Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 5


1 tháng


Editor: Mèo Con Tham Ăn 

Tô Tái Tái tắm xong, một thân nhẹ nhàng khoang khoái từ phòng tắm bước ra, lúc trước người giúp việc đưa đồ ăn vặt lên hiện giờ chỉ còn lại một đống rác đắp thành một ngọn núi nhỏ ở trong góc.

Mà Tiểu Chỉ một mặt nhu thuận ngồi ở một bên, bộ dáng vô tội nhìn cô, như đang nói 'có còn nữa không'.

Không đợi Tô Tái Tái nói, Hạt châu màu đen đang yên lặng ở một bên cũng trở nên ngoan ngoãn như thể một đống rác chất đống kia là do tiểu Chỉ làm nên, bọn nó một chút quan hệ cũng không có.

"A, một thứ cũng không để lại cho chị?" Tô Tái Tái tùy ý nhìn đống vỏ đồ ăn vặt, có chút dở khóc dở cười.

Vừa nói xong, viên hạt châu đang yên tĩnh một bên vội vàng vươn những cái xúc tu chỉ thẳng về Tiểu Chỉ.

Um, mười chín hạt châu, mười chín cái xúc tu.

Tập thể yên lặng lên án.

Là nó là nó chính là nó!

Tiểu Chỉ nghe đến đây, lập tức đứng trên màn hình điện thoại giương nanh múa vuốt thị uy với hạt châu. Hạt châu cũng không chịu yếu thế cả hai cùng lao vào ẩu đả.

Rõ ràng các ngươi nói không tố cáo.

Tức chết nó, quả nhiên là ác quỷ trăm nghìn năm, thực sự quá hiểm ác!

"Được rồi, được rồi, chị chỉ tùy tiện nói thôi." Tô Tái Tái thấy bọn chúng lại muốn ồn ào, vội vàng dỗ dành. Lúc này mới tránh được một trận 'đại chiến'.

Sau khi cô sấy khô tóc quay đầu nhìn lại, a, mọi người lại hòa hợp với nhau, cùng ngồi một chỗ bên cạnh là chiếc điện thoại quả cam đang phát trò chơi cùng nhau chọc chọc.

Tô Tái Tái cũng mặc kệ bọn nó, ngồi vào bàn đọc sách bắt đầu cắt giấy, lông mi dài che khuất con ngươi, toàn thân trở nên trầm tĩnh, như có một luồng khí tức vô hình vây quanh.

Tiểu Chỉ ngồi một bên nhìn thấy, hướng xúc tu màu đen chỉ chỉ phương hướng Tô Tái Tái, nhóm xúc tu thấy như vậy liền nâng cả Tiểu Chỉ với điện thoại quả cam đến một bên cách xa Tô Tái Tái, tiếp tục chơi trò chơi.

Giống như một sủng vật trong nhà nhìn thấy chủ nhân đang chuyên tâm làm việc, liền ngoan ngoãn chạy sang một bên tiếp tục chơi.

Chờ đến khi Tô Tái Tái đem giấy trắng  cắt thành hình chữ nhật, chiều rộng dài sáu cm, chiều dài dài mười bốn cm, vừa mới gỡ nếp gấp ra đặt ở trên bàn sách, thì có tiếng đập cửa từ bên ngoài.

“Tô tiểu thư, mời cô xuống dùng bữa tối.”

Đứng ở ngoài cửa người giúp việc dừng một chút, không thấy bên trong có tiếng đáp lại, đang muốn gọi lại lần nữa, cửa liền 'cạch' một tiếng, cửa từ từ mở ra.

Người giúp việc sửng sốt, nhìn Tô Tái Tái vẫn luôn ngồi ở bên bàn đọc sách rồi lại nhìn cánh cửa đang mở.

...Cánh cửa này?

Không để người giúp việc suy nghĩ rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, Tô Tái Tái đã đẩy ghế dựa đứng dậy, cầm hạt châu màu đen bên cạnh một lần nữa đeo vào tay, đi về phía cô ta mỉm cười: “Đi thôi.”

 "A, được..." Người giúp việc hoàn hồn nhìn hướng Tô Tái Tái, có chút mờ mịt gật đầu, vội vàng tránh sang một bên.

Chỉ là nhân lúc Tô Tái Tái quay sang đóng cửa, người giúp việc không nhịn được tò mò, nhìn về bàn sách mà Tô Tái Tái vừa ngồi.

Cô ta thu tầm mắt đang nhìn trong phòng lại, vội vàng đứng thẳng người, chờ Tô Tái Tái đi đến trước mặt mình, cô ta cất bước  đi ở đằng sau đuổi theo bước chân của Tô Tái Tái không khỏi giương mắt lên nhìn bóng lưng của cô.

Cô ta không khỏi cau mũi một cái.

Làm gì mà cắt nhiều giấy trắng đặt ở trên bàn như vậy? Là nhàm chán đi?

...Kỳ kỳ quái quái?

Người giúp việc trong lòng không khỏi oán hận, nhưng gương mặt lại không một chút biểu cảm nào tiếp tục đi xuống tầng.

Một cơn gió nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện lướt qua mặt đất, bay vào trong phòng Tô Tái Tái, bụi ở dưới cánh cửa chịu ảnh hưởng của cơn gió, đột nhiên bay lên lơ lửng ở không trung.

Mà trong số những tờ giấy đặt ở trên bàn, tờ giấy trắng nằm ở gần góc bàn gần nhất nhẹ nhàng nhúc nhích.

Giống như nó bị làn gió nhẹ này lay động.

Nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong 1,2 giây, trong nháy mắt đã trở lại trạng thái yên lặng như ban đầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Người giấy nhỏ đang nằm trên chiếc điện thoại di động, hai chân bắt chéo, hai tay ôm mặt nằm xem video cũng không khỏi kinh ngạc. Nó chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu vừa xem video vừa lắc lắc chân.

Một giây sau!

Tất cả tờ giấy trắng ở trên bàn đều khẽ rung lên, giống như con bướm vừa phá kén mà tung cánh bay lên. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Nhanh đến mức dường như còn phát ra âm thanh của tiếng sách lật đi lật lại.

Lúc đến cực hạn thì đột nhiên dừng lại. Những tấm giấy trắng lơ lửng giữa không trung, có cao có thấp không đồng đều. Mỗi một tờ giấy dường như đều phát ra từng luồng ánh sáng trắng không giống nhau.

Lúc này người giấy nhỏ Tiểu Chỉ mới ngồi dậy, vươn vai một cái mới nhảy xuống chiếc điện thoại, bắt đầu chuẩn bị làm việc.

__

Tô Tái Tái đến nhà ăn thì vừa lúc Hứa Tần Nhã cùng Bạch Ngữ Dung đều đã ngồi ở bàn ăn chờ cô.

Cũng không thấy thân ảnh Bạch Văn Liên đâu.

Biểu cảm gương mặt Hứa Tần Nhã có chút không vui, Bạch Ngữ Dung ngược lại vẫn như thường, thậm chí khi trông thấy Tô Tái Tái lại còn cười với cô, chủ động mở miệng: “Tiểu Tái đến rồi à?”

Nói xong liền nhìn về phía Hứa Tần Nhã ôn nhu mở miệng: “Mẹ, Tiểu Tái đến rồi.”

Giống như Hứa Tần Nhã không nhìn thấy, cô ta hảo tâm nhắc nhở.

"Um." Hứa Tần Nhã tùy ý lên tiếng, xem ở mặt mũi Bạch Ngữ Dung mới nhìn Tô Tái Tái đã kéo cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt lên tiếng: “Lần sau đến giờ thì tự mình đi xuống, đừng để trưởng bối trong nhà phải đợi cô.”

Tô Tái Tái không khỏi nhướn mày, nhìn khoáng qua Hứa Tần Nhã mang theo ý cười gật đầu: “Được rồi.”

Câu trả lời đơn giản lại dứt khoát, lại để cho Hứa Tần Nhã càng thêm ngột ngạt.

...Quả nhiên không lễ phép, trở về lâu như vậy ngay cả một tiếng 'mẹ' đều chưa từng gọi.

Thời điểm Hứa Tần Nhã ở trong lòng chỉ trích Tô Tái Tái, lại không tự nghĩ rằng từ trước tới nay bà ta chưa từng xem Tô Tái Tái là con, cũng chỉ gọi 'nó' thay bằng gọi tên cô.

Bà ta làm sao có thể có mặt mũi mà chỉ trích cô.

Bạch Ngữ Dung từ lúc Tô Tái Tái cùng với Hứa Tần Nhã ngồi nói chuyện liền bắt đầu nhu thuận không lên tiếng, ngồi nghiêm túc múc canh, cho đến lúc này mới giương mắt nhìn Hứa Tần Nhã, ôn nhu nói: “Mẹ, mẹ ăn canh đi .”

Cô ta vừa lên tiếng sắc mặt Hứa Tần Nhã liền hòa hoãn đi rất nhiều, khẽ lên tiếng, mỉm cười tiếp nhận bát canh, dùng thìa khẽ quấy, mắt không thèm nhấc lên lạnh nhạt nói: “Trở về lâu như vậy rồi đừng có suốt ngày chạy ra bên ngoài, phải tự biết lấy mình, kiềm chế lại tính tình của mình chăm chỉ đọc sách biết được may mấy chữ. Suy nghĩ thật kỹ coi mình muốn học cái gì.”

"Chờ qua một thời gian nữa Ngữ Dung phải đi tới Đế Đô học, tôi sẽ tìm cho cô một trường học ở thành phố C, gần nhà, đưa đón cũng thuận tiện." 

Nghe thấy lời nói của Hứa Tần Nhã, tay đang gắp thức ăn của Tô Tái Tái khựng lại, chỉ cảm thấy trong lòng khổ cực kỳ.

-Vì sao hôm nay tất cả mọi người đều muốn cho cô đi học thế này?

Bạch Ngữ Dung liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, thấy Hứa Tần Nhã nói xong liền cười gật đầu với cô: “Đúng đó, Tiểu Tái, em muốn đọc sách gì có thể đến thư phòng của chị lấy, sách nước ngoài hay sách trong nước đều có thể tùy tiện lấy.”

Cô ta vừa dứt lời, Hứa Tần Nhã liền không đồng ý kêu nhẹ một tiếng "Ngữ Dung", Chờ Bạch Ngữ Dung nhìn về phía mình, bà ta mới tiếp tục nói: “Chúng ta không phải đã nói rồi sao, con phải tranh thủ khoảng thời gian này...”

Hứa Tần Nhã nói đến chỗ này liền dừng lại, nhìn Tô Tái Tái một cái, thấy cô chăm chú ăn cơm không thèm nhìn bà ta, lúc này mới tiếp tục nói: “Cùng Ngạn Xương cùng nhau học tập chăm chỉ.”

Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì khép mi mắt xuống, thất thần đáp: “Con biết rồi mẹ.”

Dừng một chút lại có chút áy náy nhìn thoáng qua Tô Tái Tái tựa như đang nói 'thật xin lỗi không giúp gì cho em được'.

Còn Tô Tái Tái? Cô nhìn bát cơm mình không chớp mắt nghiêm túc ăn.

Ánh mắt Bạch Ngữ Dung lóe lên một chút, chỉ trong nháy mắt lại thu hồi tầm mắt. 

Hứa Tần Nhã đã thu xếp công việc về sau cho Bạch Ngữ Dung, lúc này mới chăm chú nhìn Tô Tái Tái, dừng một chút mới miễn cưỡng gọi: "Tiểu Tái", chờ đến khi Tô Tái Tái nhìn về phía mình mới tiếp tục nói: “Ngữ Dung chuẩn bị đi học Đế Đô, con cũng biết rồi đấy Đế Đô là đại học tốt nhất trong nước, mặc dù bây giờ còn chưa khai giảng, nhưng vẫn có rất nhiều thứ phải học trước, cho nên nếu con không có việc gì... Cũng không cần quấy rầy con bé học tập.”

“Muốn cái gì có thể gọi quản gia, ông ấy sẽ an bài.”

"Đã biết." Tô Tái Tái nghe một chút rồi gật đầu, lúc này cô mới cười khẽ một cái rồi nói: “Mọi người đều đã nói qua rất nhiều lần, yên tâm đi, tôi cũng không có việc gì cũng sẽ không đi quấy rầy chị ấy.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Hứa Tần Nhã đang nghẹn họng, ngược lại quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung cười tủm tỉm nói một câu: “Học tập cho giỏi.”

Sau đó quay đầu tiếp tục chiến đấu với bát cơm.

Thái độ qua loa như vậy để cho Bạch Ngữ Dung không khỏi sửng sốt.

Mà Hứa Tần Nhã ngồi một bên không khỏi khó chịu nhăn lại lông mày.

Bà ta nhìn Tô Tái Tái nửa ngày, không nặng không nhẹ đặt đũa xuống, khó chịu  đẩy mạnh ghế dựa quay đầu đi.

"Mẹ?" Bạch Ngữ Dung nhìn thấy không khỏi lo lắng nhìn bóng lưng Hứa Tần Nhã.

"Không có việc gì." Hứa Tần Nhã vội vàng mỉm cười an ủi Bạch Ngữ Dung: “Hiện tại mẹ không có đói, chắc là hồi chiều uống trà đến lửng dạ. Ngữ Dung con cứ từ từ ăn, mẹ về phòng trước.”

Nói xong không đợi Bạch Ngữ Dung phản ứng đã ưu nhã quay người thong dong mà bước ra ngoài nhà ăn.

Về phần Tô Tái Tái, đừng nói là nhìn, ngay cả bắt chuyện cô cũng không phản ứng.

Hứa Tần Nhã vừa đi, Bạch Ngữ Dung cũng không còn một chút hào hứng nào. Thu tầm mắt lại một lần nữa nhìn Tô Tái Tái, nhìn chằm chằm Tô Tái Tái một lúc lâu vẫn không thấy một chút phản ứng gì từ cô, giống như thật sự không hiểu có chút nghiêng đầu dịu dàng khẽ gọi: “Tiểu Tái.”

Chờ đến khi Tô Tái Tái quay đầu lại nhìn cô ta, mới tiếp tục nói: “Chị vẫn chưa thấy đói, em cứ từ từ ăn, nếu như muốn ăn cái gì đó, có thể nhờ đầu bếp làm.”

Nói xong đứng lên hướng Tô Tái Tái gật đầu: “Chị đi trước.”

"Được." Tô Tái Tái gật đầu, thu tầm mắt lại tiếp tục gắp thức ăn ăn.

Người giúp việc đứng ở một bên liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, lại nhớ tới đống túi đồ ăn vặt lúc lên lầu gọi cô, lại nhịn không được mà nhìn bụng cô.

Giống như cô chưa từng ăn cái gì...? 

Chậc.

Tô Tái Tái?

Tô Tái Tái chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn đống đồ ăn trên bàn mà luyến tiếc.

...Quá lãng phí, không biết có thể hay không gói lại đưa cho thú cưng làm đồ ăn vặt không?

Trong lúc suy nghĩ, cô liếc nhìn những hạt châu đen như mực trên cổ tay mình.

__

Đáp án đương nhiên là...không thể.

Tô Tái Tái tiếc nuối rời khỏi bàn ăn, chậm rãi đi lên lầu, vừa đi vừa thì thầm với đám sủng vật cũng đang buồn bực không được ăn: “Yên tâm , tối nay nhất định sẽ có đồ ăn ngon.”

Đúng vậy!

Các sủng vật nháy mắt phấn chấn lấy lại tinh thần, xém chút nữa quên còn một viên hạt châu đang để ở chỗ đạo sĩ giả.

Trấn an tốt các sủng vật, Tô Tái Tái đẩy cửa gian phòng của mình ra, liền nhìn thấy tất cả tờ giấy trắng vốn dĩ trải đều trên mặt bàn đã được người giấy nhỏ sắp xếp lại. Những tờ tốt nhất được đặt ở vị trí đầu, còn lại thì được xếp ở vị trí thứ hai. 

Mà Tiểu Chỉ hai tay nâng cầm, gục xuống bàn hai chân lắc lư nhìn video.

Gật gù đắc ý, một bộ dáng tự tại vui vẻ.

Thấy Tô Tái Tái tiến vào liền tranh thủ thời gian ngồi dậy nhấn tạm dừng video, đồng thời hướng Tô Tái Tái vẫy vẫy tay gọi.

Nhìn thấy bộ dáng nóng vội của Tiểu Chỉ thế này chắc là có đồ vật gì tốt cho cô xem đây.

"Chuyện gì? Em lại phát hiện đồ chơi mới gì sao?" Tô Tái Tái thuận tay đóng cửa lại, không khỏi trêu ghẹo Tiểu Chỉ nhưng đôi chân lại thành thật đi về hướng Tiểu Chỉ.

Cũng tò mò nhìn về phía màn hình điện thoại.

Nhìn Tiểu Chỉ bấm bấm cái gì đó, ngạc nhiên liếc nhìn nó một cái, “oa, chị chỉ mới xuống tầng ăn cơm, mà em ngay cả tài khoản Weibo đều đăng ký rồi sao?”

Tô Tái Tái nhìn tên mình xuất hiện trên Weibo lại nhìn bộ dáng kiêu ngạo ưỡn ngực của Tiểu Chỉ, như nói ‘Có phải em rất tuyệt đúng không?’, Tô Tái Tái gật đầu đồng ý đưa tay sờ đầu nó nói: “Đúng vậy, thật tuyệt, em muốn chị nhìn cái gì?”

Nha, xém chút nữa quên.

Tiểu Chỉ giật mình, vội vàng nhấn bộp bộp.

Sau khi một loạt thao tác của Tiểu Chỉ hiện lên một giao diện, Tiểu Chỉ nhấn vào đấy rồi nghiêng sang một bên. Khi Tô Tái Tái nhấc máy lên, Tiểu Chỉ thuận lợi leo lên vai cô, đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình cùng cô xem.

"Tử Ngang tiểu thiếu gia?" Tô Tái Tái nhìn tên trên Weibo lại nhìn gương mặt trên đấy không nhịn được cười, liếc mắt nhìn hàng triệu fan của đối phương nói: “Bây giờ mọi người đều yêu thích kiểu này sao?”

Vừa nói vừa nhìn weibo đồi phương.

[Nó lại tới nữa rồi, trước kia tôi nghe thanh âm của nó ở dưới tầng, thế nhưng giờ này nó lại lên tầng. Tôi biết nó đang đến tìm tôi, cho nên khi đến trời tối tôi cũng không dám đợi ở trong phòng ngủ một mình, tôi rất sợ, không biết vì sao, tôi cảm thấy...Rất nhanh thôi tôi sẽ bị nó tìm được.]

[Không có ai tin tưởng tôi hết, bọn họ chỉ cho rằng tôi nói đùa, chỉ vì tôi ngủ muộn nên tính tình không tốt. Không phải! Không phải! Không có một người nào tin tưởng tôi hết. Tôi không muốn bị tìm được, tôi không muốn bị tìm được! Ai đến giúp tôi với! Ai đến giúp tôi với!!!]

Tô Tái Tái nhìn thời gian đăng Weibo một chút, là ba giờ sáng. Người bình luận cũng hơn một ngàn. Cô liền tùy ý nhìn hoạt động mấy lần.

[Hahaha, tiểu thiếu gia lại chơi trò chơi gặp quỷ, lần này chúng tôi cũng không tin cậu nha. Lúc nào cậu đem đồ chơi mới mua chụp hai tấm cho chúng tôi mở rộng mắt chút nha?] 

[Không thể nào, không thể nào, lại diễn?]

Chẳng lẽ lần trước đánh cược cùng dân cư mạng, để bố cậu mua máy bay trực thăng lại không làm được, cho nên muốn dùng phương thức này để chốn tránh rút thưởng sao? Không được a, có chơi có chịu, dù sao tôi cũng sẽ ở khu bình luận của cậu, phải trông thấy người rút được mười vạn mới đi.]

[Rút thưởng! Rút thưởng! Rút thưởng!] 

Phía sau bình luận Tô Tái Tái cũng không xem, dù cô không xem cũng có thể đoán được nó ồn ào đến mức nào.

Cô bỏ qua rồi lướt xuống xem tin đăng của mấy ngày hôm nay, phát hiện từ nửa tháng trước đây weibo này đã đăng một số tin kỳ quái.

Lại lướt xuống dưới liền trông thấy một tấm ảnh dùng di động quay chụp.

Ước chừng là buổi sáng, sáu, bảy giờ, không biết là đỉnh núi nào, gió ở trên núi thổi đám cỏ dại cao tầm nửa người áp sát xuống mặt đất, hoàng hôn u ám và lạnh lẽo.

Tử Ngang tiểu thiếu gia này lại đăng thêm một dòng suy nghĩ: [Phiền chết mất, mới sáng sớm lại tới cái địa phương quỷ quái này. Thật không biết làm sao lại mua mảnh đất này. A.]

Khu bình luận vẫn rất náo nhiệt, nhao nhao cười nói ' hôm nay có chanh vây quanh tôi' .Tất nhiên, cũng có người bình luận bàn tán rằng nếu làm được điều gì với mảnh đất này thì rất tuyệt.

Cũng không ai phát biểu cái nhìn đặc biệt về tấm hình này. 

Nhưng... Cũng chỉ là tấm ảnh bình thường trong mắt người khác không có chỗ nào khác biệt.

Tô Tái Tái nhìn một chút đã trông thấy bóng dáng hư ảnh mơ hồ trước ống kính, nghĩ nghĩ coi như là làm một việc tốt, ấn mở khu bình luận dò hỏi một câu, liền thoát khỏi giao diện. Quay đầu nhìn Tiểu Chỉ đang ngồi đầu vai mình cười nói: “Đến nói cho chị biết trò chơi nào chơi tốt nhất?”

 

_

 

Cùng một thời gian, Ngô Lục Lục một tay xách ấm trà lạnh, một tay cầm bánh bao bên cạnh gặm, từng bước đi về phía trước.

"Nha? Đại sư trở về rồi à?" Một người đàn ông mặc một cái áo rách đi ra từ bên trong ngõ đi ra, trông thấy Ngô Lục Lục không khỏi ngả ngớn trào phúng: “Hôm nay lại ăn bánh bao à? Ai nha, Ngô đại sư ngài bản lĩnh như vậy là không được nha...”

"Hay là ngài tính toán cho tôi xem, nhìn xem hôm nay tôi ra ngoài đánh bạc sẽ có vận khí như thế nào? Tôi cho ngài hai tệ thì thế nào? Này? Ngô đại sư, ngài đừng đi chứ, Ngô đại sư”

Loại người rảnh rỗi này Ngô Lục Lục cũng lười để ý, sau khi rẽ vào góc đường, lại đi qua một lối đi nhỏ hẹp chỉ đủ một người đi qua, Ngô Lục Lục đi đến chính giữa, mới tới nơi ông ta ở.

Cánh cửa phòng thấp bé, được làm bằng nhôm sắt cực mỏng. Nói thật, nếu như ai đó muốn đột nhập vào nhà ăn trộm thứ gì đó, thì cũng không cần dùng tới công cụ. Người có sức lực một chút, dùng chân đá vào chốt cửa, sau đó dùng tay không cũng có thể kéo cánh cửa ra.

Chẳng qua một căn phòng như này một tháng cũng chỉ mất năm mươi nhân tệ tiền thuê cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để trộm cắp cả.

Lối đi quá nhỏ hẹp, cửa sắt cũng chỉ có thể mở được một nửa. Ngô Lục Lục một bên nghiêng người đi vào, một bên đẩy cảnh cửa gỗ ở bên trong ra, đặt tất cả mọi thứ lên trên bàn gỗ xong, lại rót cho mình một chén trà lạnh, uống một ngụm xong, lúc này mới đem ly trà đặt xuống mà hừ lạnh một tiếng.

“Lão tử ngày xưa phong quang một thời, ranh con các ngươi không biết ở nơi nào xếp hàng chờ đầu thai đâu.”

Nói xong lời này lại thầm mắng một tiếng, thừa dịp lúc này thời tiết đang ấm áp tranh thủ thời gian đi lấy chút nước ấm rồi đi tắm.

Căn phòng này được xây dựng trái phép, mùa hè thì lạnh mùa đông thì nóng, khi trời mưa, một chút hơi ẩm liền khiến căn nhà trở nên ẩm ướt.

Không chỉ có thế căn nhà còn rất thấp, hơn nữa vì để tiết kiệm chi phí điện mà công suất dùng cho chiếc đèn cũng rất thấp, đừng nói bật đèn vào buổi tối, cho dù hiện tại có đóng hết cửa lại thì ánh đèn cũng chỉ hiện mờ mờ, thật sự tối tăm.

Trong góc nhà quanh năm không nhận được một chút ánh sáng mặt trời nào, nếu nhìn lâu vào một góc tối bạn sẽ cảm thấy hoa mắt, sẽ luôn cảm thấy càng nhìn càng thấy tối, càng nhìn càng thấy dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình.

Đừng nói những người khác, ngay cả Ngô Lục Lục vừa thuê phòng này trong lòng cũng không khỏi run rẩy vài ngày.

Nếu không phải thực sự không có tiền, ông đã sớm dọn đi.

Nhưng thời gian ở quá lâu, cũng không để ý đến những chi tiết này nữa.

Vì vậy sau khi mắng tên rảnh rỗi kia một tràng, ông ta liền quay người đi lấy chậu hứng nước.

Người vừa đi, bên trong căn nhà cho thuê vốn dĩ đã tăm tối u ám, liền trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Những âm thanh ma quái vừa nhỏ xíu vừa chậm rãi, giống như ảo giác truyền đến từ bốn góc phòng.

Ban đầu vốn dĩ chúng nằm rải rác ở xung quanh, nhưng nếu như cẩn thận lắng nghe, có thể cảm nhận được dường như có thứ gì đó đang dần dần tụ tập lại, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng dừng lại ở phía trên chiếc bàn gỗ.

Đột nhiên nó ngừng lại.

Một giây sau Ngô Lục Lục cầm chậu rửa mặt trở về, trước khi ra ngoài còn liếc nhìn chiếc đèn điện đang treo trên chiếc bàn gỗ. Nhún nhún vai xong liền dùng tay mở cửa, đặt chậu nước ra bên ngoài.

Ông ta không hề hay biết rằng khi ông ta đang ở bên ngoài ngâm nga nghịch nước trong chậu, ở phía trên chiếc bàn gỗ đột nhiên xuất hiện một con mắt chỉ có tròng trắng.

Con mắt giống như con ruồi di chuyển khắp nơi xung quanh, cuối cùng mới từ từ dừng lại, chậm rãi nhìn về bóng lưng của Ngô Lục Lục.

........ Hì hì hì hì.

Tiếng cười ma quái trầm thấp này truyền đến gần như không thể nghe thấy, tràn ngập một mùi vị máu tanh âm lãnh.

Không ai để ý đến viên mặc châu được Tô Tái Tái đặt ở trên đồng tiền lại lắc lư nhẹ một cái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play