Chẳng bao lâu, Cùng Kỳ mang đến rất nhiều bộ quần áo nhỏ làm bằng da động vật.

Nhưng hắn không nói gì để giúp ta mặc nó vào.

Chỉ bỏ lại một câu: "Nhóc con, ngươi cần phải học cách tự mặc quần áo!"

Sau đó hắn quay người rời khỏi hang động.

Ta có chút đau lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng.

May mắn thay, thứ gọi là "quần áo" này cũng không quá phiền toái.



Cùng Kỳ bế ta đến gương nước.

"Ồ~"

Ta vô cùng tò mò.

Đây không phải là lần đầu tiên ta đến thăm gương nước.

Nhưng trước đây, Cùng Kỳ và ta đều mang hình thú.

Lần nào Cùng Kỳ cũng chỉ vào gương nước và nói với ta "sự thật" rằng ta gầy như thế nào, hơn nữa còn bắt ta tối nay phải ăn thêm hai quả nữa.

Nhưng lần này...

"Ta cũng đẹp như Kỳ Kỳ!"

Với vẻ đẹp này, ta có thể tự tin đến mức Cùng Kỳ cũng bị mê hoặc.

"Điều đó ... tất nhiên rồi!" Cùng Kỳ mạnh mẽ đồng ý.

Lúc này, ta chợt phát hiện ra một điều khác lạ.

"Kỳ Kỳ... tại sao ta vẫn còn đuôi cáo và tai, còn ngươi thì không?"

Ta bối rối chạm vào đôi tai đầy lông của mình.

Cùng Kỳ đột nhiên nhìn xuống ta.

Sau đó vết đỏ trên khuôn mặt nâu của hắn nhạt dần, trở nên trắng bệch một cách khó hiểu.

Hắn buột miệng nói: "Nhóc con, ngươi có thấy khó chịu không?"

"Đây là do huyết thống phản phệ, khiến cho ngươi không thể hoàn toàn chuyển hóa thành hình người."

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ chiếc gương nước.

Ta đang vùi đầu trong vòng tay của Cùng Kỳ, nghe giọng nói này, tò mò.

Ở đó có ...

Người đàn ông này là phu quân của hung thú Thao Thiết, giờ đã thăng thiên thành Thượng thần Chiết Huân.

“Nó có ảnh hưởng đến nhóc con không?” Cùng Kỳ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Cùng Kỳ, ngươi và ta đều biết rằng phải rửa sạch một phần huyết thống thì nó mới có thể sống qua tuổi trưởng thành.”

"Nhưng sẽ phải chọn huyết mạch nào để giữ lại, và cái giá phải trả..."

Chiết Huân chưa kịp nói xong đã nghe thấy Cùng Kỳ giận dữ hét lên: "Im đi!"

Đối phương dường như rất quen thuộc với tính cách của Cùng Kỳ, cuối cùng cười nhẹ và ngừng nói.

Nhưng ta lại muốn biết.

Cái giá đó, liệu ta có trả được không?

Và... liệu nó có ảnh hưởng gì đến Cùng Kỳ không?

Thật không may, tôi hiểu Cùng Kỳ quá rõ.

Hắn nhất định sẽ không cho ta biết.

Ta cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy nhìn lên.

Khi ta nhìn thấy Chiết Huân trong gương nước, ta sững sờ trong giây lát.

Ta vốn cứ tưởng phu quân của Thao Thiết sẽ là một người đàn ông cao lớn, cường tráng và khó gần như Cùng Kỳ.

Không ngờ... hóa ra hắn lại là một vị tiên trông lạnh lùng không tì vết.

Ta còn chưa kịp suy nghĩ đã nghe thấy giọng nói cáu kỉnh của Cùng Kỳ: "Nhóc con, ngươi đang nhìn cái gì vậy! Đừng nhìn hắn!"

Vừa nói, hắn vừa vội che mắt ta lại.

Ta mỉm cười, nheo mắt lại, dụi đầu vào người Cùng Kỳ, hành động như một đứa trẻ.

"Kỳ Kỳ~ Ta muốn hỏi Thượng thần một điều riêng tư ~"

"Được được được! Chỉ có thể hỏi, không thể nhìn!" Cùng Kỳ hung hăng nói.

Ta kêu lên nhẹ nhàng và ngọt ngào: "Kỳ Kỳ~"

Cùng Kỳ không còn cách nào khác đành phải đi ra ngoài, nhưng ta vẫn thấy hắn đang lén liếc Thượng thần Chiết Huân.

"Tiểu hồ yêu, ngươi muốn hỏi cái gì?"

Chiết Huân bình tĩnh hỏi, như thể không ngạc nhiên khi ta sẽ đặt câu hỏi.



Sau khi hết nửa nén nhang, Cùng Kỳ lại quay trở lại hang động.

Hắn theo thói quen bế ta vào lòng và cất chiếc gương nước đi mà không thèm chào hỏi ai.

Vừa cất vừa thì thầm trong miệng:
"Muốn biết chuyện ở thượng giới thì hãy hỏi ta, ta cũng biết!"

Nghe vậy, ta không khỏi vùi đầu vào vòng tay hắn mỉm cười.

Ta biết rằng Cùng Kỳ hoàn toàn không yên tâm khi ta nói chuyện với Chiết Huân, chắc chắn sẽ nghe lén ở bên ngoài.

Nhưng……

"Kỳ Kỳ, sao ngươi lại không cho ta gặp Thượng thần Chiết Huân chứ?"

"..."

Không nghe thấy câu trả lời, ta bối rối nhìn lên.

Cùng Kỳ tỏ ra khó chịu, giả vờ nhìn lên trời nhưng không nói gì.

"Kỳ Kỳ?"

"...Khuôn mặt của Chiết Huân có thể dễ dàng hút hồn một cô gái như ngươi! Ta chỉ là muốn ngăn ngươi đi lạc đường thôi!"

Trời ạ.

Làm sao một con hồ ly nhỏ lại có thể lạc lối khi nhìn một vị thần được chứ?

Nhưng... dường như ta hiểu được một cách mơ hồ.

Ta mỉm cười nói: "Kỳ Kỳ là đẹp nhất! Ta chỉ thích Kỳ Kỳ thôi!"

"... Cũng là ngươi có tầm nhìn xa trông rộng!"

Ta thấy chóp tai của Cùng Kỳ hơi đỏ đỏ.



Ngày hôm sau, Cùng Kỳ đi tìm ông lão bàn đào.
Cho đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa, ta cúi đầu cảm thấy tội lỗi.

Quay người lại, ta lôi ra một cái khác của... gương nước ra từ dưới tổ.

Rất nhanh, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên.

"Vậy ngươi muốn biết cái gì?"

Là Chiết Huân Thượng thần. 

"Thượng thần, làm thế nào để thanh lọc huyết thống của ta?"

Ta nhìn hắn cầu xin.

Chiết Huân im lặng một lúc, cuối cùng khẽ thở dài.

"Thanh lọc huyết thống không khó, chỉ cần thu thập má.u phượng hoàng, lông đuôi phượng, vảy rồng và 14 loại linh quả thiên địa, luyện chế thành một viên, uống vào có thể chịu đựng được cơn đau phản phệ. "

"Vậy tại sao Kỳ Kỳ ... lại căng thẳng như vậy?”

Chiết Huân cụp mắt, bình tĩnh nói.

"Bởi vì... Bạch Hồ cổ xưa."

Đây là lần thứ hai ta nghe thấy cái tên này.

Ta không hiểu.

Bạch Hồ cổ xưa, chuyện gì đã xảy ra?



——Bạch Hồ cổ xưa từng là con thú gần gũi nhất với Thiên đạo, Thiên đạo còn ưu ái nó hơn cả những hung thú.

------ Nhưng tộc của chúng đã phạm phải những tội ác tày trời, trở thành tộc bị Thiên đạo đày đọa và tiêu diệt.

——Huyết thống của Bạch hồ cổ xưa mạnh đến mức nếu dùng vũ lực tước bỏ sẽ dẫn đến tử vong.

——Còn nếu xé bỏ huyết mạch của chính mình, để lại huyết mạch Bạch hồ cổ xưa ...
Vừa dứt lời, sấm sét đã ập đến.

--- Bất tử... bất diệt.

Vĩnh viễn sẽ phải chịu đau đớn khôn cùng. 

Ta nhớ lại những gì Chiết Huân đã nói và nhìn Cùng Kỳ, người đang vội vã chạy về phía ta.

Nước mắt bất giác rơi xuống.

Sau lần đó, bất cứ khi nào Cùng Kỳ ra ngoài, ta đều đi theo hắn không rời nửa bước.

Cùng Kỳ bất lực: “Nhóc con, ta sắp đi đánh nhau! Ngươi cứ lẽo đẽo theo ta làm gì!"

Ta lao vào vòng tay hắn,
"Vậy thì đừng đánh nhau nữa! Kỳ Kỳ, chúng ta đi chơi thôi!"

Ta hiểu rồi.

Ta có lẽ sẽ chẳng thể nào sống đến tuổi trưởng thành được đâu, cho nên ta sẽ không để hắn tiếp tục đi tìm linh bảo cho ta nữa, có như thế hắn mới không tiếp tục bị thương tổn.

"Kỳ Kỳ, sao lúc đầu ngươi lại muốn nuôi ta vậy ~"

Ta nhìn Cùng Kỳ đang dùng đôi bàn tay thô ráp chà xát chân ta, nghiêng đầu hỏi.

"Ta tên là Cùng Kỳ! Đương nhiên ta nuôi ngươi là để ăn thịt ngươi rồi!" Cùng Kỳ giả vờ hung ác nói.

Ta mỉm cười ngọt ngào, xắn tay áo lên, giơ cánh tay trắng nõn và mềm mại của mình lên đặt cạnh miệng hắn.

"Kỳ Kỳ, đây~"

Chạm vào da thịt, đôi mắt của Cùng Kỳ mở to.

"Ngươi... ngươi là con gái, mặc quần áo vào mau, để lộ da thịt ra làm gì!"

Nói xong, lỗ tai của Cùng Kỳ hơi đỏ lên, quay người bỏ chạy.

Như chạy trối chếc.

Ta đã nhầm sao ...

Chỉ trêu chọc Kỳ Kỳ thôi mà, hắn bị sao vậy?

Chẳng lẽ thịt ta không ngon?

Ta nhìn cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn của mình, chìm vào suy nghĩ sâu sắc.

Hình như Cùng kỳ bị bệnh rồi.

Lúc ta biến thành người, hắn lúc nào cũng tránh ta như tránh tà, tai lại còn đỏ rực lên, ánh mắt lơ đãng.

"Kỳ kỳ hư quá ~" Ta lẩm bẩm, sau đó biến lại thành một con hồ ly, lao vào trong vòng tay của Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ lúng túng đỡ lấy ta, ôm chặt vào trong lòng.

Sau đó... chiếc mũi mẫn cảm của ta nhạy cảm phát hiện ra xung quanh có mùi huyết tinh thoang thoảng.

"Kỳ Kỳ, đêm qua ngươi đi đâu vậy?" Ta khẽ nheo đôi mắt hồ ly, quan sát biểu cảm của Cùng Kỳ, bộ dáng giống hệt một con hồ ly tinh đang đi bắt gian.

Cơ thể Cùng Kỳ khẽ cứng đờ, cuối cùng chỉ đành bất lực chịu thua.

“Nhóc con nhà ngươi rõ ràng là hồ ly, sao mà mũi còn thính hơn cả mũi chó vậy!” Cùng Kỳ khẽ chửi thầm, sau đó lấy từ trong tay áo ra một quả gì đó, nhét vào miệng ta “Vốn định làm thành nước trái cây bỏ vào trong nước linh tuyền ngươi thích uống, ai mà ngờ lại bị con nhóc nhà ngươi phát hiện ra!”

Ta vui muốn chếc.

Nhưng ta không muốn Cùng Kỳ lại vì ta mà bị thương.

"Kỳ Kỳ, ngươi mau cởi quần áo ra, ta giúp ngươi xem miệng vết thương!"

Kể từ khi ta khen hình dáng khi biến thành người của Cùng Kỳ đẹp, hắn liền bắt đầu trường kỳ duy trì hình dáng con người.

"Cởi… Cởi cái gì… Được được được, ngươi đừng có khóc, lão tử cởi không phải là được rồi sao!"

Ta nhìn miệng vết thương, nghiêng nghiêng đầu, duỗi chiếc lưỡi nhỏ ra, khẽ liếm.

Đối với động vật chúng ta, liếm vết thương giúp nhau chính là một trong những cách trị thương cơ bản.

Nhưng mà…

Cùng Kỳ lại giống như bị bật một cái công tắc kỳ lạ nào đó lên, cả thú đều đỏ rực lên, giống như đang nổi giận.

Ta phảng phất như phát hiện ra một điều thú vị, tiếp tục nhẹ nhàng liếm liếm.

Cùng Kỳ xoắn xuýt hét lên:

"Đừng... đừng liếm nữa! Lão tử bị ngươi liếm nóng hết cả người rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play