Phải chịu đựng huyết mạch phản phệ hết lần này đến lần khác, cơ thể của ta càng ngày càng trở nên yếu nhược.
Cùng Kỳ cũng dốc hết toàn bộ tâm tư để nuôi dưỡng ta.
Nhưng ta... bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ngắn đi.
Ta có thể cảm nhận được, Cùng Kỳ mỗi ngày đều cho ta ăn.
Tất cả các loại linh quả thiên tài địa bảo trên đời...
Tất cả những loại thịt linh thú tốt nhất...
Nhiều không đếm xuể.
Cho đến một ngày, trong mơ hồ, ta cảm nhận được một vị ngọt tanh trong miệng.
Đây là……
M.áu của Cùng Kỳ?
Ta đã nhận được truyền thừa,
Thậm chí còn là hai phần truyền thừa hoàn toàn khác nhau
Xích hồ đời đời kiếp kiếp mê hoặc lòng người, lấy song tu chuộc lợi, dựa vào mị lực để tồn tại.
Vô tình mà lại đa tình.
Quyến luyến vô số tiên yêu, nhưng lại chán ghét tất cả những sinh linh
Yêu trăm thú, bất tử và hàng ngàn người, nhưng lại ghét tất cả những sinh vật trên đời.
Mà thượng cổ Hồ tiên.
Vẻn vẹn chỉ có tám từ.
—Thiên đạo khả thế, đại đạo vi công*.
(Thay trời hành đạo, coi thiên đạo là lẽ công bằng.)
Bỗng có một ngày, ta dường như có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh phảng phất trong không khí.
Đó là cảm giác rất lâu rồi ta không còn cảm nhận được, đó là… cảm giác thanh tỉnh.
Ta biết, lần này bản thân sẽ không còn phải rơi vào bóng tối bất tận nữa.
Lần này, cuối cùng ta cũng có thể mở mắt, có thể lần nữa nhìn thấy Cùng Kỳ.
Nhưng……
"Ai ya, mau gọi tên nhóc Cùng Kỳ đến đây, tiểu Hồ ly của hắn tỉnh rồi!”
“Tỉnh rồi sao? Cho ta xem một chút!
“Vẫn còn chưa mở mắt nhưng dựa vào khí tức này có lẽ đã tỉnh rồi!”
"Hừ! Một con tiểu yêu tinh nhỏ xíu, vậy mà dám ngủ dưới mũi bốn con hung thú của chúng ta lâu như vậy, ta nhất định phải xử con nhóc này, ăn thịt nó để nó lấy cái chếc tạ tội mới được!"
…
“Nếu ngươi còn làm loạn nữa, đợi lát nữa Cùng Kỳ nhất định sẽ nổi khùng đấm ngươi cho xem.”
Giọng nói cuối cùng vang lên có chút lành lành, còn mang theo ý cười nhè nhẹ.
Có chút quen tai.
Hình như là……
"Chiết Huân Thượng thần?"
Ta cố gắng mở mắt, quay đầu, chưa kịp nhìn Chiết Huân Thượng thần đã thấy một giọng nói quen thuộc từ ngoài hang bay tới.
“Chiết Huân, ngươi cút ra ngoài cho lão tử! Đều tại cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi, làm nhóc con nhà ta vừa mới tỉnh dậy câu đầu tiên đã gọi tên ngươi! Mau cút ra ngoài cho lão tử!
Tiếng mắng quen thuộc vang lên, còn mang theo oan ức, tủi thân rõ ràng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi mắt hồ ly của ta khẽ híp lại, cười tủm tỉm.
"Kỳ Kỳ"
Cùng Kỳ vội vàng bước đến gần ta, ta cảm nhận được, hắn có chút lúng túng không biết phải làm sao, rõ ràng muốn ôm lấy ta, nhưng lại không dám.
Ta nghĩ, ta biết vì sao hắn lại như vậy.
Đồng tử của hắn phản chiếu ra dáng hình của ta.
Nhỏ bé, gầy gò, bộ lông cũng trở nên phờ phạc, thưa thớt, bộ dạng yếu nhược, giống như chỉ còn lại chút hơi tàn.
Nhưng ta lại không hề sợ hãi chút nào.
"Kỳ Kỳ~ Ngươi đừng sợ, ta còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể trưởng thành. Chỉ là thời gian ngủ của ta sẽ hơi nhiều một chút, ta sẽ không c.hết sớm như vậy đâu ~"
Ta mỉm cười nói, không ngờ sắc mặt của Cùng Kỳ lại đột nhiên đại biến
"Phỉ phui cái mồm! Cái gì mà c.hết với chả không c.hết! Hồ ly của lão tử chắc chắn sẽ không bao giờ c.hết."
Ta dùng hết sức lực, dụi dụi đầu vào trong lòng hắn, cảm nhận được hắn đang luống cuống bế ta lên.
Lần nữa ngẩng đầu, ta đưa mắt nhìn một vòng những gương mặt xa lạ xung quanh, mọi người đều đang hiếu kỳ nhìn ta chăm chú.
"Chiết Huân, đây là thứ chàng tính ra, Hồng loan tinh động của Cùng Kỳ sao?" Thao Thiết chớp chớp mắt hỏi.
"Thằng cha Cùng Kỳ trên mắng thiên đạo, dưới chửi Diêm Vương giờ lại thành gà mái nuôi con rồi sao? Thật là mất mặt hung thú!" Đào Ngột không khách khí mở miệng chế nhạo
"Nghe nói Hồ tinh biến thành người đều vô cùng xinh đẹp, ta muốn xem!" Giọng nói ngốc nghếch của Hỗn Độn vang lên.
Chiết Huân thượng thần đợi đám hung thú nói hết một lượt mới bình tĩnh mở miệng.
"Cùng Kỳ, lần này ngươi nghịch thiên giúp nàng ta có thể sớm tỉnh lại, không có nghĩa là lần nào cũng sẽ có tác dụng, ngươi phải sớm đưa ra quyết định, trước khi nàng ta bị huyết mạch phản phệ lần thứ 16, ngươi vẫn còn cơ hội giúp nàng ta tẩy huyết mạch."
Tuy Chiết Huân Thượng Thần đang nói chuyện với Cùng Kỳ, nhưng người mà hắn nhìn, lại là ta.
Tôi hiểu rồi.
Lần thứ mười sáu, chính là ngày ta thành niên.
Huyết mạch phản phệ của ta bắt đầu thay đổi.
Ngoại trừ việc khiến cơ thể suy yếu, còn có rất nhiều những biến hóa khác.
Sau khi bị phản phệ lần thứ mười, cơ thể của ta giống như hoàn toàn thay đổi sau một đêm, dáng người nhỏ bé của ta cũng trở nên mảnh khảnh... Dường như, một đêm trưởng thành.
Lần này, Cùng Kỳ tức giận mất nửa tháng.
Bởi vì làn da trắng trẻo, mềm mại, có da có thịt mà hắn dày công nuôi mãi… cũng theo đó mà biến mất luôn.
"Tại ngươi ăn quá ít, thế nên giờ mới gầy thế này, đến cơn gió cũng thổi bay được! Đừng có mà học đòi nghe theo mấy con nữ yêu thú, nói cái gì mà phải mảnh mai, gầy gò mới đẹp! Nhóc con như ngươi vẫn nên ăn nhiều mập mạp lên một chút!"
Sau lần phản phệ thứ mười, mùi sữa trên cơ thể ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó… là một mùi hương đầy mị hoặc.
Ta không tài nào thích ứng được với điều đó, nhưng có người thậm chí còn thấy khó thích ứng hơn cả ta… chính là Cùng Kỳ.
"Kỳ Kỳ, ôm ~" Tôi vẫn bày ra bộ dạng làm nũng như mọi khi.
Cùng Kỳ, không nói hai lời, lập tức lấy một tấm lụa Giao nhân, quấn chặt ba vòng quanh người ta, sau đó mới ôm ta vào trong lòng.
"Kỳ Kỳ, tại sao lại bọc ta lại như vậy?"
"Như vậy mới có thể che mùi của ngươi lại, nếu không ta sợ sẽ làm rơi ngươi mất!"
Ta càng thấy nghi hoặc hơn.
"Lão tử cũng không biết tại sao, chính là... ngửi xong liền thấy cả người bức bối khó chịu!" Cùng Kỳ lý lẽ hùng hồn nói!
Sau lần thứ mười hai, cơ thể ta càng trở nên mảnh mai, kiều nhược hơn, mềm mại giống như một vũng nước, nằm dài trong ổ.
Sau lần thứ mười ba, cơ thể ta lại bắt đầu biến hóa.
Ta biến thành hình dạng con người, cúi đầu , phát hiện đã không thể tự nhìn thấy ngón chân của bản thân nữa rồi. (Bị cái gì che đi)
Ta trầm mặc rồi.
Mà Cung Kỳ...
"Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi mau đi đổi một bộ y phục rộng rãi hơn cho lão tử!"
Hiện tại cách lần phản phệ thứ mười sáu chỉ còn lại hai lần.
Ta biết đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Cuối cùng, ta cũng hạ quyết tâm.
Thay vì chờ đợi phải c.hết vì phản phệ, ta thà rằng đứng dưới thiên lôi tìm một đường sống.
Cho dù tỷ lệ sống sót…gần như bằng không.
"Kỳ Kỳ~ Ta muốn thanh tẩy huyết mạch."
Cùng Kỳ buồn bực suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới trả lời ta một chữ.
"Được."
Nghe nói thanh tẩy huyết mạch vô cùng đau đớn, gần như không có bất kỳ yêu thú nào có thể chịu được nỗi thống khổ đó.
Bở vậy, ta trốn vào trong động phủ.
“Ta sợ bản thân sẽ đau đớn, nhếch nhác, ta không muốn Kỳ Kỳ thấy được bộ bộ dáng đó của ta ~”
Ta để lại những thứ đã chuẩn bị cho Cùng Kỳ, tiện tay đẩy hắn ra ngoài.
Lần này, Cùng Kỳ không cưỡng ép muốn ở lại cùng ta nữa.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta vừa cảm thấy thất vọng, lại có chút vui mừng.
Cùng Kỳ, có phải... đã bắt đầu không thích ta nữa rồi không?
Nhưng như vậy cũng tốt.
Nếu như ta thất bại, hắn cũng sẽ không phải quá buồn.
Tôi bắt đầu sử dụng mật pháp.
Một canh giờ sau, ta cuối cùng cũng mê man tỉnh lại.
Huyết mạch xích hồ vẫn đang trong quá trình bị thanh trừ
Nhưng sao ta lại không thấy đau đớn chút nào?
"Chiết Huân lừa mình sao?"
Ta không rõ.
…
Ba ngày sau, thanh tẩy huyết mạch cuối cùng cũng kết thúc.
Ta lưu lại huyết mạch của Thượng cổ Bạch Hồ.
Bạch Hồ quả thật cường đại, thời khắc ta thành công tẩy đi huyết mạch, ta không còn cảm thấy nỗi đau đớn do huyết mạch phản phệ nữa.
Cũng không còn cảm thấy yếu đuối sau những cơn phản ứng dữ dội.
Kinh mạch của ta đang dần hồi phục một cách nhanh chóng.
Ta vui muốn chế.t.
Chỉ là …
“Tại sao khí tức của ta lại … có vẻ giống Kỳ Kỳ như vậy chứ?”
Thanh lọc huyết mạch xong cũng là lúc thiên lôi ầm ầm kéo tới.
Ta nhìn xung quanh.
Ở đây, có tất cả những kỷ niệm kể từ khi ta có mặt trên đời, và … cả những khoảng thời gian hạnh phúc khi được ở bên CK.
Ta không muốn thiên lôi hủy diệt nơi này.
Ta quay đầu nhìn hang động lần cuối với ánh mắt khao khát.
Cuối cùng, ta bước vào hang động, đào từ dưới đất ra một mặt dây chuyền hình đuôi cáo.
Tay nghề tuy hơi có thô ráp, cũng không được mượt mà xinh đẹp nhưng vẫn có thể nhận ra nó đã được bảo quản kỹ lưỡng đến mức nào.
Đây là tất cả những gì CK thu thập được khi chải lông cho ta.
Mỗi lần ra ngoài đánh nhau, hắn đều cẩn thận cất mặt dây chuyền này trong hang động.
“Không thể để tên khốn không có mắt nào làm vỡ mặt dây chuyền của ta được!”
Lần nào ta hỏi CK cũng hét lên câu này.
Nghĩ tới đây ta lại không khỏi bật cười.
Rõ ràng là có túi trữ vật, nhưng hắn vẫn luôn sợ nhỡ đâu mặt dây chuyền không may bị hư, còn cẩn thận giấu trong nhà.
Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng không hiểu tại sao, nước mắt ta lại không ngừng rơi xuống.
Chuyện tình của Thao Thiết và Chiết Huân Thượng thần ta đã từng nghe qua, rất cảm động. Hai người yêu nhau cuối cùng chỉ còn lại một, là chuyện đau đớn đến mức nào.
Ta tin, Cùng Kỳ đối tốt với ta cũng không thua kém gì Chiết Huân Thượng thần đối với Thao Thiết.
Nhưng ta nghĩ… nếu như ta hồn phi phách tán dưới thiên lôi, ta sẽ không để lại bất kỳ tưởng niệm gì cho Cùng Kỳ.
Quên đi con Hồ ly như ta, có lẽ đối với hắn, sẽ càng tốt hơn.
Ta mang theo dây chuyền, rời khỏi động phủ, đi đến một khu đất trống cách đó không xa.
Đợi chờ thiên lôi buông xuống.
Đáng tiếc... Cùng Kỳ không biết đã đi đâu rồi.
Ta có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Thiên lôi không đến như ta dự tính.
Ta đứng trên một tảng đá lớn, bối rối không hiểu chuyện gì.
"Thiên lôi đâu rồi?"
Xung quanh không có bất kỳ sinh linh nào, cũng không có bất kỳ hồi đáp nào cho ta.
Chẳng lẽ... Thiên Đạo không còn hạ thủ với hậu duệ của Bạch hồ tiên nữa rồi sao?
Ta vô cùng vui vẻ, muốn đi tìm Cùng Kỳ, chia sẻ niềm vui này cùng hắn
Nhưng lại phát hiện...
Ở một nơi cách đó mười dặm.
Một đạo thiên lôi như xuyên thủng bầu trời, tàn nhẫn đánh lên mặt đất.
Chuyện này… rốt cục là thế nào?
Tại sao ta lại ngửi thấy khí tức tức của Cùng Kỳ trong đó.
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Huyết mạch của Bạch hồ quả nhiên cường đại, ý niệm mới chỉ lướt qua trong đầu ta, trong chớp mắt ta đã đến gần nơi thiên lôi xuất hiện.
Ta chỉ nhìn một cái, nước mắt đã nhịn không được mà không ngừng rơi xuống.
"Kỳ kỳ...chuyện gì vậy...Kỳ Kỳ..."
Cùng Kỳ đã biến trở lại hình dạng hung thủ, đứng dưới thiên lôi, cả người nghiêng ngả đã không còn không vững.
Thứ là ta càng không có cách nào coi nhẹ, là khí tức của Cùng Kỳ...
Khí tức huyết mạch Bạch hồ đó, vốn dĩ phải nằm trên người ta!
Ta không chút do dự xông vào bên trong, chiếc đuôi hồ ly trắng không ngừng đung đưa qua lại, giúp ta dễ dàng chui vào trong lòng Cùng Kỳ hơn.
Nhưng chỉ trong giây lát, ta lại bị sức mạnh cường đại của Cùng Kỳ ném ra ngoài.
"Không hổ là nhóc con mà lão tử nuôi lớn, thanh tẩy huyết mạch xong lại xinh đẹp như vậy!
"Mau cút ra ngoài cho lão tử, nhóc con lão tử nuôi, sao có thể để cho Thiên đạo ép c.hết?!"
"Cùng Kỳ đã lục tung hết tu chân giới, cuối cùng tìm thấy được mật pháp niết bàn - thay đổi huyết mạch từ Phượng hoàng nhất tộc.”
"Điều này cũng khiến cho Cùng Kỳ phải chịu đựng những đạo thiên lôi cường đại nhất từ xưa đến giờ."
Đây là điều mà rất lâu sau này, Chiết Huyên Thượng thân đã để Thao Thiết bí mật truyền âm cho ta.
Ta bị một sức mạnh vô hình vô cùng mạnh mẽ đè ép lên cơ thể.
Nhưng sức mạnh đó không muốn làm ta bị thương, chỉ muốn vây khốn ta, làm ta không thể nào thoát ra, lần nữa hãy đến chỗ Cùng Kỳ.
Có Chiết Huân thượng thần, Thao Thiết, còn có những hung thú khác.
"Đúng là con hung thú ngốc, cần gì phải vì tình mà gánh chịu lôi kiếp, hai người các ngươi đúng là đều có bệnh.” Đào Ngột mỉa mai nói.
Ta không hiểu, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Đào Ngột.
"Đó là lựa chọn của Cùng kỳ."
Đào Ngột không thèm để ý đến ta, chỉ có Thao Thiết khẽ cất giọng đáp lại ta.
Nàng vừa dứt lời, một đạo thiên lôi khác lại lập tức đánh xuống.
Đạo thiên lôi này so với lần trước lại càng tàn khốc hơn!
Thiên đạo... thật sự không cho phép huyết mạch của Bạch Hồ tồn tại!
Ta nhìn Cùng Kỳ, hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt, nghiêng ngả sắp không còn trụ được nữa.
Nước mắt ta lại không ngừng tuôn rơi.
Bên tai ta đột nhiên truyền đến giọng nói thanh lãnh của Chiết Huân:
“Vẫn còn một đạo Thiên lôi cuối cùng, Cùng Kỳ có lẽ không thể trụ được nữa.”
——Cùng Kỳ có lẽ không thể trụ được nữa.
Câu nói đó như phát nổ bên tai ta.
Giống như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim, không ngừng đâm vào tim ta.
Cái người luôn dành cho ta miếng thịt ngon nhất, cốc linh tuyền ngọt ngào nhất, người lúc nào cũng để dành cho ta những linh quả tốt nhất, trên miệng lúc nào cũng treo câu “Sau này lão tử sẽ ăn thịt ngươi” nhưng lần nào cũng cẩn thận quan tâm, nuôi dưỡng ta.
Hắn vốn là hung thú kiêu ngạo nhất, Cùng Kỳ, là con cưng được thiên đạo ưu ái nhất...
Nhưng vì ta...
Mà sắp hồn bay phách tán rồi?
"Kỳ Kỳ... ngươi không được c.hết!"
Vô số cảm xúc đau đớn, không cam lòng dồn ép trong lòng ta, tràn vào huyết mạch.
Trong khoảnh khắc, trong cơ thể ta dường như đã thức tỉnh một loại sức mạnh.
"Á!"
Vô số sức mạnh không ngừng cuộn trào trong huyết mạch, chảy qua từng tấc máu thịt trong cơ thể, cuối cùng chảy xuống đuôi ta.
Đột phá - Trói buộc- Đột phá - Trói buộc -
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần như thế.
Vào lúc sức mạnh của ta trở nên mạnh mẽ nhất, cuối cùng ta thoát khỏi sự áp chế, chạy về phía Cùng Kỳ.
Tôi nghe thấy tiếng Hỗn Độn thất thanh hét lên từ sau lưng.
“Nàng ta vậy mà lại là là——Cửu Vỹ Bạch Hồ Tiên?!”
Ta có thể cảm nhận được truyền thừa không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể qua từng hơi thở.
Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Thiên đạo lại nhất quyết muốn tiêu diệt tất cả bạch hồ trên thế gian.
Nhất là... Cửu vỹ bạch hồ tiên.
Đây là chính là điểm cấm kỵ của Thiên Đạo.
Thượng cổ bạch hồ, bởi vì mỹ mạo và sức mạnh đồng thời tồn tại, từ lâu đã được thiên đạo ưu ái, thậm chí còn vượt qua các thần thú, hung thú, khác trong thiên địa, trở thành con cưng của thiên đạo.
Nhưng có lẽ vì được ưu ái suốt ngàn năm, thượng cổ bạch hồ tiên tộc xuất hiện một dị chủng.
Đó là một con cửu vĩ bạch hồ tiên.
Cửu vỹ bạch hồ mang trong mình huyết thống mạnh mẽ nhất, chưa đầy trăm năm sức mạnh đã vượt qua tất cả đồng loại, trở thành chủ nhân của Bạch Hồ Tiên tộc.
Đồng thời tồn tại cùng với sức mạnh cường đại, còn có dã tâm bất tận của cửu vĩ bạch hồ.
Cửu vỹ dựa vào huyết mạch cùng truyền thừa, muốn âm mưu cướp lấy thiên đạo!
Nó, vậy mà muốn thay thế Thiên đạo, trở thành chủ nhân của thế giới!