Ngu Tích Chi từ không thành có, đem toàn bộ mũi nhọn chỉ về ta.
Nàng rất rõ ràng, một vị hoàng đế quan tâm nhất chính là việc phi tử của mình có nam nhân khác trong lòng. Còn lại vì nam nhân khác mà không cho mình động vào.
Đây là phạm vào điều cấm kỵ của Giang Diệu.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn ta: "Ngươi thật không muốn cho trẫm động vào sao? Vì tránh sủng hạnh, lại nhẫn tâm tự cho mình uống dược?"
Nếu lúc này ta còn không tự biện hộ, vậy để cái miệng này làm gì?
Ta phủ nhận: "Bệ hạ, thần thiếp không có, dược là tỷ tỷ dụ dỗ ta uống."
Giang Diệu lạnh lùng liếc nhìn Ngu Tích Chi: "Tích Chi, có phải không?"
"Bệ hạ, thần thiếp oan uổng, thật sự là Tê Nguyệt không muốn thị tẩm." Ngu Tích Chi biện hộ, đổ thêm dầu vào lửa: "Bệ hạ, nếu ngài không tin, có thể thử xem.”
"Nàng có muốn cho ngài động vào hay không, ngài thử xem là biết.”
"Trên người nàng chỉ nổi mẩn đỏ, nhưng nếu thật sự muốn thị tẩm, cũng không ảnh hưởng gì, mẩn đỏ này lại không lây bệnh."
Ánh mắt ta lạnh lẽo nhìn Ngu Tích Chi, thật độc ác.
Giang Diệu tiếp thu kiến nghị của nàng, hắn một tay kéo ta vào trong lòng ngực, chuẩn bị hôn ta.
Ta không dám đẩy ra, đành phải chịu đựng.
Giang Diệu cảm nhận được ta cứng đờ, thấp giọng ra lệnh: "Đáp lại trẫm."
Ta thực sự không biết phải đáp lại thế nào, huống chi, ta cũng không thích hắn.
Giang Diệu không nhận được ta đáp lại, hoàn toàn nổi giận.
Hắn ấn ta xuống dưới gối, lạnh giọng ra lệnh: "Quỳ xuống——"
Ta bị ép quỳ xuống, Giang Diệu lại nhấc cằm ta lên: "Nói cho trẫm biết, người trong lòng ngươi là ai?"
Ta nào có người trong lòng, đều là do tỷ tỷ nói bậy mà thôi.
Ta thành thật đáp: “Bẩm bệ hạ, thần thiếp không có người trong lòng nào khác."
Giang Diệu đối với lời ta nói nửa tin nửa ngờ: “Ngươi tốt nhất đừng lừa trẫm, nếu không trẫm sẽ giết người trong lòng ngươi."
Thái độ ta thành khẩn: “Thần thiếp không dám lừa gạt bệ hạ."
Phía sau truyền đến tiếng của Ngu Tích Chi: “Bệ hạ, thần thiếp biết người trong lòng Tê Nguyệt là ai, là ở Xuân Hoa phố......"
Ánh mắt ta lạnh đi, trong lúc đoán trước Ngu Tích Chi muốn nói gì, lập tức ngắt lời nàng: “Tỷ tỷ đừng nói nhảm."
Ta biết tỷ tỷ muốn nói người kia, là người thợ làm diều ở Xuân Hoa phố, tên là Thẩm Thanh Tễ.
Thẩm gia đời đời làm diều mà sống, đến đời Thẩm Thanh Tễ, hắn đã kế thừa nghề thủ công này.
Thẩm Thanh Tễ tuổi còn trẻ, nhưng tay nghề làm diều đã vượt qua cả cha hắn.
Từ nhỏ ta thích thả diều, thường lấy tiền tiêu vặt đi tìm Thẩm Thanh Tễ đặt làm diều.
Ta là khách nhân đầu tiên tìm hắn đặt làm diều khi còn nhỏ.
Phòng của ta bày đầy diều do hắn làm, đủ loại kiểu dáng, đủ màu sắc.
Ngu Tích Chi từng đùa cợt: “Muội muội, muội yêu diều như vậy, hay là dứt khoát gả cho Thẩm Thanh Tễ luôn đi."
Ta ngưỡng mộ tài nghệ của Thẩm Thanh Tễ, cũng là bạn bè với hắn, chứ không phải người trong lòng như nàng nói.
Nếu bởi vì ta mà hắn gặp phải họa sát thân, tội lỗi của ta liền sẽ rất lớn.
Ta không cho Ngu Tích Chi có cơ hội nói chuyện, lập tức cúi đầu nói với Giang Diệu: “Bệ hạ, người trong lòng thần thiếp là ngài, mấy ngày trước không thị tẩm, là do tỷ tỷ nói muốn đợi nàng sinh ra long tự trước, thần thiếp là muội muội, đương nhiên phải nhường tỷ tỷ."
"Người trong lòng nàng, là trẫm?" Ánh mắt Giang Diệu sâu thẳm nhìn ta.
Ta khẩu thị tâm phi gật đầu: “Vâng, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, trẻ tuổi lại tuấn tú, thần thiếp không có lý do gì không thích bệ hạ."
Lời ta nói làm vui lòng Giang Diệu, hắn sung sướng cười ra tiếng.
Sau đó chuyển sang chuyện khác: “Tích Chi, ngươi thật khiến trẫm thất vọng."
"Bệ hạ......" Ngu Tích Chi còn muốn giải thích.
Giang Diệu cao giọng ra lệnh: “Người đâu, đỡ Chi Hoàng hậu hồi cung, từ hôm nay trở đi, Chi hoàng hậu bị cấm túc nửa tháng."
"Cái gì......" Ngu Tích Chi sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp cầu tình, đã bị cận vệ thân cận của hoàng đế đỡ đi.
“Đứng dậy, chơi cờ với trẫm thêm ván nữa." Giang Diệu chỉ chỉ bàn cờ, giọng điệu dịu dàng hơn trước rất nhiều. "Lần này đem hết bản lĩnh ra, nếu thắng trẫm, trẫm sẽ trọng thưởng."
"Vâng." Ta đứng dậy, tiếp tục chơi cờ với Giang Diệu.
Lần này, ta không cho hắn thắng nữa.
Ván cờ kết thúc, hắn thua.
"Tê Nguyệt, ngươi thật khiến trẫm phải nhìn bằng con mắt khác." Ánh mắt hắn nhìn ta có thêm vài phần tán thưởng, trước khi đi nói với ta, "Ngươi dưỡng thương cho tốt, khi nào trên người hết mụn đỏ, cũng đến lúc thị tẩm trẫm rồi."
Ta áp xuống cuồn cuộn trong lòng, gật đầu đáp, "Vâng, cung tiễn bệ hạ."
Giang Diệu đi rồi, phái người mang đến rất nhiều lễ vật.
Ta đi đến cửa sổ, nhìn bức tường thành cao ngất, dưới đáy lòng than nhẹ.
Khi nào ta mới có thể rời khỏi bức tường thành này đây?
Ta cúi đầu cắt tỉa cành hoa trong bình, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lại bị một con chim phượng hoàng trên trời cao thu hút.
Ta vội vàng đi ra tẩm cung, đến phía sau vườn hoa, ngửa đầu nhìn con chim phượng hoàng càng ngày càng gần.
Ít phút sau, chim phượng hoàng rơi xuống, rơi vào trong vườn hoa.
Ta cúi người nhặt lên, hóa ra là một con diều giấy hình chim phượng hoàng.
Có thể làm được một con diều giấy sinh động như thật, ta đoán trong thiên hạ chỉ có một người.
Người đó chính là Thẩm Thanh Tễ.
Ta ngắm nghía con diều giấy trong tay, trên lưng con diều có một cuộn giấy nhỏ.
Ta cầm cuộn giấy mở ra xem, là chữ viết của Thẩm Thanh Tễ:
[Phượng hoàng Tê Minh Nguyệt, diều giấy gửi tình si.]
Tê Nguyệt, là tên của ta.
Thẩm Thanh Tễ hắn đây là có ý tứ gì?
Mượn con diều để bày tỏ nỗi nhớ nhung đối với ta sao?
Chẳng lẽ hắn thích ta?
Ta giật mình trán ướt đẫm mồ hôi, may mà con diều được ta nhặt được, nếu là bị người khác nhặt được rồi đưa cho Ngu Tích Chi hay Giang Diệu.
Sẽ làm ta và Thẩm Thanh Tễ rước lấy đại hoạ.
Ta vội vàng cầm con diều trở về phòng, ném cuộn giấy vào chậu than thiêu huỷ.
Thiêu huỷ tờ giấy xong, ta đang định thiêu huỷ luôn con diều giấy.
Con chim phượng hoàng sống động như thật hóa thành tro bụi trong biển lửa, chắc chắn có một vẻ đẹp giống như phượng hoàng tái sinh từ trong lửa.
Đôi mắt lãnh đạm của ta, bỗng nhiên bùng cháy lên ánh sáng.
Đó là khát vọng tự do.
Ta thay đổi ý định, con diều giấy này, trước tiên đừng đốt vội.
Ta lấy ra dây diều từ trong rương, lại buộc chặt con diều giấy.
Ta đi đến sân, phóng con diều giấy về phía tẩm cung của tỷ tỷ Tích Chi.
Con diều giấy bay đến cung Tích Chi, sau đó ta dùng kéo cắt đứt dây diều, rơi xuống tẩm cung Tích Chi.
Tỷ tỷ tối nay, sợ là ngủ không được.
Giang Diệu mỗi ngày cử ngự y đến bắt mạch cho ta.
Hắn hạ lệnh cho ngự y phải chữa khỏi những nốt ban đỏ trên người ta trong bảy ngày.
Ngự y kê cho ta một loại thuốc mỡ.
Những nốt ban đỏ trên người ta ngày càng nhạt dần.
Ta biết, chờ những nốt ban đỏ hoàn toàn biến mất, đó sẽ là lúc ta thị tẩm.
Ngày thứ sáu, nhân lúc về nhà thăm mẹ, ta ra ngoài phố Xuân Hoa dạo chơi.
Ta đến tiệm diều, thấy Thẩm Thanh Tễ đang ở trong sân làm diều.
Trước mặt hắn bày hai khung diều, nhìn hình dạng, đúng là hình con chim phượng hoàng.
Hắn ngẩng đầu thấy ta, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút vui mừng.
Hắn đặt diều đang cầm trong tay sang một bên, đứng dậy nói: "Tê Nguyệt, có nhận được diều phượng hoàng ta làm cho nàng không?"
Sắc mặt ta nghiêm túc: "Thẩm Thanh Tễ, ngươi làm vậy rất mạo hiểm. Nếu tối qua diều đó bị kẻ tâm cơ nào đó nhặt được, hậu quả không dám tưởng tượng."
"Thực xin lỗi." Thẩm Thanh Tễ xin lỗi, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm bản đồ hoàng cung vẽ tay, trải ra cho ta xem, "Ta biết nàng ở trong Minh Nguyệt cung, lúc ta thả diều hướng về phía cung Minh Nguyệt, sẽ không bị người khác nhặt được."
"Ngươi thật là lớn mật, mau gấp bản đồ hoàng cung lại đi." Trong lòng ta run sợ, trước kia ta sao không biết Thẩm Thanh Tễ lại điên cuồng như thế?
Trong ấn tượng của ta, hắn xưa nay luôn theo khuôn phép cũ.
Sao hiện giờ lại làm mấy chuyện rơi đầu như thế?
Thẩm Thanh Tễ nghe lời gấp bản đồ hoàng cung lại, cất vào trong lòng ngực.
"Vào ngồi đi." Hắn mời ta đi vào phòng trà, dùng ấm trà nhỏ đun nước pha trà.
Trên nhánh cây ngoài sân có chim chóc hót véo von, nước sôi, sương khói lượn lờ, hương trà ngào ngạt.
Cảnh vật trước mắt, tràn ngập hơi thở của nhân gian.
Không giống như trong hoàng cung, khắp nơi đều toát lên lạnh lẽo và ảm đạm.
Thu hồi suy nghĩ, ta đi thẳng vào vấn đề: "Thẩm Thanh Tễ, tỷ tỷ ta mấy hôm trước có đến tìm ngươi đặt làm hai con diều phượng hoàng phải không?"
Thẩm Thanh Tễ gật đầu: "Ừ, nàng ta nói với nàng rồi?"
"Không nói, ta đoán vậy." Giọng điệu ta tạm ngừng, hỏi: "Ngươi hứa với nàng bao lâu có thể làm xong?"
Thẩm Thanh Tễ trả lời: "Nàng yêu cầu diều phượng hoàng phải sống động như thật, càng giống thật thì làm càng lâu, hai cái mà nói, nhanh nhất cũng phải hai tháng."
Hai tháng, đúng là có chút lâu.
Hai tháng này, bên phía Giang Diệu chỉ sợ không dễ ứng phó.
"Ừ." Ta gật đầu, dặn dò: "Ngươi làm theo ý nàng là được, ngoài ra, đừng để nàng biết ta đã đến tìm ngươi."
"Được." Thẩm Thanh Tễ gật đầu.
Nói vậy Ngu Tích Chi cũng không muốn tìm Thẩm Thanh Tễ làm diều, nhưng nhìn khắp kinh thành, không ai làm diều khéo tay bằng Thẩm Thanh Tễ.
Ta uống hết chén trà, đứng dậy nói: "Ta đi trước đây."
"Tê Nguyệt." Thẩm Thanh Tễ gọi ta lại, đứng sau lưng ta nói: "Nếu ngươi chưa từng bị bức tiến cung, chúng ta... có khả năng không?"
"Thẩm Thanh Tễ, ngươi hẳn là hiểu rõ, loại nếu này sẽ không thành lập." Ta rời khỏi phòng trà, mặc kệ ánh nhìn nóng bỏng phía sau.
Ta và tỷ tỷ là trời sinh có mệnh phượng hoàng.
Trước đây, ta cho rằng ta và tỷ tỷ tương lai sẽ có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Nàng hướng tới tường thành, ta hướng tới đồng quê.
Nhưng Hoàng đế Giang Diệu lại không cam lòng chỉ cưới một người, hắn muốn cả hai.
Tiến cung không phải là mong muốn của ta, nhưng hoàng mệnh tại thượng, thân làm thần nữ, ta không có lựa chọn nào khác.
Sau khi rời khỏi tiệm diều, ta lang thang trên phố.
Mọi người đều đổ xô về một hướng, có người hô lớn: "Thần y đang bốc dược, mau đi lấy dược nào!"
Ta gọi lại một người qua đường, hỏi: "Vị công tử này, thần y trong miệng bọn họ là ai?"
"Là Tịch Dao cô nương đấy, nàng nửa năm mới bốc dược một lần, đi trễ thì không lấy được đâu." Nói xong, người đi đường nhanh chóng theo sau.
Ta nhìn canh giờ, hiện tại vẫn còn sớm, ta cũng đi xem náo nhiệt.
Dân chúng xếp hàng lấy dược, ta nhìn thấy ở cuối hàng, cô nương được gọi là Tịch Dao đang bắt mạch cho bệnh nhân, sau đó từ trong hòm thuốc lấy dược ra, tặng miễn phí cho bệnh nhân.
Trên mặt Tịch Dao che một miếng mạng che mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra nàng xinh đẹp như tiên, khí chất thoát tục.
Trên cổ tay ta còn vài nốt mẩn đỏ chưa khỏi, cũng coi như là nửa bệnh hoạn.
Ta xếp hàng phía sau, nhón chân mong chờ được nói chuyện với Tịch Dao cô nương vài câu.
Ước chừng một canh giờ sau, đến lượt ta.
Ta bước lên phía trước, ngồi trước mặt Tịch Dao, vươn tay cho nàng bắt mạch.
Sau khi nàng bắt mạch xong, mỉm cười nói: "Cô nương, nốt mẩn đỏ trên người ngươi không cần dùng thuốc nữa, ngày mai sẽ khỏi hẳn."
"Vâng, ta biết." Ta gật đầu.
Tịch Dao nhìn tôi, nhìn thấu mục đích của ta không chỉ đơn giản là xem nốt mẩn đỏ, nàng hạ giọng hỏi: "Vậy ngươi cần dược gì?"
Ta quay đầu nhìn thoáng qua bá tánh đang xếp hàng phía sau, không tiện cho bọn họ nghe thấy.
Ta ghé vào bên tai Tịch Dao, hạ giọng nói ra một loại dược.
Tịch Dao giật mình, sau đó trả lời: "Cô nương, loại dược này không thể tùy tiện cho. Như vậy đi, nếu ngươi thật lòng muốn, tối nay lại đến tìm ta, ta sẽ nói chuyện riêng với ngươi."
"Được, cảm ơn ngươi." Ta đứng dậy, nhường chỗ cho người xếp hàng phía sau.
Lúc mặt trời lặn, Tịch Dao cô nương phát xong dược, đang thu thập hòm thuốc.
Hòm thuốc của nàng thực thần kỳ, bên trong có vô số loại dược, lấy mãi không hết.
Hôm nay bố thí cả ngày, nhưng hòm thuốc vẫn chưa vơi đi.
"Tịch Dao cô nương, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện nhé."
"Được."
Ta dẫn Tịch Dao đến một phòng riêng trong quán trà, rót cho nàng một chén trà.
Tịch Dao dùng ánh mắt tán thưởng nhìn ta: “Cô nương, ta có thể nhìn ra thân phận ngươi không tầm thường, nhưng ngươi lại có thể xếp hàng chờ ta chữa bệnh như bá tánh khác, còn có thể kiên nhẫn chờ ta cả một ngày, chi tiết nhỏ cũng thể hiện phẩm chất của một người.”
“Ta đã kết bạn với cô nương, nhưng vẫn chưa biết cô nương tên gì?"
Ta khai báo gia môn: “Ta tên Ngu Tê Nguyệt, ngươi cứ gọi ta Tê Nguyệt là được, rất vinh dự được làm bạn với ngươi.”
Chào hỏi qua xong, nàng đi vào chủ đề chính:
“Tê Nguyệt, ngươi muốn lấy loại dược kia để làm gì?”
Ta thở dài: “Ta muốn trốn khỏi một nơi.”
“Là một nơi gọi là cung tường sao?” Tịch Dao rõ ràng đã nhìn thấu mọi thứ.
Nàng mở hòm thuốc, từ bên trong lấy ra một viên thuốc đưa cho ta:
“Đây là dược do ta tự mình luyện chế, mong ngươi có thể thoát khỏi nơi trói buộc ngươi.”
Ta rất cảm kích, sau khi cất viên thuốc đi, ta lấy ra một chiếc ngọc bội giá trị quý giá từ trong lòng ngực đưa cho nàng: “Lễ nghĩa tương báo, Tịch Dao cô nương, chiếc ngọc bội này tặng ngươi.”
“Phụt....” Tịch Dao bật cười thành tiếng, nàng lắc đầu: “Ngọc bội là tín vật đưa cho tình nhân, tặng cho ta không phù hợp. Hơn nữa, ta chữa bệnh không bao giờ đòi báo đáp.”
Ta cất ngọc bội đi, nói lời cảm tạ: “Vậy đa tạ, nếu sau này ngươi có việc gì cần đến ta, cứ việc mở miệng, hy vọng tương lai chúng ta còn có thể gặp lại.”
“Được, có duyên sẽ gặp lại.” Tịch Dao uống xong trà trước mặt, cõng hòm thuốc, đứng dậy nói: “Giờ không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Ta đưa nàng đến cửa quán trà.
Tịch Dao đi được hai bước, lại quay trở về.
Trên vai nàng đậu một con bướm: “Tặng thêm cho ngươi một con bướm.”
Vừa dứt lời, con bướm bay đến đầu ngón tay ta.
Ta thấy con bướm có một khuôn mặt người, bị bộ dáng của nó dọa sợ.
Tịch Dao giải thích: “Đây là Nhân Kiểm Nga, ta sẽ nói cho ngươi cách dùng...”
Sau khi Tịch Dao nói cho ta cách sử dụng Nhân Kiểm Nga, nghênh ngang mà đi.
Sau này ta mới biết được, Tịch Dao cô nương không phải là người phàm, nàng là một con dược thú hóa thành.
Chiếc sừng của nàng có thể mọc ra đủ loại dược liệu quý hiếm.
Cho nên hòm thuốc của nàng mới có thể lấy ra dược liệu cuồn cuộn không ngừng.
Nàng từng cứu mạng hoàng đế Kiêu quốc, dùng một gốc cây hoàn hồn thảo cuối cùng đút cho hắn.
Nhưng lại bị hắn giam cầm sản xuất dược, còn cưỡng ép nàng mang thai con của hắn...
Không nghĩ tới Tịch Dao cô nương sau khi trải qua phản bội, còn có thể dùng một trái tim chân thành để giúp đỡ những người cần giúp đỡ.
Ta trở về nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ đẻ một đêm, sáng sớm hôm sau trở về hoàng cung.
Những nốt mẩn đỏ trên người ta đã hoàn toàn khỏi.
Lúc chạng vạng, Giang Diệu phái người đến truyền lời, bảo ta tắm rửa thay đồ, chuẩn bị sẵn sàng để thị tẩm.
Điều nên tới cũng là trốn không được.