Đêm đó, ta đứng trước cửa sổ tẩm cung, trong tay cầm viên thuốc Tịch Dao đưa cho mà suy nghĩ.

Bên ngoài điện truyền đến tiếng truyền lệnh của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm ——"

Ta vội vàng cất viên thuốc trong lòng bàn tay vào ngăn kéo.

Giang Diệu bước vào tẩm cung của ta.

Hắn bước tới phía ta, ôm ta vào trong lòng ngực, giọng nghẹn ngào nói: "Tê Nguyệt, Quốc sư và đám quan thần kia, đều ép trẫm ban chết ngươi."

Giang Diệu là một hôn quân, mấy năm nay không ít lần tin theo lời của Quốc sư, ban chết những người vô tội.

Đây đã không phải là lần đầu tiên, cho nên Quốc sư mới có thể ỷ thế vô song.

Hắn căn bản không xứng ngồi lên ngai vàng này.

Ta bình tĩnh nói: "Nếu cái chết của thần thiếp có thể giúp Giang quốc tránh khỏi tai ương, thần thiếp nguyện ý chịu chết."

Giang Diệu sững sốt, ôm ta chặt hơn: "Tê Nguyệt, phản ứng của nàng thật sự quá mức bình thản, người đều có bản năng sinh tồn, nàng không nên cầu xin trẫm sao?"

Ta thở dài: "Thần thiếp không muốn khiến bệ hạ khó xử."

"Không khó xử." Giang Diệu dứt lời hôn lấy ta, tràn ngập chiếm hữu đối với ta.

Chờ hắn buông ta ra, trên mặt lộ vẻ quyết đoán: "Nếu dù sao cũng phải ban chết một người, vậy trẫm sẽ ban chết Tích Chi đi."

"Cái gì?" Ta kinh ngạc thốt lên.

Nếu Giang Diệu muốn ban chết người biến thành Ngu Tích Chi, thì mọi toan tính của ta đều sẽ đổ sông đổ bể.

Nếu Ngu Tích Chi chết rồi, về sau người bị nhốt trong cung tường chỉ có thể là ta.

Trừ phi, Giang Diệu cũng chết.

Ta cầu xin: "Bệ hạ, tỷ tỷ đang mang thai long tử, tuyệt đối không thể ban chết, vẫn là ban chết thần thiếp đi."

"Trẫm còn trẻ tuổi, không thiếu một cái long tử do nàng sinh ra.”

"Tê Nguyệt, sau này nàng có thể sinh cho trẫm vô số long tử."

Dứt lời, hắn ôm ta lên giường: "Trẫm tối nay sẽ cố gắng, để nàng mang thai."

Ta cau chặt mày, sao lại như vậy?

Giang Diệu thà để Ngu Tích Chi một xác hai mạng, cũng không muốn ban chết ta.

Đây là điều trước đó ta không dự đoán được.

Sáng sớm hôn sau.

Giang Diệu ban cho Ngu Tích Chi rượu độc và lụa trắng, để nàng lựa chọn một trong hai.

Ngu Tích Chi vô cùng tức giận, nàng không thể tin được Giang Diệu lại tàn nhẫn đến thế, ngay cả đứa con trong bụng nàng cũng có thể vứt bỏ.

Không phải nói hổ dữ không ăn thịt con sao?

Ngu Tích Chi đánh đổ rượu độc, cắt vụn lụa trắng.

Trong cơn tức giận, nàng động thai, máu chậm rãi nhuộm đỏ váy.

Nàng sinh non.

Mất đi long tự, Giang Diệu càng sẽ không nương tay, hắn đưa cho Ngu Tích Chi tối hậu thư: "Ba ngày nữa phải tự sát, nếu không, trẫm sẽ sai người rót rượu độc."

Ngu Tích Chi bị giam lỏng, nàng muốn đến gặp ta, nhưng không thể bước ra khỏi cung Quỳnh Chi nửa bước.

Đêm xuống, Giang Diệu vẫn đến tẩm cung của ta.

Trước khi đi ngủ, ta nói với hắn: "Bệ hạ, phượng hoàng niết bàn trùng sinh, có thể cho tỷ tỷ chết trong biển lửa được không?"

"Được." Giang Diệu gật đầu, "Trẫm đang lo nàng ta không chịu uống thuốc độc, đêm nay trẫm sẽ cho người chuẩn bị nhiên liệu xung quanh cung Quỳnh Chi, thiêu nàng chết trong biển lửa."

Ta cười khẽ: "Tốt, để thi thể nàng hóa thành tro bụi, bệ hạ đến lúc đó không được cử người cứu hỏa nhé."

"Ừ." Giang Diệu ôm ta vào lòng, "Trẫm biết rồi, sao nàng có thể không căm hận nàng ta? Nàng ước gì nàng ta chết đi, độc chiếm tình yêu của trẫm.”

"Trẫm nghe theo nàng, không cho phép bất cứ ai đi cứu hỏa, cho đến khi nàng ta bị thiêu thành tro bụi."

Ta ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, khóe miệng nở một ý cười: "Bệ hạ, ngài có biết cách phân biệt ta và tỷ tỷ không?"

Hắn tò mò hỏi: "Cách phân biệt?"

Ta ghé vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói cho hắn biết khác biệt giữa ta và tỷ tỷ.

Đêm hôm sau.

Ta xuất hiện ở Quỳnh Chi Cung.

Bốn phía Quỳnh Chi Cung đã chất đầy nhiên liệu, cung nữ thái giám đều đều bị điều đi.

Ngu Tích Chi nhìn thấy ta, lao tới muốn đánh ta: “Ngu Tê Nguyệt, ngươi chết không toàn thây, không nghĩ tới ta âm mưu bao lâu, lại làm áo cưới cho ngươi! Ngươi hiện giờ có hài lòng không?”

“Không hài lòng.” Ta muốn không phải loại kết quả này.

Ta muốn xuất cung, ta muốn lên bờ sống sót, chứ không phải bị nhốt trong thâm cung.

“Ngươi là cái con đàn bà khốn nạn, vì sao không phải ngươi chết? Ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc bệ hạ?” Ngu Tích Chi nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy bàn tay sắp đánh vào mặt ta.

“Đủ rồi!” Ta nắm lấy tay nàng, trở tay đáng nàng một cái tát, đánh đỏ cả má nàng.

Ta lạnh lùng nói: “Ngu Tích Chi, hiện tại ta không giết ngươi, là vì ngươi còn có giá trị lợi dụng.”

“Ngươi nhớ kỹ, từ khi bước ra khỏi Quỳnh Chi Điện, từ nay ngươi chính là Ngu Tê Nguyệt.” Dứt lời, ta cởi quần áo trên người ra ném cho nàng.

“Ngu Tê Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nàng giật mình tại chỗ, không hiểu ta rốt cuộc muốn làm gì.

“Ngươi muốn thay ta đi chịu chết? Để ta thay ngươi sống? Chuyện này không thể, ta không tin.”

“Có phải ngươi lại lập ra cái bẫy gì để ta nhảy vào?”

“Không có âm mưu gì, chim phượng hoàng dục hoả trùng sinh, sau này ngươi sẽ hiểu.” Nói xong, ta thúc giục: “Còn không mau thay? Ngươi muốn cùng ta dục hoả trùng sinh sao?”

“Ngươi điên rồi à?” Ngu Tích Chi vội vàng nhặt bộ phượng bào trên mặt đất thay vào, sợ ta tỉnh táo lại, không cho nàng đường sống.

Nàng vừa mặc quần áo vừa nói: “Ta sẽ không giống như ngươi, ngu ngốc như vậy.”

“Ngươi nói chim phượng hoàng dục hoả trùng sinh, vậy ta chúc ngươi may mắn.”

Nàng mặc xong quần áo, bước nhanh ra khỏi Quỳnh Chi Cung.

Trước kia nàng đã từng ở trước mặt Giang Diệu bắt chước ta, lúc này càng dễ dàng hơn.

Nàng cất tiếng hạ lệnh: “Phóng hoả, đốt cung!”

Quỳnh Chi Cung bốc cháy, nhiên liệu thúc đẩy ngọn lửa lan rộng.

Đêm nay, không ai đến cứu hỏa.

Toàn bộ hoàng cung đều biết, hoàng đế muốn thiêu chết Chi hoàng hậu, đem thi thể nàng thiêu thành tro bụi.

Ta đứng trong biển lửa cuồn cuộn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiếm thấy.

Trên người ta lóe lên ánh vàng, dưới ngọn lửa, mệnh cách chim phượng hoàng trở thành hiện thực!

Sau lưng ta xuất hiện một bóng dáng chim phượng hoàng khổng lồ, dang rộng đôi cánh che chở ta, bảo vệ ta.

Ngày ấy ta hỏi Tịch Dao không phải là dược giả chết.

Mà là dược tránh lửa.

Uống xong, có thể đi xuyên qua lửa lớn.

Thực ra, chẳng sợ không có dược tránh lửa, mệnh Phượng Hoàng cũng có thể bảo vệ ta khỏi thoát khỏi đám cháy.

Quốc sư tính sai rồi, chỉ có ta mới là mệnh Phượng Hoàng thực sự.

Ngu Tích Chi nàng không phải mệnh Phượng Hoàng, nhiều nhất chỉ là mệnh vượng phu.

Nhưng mà, có mệnh vượng phu tại sao lại phải vượng một vị hôn quân? Tại sao không chọn vượng lên mình?

Sau khi Ngu Tích Chi thay thế ta bước ra khỏi Quỳnh Chi Cung, ta thay quần áo cung nữ, sau đó đi xuyên qua đám cháy, từ mật đạo của Quỳnh Chi Cung đi ra ngoài.

Tịch Dao còn cho ta một con Nhân Kiểm Ngư.

Con Nhân Kiểm Ngư đó ẩn vào gương mặt ta, khuôn mặt ta lập tức biến thành một khuôn mặt xa lạ khác.

Lúc này ta, cho dù lướt qua mặt Giang Diệu, hắn cũng sẽ nghĩ ta là một cung nữ.

Đây là phương pháp tái tạo dung nhan tốt nhất, sau khi con Nhân Kiểm Ngư rời đi, ta sẽ lại trở về hình dáng ban đầu.

Ta không ra khỏi cung, mà cải trang thành cung nữ trong Ngự Thư phòng, hầu hạ Giang Diệu.

Cung nữ ngự tiền thật, đã được ta thả ra khỏi cung trước, ta bảo nàng đi bao xa thì đi bao xa, đừng bao giờ quay lại Giang Quốc.

Chi hoàng hậu Giang Quốc bị thiêu chết, Quốc sư nói, nguy cơ đã được hoá giải, sau này Giang Quốc sẽ mưa thuận gió hòa.

Ngu Tích Chi lấy thân phận ta sống trong Minh Nguyệt cung.

Nàng cười đến không khép được miệng: “Hahahaha…..Giang Quốc chỉ cần một vị Hoàng hậu là đủ rồi.”

Dưới đáy lòng nàng thầm mắng ta trúng tà, mới có thể thay nàng đi chết, đem cơ hội sống chắp tay nhường cho nàng.

Nếu nàng nghĩ như vậy, cũng không tránh khỏi quá mức ngây thơ.

Những ngày tháng tốt đẹp của nàng chỉ qua được ba ngày, Giang Diệu liền phát hiện thân phận của nàng, biết được nàng là Ngu Tích Chi chứ không phải Ngu Tê Nguyệt.

Giang Diệu tức giận, bóp chặt cổ nàng: “Ngu Tích Chi, ngươi nói cho trẫm biết, Tê Nguyệt nàng đi đâu rồi?”

Ngu Tích Chi đại kinh thất sắc: “Bệ hạ, thần thiếp chính là Tê Nguyệt mà, người bị thiêu chết trong đám cháy là Ngu Tích Chi.”

Giang Diệu ném nàng xuống đất, lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, trẫm biết ngươi và Tê Nguyệt có điểm khác nhau, bên hông trái nàng có một nốt ruồi son, ngươi không có.”

Ngu Tích Chi còn muốn giảo biện: “Bệ hạ, chỉ dựa vào một nốt ruồi, ngài liền xác định thần thiếp không phải là Tê Nguyệt sao?”

“Trẫm phân biệt được nàng.” Giang Diệu lại bóp chặt cổ Ngu Tích Chi: “Đêm đó hỏa thiêu Quỳnh Chi cung, phải chăng ngươi đánh ngất Tê Nguyệt? Để nàng thay ngươi đi chịu chết?”

“Thân thiếp không có...” Dù Ngu Tích Chi có giảo biện thế nào, Giang Diệu cũng không nghe.

Giang Diệu phái người đem tro tàn trong ngoài Quỳnh Chi cung điều tra ba lần.

Thị vệ tiến lên bẩm báo: "Bệ hạ, đêm ấy xung quanh Quỳnh Chi cung chất đầy nhiên liệu, ngọn lửa dữ dội đến mức có thể thiêu rụi thi thể thành tro bụi, Nguyệt hoàng hậu chỉ sợ đã..."

Giang Diệu trút hết cơn tức giận lên trên người Ngu Tích Chi, hắn gằn từng chữ: "Người đâu, đưa Ngu Tích Chi chém đầu thị chúng!"

Ngu Tích Chi đến lúc chết cũng không hiểu, ta đi đâu rồi?

Tại sao ta lại để nàng dùng thân phận của ta rời đi? Lại tại sao phải đẩy nàng vào chỗ chết?

Rất đơn giản.

Đêm ấy thiêu rụi Quỳnh Chi cung, nhất định phải có một người thay ta đi ra khỏi Quỳnh Chi cung, mới có thể chuyển hướng tầm mắt của Giang Diệu.

Về phần ta tại sao lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết, lại sớm thông báo cho Giang Diệu cách phân biệt ta và nàng.

Đó là bởi vỉ ta rất rõ ràng tính cách của Ngu Tích Chi.

Nếu nàng dùng thân phận của ta ngồi vững phương vị, rồi một ngày nào đó tìm ra tung tích của ta, biết ta chưa chết. Nàng nhất định sẽ ra tay giết ta, lại tiếp tục truy sát ta.

Nếu nàng muốn giết ta, vậy ta tại sao lại không giết nàng trước?

Ngu Tích Chi bị giết, hai vị hoàng hậu của Giang Diệu đều không còn.

Lòng tham chưa đủ rắn nuốt voi.

Nếu lúc trước hắn không ép ta vào cung, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Giang Diệu không tìm được tro cốt của ta, hắn tin rằng ta chưa chết, vì thế phái người bí mật điều tra tung tích của ta.

Hắn ngày đêm say rượu, uống say trước mắt lại xuất hiện ảo ảnh, nhìn cung nữ trước mặt như là Ngu Tê Nguyệt.

"Tê Nguyệt, nàng là Tê Nguyệt." Giang Diệu kéo ta vào trong lòng ngực, nhìn khuôn mặt xa lạ của ta, lại đột nhiên nổi giận, "Ngươi không phải nàng, cút đi!"

Ta lui xuống, qua một lúc lâu, hắn lại bảo ta đi rót rượu cho hắn.

Lúc ta rót rượu, một viên thuốc độc từ ống tay áo trượt vào trong chén rượu.

Thuốc độc lập tức tan trong nước.

Giang Diệu uống một hơi cạn sạch, đêm hôm đó hắn uống rất nhiều rượu, say ngất ở ngự thư phòng.

Nửa đêm, ta cầm lấy tấm lệnh bài đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi hoàng cung.

Hôm sau, hoàng đế băng hà, chết vì uống rượu quá độ.

Kẻ ngu dốt không xứng làm hoàng đế, ta trừ gian diệt bạo, chỉ là việc thuận tay.

Lúc nghe được tin Giang Diệu qua đời, ta và Tịch Dao đứng ở giữa núi rừng.

Ta hỏi nàng: "Tịch Dao, chuyến đi tiếp theo, ngươi định đi chữa bệnh ở đâu? Ta đi cùng ngươi."

Nàng lại cười nói: "Đi Mặc quốc đi."

Ta và Tịch Dao lên đường đến Mặc quốc, chúng ta đến hoàng cung Mặc quốc, xem bệnh cho hoàng đế Mặc quốc.

Hoá ra hoàng đế Mặc quốc mắc bệnh kín, nhưng U Quý Phi mới được phong lại mang thai.

U Quý phi khăng khăng không có phản bội hoàng đế.

Quốc sư đồn đãi, U quý phi mang quỷ thai.

Nếu không thiêu chết quỷ thai, sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh Mặc quốc.

Thái hậu hạ lệnh, muốn thiêu chết U quý phi trong biển lửa.

Hoàng đế vội vàng đến cứu U quý phi, cũng ra lệnh cho Tịch Dao bắt mạch U quý phi.

Sau khi khám mạch xong, lặng lẽ nói với ta: "U quý phi mang không phải là quỷ thai..."

Ta truy vấn: "Thế là gì?"

Tịch Dao chỉ cười không nói, U Quý phi mang thai chính là cái gì, đó lại là một câu chuyện khác.

Sau lại ngày nọ, ta và Tịch Dao trở về Giang quốc xem bệnh.

Giang quốc đã đổi mới hoàng đế lên ngôi, từ trong miệng các bá tánh biết được, vị hoàng đế này là một vị minh quân.

Tân đế lên ngôi trước tiên chém đầu quốc sư.

Quốc sư nếu thích yêu ngôn hoặc chúng như vậy, vậy thì để ông ta xuống địa ngục yêu ngôn hoặc chúng đi.

Chữa bệnh xong, ta và Tịch Dao vác hòm thuốc ra khỏi thành.

Thẩm Thanh Tễ trong tay cầm một con diều phượng hoàng sống động như thật, đi ngược lại.

Trở về Giang quốc, để che mắt người, ta dùng Nhân Kiểm Ngư biến đổi khuôn mặt thành một khuôn mặt khác.

Thẩm Thanh Tễ khựng lại, nhìn ta ngẩn ngơ, hắn vô thức gọi nhẹ: "Tê Nguyệt?"

Ta cười nói với hắn: "Công tử, ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Tê Nguyệt."

Ta và hắn lướt qua nhau.

Thẩm Thanh Tễ ở phía sau nhìn bóng lưng ta, ngẩn ngơ rất lâu.

Sau khi ta đi xa, hắn đuổi theo, đặt con diều trong tay lên lòng bàn tay ta.

Hắn nói: "Phượng hoàng vốn nên bay lượn tự do về phía chân trời, Tê Nguyệt, ta yêu nàng, nhưng sẽ không ràng buộc bước chân nàng. Chúc nàng sau này bay lượn tự do, bình an hạnh phúc, bảo trọng."

Ta xin Tịch Dao một lọ thuốc có thể trị khỏi mọi bệnh, nhét vào lòng bàn tay Thẩm Thanh Tễ: "Thẩm Thanh Tễ, cũng chúc ngươi quãng đời còn lại bình an thuận lợi, bảo trọng."

Cáo biệt Thẩm Thanh Tễ, ta cầm con diều phượng hoàng hắn tặng, tiếp tục lên đường cùng Tịch Dao.

Vạn vật sôi động, cỏ xanh chim ca, ta và Tịch Dao thả diều trên đồng cỏ.

Tịch Dao biến trở về dược thú, nàng chỉ vào sừng thú có thảo dược quý hiếm nói: "Sừng thú của ta mọc rất nhiều cỏ trường sinh, một lá có thể kéo dài tuổi thọ mười năm, đủ dùng rồi."

Thực ra, ta đã không cần cỏ trường sinh cũng có thể sống lâu.

Phượng hoàng trăm năm niết bàn sống lại một lần, niết bàn chín lần sau, có thể hóa vũ thành tiên.

Ta cùng dược thú bầu bạn, vừa chữa bệnh, vừa du sơn ngoạn thủy, bay lượn tự do.

- Còn tiếp -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play