Ngày ta và tỷ tỷ song sinh Ngu Tích Chi cùng được sắc phong làm hoàng hậu.
Quốc sư tâu với hoàng đế rằng: "Chim phượng hoàng song sinh phải bay song song, hai vị hoàng hậu nên cùng thị tẩm, mới có thể bảo đảm cho bệ hạ được phúc khí trường thọ."
Giang Diệu nghe theo lời quốc sư.
Đêm hôm đó, hắn triệu ta và tỷ tỷ cùng đến thị tẩm hắn.
Chúng ta ngồi trên kiệu đôi đi đến tẩm cung của hoàng đế.
Trên đường, Ngu Tích Chi khẽ nhếch mép nhìn ta: "Quốc sư nói nhiều quá, cho dù có hai vị hoàng hậu thì thế nào? Lớn nhỏ có thứ tự, tối nay nên là ta đến thị tẩm."
Dứt lời, nàng hỏi ta: "Muội nói đi? Tê Nguyệt?"
"Đúng vậy, tối nay một mình tỷ tỷ thị tẩm là được rồi." Ta thở dài, vén màn xe lên.
Kiệu xe đi qua con đường trong cung, bên ngoài cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy tường thành cao chót vót, cùng với bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu kia.
Hoàng cung như một chiếc lồng chim khổng lồ, giam giữ ta và tỷ tỷ trong thâm cung.
Tỷ tỷ muốn cố gắng tranh giành sủng ái của chủ nhân chiếc lồng, nhưng ta lại chỉ mong có thể bay ra khỏi chiếc lồng giam giữ ta này.
Ngu Tích Chi rất hài lòng với câu trả lời của ta, nàng nhếch môi cười nhạt: "Tê Nguyệt, tỷ tỷ có chuyện muốn bàn với muội."
Ta gật đầu: "Tỷ tỷ cứ nói thẳng là được."
Nàng nắm lấy tay ta nói: "Đợi lát nữa đến tẩm cung của bệ hạ rồi, tỷ sẽ đi vào thị tẩm trước, muội ở bên ngoài chờ.”
"Đợi tỷ thị tẩm xong sẽ ra ngoài đổi với muội, chúng ta chỉ là làm theo nghi thức, người đi vào vẫn là tỷ, được không?"
Ngu Tích Chi sợ ta không đồng ý, lại nũng nịu với ta: "Cầu xin muội, muội muội tốt của tỷ, muội nhường cho tỷ tỷ lần này nhé."
Ta thử dò hỏi: "A tỷ, tỷ thật sự cam tâm bị nhốt trong thâm cung sao?"
Ngu Tích Chi như là nghe thấy được một câu chuyện cười: "Muội muội, muội nói gì thế? Cái gì gọi là bị nhốt trong thâm cung?
"Chúng ta vào cung làm hoàng hậu, rõ ràng chính là hưởng thụ vinh hoa phú quý, thiên hạ bao nhiêu nữ tử cầu mà không được?"
Nói xong, nàng lại trào phúng: "Muội à, thật là được tiện nghi còn khoe mẽ, hựu đương hựu lập*.”
*Hựu đương hựu lập (又当又立) Ngôn ngữ mạng , ý nói một người làm chuyện xấu nhưng không muốn bị người khác nói , gốc là chỉ những kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.
"Cũng không biết muội nghĩ gì. Thế gian này, đâu có nơi nào còn tốt hơn hoàng cung?"
Ngu Tích Chi nói chuyện xưa nay chua ngoa cay độc, đặc biệt là trước mặt ta.
Ta cau mày.
Sau khi nàng thấy, ý thức được chính mình còn có việc nhờ ta, lập tức thay đổi thái độ: "Ai nha, nhìn cái miệng của tỷ tỷ này, lại nói những lời thật lòng, muội muội đừng để ở trong lòng nhé."
Nói xong nàng lại quay trở lại chủ đề mới vừa mở: "Muội muội, đợi lát nữa cơ hội muội thị tẩm, có thể nhường cho tỷ tỷ không?"
Ta không muốn thị tẩm, Ngu Tích Chi bảo ta nhường cơ hội thị tẩm cho nàng, ta cầu mà không được.
Nhưng ta lo nếu làm như vậy, sẽ dẫn đến đại họa.
Bệ hạ nếu biết hai lần đi vào đều là tỷ tỷ, không so đo thì cũng không sao.
Nhưng nếu hắn so đo, nói nặng thì là tội khi quân.
Ta không muốn thị tẩm, nhưng cũng không muốn chết.
Ta hỏi ngược lại: "A tỷ, tỷ có từng nghĩ đến, nếu bệ hạ phát hiện thì sẽ thế nào?"
Ngu Tích Chi không cho là đúng: "Sợ gì? Diện mạo chúng ta giống hệt nhau, giọng nói cũng có thể giả giống nhau, chỉ cần tỷ không nói, muội không nói, bệ hạ hắn sẽ không biết đâu.”
"Cho dù hắn biết, ta cũng có cách để dỗ hắn không đi so đo, muội muội cứ yên tâm đi."
Sắc mặt ta không biểu cảm nói: "A tỷ đã muốn như vậy, ta nhường cho tỷ vậy."
Ngu Tích Chi cười tươi như hoa, khóe miệng nhếch lên: "Ta biết Tê Nguyệt là tốt nhất mà."
Ta đứng đợi bên ngoài tẩm cung.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi bay làn khói hương đang nghi ngút trên bàn thờ.
Ngu Tích Chi đang thị tẩm trong tẩm cung, bên trong mơ hồ truyền đến những tiếng làm người mặt đỏ tai hồng.
Khoảng chừng qua một nén hương, bên trong trở nên yên tĩnh.
Giang Diệu ra lệnh cho Ngu Tích Chi: "Lui xuống đi, gọi Tê Nguyệt vào đây."
"Vâng, bệ hạ." Ngu Tích Chi mặc quần áo xong, đi ra gọi ta: "Tê Nguyệt, bệ hạ gọi muội vào."
"Ừm, biết rồi." Ta đáp.
Chúng ta trao đổi ánh mắt, nàng xoay người đi vào tẩm cung
Ta đứng bên ngoài một lúc, nghe thấy tỷ tỷ học theo ngữ điệu của ta nói chuyện với Giang Diệu.
Nàng học rất giống, ngay cả ta cũng có chút ngạc nhiên.
Đừng nói gì đến Giang Diệu, chỉ sợ ngay cả mẹ ta nghe cũng chưa chắc phân biệt được.
Giang Diệu quả nhiên không nghi ngờ gì.
Ngày hôm sau, bệ hạ ban thưởng theo lệ thường.
Ngu Tích Chi đến khoe với ta: "Xem ra bệ hạ rất thích ta, ban thưởng cho ta còn tốt hơn cả muội."
Sau đó lại nói: "À, Tê Nguyệt, tối qua ta một mình đóng vai hai người, diễn cũng không tệ lắm nhỉ? Bệ hạ hắn không nghi ngờ gì đâu."
Ta qua loa đáp: "Tỷ tỷ thật lợi hại.”
Sắc mặt Ngu Tích Chi đỏ hồng, vuốt ve bụng nhỏ, thẹn thùng nói: "Hy vọng ta có thể sớm ngày mang thai long tự.”
"Đúng rồi muội muội, sau này nếu bệ hạ triệu muội thị tẩm, cứ để ta thay thế muội đi, cho đến khi ta mang thai.”
"Ta làm vẻ vang Ngu gia chúng ta, muội cũng sẽ vui cho ta chứ?"
Ta bình tĩnh gật đầu: "Ừm, chỉ cần a tỷ vui vẻ, ta cũng vui vẻ."
Ngu Tích Chi cười đến hoa nở.
Những ngày như vậy kéo dài ba tháng.
Tỷ tỷ mang thai.
Trong niềm vui, nàng đến dò hỏi tôi: "Tê Nguyệt, ta mang thai ba tháng đầu không thể thị tẩm nữa, muội sẽ không nhân cơ hội này giành lấy sủng ái của bệ hạ chứ?"
"Sẽ không." Ta lắc đầu, thuận miệng nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ giả bệnh, được không?"
"Quá tốt rồi, muội muội thật là tinh tế chu đáo, nhưng..." Nàng chuyển lời: "Ta sợ muội giả bệnh bị bệ hạ phát hiện, không bằng.….Muội bệnh thật đi?"
Ta có chút kinh ngạc: "Làm sao để bệnh thật?"
"Này cũng đơn giản lắm." Ngu Tích Chi lấy ra một bao thuốc từ trong lòng ngực.
Hoá ra nàng sớm có chuẩn bị, đào hố chờ ta nhảy.
Nàng xé gói thuốc đổ vào tách trà trước mặt ta.
Sau đó lắc đều, đưa đến trước mặt ta, nở nụ cười tươi tắn nhìn ta: "Muội uống hết chén nước này xong, liền sẽ bệnh thật.”
"Đến lúc đó cho dù bệ hạ muốn sủng hạnh muội, chỉ sợ cũng sẽ vui vẻ mà tới, mất hứng mà về.”
"Muội muội tốt của ta, mau uống đi.”
"Trà này chỉ khiến trên người muội nổi mẩn đỏ mà thôi, đợi đến khi ta có thể thị tẩm thì bệnh của muội cũng sẽ tự khỏi." Ngu Tích Chi vừa lừa vừa gạt.
Lòng ta rõ rành rành, nàng căn bản không muốn ta được sủng hạnh, lần này làm ta bệnh thật, lần sau còn có cách khác để ngăn cản ta được sủng hạnh.
Nhưng ta cũng thực sự không muốn được sủng ái, càng không muốn thị tẩm Giang Diệu.
"Muội uống là được." Ta cầm ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong trà, trên người ta bắt đầu nổi mẩn đỏ.
Ngu Tích Chi đoán rất chuẩn.
Đêm đó, Giang Diệu đến tẩm cung của ta.
Hắn muốn sủng hạnh ta, nhưng nhìn thấy toàn thân ta nổi mẩn đỏ, bèn vẫy tay với ta: "Thôi, để ngày khác đi."
"Vâng." Ta gật đầu, may mắn chính mình tránh được một kiếp.
Nhưng hắn lại không chịu đi, ngồi xuống bàn cờ bên cửa sổ.
Hắn vẫy tay với ta: "Tê Nguyệt, lại đây cùng trẫm chơi một ván cờ."
"Vâng." Ta đi tới, ngồi đối diện Giang Diệu, chơi cờ cùng hắn.
Tỷ tỷ chơi cờ không giỏi, hắn và tỷ tỷ có lẽ cũng đã từng chơi cờ với nhau.
Để không lộ sơ hở, ta cố tình thu liễm phong thái.
Một ván kết thúc, ta thua, hắn thắng.
Ai ngờ, sắc mặt hắn chợt trầm xuống, nhìn chằm chằm ta nói: "Tê Nguyệt, nàng đang nhường trẫm? Đây không phải là thực lực thật sự của nàng."
Ta mỉm cười nói: "Bệ hạ nói đùa rồi, là bệ hạ chơi cờ giỏi, thần thiếp tự ti không bằng."
Ngay giây sau, hắn hất bàn cờ xuống đất, đáy mắt nhuộm đầy tức giận: "Ngu Tê Nguyệt, ngươi và Tích Chi còn muốn lừa trẫm đến bao giờ?"
Tim ta giật thót, hắn vậy mà đã phát hiện ra rồi.
"Bệ hạ......" Ta đang định giải thích.
Bên ngoài truyền đến tiếng truyền lệnh của cung nữ: "Chi hoàng hậu giá lâm."
Ngu Tích Chi được cung nữ đỡ đi vào, nàng nhìn thấy bàn cờ bị hất xuống đất, cùng với vẻ mặt phẫn nộ của Giang Diệu, đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nàng vội vàng quỳ xuống, tâu: "Bệ hạ bớt giận, là lỗi của thần thiếp, muội muội nói không muốn thị tẩm, cầu xin thần thiếp thay nàng thị tẩm, thần thiếp lúc ấy nhất thời hồ đồ, nên mới chịu đồng ý nàng."
Ta không thể tin nổi nhìn Ngu Tích Chi.
Tỷ muội một nhà, nàng lại cứ thế dễ dàng bán đứng ta như thế?
Giang Diệu cau chặt mày, lạnh giọng hỏi: "Vì sao ngươi không muốn thị tẩm? Các ngươi còn có chuyện gì giấu trẫm?"
"Bẩm bệ hạ." Ngu Tích Chi giành trước trả lời, “Tê Nguyệt không muốn thị tẩm là bởi vì nàng ở ngoài cung.....đã có người trong lòng.
“Nàng muốn vì người trong lòng mà giữ trinh tiết, cho nên hôm nay cố ý uống dược nổi mẩn đỏ, chính là để tránh sủng ái.”
“Bệ hạ, muội muội nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, thần thiếp thân là tỷ tỷ lại không khuyên nàng, cầu bệ hạ tha thứ cho muội muội một lần, cho nàng một cơ hội sửa sai."