Editor: Mèo Con Tham Ăn
Người già một khi đã cố chấp lên, uy lực còn hơn những đứa trẻ nghịch ngợm.
Tô Tái Tái thật vất vả mới dỗ tốt được lão phu nhân, nói mình sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ lúc này mới miễn cưỡng thoát khỏi ma trảo của lão phu nhân.
Nếu như so sánh thì, cô cảm thấy tiểu sư điệt nhà mình vẫn ngoan ngoãn đáng yêu nhất.
Cũng không biết mỗi ngày học tập chăm chỉ hướng về phía trước có phải là nhiệm vụ của cô hay không.
Tô Tái Tái một bên suy nghĩ, một bên nhìn Bạch lão phu nhân đang cố gắng nhét điện thoại kiểu mới nhất vào tay cô.
Kỳ thật cô cảm thấy chiếc điện thoại cũ mà mình đang dùng rất tốt. Thích hợp dùng để nhận cuộc gọi đến, còn có thể nghe được thanh âm trên núi rõ ràng, quan trọng nhất chính là nó còn có thể dùng để đập vỡ quả hồ đào thậm chí là quả hạch.
Cũng thuận tiện cho việc thỉnh thoảng chơi trò đuổi bắt với các sủng vật trong hang lệ quỷ.
Tóm lại là đặt biệt dùng tốt.
Về phần điện thoại quả cam này... Xem đi xem lại vẫn rất quý giá nhưng nó lại không chịu nổi được sự va đập.
Tô Tái Tái hướng nhà họ Bạch đi tới, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi điện thoại quả cam trong tay, cô dùng ngón tay chọc chọc xung quanh. Nếu như ở đây có người nhìn thấy hành động của Tô Tái Tái lúc này thì không nhịn được mà run sợ đi.
Đây là điện thoại kiểu mới nhất! Vạn nhất không cầm chắc rơi trên mặt đất, coi như không phải là của mình nhưng khi ở một bên nhìn vẫn đau lòng a.
-"Tái Tái, đây là điện thoại kiểu mới mà giới trẻ hiện nay thích nhất, Tiểu Thái nói chơi game bằng máy này cũng rất tốt, còn những phần mềm khác bà đã gọi Tiểu Thái thay cháu cài đặt tốt, nếu như cháu muốn mua đồ vật gì đó cũng không thành vấn đề, có thể trực tiếp đặt. Bà nội cho con tiền."
Lão phu nhân với ánh mắt đầy mong chờ, dùng bàn tay già nua của mình chậm rãi vỗ tay Tô Tái Tái.
Dừng một chút rồi nhìn điện thoại quả cam trên tay, thành thật đem nó cất kỹ.
Cùng lắm thì... Về sau cô dùng hai cái điện thoại vậy.
Một cái dùng để gọi điện thoại cho sư tôn, tiểu sư điệt cùng với mọi người trên núi, còn một cái dùng để liên lạc với bà nội dưới núi.
Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi gật gù đồng ý với quyết định của mình, cô nhún vai tiếp tục về nhà họ Bạch.
Mới bước vào gạch cửa vừa lúc trạm mặt với quản gia đang phân phó người giúp việc. Khi nhìn thấy Tô Tái Tái thần sắc quản gia càng thêm lạnh lùng, ông ta xua tay với người giúp việc rồi nói: “Tô tiểu thư, cô về rồi?”
"Um, về rồi." Tô Tái Tái nhẹ nhàng đáp nhìn đối phương gật đầu, liền dự đi vào trong.
Nhưng khi cô vừa mới lướt qua quản gia liền bị đối phương gọi lại: “Tô tiểu thư.”
Tô Tái Tái nghe âm thanh mà quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu nhìn quản gia.
"Tô tiểu thư cô không có cái gì muốn nói với tôi sao?" Quản gia đứng ở đối diện nhìn thấy trên mặt Tô Tái Tái vẫn không có một chút biểu cảm gì, trong lòng không khỏi có chút không vui, chắp hai tay sau lưng đứng ở đằng kia dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn cô.
Nói? Nói cái gì?
Tô Tái Tái kinh ngạc nhìn ông ta, cau mày nói: “Có việc gì sao?”
Bộ dáng lúc này của Tô Tái Tái rõ ràng là cảm thấy mình không có sai ở đâu.
Lông mày quản gia cau lại, nhưng ngay lập tức thả lỏng, thần sắc nhàn nhạt mở miệng, “Tô tiểu thư cô mới trở về, nói không chừng quy củ Bạch gia cũng không rõ ràng. Tiện thể ở đây tôi giải thích với cô một chút, khi nào cô đi, lúc nào cô về đều phải cùng quản gia tôi nói một tiếng, trách nhiệm của tôi là phụ trách đảm bảo an toàn cho lão gia, phu nhân cùng tiểu thư.”
“Vậy nên lần sau phiền phức Tô tiểu thư sau khi muốn ra ngoài có thể nói với tôi một tiếng. Cũng thuận tiện vì cô mà chuẩn bị xe.”
Ông ta nói xong rồi nhìn phản ứng của Tô Tái Tái, ngữ khí nhàn nhạt gương mặt không biểu tình, lời nói bên trong cũng mang theo gai góc rõ ràng "phiền phức vì cô".
Nhìn như là một người dễ nói chuyện nhưng thực ra là một người ở trên cao khinh thường nhìn xuống dưới.
Tô Tái Tái lông mi cong vút, tướng mạo lại xinh đẹp. Lúc trước lại sinh hoạt dưới nông thôn toàn thân trên dưới đều lộ ra một cỗ khí sạch sẽ, trong sáng.
Khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Bởi vì có cỗ khí chất này cho nên khi cô trở về nhà họ Bạch không có tính công kích gì. Thậm chí còn khá ôn hòa, có thể tùy ý nắm bắt.
Nếu như Tô Tái Tái ở một gia đình bình thường, một cô gái dễ thương như vậy tất nhiên sẽ làm người ta yêu thích.
Nhưng khi cô ở một gia tộc lớn như Bạch gia này, cũng chỉ gọi một tiếng là 'phế vật '.
Mọi người đều sợ người có thực lực, Bạch Văn Liên cùng với Hứa Tần Nhã đã tỏ thái độ như vậy mấy người giúp việc cũng dám ở trong lòng xem thường Tô Tái Tái, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ thái độ lễ phép.
Tô Tái Tái chính là quả hồng mềm mặc người ta nắm bóp.
Đối với Tô Tái Tái ấn tượng của mọi người xung quanh cũng chỉ dừng lại như vậy.
Bao gồm cả quản gia.
Chỉ là...Như thế nào khi cô quay đầu nhìn ông ta...lại khiến ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt cô như vậy?
Vô thức tránh tầm mắt của Tô Tái Tái khiến quản gia kinh ngạc, tưởng mình hoa mắt thầm mắng một câu, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Tái Tái.
Tư thế chưa đổi, nhưng thần sắc so với vừa rồi lại càng thêm nghiêm túc hơn.
"Nói xong rồi?" Tô Tái Tái lẳng lặng nhìn quản gia, bình tĩnh hỏi.
Giọng điệu rõ ràng giống như mọi ngày, lại khiến cho quản gia lạnh sống lưng gật đầu liên tục.
Sau khi hoàn hồn mới phát hiện hành vi vừa rồi của mình có chút thái quá, ông ta không khỏi vội vàng ho khan tiếp tục nói: “Tôi cũng chỉ vì sự an toàn của tiểu thư mà suy nghĩ.”
Tô Tái Tái bình tĩnh nhìn quản gia một lúc lâu, đang lúc trong lòng ông ta không khỏi bồn chồn lo âu cô nở nụ cười với ông ta. Vẫn là ngữ khí lãnh đạm dò hỏi: “Quản gia, ông là đang nói vị tiểu thư kia?”
"A?" Quản gia sửng sốt, lúc này mới phản ứng được lời mình vừa mới nói, không hề đem Tô Tái Tái tính ở bên trong.
Quản gia không khỏi há to miệng, muốn mở miệng giải thích, Tô Tái Tái trước một bước xoay người lên tầng, tùy ý phất phất tay nói: “Tôi đã biết, lần sau ra ngoài tôi sẽ dán một tờ giấy trước cửa phòng.”
Còn về lời quản gia tính nói, nửa điểm cô cũng không thèm để ý.
Chờ đến khi cô bước vào cửa đi một đường gặp phải người giúp việc, khi trông thấy Tô Tái Tái không hẹn cùng nhau đều sửng sốt, vội vàng lấy lại tinh thần hướng về phía cô gật đầu chào hỏi: “Tô tiểu thư đã về.”
Tô Tái Tái một đường đáp lại, mặc dù có chút hờ hững nhưng vẫn quan sát những người này. Một màn này đều bị quản gia đang đi tới thu vào tầm mắt, ánh mắt một đường đi theo Tô Tái Tái lên tầng.
Mang theo nghi hoặc.
Lúc lão phu nhân đón Tô Tái Tái về đã xác thực cô đã từng sống ở vùng nông thôn trên núi mười tám năm, cũng không có học qua mấy năm đèn sách. Khi đó lão gia với phu nhân cũng âm thầm điều tra lại, chi tiết như thế nào ông ta đều rõ ràng hơn ai hết. Nhưng vì sao nhìn cô hiện tại ứng đối với người giúp việc dáng vẻ kia... Lại cảm thấy không giống như một dã nha đầu không thấy qua việc đời?
Đang suy nghĩ, quản gia liếc mắt liền thấy Bạch Ngữ Dung đang chuẩn bị từ trên lầu đi xuống, ông ta chợt nhớ tới lời dặn của vợ chồng Bạch Văn Liên, lập tức định thần lại mà bước nhanh tới.
"Em về rồi, Tiểu Tái." Bạch Ngữ Dung nhìn hướng Tô Tái Tái chuẩn bị lên tầng, ôn hòa nhìn cô chào hỏi.
"Lúc trưa ba từng trở về, còn hỏi em đi đâu nữa. Đúng rồi, em ăn cơm trưa chưa? Có muốn gọi cho quản gia chuẩn bị một chút đồ ăn mang lên phòng cho em không?" Bạch Ngữ Dung khuôn mặt đầy lo lắng, dừng một chút, như một người chị rộng rãi an ủi Tô Tái Tái.
“Em mới trở về, chắc cũng không quá thích ứng với môi trường ở đây. Chẳng qua không sao, có việc gì khó nói em có thể vụng trộm nói với chị, chị sẽ phân phó cho họ đi làm.”
Giọng điệu Bạch Ngữ Dung ôn nhu ấm áp, một bộ dáng chị gái quan tâm đứa em gái không hiểu chuyện.
Trên người Bạch Ngữ Dung đang mặc là bộ váy cao cấp định chế riêng. Phối hợp với đồ trang sức đơn giản, trông cô ta như một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quý tộc. Còn về phần Tô Tái Tái, cô ăn mặc thuần khiết và đơn giản, toàn bộ số đồ cô mặc trên người cũng không giá trị bằng chiếc trâm cài làm bằng kim cương mà Bạch Ngữ Dung đang đeo trên đầu.
Càng đừng đề cập tới đồ trang sức.
Bạch Ngữ Dung liếc mắt nhìn cổ tay phải Tô Tái Tái đang đeo hạt châu màu đen.
Mỗi một hạt châu đường kính ước chừng 1.5 cm, mỗi viên đều đen như mực cũng không nhìn ra chất liệu gì. Lúc đầu Bạch Ngữ Dung trông thấy cứ ngỡ là ngọc thạch giá rẻ, nhiều lần ngắm mới phát hiện hạt châu trên tay có không ít vết cắt, liền cảm thấy mình nghĩ sai.
Đại khái... Đây là viên thủy tinh xuyên thành hạt châu đi.
Ngay lúc Bạch Ngữ Dung đang vụng trộm đánh giá Tô Tái Tái thì lúc này Tô Tái Tái đang vịn tay đứng ở đằng kia cũng thu hồi tầm mắt từ đỉnh đầu Bạch Ngữ Dung.
Thấy Bạch Ngữ Dung đã nói xong, cô mới chuyển tầm mắt nhìn gương mặt cô ta gật gật đầu: “Cảm ơn, không bằng khi cô xuống tầng có thể thuận tiện thay tôi nói một tiếng, đưa chút đồ ăn vặt lên phòng của tôi được không?”
Giọng điệu phân phó này rất đương nhiên, không khỏi khiến Bạch Ngữ Dung sửng sốt, hai tay đang nắm chặt túi sách không khỏi siết lại một chút.
Nhưng ngay lập tức thả lỏng tay ra, mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên không thành vấn đề.”
Mắt rời khỏi Tô Tái Tái liền trông thấy quản gia đang lên tầng, nhìn thấy ông ta nhíu mày mặt tràn đầy không đồng ý liền biết lời nói của cô ta với Tô Tái Tái vừa rồi được quản gia nghe không sót một từ, liền hướng quản gia cười nói, “Quản gia, đợi một chút nữa ông kêu người đưa chút đồ ăn lên phòng của Tiểu Tái đi, à, làm thêm một chút vị, để Tiểu Tái nếm thử.”
Nói xong lại nhìn Tô Tái Tái nói: “Nếu như em đặc biệt thích thứ gì, có thể nói, về sau để giúp việc mua nhiều một chút?”
“Thịt a? Về sau mua nhiều thịt một chút.”
Tô Tái Tái bổ sung thêm một câu không thèm để ý tới gương mặt đang tươi cười bỗng cứng lại của Bạch Ngữ Dung, với quản gia đang đứng ở một bên khó chịu cau mày.
"Được, quản gua ông đến thu xếp đi." Bạch Ngữ Dung ẩn nhẫn liếc mắt nhìn qua quản gia phân phó.
Quản gia sắc mặc hòa hoãn lại khi nghe giọng nói của Bạch Ngữ Dung, dừng một chút nhìn về phía cô ta ôn hòa mở miệng: “Tiểu thư, loại chuyện nhỏ nhặt này có thể giao cho tôi xử lý là được rồi. Xe đã chuẩn bị xong, cô mau đi làm chính sự đi.”
Nói xong ông ta quay lại nhìn Tô Tái Tái ngữ khí càng thêm lạnh lùng nghiêm khắc, “Tôi lập tức phân phó người mang đồ lên cho Tô tiểu thư , cô về phòng trước đi.”
Tô Tái Tái từ chối cho ý kiến, một lần nữa cất bước về phòng, trước khi đi còn không quên nhìn Bạch Ngữ Dung nói một câu: "Học tập cho giỏi." rồi xoay người bước về phía trước.
Bạch Ngữ Dung nhìn bóng lưng thẳng tắp dần khuất tầm mắt, lại không phân biệt được lời nói của Tô Tái Tái là ý gì.
Cho đến khi quản gia gọi cô ta một tiếng, lúc này mới kịp hoàn hồn nhìn ông ta: “Quản gia.”
"Xe đã được chuẩn bị, tôi đưa tiểu thư ra ngoài." Quản gia cung kính hạ thấp người nhìn Bạch Ngữ Dung, khẽ cười nói.
"Mình cháu ra ngoài cũng được, chú chuẩn bị đồ cho Tiểu Tái đi ạ." Bạch Ngữ Dung quan tâm nói, suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm: “Nói không chừng em ấy đến tận bây giờ vẫn chưa ăn cơm trưa đâu.”
Quản gia không hề bị lay động, chỉ nhìn cô ta hòa nhã nói: “Tiểu thư, không cần gấp, tôi đưa cô ra ngoài trước, lão gia với phu nhân đã rặn dò, tất cả mọi chuyện đều phải ưu tiên chuyện của cô lên hàng đầu.”
"Chuyện này... Được rồi." Bạch Ngữ Dung lộ ra khuôn mặt khó xử chần chờ một chút lúc này mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn phương hướng Tô Tái Tái dời đi, vừa lúc trông thấy cô vào phòng đóng cửa lại. Lúc này mới thu lại tầm mắt vịn tay vịn đi xuống dưới.
Về phần vừa rồi cô ta cùng quản gia đối thoại, với khoảng cách như vậy cô chắc chắn có thể nghe được rõ ràng.
Bạch Ngữ Dung không khỏi cười khẽ một tiếng, dịu dàng xuống tầng.
Cử chỉ ưu nhã, thần thái vừa vặn, đây mới chính là bộ dáng Bạch gia Bạch đại tiểu thư nên có.
__
Tô Tái Tái vừa vào đến cửa, cửa liền chuyển động không cần có gió, chậm rãi đóng lại.
Khi cánh cửa vừa khép lại một vật nhỏ màu trắng liền từ phía trên khung cửa nhô ra một chút xíu, nếu nhìn kỹ một chút liền sẽ phát hiện đó là một góc giấy.
Nhưng một giây sau, hóa ra là một hình giấy cắt tay. Không đợi trong lòng nảy sinh ra sự kinh ngạc, khiếp sợ, một mảnh giấy trắng cao chưa đầy 5cm được cắt thành hình một người giấy nhỏ bé mà ló đầu ra.
Thấy Tô Tái Tái, mảnh giấy hình người liền lao xuống từ khung cửa, chính xác đáp xuống đúng bờ vai Tô Tái Tái, ghé sát vào tai cô, vừa khoa tay múa chân vừa nói thì thầm điều gì đó.
Cuối cùng, mảnh giấy tức giận mà chống tay lên hông, vừa nhìn cũng đã biết trước đó tờ giấy đã nói rất nhiều, tất cả đều là cáo trạng với Tô Tái Tái.
“Biết rồi.” Tô Tái Tái lại cầm chiếc điện thoại quả cam mà bà nội đưa cho, vừa vuốt màn hình vừa gật đầu, dừng một chút rồi lại hờ hững nói, “đây cũng không phải lần đầu tiên vụng trộm lẻn vào? Không cần phải tức giận như vậy. ”
Người giấy nhỏ tiểu Chỉ nghe xong hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức im lặng "hừ" một tiếng khoanh tay ngồi trên vai của Tô Tái Tái.
Dáng vẻ kiêu ngạo.
Tô Tái Tái lúc này mới dời màn hình liếc nhìn nó, cười khẽ dùng tay chọc chọc tiểu Chỉ cùng nó nói đùa, “Này, cẩn thận một chút, nhỡ đâu nỗi giận quá lại bốc cháy thì sao?”
Tiểu Chỉ: ???
Không buồn cười chút xíu nào? Hừ…
"Được rồi, được rồi, cho em món đồ chơi mới này, nghe bà nội nói chơi cũng khá thú vị." Tô Tái Tái trông thấy bộ dáng tiểu Chỉ đầy 'tức giận', liền đặt điện thoại di động lên bàn trang điểm. Sau đó đặt tiểu Chỉ lên điện thoại quả cam.
Tiểu Chỉ người được ngồi trên điện thoại, cúi đầu nhìn xuống màn hình, ngốc ngốc hai giây mới vui vẻ nhảy dựng lên, bắt đầu giẫm tới giẫm lui trên màn hình.
Hạt châu màu đen để ở một bên cũng không chịu cô đơn, nó vươn xúc tu mềm mại, tò mò ấn ấn trên màn hình.
Tô Tái Tái thấy chúng nó chơi vui vẻ như vậy thì dự định đi tắm, còn chưa kịp cất bước liền dừng lại, quay đầu nhìn phương hướng cửa phòng.
Tiểu Chỉ cùng với Mặc Châu cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng ẩn nấp và trở về trạng thái ban đầu.
Một lát sau, tiếng đập cửa liền truyền tới.
"Tô tiểu thư, mời mở cửa."
___
Bên kia là những con hẻm sầm uất.
"Được rồi, chuẩn bị đóng cửa hàng thôi~" Chủ quán nhỏ duỗi lưng một cái, cất điện thoại di động và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vừa dọn dẹp, ông vừa nhìn về phía 'hàng xóm' Ngô Lục Lục, thấy ông ta xách ấm trà đứng dậy, mỉm cười nói: “Này? Ngô đại sư, hôm nay vẫn chưa đóng cửa hàng sao?”
Ngô Lục Lục nghe vậy thì mất hứng trừng ông chủ quán nhỏ bên cạnh khó chịu nói: “Tôi vẫn còn chưa mở sạp đâu, đóng cái gì mà đóng, chờ một chút đi, một chút nữa rồi đóng.”
Nói xong, không đợi ông chủ quán nhỏ nói gì, hắn tùy ý vẫy tay rồi bưng ấm trà đến quán trà gần đó rót một ấm nước nóng.
Ông chủ quán nhỏ nghe xong không khỏi ngượng ngùng sờ mũi một cái, nếu hôm nay không phải hắn cười không đúng lúc, nói không chừng 'Ngô đại sư' sẽ không có việc gì đến tận giờ này không có khách tới cửa.
Nghĩ nghĩ, ông chủ quán nhỏ sờ túi, phát hiện thuốc lá đã cháy hết, xoay người đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, nâng cằm nói: “Ông chủ, lấy một bao thuốc lá.”
Họ đều là những người quen nên tự nhiên biết nên mua hiệu gì, ông chủ không cần hỏi han liền xách một gói đến cho ông chủ quán nhỏ, sau khi mở hộp thuốc và dùng bật lửa châm một điếu trên quầy, lúc này mới cùng ông ta nói đùa: “Sao vậy? Gần đây tôi không thấy ông mua vé số. Sau này không có định mua nữa hả?”
Ông chủ quán nhỏ nghe được khịt mũi một tiếng, một bộ dáng 'dừng nhắc tới.' Ông ta trợn mắt nhìn ông chủ nói: “Tôi mở quầy hàng ở đây mấy năm rồi, mua vé số của ông nhiều năm như vậy thậm chí còn không giành được năm đồng đâu. Thôi đi, tôi vẫn nên thành thật một chút, không nên suy nghĩ đến cái này nữa."
Ông ta xua tay, dừng một chút rồi nói thêm: “Ngô đại sư từng nói tôi không có cái tài vận này.”
“Này, ông tin lời nói của Ngô Lục Lục.” Nhắc đến Ngô Lục Lục, ông chủ cười khẩy, dừng một chút còn nói: “Không phải ông thường hay nói nếu như ông ta thật sự biết bói toán thì đã không ở đây rồi. Nào, nào, nào mua thêm một tấm, thử vận may một chút."
Ông chủ quán nhỏ đang định từ chối, nhưng chưa kịp nói gì đã nghĩ đến lời nói của cô bé kia.
-[ Ông chủ, sắc mặt ông cũng không tệ, nhất là đường tài vận. Nếu như hai ngày này mua xổ số, nói không chừng còn có thể chúng thưởng nha]
"...Được rồi. Chỉ mua hai đồng." Ông chủ quán nhỏ có chút động tâm hướng ông chủ bên cạnh nói.