫm suy nghĩ." Giang Diệu cắm nén hương đang cháy trong lư hương, sau đó trong sự hộ tống của thị vệ, phất tay áo bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play